Vương Tử Vân hạ giọng hỏi:
- Ai trong phòng đấy?
Uất Trì Huyền rên lên nói:
- Tại hạ là, có phải thiếu hiệp ngoài đó không?
Vương Tử Vân phi thân vào phòng, vỗ vào các huyệt đạo bị điểm của Uất Trì Huyền, khúc khích cười hỏi:
- Lão huynh, mùi vị phong lữ nữ ra làm sao?
Lúc ấy Uất Trì Huyền không những hai má sưng vù, đổi thành màu bầm tím, mà môi cũng ứa máu tươi. Một vị nhàn đãng phong lưu có hiệu là Quỷ Mặt Ngọc như y đến bây giờ đã hoàn toàn biến thành một Xú Bát Quái. Vả lại Thân Bá Tuyền đi còn liếc lại, đã ra tay rất nặng, nên tuy huyệt đạo đã được giải khai, y vẫn mõm nhọn răng nhe bò dưới đất một lúc khoảng nửa bữa cơm mới gượng đau ngồi dậy nổi nghiến răng căm hờn nói:
- Lão ăn mày thối tha kia, món nợ hôm nay sẽ có một ngày ta bắt ngươi phải trả cả gốc lẫn lời!
Vương Tử Vân cười nhạt nói:
- Đừng có chửi, hãy nói cho ta nghe hai người ấy chạy đâu rồi?
Uất Trì Huyền cười gượng nói:
- Lão huynh, ta bị điểm huyệt, làm sao biết được là họ chạy đi đâu!
Vương Tử Vân hỏi:
- Vậy thì lúc nãy ngươi nghe họ nói với nhau chuyện gì chứ?
Cũng có thể nói hắn tự biết câu hỏi của mình rất hàm hồ, nên lại hỏi tiếp:
- Tức là trong lúc họ nói chuyện có điểm nào khả nghi không?
Uất Trì Huyền lắc đầu:
- Không có.
Rồi nhớ lại cảnh tượng ban nãy, y trầm ngâm nói tiếp:
- Chắc là có chuyện quan trọng, nhưng chỉ biết là họ truyền âm nói chuyện với nhau thôi.
- Đúng như thế à?
Vương Tử Vân bật miệng kêu lên:
- Nếu quả như ngươi nói, thì Đinh Tứ tiên sinh kia là giả mạo rồi.
Lại nói Thân Bá Tuyền và Lữ Dung Chi hai người ra khỏi khách điếm, cứ theo đường chạy thẳng một mạch hết tốc lực, Lữ Dung Chi vừa chạy vừa hỏi:
- Lữ nhân gia, chúng ta đi đâu bây giờ?
Thân Bá Tuyền nói:
- Chúng ta tìm một chỗ nào vắng vẻ yên tĩnh cứu Triệu cô nương tỉnh lại rồi hãy nói chuyện.
- Không được!
Lữ Dung Chi vội nói:
- Lão nhân gia, bọn ta giỏi lắm cũng mới đi được một chặng đường. Tôi thấy gã tiểu tử Vương Tử Vân kia như đã mang dạ nghi ngờ, vì cứ theo y nói, thì trên ngọn Kim Đỉnh núi Võ Đang y đã gặp qua Đinh đại hiệp.
Thân Bá Tuyền nói:
- Bọn ta qua Đông Hồ trước đã.
Đông Hồ ở cạnh núi Lạc Già, cách thành Vũ Xương mười lăm dặm so với Tây Hồ ở Hàng Châu còn lớn hơn nhiều, trong hồ có nhiều bãi đất nổi lên giữa mặt nước, chung quanh mọc đầy lau sậy, các giống thủy cầm ở lân cận kết thành bầy, lác đác vài con cò bay giữa cảnh sắc núi bóng hồ, phong cảnh rất đẹp khiến người ta trong lòng thư thái. Thân Bá Tuyền và Lữ Dung Chi hai người cước trình tung nhanh, nhưng với khoảng cách mười lăm dặm cũng không thể nào tới ngay lập tức được.
Đang lúc chạy nhanh, Thân Bá Tuyền ngoảnh lại hỏi:
- Dung Chi, ngươi đã tới núi Võ Đang lần nào chưa?
Lữ Dung Chi cười gượng nói:
- Vẫn không tìm ra manh mối nơi ở của gia sư.
Thân Bá Tuyền ồ một tiếng nói:
- Đúng rồi! Có tin tức gì của lệnh sư không?
- Cũng không có.
Lữ Dung Chi thở dài nói:
- Tôi dám chắc là lão nhân gia người đã gặp chuyện bất ngờ gì đó rồi.
Thân Bá Tuyền trong lòng tuy cũng nghĩ vậy nhưng ngoài mặt ông ta lại không thể không nói lời an ủi:
- Chuyện đó thì ngươi cứ yên tâm, thân thủ của lệnh sư so với lão khiếu hóa chỉ có cao chứ không thấp hơn, mà lão khiếu hóa ta còn có thể ngang dọc giữa bọn cáo chuột kia để nghênh ngang giữa giang hồ khuấy nước chọc trời, thì người còn có chuyện gì phải lo?
Tiếp theo lại nói qua chuyện khác:
- Dung Chi, mới đây sao người tới đúng lúc thế?
Lữ Dung Chi cười nói:
- Lão nhân gia, tôi cũng ngụ trong khách điếm Giang Tân.
Thân Bá Tuyền mới “ồ” một tiếng, Lữ Dung Chi đã nói tiếp:
- Chẳng qua tôi ngụ ở tầng dưới, tình hình là thế này, lúc hai lão nhân gia bước vào phòng Triệu cô nương, chế ngự gã sắc quỷ kia, thì tôi đã thấy rõ cả. Chỉ có điều là chưa nhận ra lão nhân gia, nhân lúc lão nhân gia nói chuyện với y, tôi mới nhận ra. Nhưng khi tôi trở về thay quần áo xong chuẩn bị lên lầu thì người lại đang đối mặt với Vương Tử Vân...
Thân Bá Tuyền ngắt lời cười nói:
- Rồi ngươi thấy là không chống đỡ được mới nghĩ ra cách giả mạo Đinh đại hiệp chứ gì?
Lữ Dung Chi vui vẻ cười nói:
- Tuy cách ấy nguy hiểm, nhưng đó là biện pháp hữu hiệu cuối cùng thôi.
Thân Bá Tuyền cười nói:
- Nếu ngươi không giả mạo Đinh đại hiệp, cứ hai người chúng ta liên thủ, gã tiểu tử kia cũng chưa chắc thắng đâu.
Tiếp theo lại hừ lạnh một tiếng nói:
- Chỉ cần Triệu cô nương tỉnh dậy rồi, ta cũng mong gã tiểu tử ấy đuổi tới kịp, để mắng mấy câu cho sướng miệng.
Trong lúc trò chuyện, Đông Hồ đã thấp thoáng trước mắt. Lữ Dung Chi hỏi tiếp:
- Lão nhân gia định đến chỗ nào ở Đông Hồ trước?
Thân Bá Tuyền cười nói:
- Một cái Đông Hồ to như thế, lại không có chỗ cho bọn ta ẩn núp sao? Trong đám lau lách dọc bờ hồ, đều là chỗ tốt nhất cả. Vì cô nương này lại đang cần có nước, vào đám lau lách ấy là tiện lợi đôi bề!
