Thương là bảo khí huyền cấp thượng đẳng, Địch Liệt Viêm bị thương đâm trúng chân nguyên bạo loạn, lực phòng ngự giảm nhiều, bị trường thương xuyên thấu lồng ngực, đâm ra sau lưng.
Một cường giả Địa giai cảnh nhị trọng lập tức mất mạng.
Nhưng mà thực lực của Địch Liệt Viêm cũng không phải bình thường, trước khi chết đánh một chưởng cuối cùng, một chưởng này chính là Địch Liệt Viêm quên cả sống chết đánh ra, không khí phía trước bị nổ nát, Vệ Song Lâm bị chưởng mang bổ trúng, thân thể bay ra sau mấy chục thước, mới ngã mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi, cũng bị thương không nhẹ.
Nhưng mà thần sắc Vệ Song Lâm lại vô cùng hưng phấn, lớn tiếng cười nói:
- Ha ha, là ta giết chết, là ta giết chết...
Vệ Song Lâm hưng phấn lấy Tụ Tà Châu ra, chỉ thấy Tụ Tà Châu căn bản không có biến hóa nào, mới biết được Địch Liệt Viêm căn bản không tính là người của Luyện Huyết Tà Giáo, giết hắn căn bản không có điểm công lao gì, cảm xúc lập tức uể oải, tay nâng ngực hừ một tiếng.
Cùng chiến đấu với Địch Liệt Viêm thì trong Cự Linh Môn phát tiếng nổ hấp dẫn võ giả Cự Linh Môn.
Nhưng chỗ ở của Địch Liệt Viêm là cấm địa của Cự Linh Môn, người không có địa vị nhất định không thể vào, chỉ có một ít nhân vật trưởng lão nội môn mới đi tới nơi này, cũng có vài chục người.
Rất nhanh người của Cự Linh Môn tới nơi này, đem ba người Huyền Thiên vây lại, Hô Duyên Báo cũng ở trong đó, bên cạnh hắn là một cường giả Địa giai cảnh nhất trọng, chắc hẳn là Mã Văn Hổ.
Người của Cự Linh Môn thấy toàn thân của Địch Liệt Viêm vết thương chống chất, máu chảy như rót, bị một thương xuyên tim mà chết, sắc mặt mọi người đại biến.
Nhưng mà Huyền Thiên, Vệ Song Lâm hai người thân phận không phải chuyện đùa, là đại biểu Thiên Tinh các mà đến, những trưởng lão nội môn này tuy tức giận, nhưng không dám tùy tiện ra tay với bọn họ.
Hô Duyên Báo còn không biết chuyện bị bại lộ, âm thanh lạnh lùng nói:
- Mấy vị đại biểu Thiên Tinh các mà đến, Cự Linh Môn tôn sùng các ngươi như thượng khách, thịnh tình khoản đãi, các ngươi lại đánh chết thái thượng trưởng lão của bổn tông, lẽ nào lại như vậy? Ta phải bắt giữ các ngươi, để cho người trong thiên hạ luận xử, kết luận sinh tử của các ngươi.
Huyền Thiên tay ném đầu của Ngô tiên sinh ra, lăn trên đất mấy vòng, lăn tới dưới chân của Hô Duyên Báo.
Hô Duyên Báo mạc minh kỳ diệu nhặt lên, mở ra xem xét, sắc mặt đại biến, trong nháy mắt đã mất hết máu, vô cùng trắng bệch, cả kinh nói:
- Ngô tiên sinh?
Huyền Thiên cầm sách thuần phục ra, âm thanh lạnh lùng nói:
- Địch Liệt Viêm, Mã Văn Hổ, Hô Duyên Báo, Sùng Văn Đào, Hứa Nguyên Giang, Liên Việt, Tôn Khai Thái, Hô Duyên Hợi, Ngụy Tương Trần, chín người các ngươi bắt nhốt Hô Duyên Bác, cùng người của Luyện Huyết Tà Giáo cấu kết với nhau, còn lập nhiều sách thuần phục, trong đây có chữ ký của các ngươi, chứng cớ vô cùng xác thực, hiện tại ta chỉ đánh chết người cấu kết với tà giáo mà thôi, các ngươi muốn dâng máu tươi và tính mạng cho Luyện Huyết Tà Giáo? Hay là thúc thủ chịu trói, bỏ gian tà theo chính nghĩa, nghe theo sứ giả Thiên Tinh các thẩm lí và phán quyết?
Trừ sắc mặt Hô Duyên Báo trắng bệch, trong mọi người lại có vài người sắc mặt đại biến, xem ra, đều là người trong danh sách.
Không ít trưởng lão nội môn của Cự Linh Môn lập tức đi về một bên, kéo dài khoảng cách với bọn người Mã Văn Hổ, Hô Duyên Báo, nhưng có một phần nhỏ tiếp tục đứng bên cạnh, tổng cộng có hơn hai mươi người.
