ọc kì mới bắt đầu rồi, đâu đâu trong trường cũng bắt gặp những quang cảnh tấp nập nhộn nhịp. Ánh mặt trời chiếu rọi lên những vầng trán non nớt trên khuôn mặt của đám sinh viên mới, phát ra những màu sắc khác nhau, điều đó khiến đám nghiên cứu sinh năm cuối, sắp tốt nghiệp như chúng Tôi không ngớt ngưỡng mộ.
Tuần sau là sinh nhật lần thứ năm mươi của mẹ Tôi. Anh trai cũng kịp từ Bắc kinh về chúc mừng sinh nhật mẹ. Tôi không thể trả lời ngay được rằng đã bao nhiêu năm Tôi chưa được gặp anh trai, năm năm hay là sáu năm nữa. Tôi rất nhớ anh, nhưng nỗi nhớ của Tôi dành cho anh trai chưa thấm tháp gì so với nỗi nhớ của mẹ. Không cần nghĩ cũng biết, lần sinh nhật này, được gặp lại con trai, mẹ Tôi vui mừng như thế nào. Bà xúc động đến nỗi đêm nào cũng không ngủ được, cứ dặn đi dặn lại Tôi phải đưa Uyển Nghi về nhà ăn cơm.
Từ khi học kì mới bắt đầu đến giờ, Tôi chưa hề gặp Uyển Nghi ở trong trường. Tôi loáng thoáng nghe bạn bè nói rằng, cô ấy đang thực tập ở một công ty liên doanh rất lớn. Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh Uyển Nghi xinh đẹp trong chiếc áo vest công sở vừa vặn, để lộ đầu gối trắng trẻo, xinh xắn dưới chiếc váy ngắn, trên cổ áo thắt một chiếc nơ bằng dải lụa, giỏi giang, già dặn và hết sức chuyên nghiệp. Nghĩ đến chuyện cô ấy đang sống rất tốt, tận đáy lòng Tôi cũng cảm thấy vui vẻ. Dù sao chúng Tôi cũng đã có một thời gian sống chung với nhau lâu như vậy, sự gắn bó thân thiết đó không thể nào bị xóa nhòa được, nhưng điều đó lại không liên quan tới tình yêu.
Không ngờ, buổi sáng hôm đó, Tôi dậy sớm đi công chuyện, không kịp chuẩn bị gì lại tình cờ gặp Uyển Nghi. Trên con phố đi bộ ồn ào náo nhiệt, từ xa Tôi đã thấy một bóng dáng quen thuộc, nhìn kỹ lại thì người đó quả nhiên là Uyển Nghi, trong lòng Tôi bỗng cảm thấy xốn xang đôi chút, do dự không biết có nên chào cô ấy hay không. Thực ra, Tôi rất muốn biết tình hình hiện nay của cô ấy như thế nào nhưng Tôi lại sợ cô ấy không thèm để ý đến Tôi, sợ bị cấm cửa không đón tiếp.
"Hi!" Không ngờ Uyển Nghi lại chủ động chào Tôi trước, cô ấy đang đứng trong ánh nang ấm áp của buổi sáng sớm, nở một nụ cười thân thiện. Không giống như trong tưởng tượng của Tôi, Uyển Nghi không mặc bộ đồng phục già dặn, cứng nhắc mà ăn vận rất thoải mái: áo sơ mi trắng và quần bò. Hai cúc cổ áo sơ mi còn được mở ra, càng tăng thêm nữ tính.
"Uyển Nghi, chào em!" Tôi vừa có phần cảm động vừa vui mừng, không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.
"Đi đâu vậy?" Thần sắc của Uyển Nghi không hoảng loạn như tôi, cô ấy tỏ ra rất điềm tĩnh, còn nở một nụ cười nữa. Dường như chúng Tôi chưa từng hẹn hò với nhau, dường như cô gái đã từng nói với Tôi những lời van nài, trách cứ trước kia đã trở thành một con người khác! Cô ấy giống như một người bạn cũ đã lâu không gặp, tự nhiên hỏi thăm lẫn nhau.
"Đi...có chút việc." Tôi đúng là người không biết giấu giếm. Tôi trả lời một cách căng thẳng và thấp thỏm, không còn giữ được phong cách ăn nói gãy gọn, thoải mái pha trò khiến cô ấy cười nghiêng cười ngã nữa.
