Lăng Dật Trần nói:
- Hãy điều tức thật tốt, mục tiêu đối chiến, trình tự chiến đấu của các ngươi đã được sắp xếp, đợi trưởng lão Thần Đao môn nói qua quy tắc luận võ thì hội võ Tứ Tông sẽ bắt đầu.
Bốn người Huyền Thiên, Bạch Ngọc Thiện, Diệp Thông Minh, Từ Hưng nghe như vậy thì khẽ giật mình, kiếm khách có một loại bản năng đối với chiến đấu.
CŨng không lâu lắm, một vị trưởng lão nội môn Thân Đao môn, chính là Triệu Phụng Minh, người vừa rồi đã mang bọn Huyền Thiên tới đây, hắn lên lôi đài, lớn tiếng nói:
- Các vị bằng hữu, hội võ Tứ Tông sắp bắt đầu, lúc này ta sẽ nói qua một lần với các vị về quy tắc, lần này số lượng người tham gia của hội võ Tứ Tông nhiều hơn trước mấy lần, tứ đại tông môn các phái bốn bị đệ tử tổng cộng là mười sáu người cùng thi đấu.
- Luận võ sẽ là hai bên đối chiến, tổng cộng có năm phiên, vòng thứ nhất là mười sáu người chọn tám, vòng thứ hai là tám người chọn bốn, vòng thứ ba, vòng thứ tư là chọn hai người trong bốn người, kẻ bại trao đổi đối thủ với nhau, vòng thứ năm hai người thắng sẽ chiến đấu tranh hạng nhất.
- Tứ đại tông môn, đồng khí liên chi, hỗ trợ lẫn nhau, trong quá trình chiến đấu nếu cố ý đả thương người nghiêm trọng, đánh người vào chỗ chết người thì chắc chắn sẽ nghiêm trị, nhẹ thì đánh gãy kinh mạch, hủy bỏ võ công, nặng thì xử tử. Căn cứ vào rút thăm thái thượng lão quân tứ đại tông môn, trận đấu vòng thứ nhất sẽ phân làm tám trận, danh sách như sau: trận đầu là Kinh Vô Bại đấu với Hạ Cao Nghĩa, trận thứ hai là Bạch Ngọc Thiện đấu với Trần Anh Kiệt, trận thứ ba là Cốc Không Minh đấu với Từ Hưng, trận thứ tư là Mông Thế Trùng đấu với Chu Tuấn Lương, trận thứ năm là Tô Lập Trác đấu với Tắc Thành, trận thứ sáu là Diệp Thông Minh đấu với Phương Minh Triết, trận thứ bảy là Trọng Tu Viễn đấu với Huyền Thiên, trận thứ tám là Kim Liệt đấu với Quản Chí Đồng.
- Ta tuyên bố: hội võ Tứ Tông bắt đầu, trận đầu, Kinh Vô Bại đấu với Hạ Cao Nghĩa, lên đài!
Không ít người có chút giật mình, tham gia luận võ Tứ Tông có không ít đệ tử tiên thiên cảnh thất trọng, thế mà không ngờ trận đầu, người chiến đấu với Kinh Vô Bại lại là một vị đệ tử tiên thiên cảnh bát trọng.
Trong lòng mọi người đều mặc niệm cho Hạ Cao Nghĩa, gặp được hậu bối của thần Đao vương Kinh Vô Bại thì có thể khẳng định hắn sẽ thua.
Ý niệm duy nhất trong đầu mọi võ giả đang xem cuộc chiến chính là Hạ Cao Nghĩa có thể ngăn cản được đao “Phân Lãng đao pháp” của Kinh Vô Bại hay không? Và ngăn được bao nhiêu chiêu? “Phân Lang đao pháp” của Kinh Vô Bại cực kì nhanh, sở trường “Cực Quang Liệt Không quyền” của Hạ Cao Nghĩa cũng là tốc độ nhanh, đây chính là võ kỹ dùng tốc độ là chính.
Tàn ảnh lóe lên, Kinh Vô Bại một thân áo xanh, trong nháy mắt xuất hiện ở trên lôi đài, tốc độ cực nhanh nên mọi người chỉ thấy hư ảnh lóe lên.
Thân Kinh Vô Bại cao hơn một mét tám, dáng người không cường tráng nhưng cũng không gầy, là một loại hình thể hoàn mỹ, vác trên lưng một vỏ đao dài khoảng bảy mươi cm, rất mỏng, ước chừng khỏang nửa tấc, vậy nên có thể thấy được đao trong vỏ kia phải mỏng hơn đao bình thường rất nhiều.
Đối diện lôi đài cũng có một luồng thân ảnh cấp tốc tới, nhưng mà rơi vào trong mắt mọi người thì tốc độ này rõ ràng chậm hơn nửa phần so với Kinh Vô Bại, thân ảnh thoạt nhìn cũng rõ ràng hơn nhiều.
Người tới đứng ở phía trước Kinh Vô Bại 50m, cao chừng một mét chín mươi lăm, cơ thể cường tráng, xem qua liền biết tu luyện công pháp luyện thể, đó là Hạ Cao Nghĩa của Phách Quyền phái.
