Kiếp Trước Em Đã Chôn Cất Cho Anh

Chương 31

Docsach24.com

ôi và Uyên Nghi vừa chia tay được vài hôm, mẹ đã gọi điện đến hỏi Tôi, có phải là Tôi lại bắt nạt Uyển Nghi rồi không. Hóa ra, mặc dù đã chia tay Tôi nhưng Uyển Nghi vẫn đích thân mang số thuốc mà bố mẹ Tôi nhờ mua đến tận nhà cho hai người. Mẹ nói, hai mắt Uyển Nghi lúc đó sưng húp, chỉ ôm lấy mẹ rồi khóc. Mẹ hỏi có phải chúng Tôi đã cãi nhau không.

Lúc đó, Tôi còn chưa biết rõ đầu đuôi câu chuyện, nhưng Tôi cũng lười không muốn giải thích rõ ràng mọi chuyện cho mẹ nghe nên nói đại là không có chuyện gì xảy ra.

Mẹ cũng tin ngay lời Tôi. Tính cách ưa làm nũng của Uyển Nghi, mẹ cũng đã biết rõ. Vậy nên mẹ chỉ nghĩ, chúng Tôi đã cãi nhau một trận rất to, cãi nhau đấy rồi lại làm lành ngay thôi nên mẹ cũng không để tâm đến nữa.

Hai tháng sau, mẹ cảm thấy có điều gì đó bất thường, lại hỏi Tôi, có phải Tôi và Uyển Nghi đã chia tay rồi không.

Tôi nói làm gì có chuyện đó.

"Không có? Đừng giấu mẹ nữa! Hai tháng rồi cũng không thây Uyển Nghi đến nhà chơi, số điện thoại cũng thay đổi rồi! Mỗi lần con về nhà, con bé cũng không về theo, rốt cuộc hai đứa đã xảy ra chuyện gì hả?", mẹ chất vấn một cách vô cùng thông minh.

"Con và Uyển Nghi đã chia tay lâu rồi, con đã có bạn gái mới, cô ấy tên là Ngải Mạt", Tôi nói.

"Cái gì? Chia tay rồi?"

"Vâng."

"Bạn gái mới của con cũng học cùng trường à?"

"Không, cô ấy không đi học nữa, tự mình mở một cửa hàng hoa..."

Mẹ nghe xong, trầm ngâm hồi lâu mới ngẩng đầu lên, nhìn Tôi đầy kinh ngạc: "Mày bỏ con gái của Viện trưởng Tòa án nhân dân tối cao để đi tìm một cô gái bán hoa? Uyển Nghi là một cô gái tốt như vậy, mày còn chưa hài lòng? Mày bị lú lẫn rồi hay sao hả? Mẹ nói cho mày nghe, thằng tiểu tử này, đừng nói là mẹ không đồng ý, cứ cho là mẹ có gật đầu đi nữa thì bố mày cũng không để cho mày được yên đâu. Mày cứ liệu đó mà làm".

Bất đắc dĩ, Tôi đành phải kể hết mọi chuyện cho mẹ nghe. Từ chuyện Tôi đã gặp Mạt Mạt như thế nào đến thân thế đáng thương tội nghiệp của cô ấy. Đương nhiên, Tôi đã bỏ qua những chi tiết Mạt

Mạt đến quán bar tìm hoan lạc.

Tôi vốn nghĩ rằng, sau khi nghe kể về thân thế của Mạt Mạt, mẹ sẽ rất đồng cảm với cô ấy, có thể chấp nhận Mạt Mạt. Nhưng không ngờ, mặc dù mẹ cũng xuýt xoa vài câu thương cho số phận đáng thương của Mạt Mạt nhưng vẫn cương quyết với ý kiến của mình -con dâu của bà không thể là Mạt Mạt.

Suy cho cùng, mẹ Tôi là một người mẹ luôn nghĩ đến lợi ích của con cái, sau đó mới là một người phụ nữ có tấm lòng lương thiện, đa sầu đa cảm.