Sau một chút im lặng, giọng nói của Uyển Nghi nhè nhẹ lướt qua tai Tôi: "Anh...và Mạt Mạt vẫn tốt chứ?".
Tôi liếc nhìn cô ấy, khuôn mặt cô ấy khẽ ửng đỏ, hai mắt đang nhìn xuống. Uyển Nghi rốt cuộc cũng không phải là cô gái có thể che giấu kín đáo tất cả mọi tâm sự, chỉ một câu nói là có thể lộ ra hết.
"ừ, vẫn tốt. Còn em?", Tôi hỏi.
Cô ấy vẫn cúi đầu không đáp, không khí bỗng trở nên vô cùng gượng gạo.
"Cái đó...Anh có việc thì đi đi." Uyển Nghi cuối cùng cũng mở miệng, dịu dàng nhìn tôi.
Lồng ngực Tôi lại nhói đau, Tôi liếc thấy đôi vai gầy nhỏ bé của cô ấy đang run run. Gió lại thổi tới, gió thu không hề biết thương hoa tiếc ngọc, cứ tùy tiện đùa ngịch trên mái tóc của cô ấy. Uyển Nghi trước mắt Tôi giống như một chú bướm mỏng manh, chập hờn bay lượn, khẽ run run trong gió.
Sau đó, không biết ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại nói một câu: "Em gầy quá".
Lời vừa nói ra, Tôi liền cảm thấy hối hận. Lẽ ra, Tôi không nên lộ rõ sự quan tâm thái quá tới bạn gái cũ, hơn nữa lại là cô bạn gái còn đang nặng lòng với mình.
Quả nhiên, vừa nghe xong câu nói đó, toàn thân Uyển Nghi đã run lên bần bật, đôi mắt to đã nhanh chóng được bao bọc bởi một lớp nước, trông thật đáng thương. Tôi liếc nhìn đồng hồ, vẫn còn rất sớm, Tôi hỏi Uyển Nghi, cô ấy cũng chưa ăn sáng, thế là Tôi hỏi một cách cẩn trọng: "Hay là...anh mời em đi ăn nhé?".
Uyển Nghi ngạc nhiên nhìn Tôi, Tôi bỗng cảm thấy đôi chút ân hận, Tôi sợ cô ấy sẽ hiểu lầm. Thực ra, Tôi chỉ muốn mời cô ấy ăn cơm, tiện thể hỏi thăm về tình hình gần đây của cô ấy mà thôi.
Cuối cùng, Uyển Nghi cũng không từ chối lời mời của Tôi, Tôi đề nghị di ăn đồ ăn Tây, cô ấy ngoan ngoãn nghe theo.
Chúng Tôi sánh vai đi về phía nhà hàng, từ đầu tới cuối cô ấy vẫn giữ khoảng cách với Tôi. Khi đến trước cửa nhà hàng, Tôi lịch sự đưa tay kéo cửa cho Uyển Nghi, cô ấy gật đầu với Tôi ra chiều cảm ơn. Hành động khách khí đó, vừa lịch sự vừa xa cách, đó là cáiđược gọi là người lạ quen thuộc nhất...Không cần nói ra cũng có thể hiểu được.
Sau đó, chúng Tôi trò chuyện với nhau giống như hai người bạn cũ có mối quan hệ bình thường, không nồng nhiệt cũng không lạnh nhạt. Chúng Tôi tránh nói về vấn đề tình cảm hết sức nhạy cảm. Chúng Tôi chỉ nói về hiện tượng nóng lên bất thường của thời tiết, nói về chuyện nhà trường đang xây dựng để mở rộng thư viện, nói đến công việc hiện tại của cả hai đứa, đương nhiên chúng Tôi vẫn có thể nói chuyện một cách vui vẻ, hoà hợp. Chúng Tôi nói chuyện hoà hợp như hai người bạn lâu ngày gặp lại, hoà hợp đến độ vừa gõ phách đã hoà nhịp, Tôi còn say sưa đến độ gác chân lên để nói chuyện.
Cử chỉ của Uyển Nghi từ đầu tới cuối đều rất đoan trang, so với vẻ mềm mại, yếu ớt hồi mới chia tay, giở đây cô ấy đã có phần trưởng thành hơn, cách nói chuyện lại càng thoải mái, gợi cảm. Bước đầu đã hình thành hình ảnh một cô gái xinh đẹp, trí thức, tốt nghiệp từ một trường đại học danh tiếng. Chỉ đến khi, Tôi hỏi Uyển Nghi, tại sao lại thay đổi số điện thoại, thần sắc của cô ấy mới trở nên ảm đạm.
