Trận thứ hai, đối thủ của Bạch Ngọc Thiện là Trần Anh Kiệt của Lăng Vân tông, trận này, đối thủ của Cốc Không Minh chính là Từ Hưng của Thiên Kiếm tông, đều là tiên thiên cảnh cửu trọng đấu với thất trọng nên trong lúc đó Thiên Kiếm tông cùng Lăng Vân tông coi như là có qua có lại, ai cũng không bị mất mát gì cả.
Theo thanh âm của Triệu Phụng Minh thì Cốc Không Minh cùng Từ Hưng liền lên lôi đài.
Từ Hưng đã cầm kiếm trên tay, tinh thần cảnh giác cao độ, tinh thần của Cốc Không Minh thì lại lạnh nhạt, khóe môi nhếch lên một ít mỉm cười tà ác.
Triệu Phụng Minh lớn tiếng nói:
- Bắt đầu!
Từ Hưng biết mình không phải là đối thủ của Cốc Không Minh cho nên khi Triệu Phụng Minh ra lệnh một tiếng thì hắn liền lập tức ra tay, thân thể lóe lên, nhanh như thiểm điện, kiếm trong tay tạo nên một luồng kiếm quang màu vàng, trong không khí xẹt qua một luồng tàn ảnh, trong nháy mắt về phía trước mấy chục thước, đâm về hướng Cốc Không Minh.
Đã từng nghe nói ở ben trong tổ sư của Thiên Kiếm tông có một vị đã từng là thích khách, “Kim Quang Vô Ảnh Thứ” này chính là Huyền Giai kiếm kỹ thượng phẩm do hắn lưu lại, là một thuật ám sát.
Nhanh chóng trong lúc đó giết chết đối thủ.
Tốc độ chính là yếu tố đầu tiên để thi triển ám sát thuật.
Thân ảnh của Từ Hưng hầu như hòa thành một thể cùng với kiếm quang màu vàng, chỉ thấy kiếm quang chứ không thấy bóng dáng, hơn nữa kiếm quang cũng chỉ là một luồng tàn ảnh nhàn nhạt, tốc độ kia cực nhanh, đối với võ giả tiên thiên cảnh hậu kỳ mà nói thì đã là đứng đầu rồi.
- Chút tài mọn!
Khóe miệng Cốc Không Minh nhếch lên, lộ ra một tia khinh thường.
Bước chân của hắn vừa động, trong nháy mắt liền đạp mấy bước. Mấy bước này cũng đều bước đều trong một tấc vuông, phạm vi di chuyển của thân thể vô cùng nhỏ, giống y như là chỉ trong một chút xíu.
Nhưng mà một chút xíu này cũng tạo thành hiệu quả lớn, một kiếm của Từ Hưng rõ ràng đâm thẳng vào thân thể Cốc Không Minh, khoảng cách Cốc Không Minh di động tựa hồ chỉ có một chút, nhưng mà sai một ly trật ngàn dặm, Từ Hưng còn không biết tại sao một kiếm này liền nhanh chóng rơi vào khoảng không, ngay cả góc áo của Cốc Không Minh cũng không thể chạm vào.
Một kiếm của Từ Hưng thất bại, thân thể theo kiếm thế tiếp tục nhanh như tia chớp lao về phía trước, chuẩn bị đến sau lưng Cốc Không Minh triển khai ám sát lần nữa.
Bước chân của Cốc Không Minh trong nháy mắt lại lùi về phía sau hai bước, nhưng thân thể trong lúc đó lại quỷ dị di động về phía trước hai thước, kiếm của hắn hướng về phía sau lưng, đầu cũng không quay lại mà đâm ra một kiếm.
Thân thể chặn đón thân kiếm, Từ Hưng căn bản không biết được kiếm của Cốc Không Minh ở chỗ nào cả. Nhưng thời điểm nhìn lại thì đã thấy kiếm giống như linh xà thổ tín bình thường, đâm ra từ bên cạnh eo của Cốc Không Minh, đâm thẳng vào trong lồng ngực của Từ Hưng.
Một kiếm này vô cùng quỷ dị, vượt xa bình thường, Từ Hưng chấn động, không kịp né tránh, khó khăn lắm mới tránh khỏi chỗ hiểm, bị Cốc Không Minh đâm trúng một kiếm vào vài, máu tươi lập tức tuôn ra.
Từ Hưng rên thảm một tiếng, thu kiếm thối lui, vai của hắn mang một vết thương dài đến hơn một tấc, sâu đến mức có thể thấy cả xương.
Bước chân của Cốc Không Minh động đậy, rõ ràng là thong thả nhưng tốc độ thân thể lại nhanh dị thường, đuổi theo hướng thân thể Từ Hưng thối lui muốn ra tay.
- Đủ rồi!
Triệu Phụng Minh hét lớn một tiếng:
- Trận thứ ba, Cốc Không Minh thắng, tiến vào vòng tiếp theo, trận thứ tư, Mông Thế Trùng đấu với Chu Tuấn Lương, lên đài!