Quả nhiên, thái độ của bố Tôi còn rõ ràng hơn: ngoài Uyển Nghi ra, bất kỳ người con gái nào khác đều không thể bước qua bậc cửa nhà Tôi được.

Bố Tôi là một người đàn ông lương thiện, chính trực. Bố cho rằng, Uyển Nghi đã hiến dâng sự trong trắng cho Tôi, một lòng một dạ theo Tôi, nên dù thế nào, Tôi cũng phải có trách nhiệm với cô ấy.

Tôi thầm cảm thấy lo lắng. Trước đây, Tôi chỉ biết rằng, bố mẹ rất thích Uyển Nghi, không ngờ, họ thật sự đã bị hình mẫu con dâu lý tưởng từ Uyển Nghi mê hoặc rồi! Dù Tôi có áp dụng mọi biện pháp như uy hiếp hay chiến tranh lạnh, đều chẳng có tác dụng gì, cả bố và mẹ đều quyết tâm đứng về trận tuyến đối lập với Tôi, không thể nào lay chuyển được.

Tôi nói rằng, Mạt Mạt cũng là một cô gái rất đáng yêu, bố mẹ rồi cũng sẽ thích ngay. Nhưng cả hai đều không đồng ý gặp mặt. Mẹ bắt đầu phát huy cái lưỡi trong nghề kịch hát của bà, hết nước hết cái làm công tác tư tưởng cho Tôi. Mẹ nói: "Con thử nghĩ xem, gia cảnh, nhân cách của Uyển Nghi, có chỗ nào không được không? Chưa nói đến tình cảm nó dành cho con nữa. Hi hi, con biết mẹ không phải là người cổ hủ, thích can thiệp vào chuyện hôn nhân tình cảm của con cái, bố mẹ cũng không tán thành với hủ tục cha mẹ đặt đâu con ngồi đó! Con và Uyển Nghi trước đây là bạn bè với nhay, mối quan hệ của hai đứa được xây dựng trên cơ sở tình bạn! Con còn trẻ, chỉ là nhất thời bị đứa con gái kia mê hoặc mà thôi! Không nhìn rõ được mối quan hệ lợi hại. Mẹ cũng không phải là người hám lợi, con đừng nghĩ rằng mẹ chỉ nhìn thấy bố của Uyển Nghi là quan chức cấp cao, nhưng xã hội này là thế con ạ. Con còn trẻ, sau này trưởng thành rồi, con sẽ hiểu hết ý mẹ. Đứa con gái con chọn bây giờ, thân thế không rõ ràng, nhiều điều mờ ám, thời gian quen biết và chung sống còn chưa dài, tính cách, đạo đức như thế nào, con còn không nói rõ được, con bảo bố mẹ yên tâm làm sao được? Hãy nghe lời mẹ, nhân lúc Uyển Nghi còn đang nặng lòng với con, hãy quay lại với nó. Thật lòng mà nói, mẹ rất thích con bé Uyển Nghi, vừa ngoan ngoãn lại vừa hiểu biết...". Sau đó là phần tính lược của biết bao tính từ đẹp dùng để miêu tả một cô gái có giáo dục, có văn hóa, có hiểu biết.

Bố thì chỉ lạnh lùng ngồi nhìn, chốc chốc lại rít một hơi thuốc, thở dài: "Gia môn bất hạnh".

"Hơn nữa, chỉ còn hai tháng nữa, anh trai con sẽ về nhà, bố và mẹ rất phấn khởi, đừng để bố mẹ phải phiền lòng vì những chuyện vặt vãnh của con nữa. Con tự giải quyết đi. Cứ cho là đứa con gái mà con thích đáng thương hay đáng ca ngợi, đáng trân trọng cũng được. Nhưng bố mẹ chỉ có một câu thế này: phải đưa Uyển Nghi về nhà. Nếu không, con cũng đừng về nhà nữa, đi bán hoa cả đời với bạn gái của con đi."