"Anh cũng đã gọi điện cho em à?" Cô ấy liếc nhìn Tôi qua hàng mi.
"nghe mẹ anh nói vậy." Tôi thật thà kể lại, không phải là Tôi không muốn gọi điện cho cô ấy mà quả thực là Tôi không dám. Tôi sợ Mạt Mạt nghĩ ngợi, Tôi cũng sợ bản thân mình bị mềm lòng.
"Ờ." Gương mặt xinh đẹp của cô ấy khẽ cuối xuống một cách nhẹ nhàng rồi than thở một cách đáng thương: "Em lại cứ tưởng anh giấu bạn gái, liên lạc trộm với em chứ".
"Ha ha...", Tôi cười trừ. Câu nói này khiến Tôi có phần ngượng ngùng. Uyển Nghi trước đây đôi lúc ăn nói sắc sảo, nhiều khi khiến Tôi không kịp chống đỡ. Đến giờ cô ấy vẫn giữ thói quen
"Mẹ...mẹ anh vẫn khỏe chứ?" Cô ấy thật giống như một người vợ mới ly hôn chồng, còn chưa kịp thay đổi cách xưng hô về mẹ chồng, cần phải dùng từ "mẹ anh, mẹ em", một cách gọi xa lạ, không liên quan gì tới nhau để xưng hô mới phải.
"Cũng có thể coi đó là mẹ em đi! Cũng không biết em đã dùng quỷ kế gì mà khiến hai ông bà lúc nào cũng nhắc đến em! Mẹ anh rất nhớ em, ngày nào cũng mắng em, nói em nhẫn tâm, em ngay cả mẹ cũng không cần nữa rồi..."
Câu nói của Tôi bị những giọt nước mắt của Uyển Nghi làm gián đoạn. Cuối cùng, Tôi nói rằng, bố mẹ Tôi đều rất khỏe.
"Em cũng rất nhớ hai bác đấy chứ!" Uyển Nghi mỉm cười, cố gắng tỏ ra thoải mái, cất giọng to hơn để che giấu sự run rẩy.
Đúng lúc đó, Tôi nhớ đến chuyện anh trai sắp về thăm nhà, mẹ có dặn Tôi phải đưa Uyển Nghi về nhà ăn cơm dù trước đó, chưa bao giờ Tôi có ý định này, lúc ấy nếu Tôi không đồng ý với bố mẹ thì chẳng qua cũng chỉ là muốn nói cho xong chuyện mà thôi. Nhưng lúc này, nhìn đôi mắt chân thành của Uyển Nghi, Tôi bỗng xúc động thốt lên câu nói: "Tuần sau về nhà anh ăn cơm nhé!".
Uyển Nghi ngạc nhiên nhìn Tôi: "Vì sao?".
Lúc này Tôi mới kịp định thần lại, nếu chẳng may Mạt Mạt biết được chuyện này thì nguy. Vậy là Tôi lại cảm thấy hối hận, nhưng lời nói đã thốt ra rồi, làm sao lấy lại được đây. Tôi vội vàng nói: "Thực ra là do mẹ anh rất nhớ em, anh trai anh cũng sáp về thăm nhà...Nhưng nếu em không có thời gian thì thôi vậy".
Trong lòng Tôi thầm cầu mong cô ấy sẽ từ chối.
Uyển Nghi lại không kịp suy nghĩ gì nhiều, trả lời rất dứt khoát: "Được!".
Lần này thì không thể lật ngược lại tình thế nữa. Uyển Nghi thấy mặt tôi có vẻ thiểu não bèn cẩn thận giải thích: "Đừng lo, chẳng qua vì em nghe nói anh trai anh về thăm nhà. Anh nói anh trai anh rất đẹp trai mà...em chỉ tò mò về ông anh đẹp trai của anh thôi!".
"ừ, rất đẹp trai. Có cần anh giới thiệu để hai người làm quen không?" Tôi vốn chỉ thuận miệng nói ra rồi mới giật mình phát hiện, đây có khi lại là một ý hay! Thế là Tôi cảm thấy vô cùng hưng phấn, "Anh nói thật đấy!".