Ở lại Mã Văn Hổ, Hô Duyên Báo đều là trưởng lão nội môn, có lẽ cũng không hiểu biết Luyện Huyết Tà Giáo cùng bọn người Mã Văn Hổ cấu kết vơi nhau, thần sắc bọn họ do dự, có thể là người có giao tình tốt với chín người, lựa chọn trước mắt làm bọn họ khó xử.
Huyền Thiên thấy thế, hét lớn một tiếng:
- Người chấp mê bất ngộ - - chết!
Lời vừa nói ra lại có không ít trưởng lão nội môn rời khỏi người của Mã Văn Hổ, chỉ còn lại có hơn mười người.
Mã Văn Hổ là một trung niên nhân tuổi hơn bốn mươi, gương mặt rất dài, giờ phút này sắc mặt âm trầm, giọng the thé nói:
- Đừng nghe hắn nói bậy, Thiên Tinh các làm sao dễ dàng tha thứ cho người cấu kết với Luyện Huyết Tà Giáo còn sống? Thúc thủ chịu trói chỉ có một con đường chết, giết ra khỏi vòng vây, đem tin tức mang về thần giáo, nương nhờ thần công cái thế của giáo chủ, luôn luôn có một ngày sẽ nhất thống Thần Châu, ai cũng đỡ không nổi bước chân của thần giáo, chúng ta giết đi ra ngoài.
- Gian ngoan mất linh.
Bặc Hi Trí quát lạnh một tiếng, bàn tay của hắn đưa lên, chân nguyên tụ vào lòng bàn tay, hóa thành một bàn tay cực lớn, hướng Mã Văn Hổ nắm lấy.
Bặc Hi Trí vừa động thủ, người của đối phương lập tưc đánh trả, một cuộc chiến đấu lập tức bắt đầu.
Đối phương hơn mười người chỉ có một mình Mã Văn Hổ là cường giả Địa giai cảnh nhất trọng, còn lại chỉ có tu vi Tiên Thiên cảnh hậu kỳ, nửa bước chân nguyên chỉ có Cự Linh Môn chủ Hô Duyên Báo, hai Tiên Thiên cảnh thập trọng, Tiên Thiên cảnh cửu trọng có bốn, Tiên Thiên cảnh bát trọng có ba, Tiên Thiên cảnh thất trọng có năm.
Nhìn nhân số thì bên Cự Linh Môn có mười lăm người.
Huyền Thiên chỉ có ba người, hơn nữa một con yêu thú, dường như bọn người Huyền Thiên lâm vào hoàn cảnh xấu.
Thế nhưng mà luận thực lực hai bên không cùng cấp độ, Bặc Hi Trí là cường giả Địa giai cảnh nhị trọng, vững vàng áp chế Mã Văn Hổ, Vệ Song Lâm cũng là võ giả Tiên Thiên cảnh thập trọng, ít nhất có thể áp chế cường giả cùng cảnh giới của đối phương.
Thực lực của Huyền Thiên tương đương với cường giả Địa giai cảnh nhị trọng, Tiểu Hổ càng cường đại. Có thể so với cường giả Địa giai cảnh tam trọng, còn hơn những người khác, dễ như trở bàn tay.
Chiến đấu vừa bắt đầu, một chưởng của Bặc Hi Trí đã ngăn chặn Mã Văn Hổ, làm cho Mã Văn Hổ liên tiếp lui về phía sau.
Vệ Song Lâm tiếp công kích võ giả Tiên Thiên cảnh thập trọng của đối phương, dễ dàng hóa giải hơn nữa triển khai phản công, tranh tài bắt dầu.
Tiểu Hổ rống to một tiếng, thân hình dài gần năm mét, lao thẳng tới Hô Duyên Báo.
Cự Linh Môn là mộn phái luyện thể, Hô Duyên Báo sở trường chính là cường hóa thân thể, lực lượng cực lớn, tốc độ không phải sở trường của hắn, tốc độ của Tiểu Hổ nhanh như thiểm điện, Hô Duyên Báo căn bản né tránh không kịp, chỉ có thể liều mạng.
Thoạt nhìn Tiểu Hổ chỉ là yêu thú tứ cấp thượng phẩm, chuyển đổi tu vi giữa yêu thú và võ giả có lẽ tương đương với Tiên Thiên cảnh cửu trọng, so với Hô Duyên Báo còn chênh lệch hai cấp bậc.
Hô Duyên Báo cho rằng bằng vào lực lượng khủng bố của hắn đủ để ngăn cản công kích của Tiểu Hổ, sau đó còn có hơn mười người khác có thể liên thủ chém giết Huyền Thiên.
Nhưng mà thiết quyền của hắn đối kháng với móng vuốt sắc bén của Tiểu Hổ, Hô Duyên Báo mới phát hiện hắn sai mười phần, sai không hợp thói thường.
Lực công kích của Tiểu Hổ cường đại vượt qua dự đoán của Hô Duyên Báo, quyền trảo va chạm vào nhau thì hai tay của Hô Duyên Báo vang lên tiếng kêu răng rắc, xương cốt lập tức nát bấy.