"Anh con sắp về nhà à? Lần này không đi xa nữa chứ?" Tôi vừa nghe tin anh trai sắp về, vừa ngạc nhiênvừa mừng rỡ, từ khi anh trai lên Bắc Kinh học đại học, học xong ở lại đó làm luôn, đã sáu năm rồi chưa về nhà, Tôi quả thật cũng rất nhớ anh.

"Chưa chắc chắn, chỉ là về thăm chúng ta thôi. Ở nhà một thời gian chắc phải quay lại Bắc Kinh. Đến lúc đó, cả nhà quây quần đoàn viên, con nhớ đừng dẫn đứa con gái khác về, làm chướng mắt bố mẹ đấy! Con dẫn Uyển Nghi về cho anh trai xem mặt một chút!"

Tôi thấy hai bậc bề trên có vẻ rất cương quyết, trong bụng nhủ thầm, tường thành cao này khó công phá rồi đây. Vậy là, Tôi quyết định chọn con đường lui quân, chờ đợi thời cơ khác,đợi sau khi anh trai về, Tôi sẽ tìm anh trai nói chuyện, nhờ anh ấy làm thuyết khách, thuyết phục hai nhân vật cổ lỗ này.

"Còn ngồi ngây ra đó nữa à, con có nghe rõ không hả? Lúc đó nhớ dẫn Uyển Nghi về đây! Con cũng biết bố mẹ mong ngóng anh trai con biết bao nhiêu năm rồi, đừng để đến lúc cả nhà quây quần thì vui vẻ, con lại dẹp hết hứng thú của bố mẹ đấy! Khó khăn lắm, lần này anh trai con mới về được, không biết lần sau bao giờ mới gặp lại nhau... Con nói xem, bố mẹ nuôi hai anh em mày, sao không đứa nào để bố mẹ bớt lo lắng thế hả?" Mẹ nói đến đó, hai mắt đỏ hoe.

"Vâng, vâng... ôi dào, con biết rồi thưa lão thái bà." Tôi trả lời qua quýt cho xong, trong lòng vô cùng phiền muộn, chỉ mong cho qua chuyện, rồi tìm cách khác sau.

Chớp mắt một cái lại đến tháng bảy, trong trường lại ngập tràn hương hoa dành dành và những nỗi thương cảm ly biệt.

Mỗi buổi chiều tối, Tôi lại thấy cảnh những sinh viên năm cuối khoác trên mình chiếc ba lô to kềnh, bước ra hòa nhập vào xã hội, không kịp lưu luyến, không ai dám quay đầu nhìn lại. Ánh chiều tà nhạt như hoa, nhuộm hết cả ưu sầu. Cũng giờ này của năm sau, Tôi sẽ tốt nghiệp cao học, điều chờ đợi Tôi ngoài kia sẽ lại là những con sóng to gió lớn của biển cả cuộc đời, còn có cả những rối rắm vương vít của việc đấu tranh, giành giật quyền lợi, chức tước... Nhìn thần sắc thẫn thờ như người mộng du của những sinh viên vừa tốt nghiệp khi bước ra khỏi cổng trường, Tôi có phần hiểu hàm ý trong những lời nói của mẹ. Người mẹ bắt Tôi chọn lựa Uyển Nghi, người mẹ coi trọng quyền lợi nhưng lại không được Tôi lưu tâm.

Trước kỳ nghỉ hè một vài ngày, Tôi không thấy Uyển Nghi đứng đợi cậu bạn trai là cầu thủ nữa. Mỗi hôm lại có một cô gái khác nhau đứng Ồm quần áo cầu thủ, nhưng Tôi không nhìn thấy hình bóng của Uyên Nghi nữa. Là do anh chàng cầu thủ đó giở trò, không muốn đóng giả làm bạn trai của cô ấy nữa ư?

Tôi cũng chỉ muốn xác định rõ xem cô ấy sống có tốt không, nếu biết rằng cuộc sống của cô ấy không thuận lợi, tôi sẽ càng thêm áy náy.