Uyển Nghi lại phẩy tay, kéo trễ khóe môi xuống một cách đờ đẫn, "Em không còn hứng thú với những người đàn ông mang họ Công Trị nữa rồi". Không có hứng thú với đàn ông trong nhà Tôi, đương nhiên cũng bao gồm cả Tôi, không biết Tôi nên vui hay nên buồn đây.
"Em nghĩ cho kỹ nhé, nếu em đi cùng anh về nhà, mẹ anh nhất định sẽ giới thiệu với anh trai rằng em là bạn gái của anh." Tôi ngầm ám chỉ tầm quan trọng về sự trinh trắng của người con gái.
"Thế thì đã sao nào?" Uyển Nghi dường như không hề chú ý tới vấn đề thân phận. "Đúng rồi, nếu em đi thì anh sẽ ăn nói thế nào với Ngải Mạt? Hay là giấu không cho cô ấy biết?"
"Còn chưa nghĩ ra..." Tôi day day huyệt thái dương, tỏ vẻ đang rất phiền não, trong lòng tôi thầm mong Uyển Nghi vì thế mà bỏ qua cho.
Nhưng Uyển Nghi càng nói càng hăng say, hồ hởi phấn khởi giúp Tôi tìm cách nói dối Mạt Mạt. Sau đó, hẹn cụ thể ngày giờ, địa điểm để Tôi đến đón cô ấy. Khuôn mặt cô ấy bắt đầu ửng hồng lên vì hưng phấn.
Sau đó, tôi ăn mà không còn cảm thấy ngon miệng nữa. Trong lòng Tôi nghĩ xem phải nói thế nào để qua mặt được Mạt Mạt. Tôi không muốn lừa dối Mạt Mạt. Nhưng nhìn khuôn mặt rạng rỡ như hoa hồng đang kỳ nở rộ của Uyển Nghi, tôi lại không nỡ nhẫn tâm từ chối cô ấy.
Chỉ sợ Tôi nhất thời mềm yếu, nếu âm mưu bị bại lộ, cái giá nặng nề phải trả chác chán sẽ khiến Tôi ân hận cả đời.
Vậy là Tôi cứ rón ra rón rén, tâm thần bất định.
Buổi tối, khi trở về nhà, Mạt Mạt tự dưng lại chuẩn bị một mâm cơm thịnh soạn, toàn những món mà Tôi thích ăn. Cô ấy chủ động lấy bia từ trong tủ lạnh ra, mở giúp tôi một chai. Tôi vừa thỏa lòng vừa cảm thấy thấp thỏm không yên.
Nhớ lại trước đây, khi còn là bạn trai của Uyển Nghi, những cuộc gặp gỡ vụng trộm với Mạt Mạt khiến Tôi thấp thỏm không yên; giờ đây, khi đối diện với vẻ hiền dịu của bạn gái chính thức là Mạt Mạt, một người chỉ tiện thể đi ăn một bữa với người bạn bình thường là Uyển Nghi như Tôi cũng bắt đầu có tật giật mình.
Tôi sợ cô ấy biết được, Tôi sợ tình ngay lý gian. Lại ăn cơm cùng bạn gái cũ nữa, điều này chẳng họp lý chút nào cả.
Hóa ra đó không phải là sự rối rắm giữa Uyển Nghi và Mạt Mạt, mà là cuộc chiến giữa chính thất và tình nhân.
Tôi ngầm quan sát Mạt Mạt, ngoài thái độ dịu dàng, ân cần hơn mọi khi ra, cô ấy chẳng có biểu hiện gì khác thường. Nhưng sự dịu dàng đầy mê hoặc đó nặng nề đến nỗi khiến Tôi thở không ra hơi!
Ăn cơm xong, Mạt Mạt giành lấy việc rửa bát. Tôi đề nghị cùng ra ngoài đi dạo nhưng cô ấy lắc đầu từ chối. Cô ấy lại phong tình lả lướt kéo Tôi vào nhà tắm, cùng nhau tắm tiên. Đã mấy tháng nay, Tôi chưa đụng chạm tới phụ nữ rồi. Từ sau khi Mạt Mạt chính thức trở thành bạn gái của Tôi, cô ấy không làm tình với Tôi nữa. Cô ấy dường như luôn cảm thấy sợ hãi và chán ghét đối với vấn đề tình dục. Mà cảm giác nén nhịn bực bội khi hằng đêm, được ôm người con gái mình yêu để ngủ, được vuốt ve âu yếm nhưng không được đi quá đà ấy, chẳng nói cũng hiểu.