Lúc ấy hai người đã tới sát bên bờ nước Đông Hồ. Đông Hồ giữa đêm, ngoại trừ song nổi lăn tăn, khắp nơi đều là một cảnh yên tĩnh. Thân Bá Tuyền dừng lại, nhìn khắp xung quanh một lượt, lấy tay ra hiệu cho Lữ Dung Chi, lập tức theo nhau chui vào một đám lau lách rậm rạp um tùm. Hai người tìm được chỗ núp xong, lập tức gỡ Triệu Tố Quyên ra đặt xuống đất. Lữ Dung Chi bụm tay vốc nước hồ lên mặt Triệu Tố Quyên, hết lần này tới lần khác, liên tiếp không ngừng. Sau hơn mười lần, người Triệu Tố Quyên hơi động đậy, đôi mắt vừa hé mở, đã trợn tròn lên nhìn.
Lữ Dung Chi như trút được gánh nặng, thở ra một tiếng nói:
- Tốt rồi...
Chàng vừa nói tới đó, Triệu Tố Quyên đột nhiên quát lên:
- Thằng giặc giỏi, để bà cô cho mày biết...
Tay phải giơ lên đánh vào giữa ngực Lữ Dung Chi.
Lữ Dung Chi cả kinh, một mặt lách người qua một bên né tránh, một mặt la gấp:
- Triệu cô nương, tôi đây mà...
Cùng lúc ấy, Thân Bá Tuyền cũng kêu lên:
- Triệu cô nương, lão khiếu hóa ta đây...
Nhưng hai người bọn họ đều cùng lúc vừa sợ hãi vừa mừng hụt, vì tay phải Triệu Tố Quyên giơ lên được nửa chừng lại buông rũ xuống. Cứ xem tay phải nàng đột nhiên rũ xuống mà xét, thì không phải là vì bọn Lữ Dung Chi kịp thời kêu lên, mà là vì Triệu Tố Quyên lực bất tòng tâm nên mới thế. Nàng ngạc nhiên tròn mắt nhìn Thân Bá Tuyền hỏi:
- Thân đại ca, vị này là ai?
Thân Bá Tuyền nói:
- Đây là cao đồ của Giang Nam Nhất Kiếm Lưu đại hiệp, Tiêu Tương kiếm khách Lữ Dung Chi. Đêm nay nhờ có chàng ta, chúng ta mới thoát hiểm được đấy.
Triệu Tố Quyên từ từ ngồi dậy, nhìn Lữ Dung Chi gật đầu nói:
- Đa tạ Lữ đại hiệp...
Nói chưa hết câu lại kêu lên một tiếng nói:
- Lữ đại hiệp rất giống với Đinh lão tiền bối như lời truyền thuyết...
Thân Bá Tuyền cười nói:
- Chuyện ấy kể ra dài lắm... Triệu cô nương, ngươi đã thấy khỏe hẳn chưa?
Triệu Tố Quyên thở dài nói:
- Khỏe thì có vẻ khỏe đấy, nhưng toàn thân mỏi mệt, đề tụ chân khí một chút cũng không được.
Cùng lúc ấy nàng phát giác thấy quần áo của mình xốc xếch như có người động chạm tới, bất giác biến sắc nói:
- Thân đại ca... ta... ta...
Thân Bá Tuyền tất nhiên biết rõ ý câu nói không thành lời kia của nàng, lập tức nói luôn:
- Đừng vội quá, may mà Thân đại ca ta đến kịp thời, chứ không thì ngươi đã một phen hoảng sợ...
Lại đem toàn bộ câu chuyện phát sinh trong khách điếm ở Vũ Xương tóm tắt kể lại một lượt.
Triệu Tố Quyên nghe xong, bất giác nghiến răng nói:
- Thằng giặc giỏi, lần sau rơi vào tay ta thì đừng trách ta băm ngươi ra!
Thân Bá Tuyền nghiêm trang nói:
- Quân tử báo thù ba năm cũng chưa muộn, về chuyện này Triệu cô nương không cần phải để ý.
Lữ Dung Chi bất giác thở dài một tiếng nói:
- Chỉ mong gã tặc tử kia không tìm được tới đây là hay.
Triệu Tố Quyên buồn bã nói:
- Thân đại ca, Lữ đại hiệp, nếu vạn nhất gã tặc tử ấy tìm tới được, xin cứ tự phá vây mà chạy, đừng vì một mình ta để ở lại tất cả chỗ này.
Thân Bá Tuyền cười nói:
- Ngươi xem hai người chúng ta là hạng nào vậy?
Nói xong nghiêm sắc mặt và nói:
- Chưa nói tới chuyện gã tặc tử ấy không tìm tới đây, giả như tìm tới được, bọn ta hai đánh một hết sức liên thủ thì vị tất hắn đã lành lặn mà về được.
Lữ Dung Chi nhướng mày nói:
- Có phải chỉ sợ Vương Tử Vân thôi đâu, lại còn bọn người cùng theo giúp sức, trước mắt, chúng ta nên mau mau tính xem phải hành động như thế nào?
Thân Bá Tuyền chăm chú nhìn Triệu Tố Quyên hỏi:
- Cô nương, lệnh sư Vạn Diệu tiên cô không có mặt ở Vũ Xương à?
Triệu Tố Quyên thở dài nói:
- Đúng thế! Lão nhân gia người ở bên bờ Đông Hồ này, lần này ta đến đây, cũng vì việc người xuống núi. Có điều lão nhân gia người tránh tai mắt người ngoài, giả làm kẻ tục gia ở ẩn tại đây, cứ theo lời hàng xóm nói lại với ta, thì người đã rời khỏi nơi đây hơn một tháng rồi!
Lữ Dung Chi bất giác nhướng mày hỏi:
- Lão nhân gia, vậy thì có cách nào...
Thân Bá Tuyền chợt trầm giọng nói lớn:
- Người nào đấy?
Chỉ nghe một giọng cười vang lên, tiếp theo là tiếng nói sang sảng:
- Ông bạn già! Có gì mà giật mình?
Rõ ràng là tiếng khẩu âm của Vương Tử Vân đúng là kẻ đáng sợ nhất thì lại gặp, làm thế nào? Bọn ba người Thân Bá Tuyền nghe tiếng của mình, Vương Tử Vân đã đứng sừng sững bên cạnh khóm lau họ ẩn thân, lặng lẽ cười nói:
- Có cách gì khó đâu, cứ như ý mọn của kẻ hèn nay, thì rất là giản dị.
Lữ Dung Chi trầm giọng nói:
- Tiểu bối, lão phu không quen nhịn đâu...
Vương Tử Vân ngắt lời cười ha hả nói:
- Họ Lữ kia, đừng làm bộ làm tịch nữa, Vương Tử Vân này đã biết ngươi là ai rồi!
Xem tình hình này rõ rang những câu bọn họ vừa nói với nhau đã bị Vương Tử Vân nghe lén tất cả rồi.
Lúc ấy Thân Bá Tuyền đứng thẳng lên, nắm chặt cây Đả Cẩu bổng làm bằng “Âm trầm bảo trúc” trầm giọng nói:
- Không cần nói chuyện lặt vặt, Vương Tử Vân chúng ta lại đem tài nghệ ra phân cao thấp một phen.
Vương Tử Vân lắc đầu mấy cái nói:
- Thân đại hiệp xin đừng hiểu lầm, tiểu nhân tới đây lần này, có thể nói là không hề có ác ý...
Thân Bá Tuyền ngắt lời cười nhạt nói:
- Không hề có ác ý, chỉ có muốn bắt Triệu cô nương thôi!