Thậm chí Tôi rất muốn tác họp cho Đại T và Uyển Nghi, bọn họ mới đúng là một cặp nam thanh nữ tú, một cặp trời định. Mà hơn nữa, Tôi không hề nghi ngờ tình cảm của Đại T dành cho Uyển Nghi. Chưa biết chừng, khi đã có bạn gái rồi, khi đã có mục tiêu để phấn đấu rồi, Đại T sẽ không còn vẫy vùng trong vũng lầy tình sắc, dục vọng đó nữa.

Nghĩ đền đó, Tôi càng quyết tâm trở thành ông mai nói cho cô ấy biết tình cảm của Đại T, thử thăm dò ý tứ của cô ấy xem sao.

Hai tháng nghỉ hè, Tôi đăng ký thực tập tại một công ty có quy mô không nhỏ. Lần đầu tiên, Tôi làm quen sơ bộ với áp lực và sự căng thẳng của xã hội.

Mạt Mạt quả nhiên rất biết giữ lời hứa, cô ấy không qua lại với bất kỳ người đàn ông nào khác nữa. Không ham muốn gì nhiều, một lòng một dạ ở bên Tôi. Ban ngày, cô ấy đến cửa hàng hoa, tính đúng giờ Tôi tan sở, về nhà nấu cơm cho Tôi.

Ban ngày, Tôi nỗ lực làm việc, Tôi về nhà có vợ yêu chờ đợi bên mâm cơm dẻo, canh nóng. Cho dù Tôi có về nhà muộn như thế nào, trong khoảnh khắc ngước đầu lên nhìn, Tôi vẫn thấy ánh sáng tràn trề hắt ra từ khung cửa sổ, nó cũng giống như nỗi lòng đang ngập tràn hạnh phúc của Tôi. Có một người vợ đảm đang hiền hậu như vậy, Tôi còn lời lẽ nào than vãn hay không hài lòng nữa đây?

Tôi vốn nghĩ rằng, khi biết được quá khứ của Mạt Mạt rồi, Tôi có thể hiểu hết được toàn bộ con người cô ấy. Nhưng trên thực tế, ngoài lần đưa cô ấy đi thả diều, sau khi cô ấy có thể cười tươi như áng mây hồng rạng rỡ ấy, Mạt Mạt không hề thổ lộ tâm tư với Tôi lần nào nữa.

Cô ấy vẫn không thích để lộ tâm tư tình cảm của mình, không cáu giận cũng không quá vui mừng, mỗi lần Tôi muốn tìm hiểu tâm tư của cô ấy, đều là những lần vô kế khả thi.

Mặc dù Mạt Mạt không nhìn Tôi bằng ánh mắt lạnh lùng như trước đây, nhưng Tôi thường xuyên thấy cô ấy lặng lẽ ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn theo dòng người hối hả đi lại ngoài phố, không nói một lời nào. Giống như một chú chim đang bị nhốt trong lồng vậy. Chim thường mong muốn được tự do bay lượn, còn Tôi lại không thể biết được, cô ấy đang mong muốn được gì.

Tôi hỏi cô ấy, em đang buồn phải không, cô ấy chỉ nhìn Tôi bằng đôi mắt đẹp, không khẳng định cũng không phủ định. Tôi chỉ có thể đoán rằng, phải chăng cô ấy đang nhớ mẹ, phải chăng cô ấy sợ Tôi cũng sẽ ruồng bỏ cô ấy như những người đàn ông khác... Điều Tồi tệ nhất là, cô ấy đang nhớ tới mối tình đầu của mình, nhớ tới ân nhân cứu mạng của cô ấy. Tôi biết, có hỏi cô ấy cũng không nói, vì vậy Tôi cũng không hỏi nhiều nữa. về phương diện tình cảm, Tôi là người tự ti và nhát gan. Tôi sợ nghe đáp án sau câu hỏi, vậy nên Tôi chọn cách im lặng, để thời gian xoa sạch những vết hằn đau thương trong tâm trí của cô ấy. Tôi chỉ cần cô ấy vẫn ở bên Tôi là Tôi đã mãn nguyện lắm rồi. Chỉ cần có cô ấy ở bên.

