Kiếm Nghịch Thương Khung

Chương 1247: Ngươi nguyện ý lấy ta sao (2)

- Lâm Thanh, ta giết ngươi chỉ cần một kiếm, nếu ngươi có thể tiếp một kiếm Huyền Thiên ta, hôm nay ta liền tha cho ngươi một mạng!

Huyền Thiên thản nhiên nói, một thanh Vương cấp bảo kiếm xuất hiện trong tay hắn.

Đây là Vương cấp bảo kiếm Huyền Thiên đoạt trong tay vương giả Tôn gia, tổng cộng lấy được ba cái, đây là cái tốt nhất. Là vũ khí của vương giả tiểu thành cực hạn!

- Một kiếm?

Lâm Thanh giận dữ, hắn cũng là thiên tài, hắn cảm thấy lời nói của Huyền Thiên đối với hắn là vũ nhục. xem tại TruyenFull.vn

Hưu - -!

Nhưng mà Lâm Thanh còn chưa nói hết, Huyền Thiên liền một kiếm vung về phía hắn. Một đạo hỏa diễm kiếm khí tinh tế đột nhiên kích xạ mà ra.

Hỏa diễm kiếm khí nhỏ như tơ, nhưng mà tốc độ thì nhanh đến cực điểm, trong nháy mắt liền đến trước mặt Lâm Thanh.

Lâm Thanh tuy rằng thiên tư tốt, nhưng cũng chỉ là vương giả bình thường, hơn nữa còn không phải yêu nghiệt thiên tài nhẹ nhõm vượt cấp khiêu chiến, nào tiếp được hỏa diễm kiếm khí của Huyền Thiên.

Lâm Thanh vừa mới huy kiếm ngăn cản, liền cảm giác được thân thể nóng lên, một cỗ kịch liệt đau nhức từ trên thân thể truyền đến.

Tay của hắn mới vung lên một nửa, hỏa diễm kiếm khí cũng đã bổ trúng thân thể của hắn.

Trong chốc lát vết kiếm vỡ ra có thể thấy được xương cốt, máu tươi phun ra.

Thân thể Lâm Thanh lập tức bạo phi hơn một ngàn thước, phát ra một tiếng kêu thảm thiết đến cực điểm trên không trung.

Rất nhanh thân thể Lâm Thanh từ phía trên không trung rơi xuống, máu tươi từ trong cơ thể hắn chảy ra, nhưng mà hắn đã không có năng lực phản kháng, ngay cả giãy dụa cũng không thể.

Thân thể của hắn đã chết, chỉ còn một hơi, hấp hối chờ Võ Hồn tử vong, sẽ gặp triệt để tắt thở!

Một kiếm! Lâm Thanh đã chết!

Huyền Thiên bổ ra một kiếm này trên không trung không chỉ có là vương giả Lâm gia mà tất cả trưởng lão, đệ tử dưới mặt đất đều thấy được.

Một ít tia hỏa diễm kiếm khí khủng bố để cho vũ giả Lâm gia đều trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi!

Một kiếm kia đến tột cùng đáng sợ đến cỡ nào? Vẻn vẹn một kiếm đã thuấn sát một vị vương giả?

Lâm Hạo Thiên và vương giả liên tục hít một hơi lãnh khí, thực lực của Huyền Thiên vượt qua tưởng tượng của bọn hắn, trách không được có thể chém giết ba vị vương giả của Tôn gia, kiếm khí khủng bố như thế vương giả tiểu thành cực hạn cũng ngăn cản không nổi.

- Chẳng lẽ - -! Hắn có thể so sánh với vương giả đại thành sao?

Trong lòng vương giả Lâm gia kinh ngạc thầm nghĩ:

- Toàn bộ Thanh Giang Quận đều không có một vị vương giả đại thành, thực lực của hắn thật sự là quá biến thái!

Ở một chỗ trên mặt đất.

Lâm Lạc Phù nhìn thân ảnh Huyền Thiên trên không trung, trong hai mắt tách ra quang mang lóng lánh, trong lòng nhảy lên....

Trải qua chuyện này thanh danh Huyền Thiên tại Lâm gia cấp tốc tăng lên như mặt trời ban trưa!

Cho dù là gia chủ Lâm gia, lão quái vật Lâm gia so sánh với Huyền Thiên cũng muốn kém rất nhiều.

Khi mà Lâm Lạc Phù đem Huyền Thiên hôn mê về Lâm gia, không có bất kỳ người nghĩ đến, vương giả hôn mê này dĩ nhiên là đáng sợ như thế, thực lực khủng bố thật không ngờ!

Thanh danh Huyền Thiên không chỉ có như mặt trời ban trưa tại Lâm gia cũng dùng tốc độ cực nhanh, truyền khắp toàn bộ Thanh Giang Quận!

Thanh Giang Quận ước chừng phạm vi trăm vạn dặm, tương đương với Thần Châu, cảnh nội tổng cộng có Tứ đại Vương Phẩm thế lực, trong đó cường đại nhất chính là Lâm gia cùng Tôn gia, đều có vương giả tiểu thành cực hạn tọa trấn, mặt khác hai đại Vương Phẩm thế lực vương giả tọa trấn chỉ là vương giả tiểu thành.