Bắt Triệu cô nương thật ra cũng là hảo ý, Vương Tử Vân cười khanh khách:
- Vả lại tính ra như vậy là chuyện nhất cử tam tứ tiện, đối với cả hai bên chúng ta, rõ ràng đều có lợi.
Thân Bá Tuyền bất giác cười lạnh nói:
- Ngươi nói như vậy thật là chuyện mới lạ hiếm có, vậy nói ra cho lão khiếu hóa ta mở mang trí óc được không.
- Theo lẽ thì tiểu nhân phải tuân lệnh!
Vương Tử Vân cười nụ nói tiếp:
- Thứ nhất là Triệu cô nương không có cách nào đề tụ chân khí, thì cần phải có thuốc giải của Uất Trì Huyền, mà tiểu nhân lại có ơn giúp đỡ Uất Trì Huyền, nếu hỏi y, y đã không dám mà cũng không nỡ chối từ. Thứ hai là các vị muốn gặp Vạn Diệu tiên cô trong Võ lâm Tam thánh chứ gì? Chỉ cần đưa Triệu cô nương cho tôi, Vương Tử Vân tôi sẽ bắn tin ra, đảm bảo chỉ trong vòng một tháng Vạn Diệu tiên cô sẽ tới Vũ Xương ngay.
Triệu Tố Quyên cười nhạt một tiếng nói:
- Biện pháp của ngươi thật không sơ hở chút nào! Còn thứ ba là gì?
Vương Tử Vân đắc ý cười nói:
- Điểm thứ ba này có ích cho học vấn lắm đây.
Ngừng lại một chút, y nghiêm sắc mặt nói:
- Trước mắt thì toàn bộ khu vực Nam Hán này đã trở thành nơi rồng ẩn cọp núp, không những thầy trò tiểu nhân đem nhiều cao thủ tới, mà Tứ Hải minh cũng có nhiều cao thủ đang tụ họp, trước tình hình ấy ba vị thử nghĩ xem, giả như Vương Tử Vân bỏ qua Triệu cô nương, chư vị cũng đâu có cách nào thoát khỏi bẫy lưới của Tứ Hải minh? Cho nên Vương Tử Vân tôi vụng về tính giúp cho, thì các vị rơi vào tay Tứ Hải minh chẳng bằng tự động hợp tác với Vương Tử Vân tôi, thì mới là cách hay.
Thân Bá Tuyền một mặt truyền âm cho Lữ Dung Chi bảo đề tụ chân khí chuẩn bị một trận tử chiến, một mặt hững hờ nhếch mép nói:
- Việc làm hiện tại của người, cũng có thể thấy là hiệp nghĩa đấy.
- Hiệp nghĩa thì không dám, nhưng như kẻ hèn này đã nói, hành động lần này quyết không mang ác ý, đó là sự thật.
Vương Tử Vân cười cười nói:
- Các vị thử nghĩ xem, cũng làm con tin để Tứ Hải minh uy hiếp buộc Võ lâm Tam thánh gia nhập hội minh, nhưng trong tay Độc Cô Lam thì nguy hiểm hơn nhiều so với rơi vào tay Vương Tử Vân đúng không?
Hắn nghiêm sắc mặt nói mau:
- Kẻ hèn này không phải là bất chợt nghĩ ra rồi nói, mà là một tấm lòng thành thực, nếu ba vị vẫn không vui vẻ chọn lựa, kẻ hèn này cũng không biết làm sao được!
Triệu Tố Quyên cười nhạt một tiếng nói:
- Họ Vương kia, ngươi cho rằng bọn ta là cá bơi trong nồi, trừ cách tiếp nhận ý tốt của ngươi thì không còn con đường nào thoát thân phải không.
Vương Tử Vân nghiêm sắc mặt nói:
- Đừng nói quá đáng như thế, Vương Tử Vân đâu dám ngông cuồng như vậy, nhưng trước mắt các vị đã rơi vào hoàn cảnh nguy cấp, điều đó thì không thể phủ nhận rồi.
Y ngừng lại một chút, trầm giọng hỏi:
- Ý các vị ra sao?
Thân Bá Tuyền liếc Lữ Dung Chi một cái, tức giận quát lên:
- Trả lời ngươi thế này...
Trong câu nói đã song song phi thân tới, thế như sét đánh ngàn cân, hướng về phía Vương Tử Vân cùng ra đòn vừa nhanh vừa ác.
Hai người này, một là trưởng lão nổi tiếng của Cái bang, một là kiếm khách oai trấn cả Tam Tương, một đòn liên thủ phát động thế công này, oai lực không phải tầm thường! Huống hồ hai người bọn họ đã chuẩn bị từ lâu, quyết tâm chỉ được thắng không được bại cho nên ngay cả thân thủ như Vương Tử Vân rất lợi hại mà cũng bị bức bách lùi lại liên tục.
Nhưng võ học của Chú Kiếm đàm tất nhiên không phải bình thường. Vương Tử Vân trong lúc bất ngờ bị chiếm tiên cơ, bị đối phương hai người liên thủ tấn công ráo riết buộc phải lùi lại liên tiếp, nhưng thế thủ mười phần kín đáo, khiến đối phương hai người đều không có chỗ sơ hở nào có thể lợi dụng được. Đã thế y còn vừa đánh vừa cười nhạt nói:
- Thân lão nhi, không ngờ với thân phận của ngươi mà lại ra tay kiểu đánh lén như vậy.
Thân Bá Tuyền hô hố cười:
- Đối phó với hạng người như ngươi cần gì phải theo đúng quy củ giang hồ, huống chi sự thật thì lão phi đã lên tiếng rồi mới ra chiêu...
- Thật là già mồm cãi bừa!
Vương Tử Vân cười nhạt ngắt lời nói:
- Thân lão nhi, đã tới mức này. Vương Tử Vân ta chỉ còn cách thu nhập các người thôi.
Trong câu nói đã dừng lại không lùi nữa, tay kiếm giữ chắc môn hộ, thỉnh thoảng lại đánh ra kỳ chiêu.
Sau năm mươi hiệp, Vương Tử Vân đã lấy lại thế chủ động, hai bên trở thành quân bình. Sau bảy mươi hiệp, Vương Tử Vân đã công nhiều hơn thủ, Thân Bá Tuyền, Lữ Dũng Chi hai người toàn lực liên thủ mới chi trì nổi.
Vương Tử Vân một mặt liên tiếp thi triển tuyệt chiêu, một mặt trầm giọng nói:
- Thân lão nhi, ta xem trong tương lai bọn ta đều là bề tôi có địa vị cao cùng thờ một chúa, nên không muốn làm quá, ngươi nên biết rõ chỗ ấy.
- Đừng có lớn lối.
Thân Bá Tuyền cười nhạt nói:
- Có bao nhiêu thủ đoạn thì cứ giở hết ra đi.
Vương Tử Vân ánh mắt đột nhiên lóe lên tia sáng lạnh, quát lên một tiếng:
- Buông tay!
Ngay sau đó chỉ nghe một tiếng choang vang dội, thanh kiếm trong tay Lữ Dung Chi đã bị tung lên mấy trượng.