Thời gian chúng Tôi chung sống với nhau càng lâu thì những lần nói chuyện của chúng Tôi càng ít đi, thậm chí cô ấy còn từ chối làm tình với Tôi. Nói ra nghe thật nực cười, sau khi Tôi và Mạt Mạt chính thức hẹn hò, cô ấy không cho phép Tôi được động vào người cô ấy nữa. Mỗi lần gần gũi, tới thời khắc quan trọng, cô ấy lập tức giật mình tỉnh lại trong cơn say sưa mơ màng, kiên quyết đẩy Tôi ra, dường như người vừa hôn Tôi không phải là cô ấy, mà là một người khác. Tôi nghĩ, cô ấy bị cưỡng hiếp từ nhỏ, chắc cũng có ít nhiều sợ hãi đối với việc đụng chạm thân xác nên cũng không miễn cưỡng.

Tôi cam tâm tình nguyện ở bên cô ấy khi cô ấy ngồi một mình, thưởng trà, ngắm nhìn cô ấydịu dàng, tao nhã chìm đắm trong dòng suy nghĩ, giống một nữ ni cô nhập định trần ai. Chỉ cần có cô ấy bên cạnh, Tôi không còn mong muốn gì hơn. Để một tên háo sắc như Tôi rơi vào một mảnh ruộng cô quạnh không chút ham muốn dục vọng, chỉ là chuyện trước đây, cũng chỉ được coi là một câu chuyện cười để mỗi lần mang ra bình luận mà thôi.

Sau một thời gian dài chung sống, Tôi cũng dần quen với điều đó. Tôi biết rằng tuổi thơ của cô ấy rất trắc trở, trong một thời gian ngắn, cô ấy không thể thoát ra khỏi cái bóng ảm đạm của thời thiếu nữ. Tôi cũng không mong mỏi cô ấy phải hoạt bát nhanh nhẹn như những cô gái bình thường khác. Mà chỉ cần Ngải Mạt có thể tình nguyện ở bên Tôi, Tôi đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.

Thi thoảng, khi tinh thần vui vẻ, ăn cơm tối xong, không có việc gì bận, Tôi cũng dẫn Mạt Mạt tới Blue 18 ngồi một lát. Mạt Mạt cũng trang điểm một chút, dung mạo xinh đẹp của cô ấy luôn khiến hàng loạt những người đàn ông khác quay đầu lại nhìn.

Mặc dù đã có Tôi ngồi bên cạnh nhưng sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành của cô ấy vẫn khiến rất nhiều nam nhân khác vây quanh bắt chuyện. Những lúc đó, Mạt Mạt thường chỉ về phía Tôi, nói với những người đến mời cô ấy nhảy rằng: "Cảm ơn, nhưng Tôi đã có bạn trai đi cùng rồi".

Tôi rất vui sướng, đắc ý. Nhớ lại lần đầu tiên gặp lại Mạt Mạt ở đây, chứng kiến cuộc sống thác loạn của cô ấy, nhớ lại cảnh cô ấy nhỏ bé, cô đơn chống trả lại bọn ác bá đến đòi nợ, nhớ đến trận đánh nhau với người anh em thân thiết cũng vì cô ấy... tất cả đều mơ hồ như trong giấc mộng, dường như mới chỉ xảy ra ngày hôm qua, dường như lại cách xa cả kiếp người, lại như chưa từng xảy ra. Giờ đây, Tôi có thể quang minh chính đại ôm người con gái mà mình ngưỡng mộ từ lâu, cô ấy cũng chỉ cho phép Tôi được ôm, chỉ uống rượu mà Tôi rót, chỉ dựa sát vào Tôi khi khiêu vũ, vẻ đẹp kiều diễm của cô ấy, chỉ là của một mình Tôi mà thôi.

Trong lúc tâm trạng Tôi đang cao hứng vì cảm giác chiến thắng khi giành được người đẹp về tay mình, quay đầu nhìn sang bên cạnh, Tôi bắt gặp Mạt Mạt đang ngồi ngây ra đờ đẫn.