Hai người đứng lại, Triệu Phụng Minh lui đến bên cạnh lôi đài, lớn tiếng nói:
- Luận võ bắt đầu.
Vèo --!
Lời của Triệu Phụng Minh vừa thốt lên thì trong lúc đó, một phần không khí trên lôi đài tách ra hai bên đi về hai hướng, tạo nên hai luồng không khí mãnh liệt.
Một luồng ánh đao chợt lóe lên chính giữa, trong nháy mắt liền hạ tới trước mặt Hạ Cao Nghĩa.
Là Kinh Vô Bại xuất thủ.
Ánh mắt mọi người cả kinh, tốc độ của Kinh Vô Bại nhanh tới cực điểm, không khí chính là lực cản thế mà đối với hắn lại hầu như là không.
Sắc mặt Hạ Cao Nghĩa hoảng hốt, hắn tu luyện “Cực Quang Liệt Không quyền” cũng là dùng tốc độ là chính, thế nhưng ở trước mặt Kinh Vô Bại thì tốc độ của hắn hoàn toàn không thể thi triển được.
Kinh Vô Bại đã bổ đao đến trước mặt hắn mà quả đấm của hắn vẫn chưa tung ra.
Lui!
Hạ Cao Nghĩa đột ngột thối lui.
Tốc độ thối lui còn nhanh hơn tốc độ hắn lên trên lôi đài!
Nháy mắt liền lui về phía sau mấy chục thước, trực tiếp ra khỏi lôi đài.
Khí tức của hai phần ánh đao một mựt bổ đến biên giới lôi đài mới hoàn toàn tiêu tán.
Hạ Cao Nghĩa rơi trên mặt đất, sắc mặt hoảng sợ như trước, đưa tay sờ soạng trước người một lúc, chỉ thấy trên quần áo xuất hiện một vết rách thật dài từ vai trái xuống đến bụng.
Một đao lúc đầu của Kinh Vô Bại đã bổ tới trên y phục của hắn, chỉ cần xa hơn một chút nữa thì đã chém hắn thành hai khúc rồi.
Phân Lãng đao pháp, một đao hai phần, kỳ danh quá lớn, quả nhiên không uổng.
Đợi đến khi ánh đao tán đi, Kinh Vô Bại đứng ở chỗ Hạ Cao Nghĩa vừa đứng thì đao trong tay hắn đã không thấy nữa mà được đưa vào trong vỏ, ngoại trừ cường giả địa gia cảnh thì các cao thủ tiên thiên cảnh thấy rõ hắn xuất đao chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Trên mặt Triệu Phụng Minh mang theo vui vẻ, lớn tiếng nói:
- Trận đầu, Kinh Vô Bại thắng, tiến vào vòng tiếp theo! Trận thứ hai, Bạch Ngọc Thiện đấu với Trần Anh Kiệt.
Đệ tử Thần Đao môn lập tức truyền đến một trận kinh hô.
Thân ảnh của Kinh Vô Bại lóe lên tức thì, trong chớp mắt liền từ trên lôi đài về đến trên đài cao phương bắc, ngồi xuống vị trí lúc ban đầu.
Đang lúc mọi người kinh ngạc với thực lực của Kinh Vô Bại thì Bạch Ngọc Thiền và Trần Anh Kiệt cùng lên lôi đài một lượt.
Trần Anh Kiệt là đệ tử của Lăng văn tông, so sánh với đại đa số hậu bối đệ tử thì hắn là một thiên tài, nhưng mà tới tham gia hội võ Tứ Tông đều là đệ tử mạnh nhất trong tứ đại tông môn, trong số mười sáu người thì tư chất của Trần Anh Kiệt là thấp nhất.
Tu vi của Bạch Ngọc Thiện cao hơn Trần Anh Kiệt hai cảnh giới.
“Thiên Huyễn Hư Ảnh chưởng” của Trần Anh Kiệt căn bản không có tác dụng với Bạch Ngọc Thiện, sau khi Triệu Phụng Minh vừa nói bắt đầu thì Bạch Ngọc Thiện liền thi triển “Ám Tinh Nhất kiếm”, trong nháy mắt Trần Anh Kiệt liền cảm giác được hào quang tối sầm lại, một đạo tinh quang từ chỗ rất xa nổ bắn đến.
Còn chưa kịp phản ứng thì kiếm của Bạch Ngọc Thiên cũng đã đặt trên cổ của Trần Anh Kiệt, một mảnh lạnh buốt.
Triệu Phụng Minh la lớn:
- Trận thứ hai, Bạch Ngọc Thiện thắng, tiến vào vòng tiếp theo! Trận thứ ba, Cốc Không Minh đấu với Từ Hưng!
Cốc Không Minh, tiên thiên cảnh cửu trọng, là người đứng đầu trong đám đệ tử hậu bối của Lăng Vân tông.
Từ Hưng, tiên thiên cảnh thất trọng, đệ tử hậu bối thiên kiếm tông, xếp thứ ba.