Tình trạng này tất nhiêu làm cho Thân Bá Tuyền trong lòng phát hoảng, tự động im bặt, cùng lúc ấy lại nghe Triệu Tố Quyên la lên một tiếng kinh hãi. Nhưng Lữ Dung Chi đầm mình trong kiếm thuật mấy mươi năm, dành được danh hiệu Tiêu Tương kiếm khách cũng chẳng phải là nhờ vào may mắn, lại thêm giàu kinh nghiệm lâm trận, nên chàng lâm nguy vẫn không loạn, vẫn ung dung ứng phó.
Vương Tử Vân đồng thời với lúc đánh tung kiếm của đối phương, tay trái cũng mau lẹ điểm ra một chỉ, lại trầm giọng quát:
- Nằm xuống!
Nói thì chậm, chứ thật ra bốn tiếng buông tay, và nằm xuống, của Vương Tử Vân chỉ cách nhau có một chút.
Lữ Dung Chi lúc bị đánh tung trường kiếm khỏi tay, trong lúc bất ngờ, không những không lui mà còn nhanh như chớp vọt lên, trong khoảng đường tơ kẽ tóc tránh khỏi luồng chỉ phong vươn tay chụp lại thanh kiếm cười nhạt nói:
- Chưa chắc!
Trong câu nói đã ra luôn một chiêu Thiên Nữ Tán Hoa, chân vừa chạm đất người đã theo kiếm sấn vào.
Một tràng tiếng loảng xoảng kéo dài ngân vang, Lữ Dung Chi thấy hổ khẩu tê rần, trường kiếm trong tay cơ hồ lại văng khỏi tay, người cũng bị chấn động bay lên tám thước tung ra ngoài một trượng.
Trong chớp mắt này chỉ còn có Thân Bá Tuyền ra sức chống cự, áp lực nặng nề tới mức có thể đoán biết. Tình cảnh ấy khiến Lữ Dung Chi khi định thần cũng không kịp nghĩ ngợi gì lập tức chống kiếm xông vào vòng chiến.
Lúc ấy đã kịch chiến hơn một trăm ba chục hiệp, Vương Tử Vân trầm giọng nói:
- Hai vị, cần nói lại một điểm là đừng bức bách ta phải ra sát thủ.
Thân Bá Tuyền nhìn Lữ Dung Chi truyền âm nói:
- Không được! Nếu chết cũng cùng chết chung.
Thân Bá Tuyền nói gấp:
- Dung Chi, trước mắt nếu chỉ có một mình ta cũng có thể chống đỡ năm ba chục chiêu, ngươi mà còn dùng dằng thì không kịp đâu.
Vương Tử Vân cao giọng quát lớn:
- Thân lão nhi chỉ còn năm chục chiêu nữa thôi, đủ số ấy rồi, đừng trách ta ra tay khôn nhân nhượng!
Thân Bá Tuyền cũng lớn tiếng quát vang:
- Dung Chi, ngươi dám không nghe lời ta à?
Lữ Dung Chi thê thảm nói:
- Lão nhân gia, người...
Thân Bá Tuyền giận dữ ngắt lời:
- Không cần lo cho ta!
Lúc ấy hai bên đã giao thủ một trăm tám chục chiêu, Vương Tử Vân cũng đã hiểu rõ ý đồ của đối phương cười nhạt một tiến nói:
- Thân lão nhi, người nghĩ chuyện để Lữ Dung Chi đưa Triệu cô nương chạy à? Ta nói cho ngươi biết, là đừng có nằm mơ.
Trong câu nói thế kiếm chợt đánh nhanh hơn, vũ lộng tung hoành, kiếm khí như cầu vồng, lập tức bao vây hai người trong một làn kiếm quang lạnh buốt. Trong tình hình này, giả như Lữ Dung Chi có muốn nghe lời Thân Bá Tuyền cũng không có cách nào xuyên qua màn kiếm của đối phương mà chạy nữa.
Vương Tử Vân liên tiếp cười nhạt nói:
- Thân lão nhi ta nói thật lần cuối, là trong vòng mười chiêu nữa, nếu không chịu hợp tác thì không kịp đâu!
Thân Bá Tuyền hừ lạnh một tiếng lấy cách ra đòn điên cuồng để trả lời, lại dùng lối thí mạng để đối chọi, cùng đối phương cùng chết. Lữ Dung Chi không hẹn cũng ra sức đánh lối thí mạng. Hai người rõ ràng tới lúc nguy cấp cùng căm phẫn như nhau, quyết tâm liều chết.
Có thể nói một người liều mạng, muôn người khôn địch, trong tình trạng ấy Vương Tử Vân công lực tuy cao nhưng trong lúc nhất thời cũng bị bức bách lùi lại ba bước dài. Nhưng y vừa lùi xong lại lập tức ra tay phản kích, lại lớn tiếng quát:
- Hai người bọn ngươi đúng là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, bây giờ đã hơn hai trăm chiêu, đừng trách ta ra tay tàn độc!
Một tiếng dội vang hòa với tiếng sắt thép ngân dài như cùng vang lên một lúc, Chỉ thấy Lữ Dung Chi trường kiếm tung ra ngoài ba trượng, người cũng ôm ngực liên tiếp lùi lại bảy tám bước mới gượng đứng vững được. Liền sau đó, Vương Tử Vân quát lên một tiếng:
- Thân lão nhi, bây giờ tới lượt ngươi!
Kiếm thế như con linh xà bay múa, tay trái lại cùng lúc cách không phát chưởng.
Thân Bá Tuyền râu tóc dựng đứng, mắt lồi ra như hai cái nhạc đồng giận dữ gầm lên:
- Tặc tử! Lão phu đổi mạng với ngươi!
Trong câu nói cùng Đả Cẩu bổng cùng chưởng trái đều vận hết mười hai thành công lực vung ra thẳng thắn đón đỡ.
Công lực của Vương Tử Vân còn cao hơn cả Súy Chấn Vũ, có thể nói là đệ nhất cao thủ trong số thiếu niên trên giang hồ lúc bấy giờ. Thân Bá Tuyền cũng đã trên sáu mươi tuổi, đem hết nội gia chân lực cùng sinh mạng ra đổi một đòn. Một đòn tan bia nát đá này cùng đánh ra uy lực thế nào có thể đoán biết.
Chỉ nghe bùng một tiếng xé tai, Thân Bá Tuyền lảo đảo lùi lại sáu bước, ngực nhô lên hạ xuống không ngừng, còn Vương Tử Vân cũng bị chấn động lùi lại bốn bước mới gượng đứng vững được. Cứ tình hình này mà nhìn thì công lực của Vương Tử Vân quả cao hơn Thân Bá Tuyền một chút nhưng không cao hơn nhiều lắm.
Vương Tử Vân cười nhạt nói:
- Thân lão nhi, Vương Tử Vân đã đo được công lực của người rồi. Từ giờ trở đi, ta sẽ không đem kỳ chiêu thủ thắng, chỉ dùng nội gia chân lực để chế phục ngươi thôi.
Y ngừng lại một chút, lại quát lớn:
- Lão nhi, tiếp thêm ta một chưởng!
Câu nói chưa dứt, tay phải chuyển kiếm qua tay trái, giơ lên cách không vỗ tới.
Thân Bá Tuyền không còn cách nào khác, chỉ biết cố nén khí huyết đang nhộn nhạo trong người miễn cưỡng đề tụ chân khí vung chưởng ra đón.
Cùng lúc hai bên phát xuất chưởng kình, chợt bên cạnh có một giọng nói xé trời vang tới:
- Dừng tay.