Tôi nhìn thấy đồi đồng tử lạnh lẽo buồn rầu của Mạt Mạt trong ánh đèn lờ mờ của quán bar. Tôi nhủ thầm, cô ấy còn điều gì không hài lòng nữa đây.

Tôi dẫn cô ấy ra ngoài, hỏi xem cô ấy có chuyện gì vậy.

"Về nhà đi", cô ấy chỉ nhẹ nhàng nói. "Em mệt quá."

Bấy giờ đang là giữa mùa hè, gió đêm vẫn mang đầy hơi nóng bỏng rất. Mạt Mạt mặc một chiếc váy liền màu kem, cặp lông mày thanh tú khẽ nheo lại, trông giống một bông hoa nhài thả vào chén nước đường, gợi lên những vòng sóng nhỏ lăn tăn, không thể đếm hết được những nét u sầu đang giãn ra trên khuôn mặt xinh đẹp mỹ miều kia.

Cô ấy đi trước, tiếng giày cao gót gõ xuống đường lọc cọc. Đêm khuya thanh vắng, ít người qua lại, tiếng động càng trở nên linh hoạt kỳ ảo.

"Em có cảm giác, hình như anh ấy xuất hiện rồi", Mạt Mạt bỗng nhiên khe khẽ nói.

"Anh ấy? Anh ấy nào?" Tim Tôi khẽ lên một cái, Tôi chạy lại gần Mạt Mạt và hỏi.

"..."Cô ấy lại không nói gì nữa.

"Là ân nhân đã cứu mạng em đó ư?" Tôi căng thẳng hỏi. Cô ấy chậm rãi gật đầu.

"Em làm sao biết được anh ta đã xuất hiện rồi? Anh ta liên lạc với em à? Đã đến tìm em sao? Mạt Mạt, em đừng ngốc nghếch như vậy, năm đó, anh ta đã bỏ rơi em, điều đó chứng tỏ anh ta không phải là người tốt! Hay là em đã do dự rồi? Đã mềm lòng rồi? Anh ta chỉ đùa giỡn với em mà thôi!" Tôi thực sự lo lắng, Tôi biết rõ vị trí của người đàn ông đó trong trái tim của Mạt Mạt.

Cô ấy lại không nói gì nữa, cứ tiếp tục đi về phía trước. Cô ấy luôn có thể tỏ ra vô cùng điềm tĩnh, không hề nóng vội trước những thời khắc căng thẳng như thế này.

Thái độ của cô ấy... đã mặc nhận rồi ư? Lồng ngực Tôi nghẹn lại, nhưng nếu cô ấy đã không chịu mở miệng, Tôi cũng chẳng còn cách nào khác để ép buộc cô ấy. Tôi bỗng nhớ lại, ngoài lần đầu tiên làm tình với Mạt Mạt, cô ấy thốt lên câu em yêu anh ra, suốt quãng thời gian sau này, cô ấy không hề có một lời bày tỏ tình cảm chân thật nào cả. Những lúc cô ấy vui vẻ, Tôi cũng thích giở trò một chút, cũng muốn cô ấy phải nói "Em yêu anh" cho Tôi nghe nhưng đều bị cô ấy khéo léo lảng tránh. "Anh đúng là dung tục." Cô ấy nói đến nỗi Tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Sống với nhau lâu như vậy, Tôi là người như thế nào, cô ấy chắn chắn đã biết rất rõ. Vậy mà Tôi vẫn không thể sánh được với một lần quay đầu lại của người tình cũ hay sao?

Thấy Tôi vẫn chần chừ không bước theo, Mạt Mạt quay đầu lại mỉm cười, giọng nói của cô ấy mềm mại vừa ngọt ngào như miếng bơ tươi: "Đi thôi, chúng ta về nhà".

Tôi bỗng thấy trái tim mình ấm lại, như vừa được ban phát một ân huệ lớn lao, tràn đầy xúc động, vội rảo bước đuổi theo. Chúng ta về nhà, một câu nói thật bình thường nhưng lại vô cùng ấm áp, đó là viên thuốc an thần tốt nhất cho Tôi.

Cô ấy sẽ không rời xa tôi.