Huyền Thiên lại chém giết ba vị vương giả Tôn gia trong đó kể cả một vị vương giả tiểu thành cực hạn, làm cả vũ giả Thanh Giang Quận đều cảm thấy vô cùng khiếp sợ!

Tôn gia tổng cộng có năm vị vương giả, bị Huyền Thiên chém ba vị còn thừa lại hai vị, một vị là vương giả bình thường, một vị là vương giả tiểu thành.

Ngàn năm qua, Tôn gia cùng Lâm gia một mực tranh đoạt bá chủ Thanh Giang Quận, một mực thế lực ngang nhau, nhưng từ nay về sau Lâm gia không hề nghi ngờ chính là thế lực bá chủ Thanh Giang Quận.

Thực lực Tôn gia thoáng cái rớt xuống trình độ kế cuối.

Đương nhiên tai nạn của Tôn gia mới bắt đầu, lão quái vật Lâm gia sau khi Lâm Thanh chết liền đi tới Tôn gia, hai nhà vốn đối đầu tới chết. Lúc này đây, gian tế Tôn gia tại Lâm gia bại lộ, vương giả Tôn gia vẫn lạc để cho cừu hận song phương rất nhanh trở nên gay gắt.

Thừa dịp Tôn gia thực lực bạo giảm, Lâm gia muốn triệt để giải quyết hết đối thủ này.

Đáng tiếc hai ngày sau Lâm gia lão quái vật trở lại, hắn không thể chém giết hai vị vương giả khác của Tôn gia, để cho đám người chạy thoát.

Ban đêm ngày thứ ba sau khi chém giết Lâm Thanh.

Trên không trung trăng tròn treo trên cao!

Huyền Thiên ngồi ở trên bãi cỏ bên ngoài viện nhìn trăng tròn trên không trung, trong lòng có loại cảm xúc khó hiểu.

Trăng tròn trong mắt hắn nổi lên gợn sóng, tựa hồ là phản chiếu ở trong nước, hắn cảm giác hết sức quen thuộc.

Ký ức võ học, Huyền Thiên triệt để khôi phục, nhưng mà ký ức thân phận, hắn còn không có khôi phục.

Hắn kiểm tra hỗn độn nguyên thần cùng hai đại kiếm hồn, phát hiện trên đầu hỗn độn nguyên thần có một đạo dấu vết như là bị đồ vật sắc bén bổ vào.

Dấu vết không sâu không ảnh hưởng chiến lực Huyền Thiên nhưng mà Huyền Thiên cảm giác trí nhớ của hắn chỉ sợ có chút quan hệ cùng dấu vết này.

Hắn tưởng tượng liền nghĩ đến đạo phong nhận khủng bố kia, xem ra nó đã chặt đứt ký ức của hắn. Hắn có đôi khi chứng kiến một thứ gì đó, ví dụ như phát hiện trăng tròn trên trời sẽ có một ít ấn tượng mơ hồ, có đôi khi sẽ nghĩ tới hình ảnh rời rạc nhưng không thể ghép nó lại.

- Thiên Thần!

Lâm Lạc Phù đã đi tới ngồi xuống bên cạnh hắn nói:

- Ngươi đang xem ngôi sao trên bầu trời để nhớ lại ký ức lúc trước sao?

Huyền Thiên gật nhẹ đầu.

Lâm Lạc Phù hưng phấn hỏi:

- Có hiệu quả không?

- Vẫn chưa!

Huyền Thiên nằm ở trên đồng cỏ ánh mắt nhìn trăng tròn trên không trung.

Lâm Lạc Phù nằm xuống bên cạnh, thân hình nàng với những đường cong lung linh hiển lộ dưới trăng. Nàng quay đầu sang nói:

- Hiện tại ngươi là đại nhân vật của Lâm gia đó, không người nào không nói chuyện ngươi, ngay cả ta đều bị đám người hỏi điên rồi, hỏi làm sao ngươi từ trên trời rớt xuống, ha ha...! Ta muốn ở bên cạnh ngươi an tĩnh chút.

Nói xong Lâm Lạc Phù bỗng nhúc nhích thân hình gối đầu lên ngực Huyền Thiên.

Huyền Thiên nhìn trăng tròn, có một loại cảm xúc khó hiểu, rất không yên lòng, hắn cùng với Lâm Lạc Phù quan hệ tương đối thân mật, tuy rằng lúc này đây là Lâm Lạc Phù gối đầu lên người hắn. Trình độ thân mật vượt qua bất luận những lần trước kia nhưng Huyền Thiên cũng không cảm thấy xấu hổ.

Lâm Lạc Phù thấy Huyền Thiên không nói gì thêm, nàng nhắm đôi mắt lại tựa hồ là đã ngủ, khóe miệng lộ ra một tia an tường vui vẻ.

Qua nửa này sau, Lâm Lạc Phù mở mắt ra đột nhiên hỏi:

- Thiên Thần! Ngươi thích ta sao?

- Ừ!

Huyền Thiên vô ý thức trả lời một câu!