Trong tiếng quát, một luồng kình lực xô ngang, đẩy chưởng lực của hai bên dạt qua một bên. Một giọng nói như tiếng sấm mùa xuân nổ vang ấy dội tới khiến cho lau sậy đá cát bay tung, mặt hồ sâu như thế mà nước bờ cuộn tới tám thước, cát đá ở sâu khoảng năm mười thước bị xô đẩy lăn tròn. Thân Bá Tuyền, Vương Tử Vân sau lúc ngạc nhiên, im lặng chăm chú nhìn, chỉ thấy bên bãi cát sừng sững một lão nhân cao lớn che mặt khoác áo đen, rõ rang là một trong ba người bí ẩn đứng sau lưng Độc Cô Lam vào hôm Tứ Hải minh thành lập.
Vương Tử Vân trong lòng hoảng sợ, nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng hỏi:
- Ngươi là ai?
Lão nhân áo đen lùi lại một tiếng nói:
- Lão phu là ai, thứ ngươi chưa đáng để hỏi! Vương Tử Vân, ngươi trả lời ta một câu đây.
- Những câu người nói ra có tính toán không?
- Đương nhiên là có.
Người áo đen xua tay nói:
- Vậy thì xin mời!
Vương Tử Vân bất giác kinh ngạc hỏi:
- Ngươi muốn đuổi ta đi à?
- Đúng vậy!
- Bằng vào cái gì?
Người áo đen cười nhạt nói:
- Bằng vào thân phận lão phu, mà cũng bằng vào câu nói của chính ngươi.
Vương Tử Vân cười nói:
- Thân phận của ngươi thì ta không biết, còn những câu ta nói ra cũng chẳng thấy có gì sai.
- Vậy thì... - Lão nhân áo đen nói tiếp - Lão phu nói cho ngươi biết, lão phu là một trong ba Hộ pháp tối cao của Tứ Hải minh, còn về câu của chính ngươi nói ra thì là câu nói với Thân lão nhi đây là Vương Tử Vân ta sẽ thu thập các ngươi trong vòng hai trăm chiêu.
Vương Tử Vân cười nói:
- Té ra là Hộ pháp tối cao của Tứ Hải minh, thật là thất kính, có điều Vương Tử Vân ta lại không phải người trong Tứ Hải minh.
Lão nhân áo đen ngắt lời quát:
- Đừng nhiều lời! Lão phu hỏi ngươi, ngươi đánh bại hai người kia trong vòng bao nhiêu chiêu?
Vương Tử Vân kinh ngạc ngớ ra cười nói:
- Té ra là ngươi muốn nói tới câu ấy.
Tiếp theo nghiêm sắc mặt nói:
- Đúng vậy, ta thừa nhận là đã đánh bại hai người bọn họ trong vòng ngoài hai trăm chiêu, có điều ta chưa từng nói rằng trong vòng hai trăm chiêu chưa thu thập được họ, có sao đâu?
Lão nhân áo đen cười nhạt nói:
- Ngươi lại còn già mồm cãi lấy được! Lão phu muốn nói cho ngươi biết, nam tử hán đại trượng phu phải dám làm thì dám chịu! Ngươi đã để họ thoát khỏi hai trăm chiêu, cơ hội đã qua không thể lấy lại.
Vương Tử Vân cười nói:
- Ngươi bảo ta định thua sao?
Lão nhân áo đen nói:
- Với chính câu nói của ngươi và với việc làm sai lầm của ngươi...
Lúc này Thân Bá Tuyền đã điều tức một lúc khí huyết đã trở lại bình thường, quay đầu truyền âm hỏi Lữ Dung Chi:
- Dung Chi, ngươi không sao chứ?
Lữ Dung Chi nói:
- Không sao, vãn bối lại có thể tiếp tục quyết đấu được rồi!
Thân Bá Tuyền mở miệng truyền âm nói tiếp:
- Dung Chi, ngươi phải nghe lời ta, mọi việc xảy ra đêm nay ta đã rơi vào chỗ bốn phía bị bao vây, càng lúc càng nguy hiểm, có chuyện gì người đừng lên tiếng, cứ để lão phu ứng phó...
Truyền âm tới đó, chỉ nghe lão nhân áo đen trầm giọng quát:
- Vương Tử Vân, để khỏi làm thương tổn hòa khí của đôi bên và phá vỡ thỏa thuận giữa lệnh sư, tốt hơn hết là ngươi hãy lên đường ngay đi!
Rồi không đợi đối phương mở miệng, ngoái đầu trầm giọng hỏi:
- Các vị sao chưa chịu ra đây?
Câu nói vừa buông ra, phía sau một gò đất cách đó hơn mười trượng lập tức vọt ra bốn cái bóng người phóng nhanh vào đương trường. Thân Bá Tuyền chăm chú nhìn, bốn người ấy rõ ràng là Chúc Thiếu Thu, Độc Cô Minh Châu, Đàn chủ Giám Sát đàn Tứ Hải minh Âu Dương Triến và Phân đàn chủ Phân đàn Giang Hán Hồ Cương.
Tình hình này đã quá rõ ràng, mấy người họ đều do Hồ Cương dẫn đường đuổi tới. Thân Bá Tuyền trong lòng đang hối hận vì lúc nãy không giết Hồ Cương thì Âu Dương Triết đã nhìn ông ta khom lưng thi lễ nói:
- Xin ra mắt sư bá.
Thân Bá Tuyền trừng mắt giận dữ quát:
- Phản đồ! Ngươi giỏi lắm!
Lão nhân áo đen cười nụ nói luôn:
- Thân đại hiệp có thể nghe ta nói một câu không?
Thân Bá Tuyền nhìn chằm chằm nhếch mép nói:
- Ngươi đến cái mặt thật cũng không dám đưa ra cho người ta xem, mà cũng đòi khua môi múa lưỡi!
Lão nhân áo đen nói:
- Thân đại hiệp, ta không tiện nói những lời khó nghe, nhưng trước mắt, ngươi phải lập tức đi theo ta.
Thân Bá Tuyền cười khẩy một tiếng, Chúc Thiếu Thu nói tiếp luôn:
- Thân đại hiệp, xin nghĩ lại cho chúng ta không nói tới những chữ khó nghe như giải đi hay con tin. Chỉ một chuyện là trong ba vị di muội Triệu Tố Quyên, cũng đủ cho ta phải chăm sóc các vị rồi.
Triệu Tố Quyên giận dữ quát:
- Ai là di muội của ngươi?
Chúc Thiếu Thu cười nói:
- Võ lâm thiên hạ, đều biết rõ Triệu Tố Quyên là cô em vợ của ta, cô không nhận mà được à?
Triệu Tố Quyên động tâm trong một thoáng, chỉ thở dài một tiếng hỏi:
- Nhị tỷ của ta có khỏe không?
- Đương nhiên là khỏe.
Chúc Thiếu Thu cười nụ nói:
- Chỉ cần cô nương đi cùng với bọn ta, sẽ lập tức được đoàn tụ với nhị tỷ của cô nương.
Y vừa nói dứt lời, vút, vút, vút, một chuỗi âm thanh như tiếng chim bay nối với nhau lướt vào, tại đương trường đã có thêm tám đại hán mặc võ phục màu đen. Ngay sau đó, lại có thêm bốn văn sĩ áo xám nhẹ nhàng đáp xuống.
Mười hai người vừa đáp xuống đã lập tức dàn thành thế bao vây thành hình cánh cung, đôi bên chính tà đang có mặt đều bị vây trên bãi cát. Bọn Thân Bá Tuyền còn đang giật mình hoảng sợ, Vương Tử Vân đã ngửa mặt lên trời cười rồ rộ nhìn vào lão nhân áo đen lạnh lùng hỏi:
- Lão đầu, xem thấy ra sao?