Từ Hưng là đệ tử thứ nhất bị thương ở trên hội võ Tứ Tông, nhưng Cốc Không Minh là xuất kiếm từ sau lưng, Từ Hưng né tránh không kịp mới bị thương nên cái này không thể nói là cố ý đả thương người được.
Cốc Không Minh trong nháy mắt thu kiếm, lộ ra một nụ cười đùa cợt với Từ Hưng:
- Thiên Kiếm tông là Kiếm Đạo tông môn, ta cho rằng đệ tử của kiếm tông đều có kiếm kỹ rất cao cường nên nghĩ ngươi có thể ngăn được một kiếm kia, đáng tiếc ngươi lại khiến ta thất vọng, Thiên Kiếm tông vì sao lại có chữ “Kiếm” chứ? Cũng chỉ có bấy nhiêu mà thôi!
Nói xong, thân thể Cốc Không Minh lóe lên, xẹt qua một luồng tàn ảnh ly khai khỏi lôi đài.
Từ Hưng ôm đầu vai, cắn chặt răng, mặc dù không cam lòng nhưng không thể làm gì, về tới chỗ đài cao của Thiên Kiếm tông thì Võ Chấn Khôn lấp tức giúp hắn ngừng huyệt đạo, xuất ra đan dược trị liệu cho hắn dùng.
Giọng Diệp Thông Minh căm hận nói:
- Thực lực của Cốc Không Minh rõ ràng là có thể chế trụ Từ sư đệ chính diện, thế mà lại cố ý xuất kiếm từ phía sau lưng, quả nhiên là cố ý đả thương người, hừ!
Bạch Ngọc Thiện lắc đầu nói:
- Mặc dù biết rõ tâm tư của hắn nhưng không có chứng cứ thì có thể làm được gì chứ?
Lăng Dật Trần nói:
- Người nào dùng cái gì đối đãi ta thì ta liền dùng cái đó đối đãi với người đó y như vậy! Gặp đám đệ tử Lăng Văn Tông cũng không cần băn khoăn quá nhiều, chỉ cần đừng quá rõ ràng để người khác bắt được, hung hăng đả kích bọn họ cho ta.
Đệ tử Thiên Kiếm tông bị hắn xem nhẹ, bị người khác đâm bị thương khiến trong lòng Lăng Dật Trần cực kì giận dữ.
Mọi người đang nói chuyện thì Mông Thế Trùng cùng Chu Tuấn Lương đều lên lôi đài, bắt đầu chiến đấu.
Mới vừa rồi Kinh Vô Bại đối chiến với Hạ Cao Nghĩa của Phách Quyền phái, bây giờ là Mông Thế Trùng đối chiến với Chu Tuấn Lương của Thần Đao môn, đều là cửu trọng đấu với bát trọng, xem ra vòng đối chiến thứ nhất cũng không phái rút thăm tuyển đối thủ mà là do thái thượng trưởng lão của tứ đại tông môn trực tiếp nghiên cứu quyết định.
Đều là ngươi tới ta đi, không thiệt thòi lẫn nhau, hơn nữa không cho cao thủ cửu trọng gặp nhau sớm, để cho cuộc chiến cường đại xuất hiện quá sớm, cũng không để cho hai thiên tài yêu nghiệt Huyền Thiên cùng Kim Liệt xuất hiện quá sớm, tránh được bọn họ quyết đấu ở giữa các cao thủ tiên thiên cảnh cửu trọng.
Thân hình Mông Thế Trùng cao lớn chừng hai thước, mặc trang phục ngắn tay, trên tay đeo bao tay bảo khí, trên cẳng tay mang theo cương quyển bảo vệ tay, Lộ trên cánh tay mặt, tràn đầy bạo tạc tính chất cơ thể tu chân bá chủ tại trường học viên.
Theo trên thị giác thì có thể cảm nhận được trong thân thể Mông Thế Trùng ẩn chứa sức lực cuồng bạo.
Mông Thế Trùng am hiểu võ kỹ “Đại Kim Cương quyền”, cũng là một loại quyền pháp chí cương chí dương, một quyền hắn đánh ra thì không khí phía trước trong nháy mắt bị nghiền nát, trong hư không sinh ra một tiếng “Bùm” vang lên, giống như tiếng sấm sét.
Một quyền bắn ra nhanh đập nát tất cả không khí phía trước, đánh thẳng về phía Chu Tuấn Lương.
Sắc mặt Chu Tuấn Lương ngưng trọng khi đối mặt với công kích của Mông Thế Trùng, thân ảnh của hắn trong nháy mắt giống như thiên biến vạn hóa, trong nháy mắt trên lôi đài xuất hiện vô số thân ảnh Chu Tuấn Lương chồng chất, đồng thời lại bổ ra một đạo hướng về phía Mông Thế Trùng.
“Vạn Tượng Đao pháp” thân ảnh ngàn trượng, ảo giác vô cùng, hư thật khó phân biệt.
Một đao kia chém ra khiến cả trời đều là ánh đao.