Vậy mà hôm nay, Mạt Mạt bỗng nhiên lại chủ động mời gọi! Mặc dù vô cùng ngạc nhiên nhưng Tôi không thể cưỡng lại được sự mê hoặc đó. Vậy là chúng Tôi quấn quýt với nhau một hồi lâu trong nhà tắm.
Buổi tối, khi đả lên giường, cô ấy lại quấn lấy Tôi, nhất định không chịu buồng tha, Tôi vừa hùng hổ làm tình vừa khẽ mắng yêu cô ấy đúng là yêu tinh chuyên hút máu đàn ông.
Mạt Mạt không nói gì, chỉ mở to đôi mắt mông lung, nhìn Tôi qua lớp sương mù nồng ấm. Tôi vừa dỗ dành cô ấy, vừa hỏi cô ấy có yêu Tôi không? Cô ấy vẫn không nói gì cả. Tôi không thể nào tự thoát ra khỏi cơ thể tinh xảo đến từng đường nét của cô ấy được nên cũng không bận tâm dò hỏi đến cùng. Phản ứng của Mạt Mạt trong buổi tối hôm ấy không phải là phản ứng của một người khi biết bạn trai mình đi gặp bạn gái cũ. Nếu nói có điều gì bất thường trong ấy, điều đó chính là sự dịu dàng! Đêm hôm đó, cô ấy không nói nhiều, nhưng không hề lạnh lùng, có thể khiến người đối diện cảm nhận được sự dịu dàng, mong muốn được làm vừa lòng người khác, thêm vào đó là một sự biết ơn.
Mỗi lần ân ái xong, đôi mắt cô ấy nhìn Tôi sâu thẳm như bầu rượu, dịu dàng, mê hoặc lòng người. Còn mỗi lần Tôi đi sâu vào trong, Mạt Mạt bỗng trở nên vô cùng hưng phấn, không ngừng gọi tên Tôi, cô ấy kêu lên rằng: "Công Trị Hi...Công Trị Hi! Xin lỗi...", lúc thì nhỏ nhẹ thiết tha, lúc lại cao giọng đầy huyên náo, nồng thắm đê mê...Đôi mắt ươn ướt của cô ấy dường như muốn nói với Tôi một điều gì đó, nhưng khi cảm hứng tình dục đang cao trào, tôicũng không bận tâm chú ý nhiều tới điều đó. Còn cô ấy thì lại không nói gì cả.
Đêm hôm đó, chúng Tôi giống như những người lần đầu tiên làm tình với nhau, nỗ lực cho và nhận. Cả hai chúng Tôi đều không nói gì, hành động của chúng Tôi đã chứng tỏ một điều rằng, đã có một tình cảm tồn tại giữa hai người. Vì vậy không cần phải nói quá nhiều, chúng Tôi chỉ dùng những phương thức đơn giản nhất, nguyên thủy nhất để thể hiện nỗi nhớ Nhung dành cho nhau, cho đến khi không cỏn chút hơi sức nào nữa, cho đến khi mệt mỏi rã rời. Rồi sau đó, Tôi ôm người con gái Tôi yêu vào lòng, gió thu đùa giỡn trên khuôn mặt, ánh trăng tha thướt dịu dàng, cơn buồn ngủ kéo đến, Tôi chìm sâu vào giấc ngủ, không mang theo bất kỳ sự phiền muộn nào.
Cảm giác bình an khi nằm ôm bạn tình ngủ, đơn giản mà mãn nguyện tới mức khó có thể miêu tả được.
Đối với phản ứng dịu dàng khác thường của Mạt Mạt, Tôi cho rằng nguyên do là vì cô ấy biết Tôi và Uyển Nghi cùng đi ăn cơm, thế là cô ấy lặng lẽ dùng hành động dịu dàng của mình để nắm giữ trái tim Tôi, khiến Tôi ân hận, để lương tri tự xét xử tôi.
Tôi không sao ngờ rằng, chuỗi hành động dịu dàng đó lại chính là sự lưu luyến cuối cùng mà Mạt Mạt dành cho tôi. Kết thúc hoan lạc, ai đi đường nấy, cô ấy bỏ lại tôi, một mình lặng lẽ ra đi. Cũng không để lại một mẩu giấy nói rõ lý do, ngoài một không gian còn đầy ắp mùi hương của cô ấy...
Một người nhẫn tâm như cô ấy, không để lại bất cứ thứ gì.