Lão nhân áo đen hai mắt bắn ra tia sáng lạnh nói:
- Mấy người này đều là thủ hạ của ngươi phải không?
Vương Tử Vân gật đầu:
- Đúng rồi. Bọn ngươi sắp chết cả rồi đấy.
Lão nhân áo đen ánh mắt lóe lên, trầm gióng quát:
- Thằng nhóc, ngươi lại còn dám giở cái lối trong mắt không có bậc tôn trưởng ấy ra, đừng có trách lão phu lớn ăn hiếp nhỏ.
Vương Tử Vân nhìn chằm chằm nói luôn:
- Ngươi thì đến bộ mặt thật cũng không dám đưa ra cho thiên hạ xem, mà khoác lác như thế không biết thẹn à? Ai mà biết được ngươi là tôn trưởng của ai. Nếu quả ngươi đúng là bậc tôn trưởng của Vương Tử Vân ta, thì cứ lộ mặt thật ra, Vương Tử Vân ta lập tức giữ đúng lễ vãn bối ngay.
Lão nhân áo đen trầm giọng nói:
- Thằng nhóc, lão phu không hơi đâu đi cãi vã với ngươi. Tư Mã lão nhân điều động được các cao thủ tới đây cũng là chuyện khó khăn lắm, ngươi nên biết rõ chỗ ấy.
Vương Tử Vân cười ha hả nói:
- Gia sư điều động các vị cao thủ này tới đây, chưa từng có cơ hội nào biểu diễn võ công, nay gặp được một cao thủ là hộ pháp tối cao của Tứ Hải minh, để bọn họ xuất đầu lộ diện cũng tốt!
Quay đầu gọi luôn:
- Mời Tứ Linh hộ pháp ra mắt lão già này cho ta!
Bốn người áo xám đồng thanh dạ một tiếng, bóng người như chớp xẹt lên, bốn người đều giữ khoảng cách là tám thước, vây lão nhân áo đen vào giữa.
Lão nhân áo đen ngưng thần, ánh mắt ngời ngời, cười lạnh một tiếng, Chúc Thiếu Thu đã sang sảng nói:
- Giết gà cần gì dùng dao mổ trâu! Lão nhân gia, bốn tên này để huynh đệ chúng tôi phát lạc cho.
Trong câu nói đã đưa mắt nhìn Độc Cô Minh Châu một cái, hai người song song phóng vào giữa vòng vây của bốn người áo xám.
Vương Tử Vân vẫy tay kêu lớn:
- Số một và số hai Bát Kiệt, chặn họ lại!
Trong tám hán tử mặc võ phục có hai người ứng thanh phi thân ra, hừ mau một tiếng, chia ra chặn đường Chúc Thiếu Thu và Độc Cô Minh Châu, triển khai một trường ác đấu lấy nhanh thắng nhanh.
Cứ theo tính tình lạnh lùng kiêu ngạo của Chúc Thiếu Thu và Độc Cô Minh Châu, thì đâu có đếm xỉa gì tới một kẻ vô danh tiểu tốt. Nhưng sự thật thì hai người bọn họ khi bước vào giang hồ đến nay, ngoài lần giao thủ với Súy Chấn Vũ thì như cánh buồm thuận gió, đều là sức lực của bọn thủ hạ. Lúc này Vương Tử Vân lại gọi hai hán tử vận võ phục ra chặn đường, khẩu khí ấy thì họ làm sao chịu được. Cho nên, Chúc Thiếu Thu một mặt thi triển công phu lập tức đánh trả, một mặt liên tiếp cười nhạt nói:
- Thất phu, chỉ cần ngươi chống đỡ được mười chiêu, ta sẽ tha chết cho ngươi.
Đại hán vận võ phục này chẳng những không rơi vào thế thua, mà càng lộ vẻ càng đánh càng mạnh, thế công càng lúc càng lợi hại. Tình hình này không những khiến Chúc Thiếu Thu và Độc Cô Minh Châu là người trong cuộc phải ngấm ngầm hoảng sợ mà cả bọn Thân Bá Tuyền đứng ngoài quan sát cũng bất giác trợn mắt nhìn.
Nhưng qua hai chục chiêu, Chúc Thiếu Thu và Độc Cô Minh Châu đã chiếm được thượng phong, buộc hai người đối phương phải bỏ thế công giữ thế thủ liên tiếp phải lùi ba bước. Vương Tử Vân vừa nhìn thấy, hạ giọng nói:
- Số ba, số bốn lên.
Lại thêm hai đại hán vận võ phục nhảy vào vòng chiến, hình thành thế hai người đánh một lập tức tình hình lại lật ngược.
Chúc Thiếu Thu và Độc Cô Minh Châu là một đôi nghĩa huynh nghĩa muội sau lúc phải mỗi người chống lại hai cao thủ không rõ tên, đã không còn vẻ khinh thường như lúc đầu, tình cảnh đã dần dần hiện ra vẻ gay go.
Vương Tử Vân lại quát lớn:
- Tiến.
Bốn người áo xám ứng thanh vọt lên xông vào lão nhân áo đen ở giữa vòng vây, ồ ạt ra sát thủ.
Chưa bao lâu, hai bên đã qua lại hơn ba trăm chiêu. Lão nhân áo đen một người chọi bốn tuy đã núng thế rõ rệt, nhưng vẫn đem toàn lực cố gắng chi trì.
Vương Tử Vân quan sát đấu trường, cười lạnh một tiếng, đột nhiên quát vang như sấm:
- Dừng tay.
Bốn người áo xám cùng bốn đại hán áo đen cùng lúc ra hư chiêu tung người ra khỏi vong chiến, Vương Tử Vân nhìn lão nhân áo đen trầm giọng hỏi:
- Lão nhi, ngươi thấy thế nào?
Lão nhân áo đen trề môi xì một cái nói:
- Bất quá cũng chỉ đến thế.
Vương Tử Vân cười nhạt nói:
- Lão nhi ngươi tuy còn có thể chống cự thêm một lúc, nhưng Chúc Thiếu Thu và Độc Cô Minh Châu thì đã thấy rõ thế thua rồi, các ngươi không thể phủ nhận đâu!
Lão nhân áo đen nói:
- Hai vị ấy ít nhất cũng chi trì được hai trăm chiêu nữa, vả lại trước mắt thì trong khu vực Giang Hán này cao thủ của bản hội minh đang tụ họp như mây, chỉ cần lão phu hú lên một tiếng dài sẽ có viện binh đến lập tức.
Vương Tử Vân lặng lẽ cười nói:
- Nếu như Vương Tử Vân ta và Tứ kiệt còn lại đều vào vòng chiến, chỉ sợ ngươi chưa biết hậu viện ra sao, cũng chưa chắc đã kịp kêu viện binh.
Lão nhân áo đen cười nói:
- Bên lão phu còn hai vị chưa vào trận, mà nói lại, ngươi khẳng định như vậy, cho rằng lão phu chỉ có bấy nhiêu người chi viện thôi chứ gì? Còn nói thêm về trước nữa, thì cứ cho là như ngươi nói đi, thì sao không mở cờ gióng trống, tự mình ra trận, mà lại tự động dừng lại?
Vương Tử Vân nhìn thẳng vào đối phương nói luôn:
- Lão nhi ngươi đã biết rõ rồi còn cứ hỏi? Chẳng lẽ chưa hiểu sao? Ta chẳng ngại gì nói cho ngươi biết, là sở dĩ ta dừng lại, vì chẳng muốn phá vỡ thỏa thuận giữa gia sự với quý Minh chủ trước đây.
Lão nhân áo đen bĩu môi xì một cái nói:
- Lý do thật đường hoàng! Nhưng lại không rõ ràng.
Ngừng lại một chút lại lặng lẽ cười nói tiếp:
- Thằng nhóc, sao ngươi không nói là vì ngươi đã quan sát, thấy ngoài mười trượng có cao thủ của bản hội minh xuất hiện nên mới dừng lại?
Vương Tử Vân sắc mặt chợt ửng đỏ, nhưng lại lập tức cười lạnh nói:
- Ngươi cho rằng ta sợ đám cao thủ ấy của bọn ngươi...
Lão nhân áo đen ứng thanh:
- Sợ hay không sợ làm sao ta biết được!
Vương Tử Vân đào đôi mắt sáng quắc một vòng cười nhạt nói:
- Chuyện ấy khoan nói đã, chúng ta hãy bàn vào chuyện chính quan trọng cấp bách nhất đi. Câu chuyện hiện tại, lão nhi ngươi định giải quyết cách nào đây?
Lão nhân áo đen cười lặng lẽ nói:
- Cũng được, bất kể là ngươi có âm mưu quỷ kế gì, cứ nói thẳng ra đi.
- Được.
Vương Tử Vân nghiêm sắc mặt nói:
- Cứ theo ý mọn của kẻ hèn này, thì đêm nay chúng ta bất tất phải đánh nhau nữa.
Lão nhân áo đen cười nói:
- Về ba người bọn Triệu cô nương, đôi bên chúng ta đều quyết tâm muốn bắt được, không đánh nhau thì làm sao giải quyết?
Vương Tử Vân cười ruồi nói:
- Kẻ hèn này tự có cách giải quyết.
Ngừng lại một chút, nghiêm trang nói:
- Lão nhi, chúng ta theo sự quyết định của Triệu cô nương có được không?
Lão nhân áo đen ngạc nhiên hỏi:
- Để cho Triệu cô nương tự ý quyết định à?
- Đúng thế.
Vương Tử Vân nói tiếp:
- Theo cách này vừa giải quyết được cục diện trước mắt, lại không làm tổn thương hòa khí giữa đôi bên, đồng thời cũng không phá hoại thỏa thuận giữa gia sư với quý Minh chủ trước đây.
Lão nhân áo đen nói:
- Nói như vậy, thì bất kể Triệu cô nương quyết định như thế nào, hai bên chúng ta cũng đều phải tôn trọng ý kiến của cô, không được cản trở à?
Vương Tử Vân gật đầu. Lão nhân áo đen cười nói:
- Thằng nhóc, biện pháp này của ngươi tưởng chừng rất hoàn hảo, song lại có một điểm sơ hở rất lớn. Thằng nhóc ngươi nghĩ xem, nếu lão phu là Triệu cô nương thì sẽ quyết định thế nào?
Vương Tử Vân cười nhạt đáp:
- Ta chẳng hơi đâu mà nói chuyện tào lao với ngươi.
- Đây không phải chuyện tào lao.
Lão nhân áo đen nghiêm sắc mặt nói:
- Thằng nhóc, nếu ta là Triệu cô nương ta sẽ muốn cả hai bên các ngươi đều đi cả cho khuất mắt, để ta được tự do.
Vương Tử Vân nhếch mép cười nói:
- Đáng tiếc là Triệu cô nương lại không có cái thông minh kiểu ngươi.
Rồi quay lại nhìn Triệu Tố Quyên cười nói:
- Triệu cô nương, cô nói sao?
Triệu Tố Quyên lạnh lùng hừ một tiếng. Vương Tử Vân lại nhìn lão nhân áo đem trầm giọng nói:
- Kẻ hèn này đã vạch đường lối rồi, lão nhi người tính sao?
Lão nhân áo đen cười nói:
- Còn tính gì nữa, cứ theo thỏa thuận mà làm thôi.
Vương Tử Vân dõi mắt qua Triệu Tố Quyên hỏi:
- Triệu cô nương, bọn ta nói chuyện với nhau mới rồi, chắc cô nghe rõ chứ?
Triệu Tố Quyên gật gật đầu nói:
- Đúng thế.
Vương Tử Vân nghiêm trang nói tiếp:
- Triệu cô nương, tình trạng trước mắt của ba vị ra sao, chắc không cần tại hạ phải múa lưỡi nói lại, đúng không?
Triệu Tố Quyên lạnh lùng nhìn Vương Tử Vân nói:
- Ngươi cho rằng bọn ta là cá trong lưới sao?
Vương Tử Vân cười nói:
- Triệu cô nương xin đừng hiểu lầm, tuy tại hà và Tứ Hải minh đều dốc toàn lực để tranh thủ ba vị, nhưng chẳng có ai có ý coi ba vị là kẻ thù cả.
Triệu Tố Quyên cười nói:
- Nói như vậy tức là coi ba người chúng ta làm khách quý phải không?
- Có thể nói là như vậy.
Vương Tử Vân cười nụ nói:
- Có điều là khách quý nhưng có một điểm khác biệt lớn, những việc chính Triệu cô nương trải qua đêm nay là sự chứng minh rất rõ. Cô nương là người thông minh, chắc lão đã nghĩ rằng đêm nay nhất định ba vị sẽ trở thành khách quý của Tứ Hải minh rồi. Giờ thì chỉ là Triệu cô nương nói một câu quyết định, là theo lão đầu áo đen này hay là theo Vương Tử Vân ta?
Thân Bá Tuyền cười nhạt nói:
- Vương Tử Vân, lão phu muốn cho ngươi rõ, là công lực của Triệu cô nương đã mất hết, trước mắt nàng ta không có cách nào làm chủ đâu.
Vương Tử Vân cũng cười nhạt một tiếng nói:
- Thân tiền bối, vãn bối cũng muốn cho người rõ, là Thân tiền bối người và Lữ đại hiệp chẳng qua chỉ là khách mời thêm, Triệu cô nương mới là khách chính. Khách chính mà không làm chủ được, thì khách mời thêm lại được làm chủ sao?
Thân Bá Tuyền mới cười nhạt thêm một tiếng, Triệu Tố Quyên đã cất giọng trong trẻo:
- Thân đại ca, xin tạm thời đừng nói gì cả.
Kế quét mắt nhìn Vương Tử Vân và lão nhân áo đen nói tiếp:
- Muốn ta tự động đi theo các ngươi, ta có thể cân nhắc, nhưng có vài điều kiện, ta phải nói rõ trước.
Lão nhân áo đen vội nói:
- Lão phu đang nghe đây.
Vương Tử Vân cũng cười ruồi nói:
- Triệu cô nương có lời gì, xin cứ nói thẳng ra.
Triệu Tố Quyên trầm tư nói tiếp:
- Thứ nhất, trước khi rời khỏi chỗ này, thì phải đưa thuốc giải cho ta, ta khôi phục công lực mới có thể thương lượng.
Không ngờ Vương Tử Vân cũng nhanh nhảu đáp ứng điều kiện này, lão nhân áo đen thoáng lộ nét kinh ngạc, quay lại nói:
- Thằng nhóc, đây không phải chuyện mở miệng hứa bừa đâu.
Vương Tử Vân cười nói:
- Lão nhi ngươi căn cứ vào đâu mà đoán rằng ta mở miệng hứa bừa?
Lão nhân áo đen cười nhạt nói:
- Muốn nghĩ tới chuyện khôi phục công lực cho Triệu cô nương thì phải có thuốc giải độc môn của Uất Trì Huyền, ngươi lấy đâu ra?
Vương Tử Vân cười rộ nói:
- Chuyện ấy thì sự thật sẽ chứng minh, không cần lão nhi ngươi phải lo giùm!
Rồi ngừng một chút, nhìn Triệu Tố Quyên hỏi:
- Còn điều thứ hai là gì, cô nương?
Triệu Tố Quyên nói:
- Thứ hai bọn ta ba người là thân phận khách quý, phải được đối xử đúng như khách quý... Vả lại ta đã ưng thuận đi theo các ngươi, trước khi ân sư ta tới ta quyết không bỏ trốn, thì các ngươi cũng phải ưng thuận để cho ba người bọn ta tự do, tuyệt nhiên không được ngăn cản điều gì cả.
Vương Tử Vân và lão nhân áo đen gật đầu lia lịa, Triệu Tố Quyên nói tiếp:
- Ba người bọn ta cùng ăn chung, ở cũng phải gần nhau không được tách rời.
Tới đây nàng thoáng trầm tư một chút, đưa mắt qua lão nhân áo đen và Vương Tử Vân, lặng lẽ cười một tiếng rồi nói:
- Hai vị, tôn ý ra sao?
Lão nhân áo đen vội nói:
- Không thành vấn đề, lão phu chấp nhận tất cả.
Vương Tử Vân cười nói:
- Tại hạ cũng đồng ý hoàn toàn.
Tiếp theo lấy vẻ nghiêm trang nói:
- Triệu cô nương, bây giờ cô đã có thể trịnh trọng cân nhắc một cách sáng suốt mà lựa chọn.
Thân Bá Tuyền bước lại sát bên Triệu Tố Quyên, hạ giọng hỏi:
- Ngươi! Ngươi định tự động đi theo bọn họ thật à?
Triệu Tố Quyên buồn bã thở dài một tiếng nói:
- Thân đại ca, người có thể nghĩ ra cách nào tốt hơn không?
Thân Bá Tuyền ngửa mặt lên trời than:
- Thân Bá Tuyền ta rong ruổi giang hồ, đã hơn sáu mươi tuổi không ngờ rằng tới lúc cuối đời, lại không thể bảo vệ an toàn cho một vị cô nương, từ nay trở đi, còn mặt mũi nào nhìn thấy lão đệ Chấn Vũ!
Nói xong giơ tay phải lên, tự tay đập vào Thiên Linh Cái của mình. Tuy Triệu Tố Quyên và Lữ Dung Chi hai người đều đứng sát bên cạnh, nhưng một người mất hết công lực, một người thì công lực quá đỗi chênh lệch, đều lòng thì có mà sức thì không, chỉ có cách dậm chân la hoảng.
Đang lúc một vị kỳ hiệp một đời giữa khi thẹn thùng phẫn uất sắp chết dưới ngọn chưởng của chính mình thì bóng người chớp lên, hai người cùng lướt về phía Thân Bá Tuyền.
Giữa lúc ngọn chưởng của Thân Bá Tuyền sắp chạm vào Thiên Linh Cái của bản thân, chuyện sống chết chỉ cách nhau một đường tơ kẽ tóc, đột nhiên thân mình ông ta lại giật lên một cái, cánh tay rũ xuống.
Té ra hai người đến cứu nguy kịp thời ấy là Vương Tử Vân và lão nhân áo đen. Trong hai người tuy Vương Tử Vân phát giác sớm hơn, vọt lên cũng nhanh hơn, nhưng lão nhân áo đen hậu phát tiên chi, cách không phát chỉ, cứu được Thân Bá Tuyền khỏi quỷ môn quan.
Lão nhân áo đen cứu được Thân Bá Tuyền rồi, hai mắt lóe ra thần quang như ánh điện, trầm giọng nói:
- Thân lão nhi, người thật vừa không ngoan vừa hồ đồ.
Kế lại lặng lẽ cười nói:
- Ta biết là ngươi hoàn toàn không hồ đồ, chẳng ngại gì chuyện lạnh lẽo cô độc, nếu quả thật ngươi quyết dùng tới hạ sách ấy, ta cũng không cản trở ngươi nữa.
Vương Tử Vân cũng đồng thời nghiêm sắc mặt nói:
- Thân tiền bối, tục ngữ nói rất đúng, là còn có non xanh đó, lo gì thiếu củi đun...
Thân Bá Tuyền đột nhiên ngắt lời nói:
- Hai người các ngươi đều đã mở mắt cho ta rồi!
Lão nhân áo đen cười nói:
- Thân lão nhi chỉ cẩn ngươi hiểu ra, không chỉ nhìn chuyện trước mặt, bọn ta hai người cũng lập tức mở mắt ra mà.
Thân Bá Tuyền nghiến răng nói:
- Ta đã hiểu ra rồi, ta phải lưu lại tấm thân hữu dụng để chờ một ngày nào đó rửa sạch cái nhục đêm nay.
- Đúng.
Lão nhân áo đen cười nói:
- Biết co biết duỗi mới là kẻ trượng phu.
Cách không phóng chỉ giải khai huyệt đạo cho Thân Bá Tuyền xong lại quay nhìn Vương Tử Vân trầm giọng nói:
- Bọn ta lui lại đi!
Lão nhân áo đen và Vương Tử Vân lui về chỗ xong, Triệu Tố Quyên cười thảm nói:
- Thân đại ca, Lữ đại hiệp, ta... làm liên lụy hai vị rồi...
Thân Bá Tuyền thở hắt ra nói:
- Lão khiếu hóa nhất thời bi phẫn suýt phạm lỗi lớn rồi... Giờ đây không cần nói tới chuyện đó nữa, chỉ còn việc ngươi tính toán ra sao, nên cân nhắc đi.
Triệu Tố Quyên buồn bã thở dài, Độc Cô Minh Châu cao giọng nói:
- Triệu cô nương, lúc cân nhắc xin đừng quên rằng song thân và thân tỷ của cô đều ở bên chúng ta đấy!
Vương Tử Vân cũng cao giọng cười nói:
- Độc Cô cô nương, câu nói vừa rồi của cô giúp cho ta nhiều lắm đấy.
Quả đúng như Vương Tử Vân nói, câu nói của Độc Cô Minh Châu là muốn đánh vào tâm ý của đối phương, nhưng thực tế lại phản tác dụng. Thử nghĩ Triệu Tố Quyên nghĩ đến việc phụ mẫu bị bắt lúc ấy và tình cảnh thân tỷ nàng, dẫu cho có định theo lão nhân áo đen, lúc ấy cũng sẽ thay đổi ý định ngay.
Lão nhân áo đen trầm giọng nói:
- Bây giờ ai lại chẳng tỏ vẻ muốn làm ơn cho Triệu cô nương.
Tại đương trường không khí chợt chìm lắng vào yên lặng. Một lúc sau, Thân Bá Tuyền dùng công phu truyền âm nói với Triệu Tố Quyên:
- Cô nương, theo như lão khiếu hóa thấy, chúng ta nên quyết định đi theo Vương Tử Vân.
Triệu Tố Quyên gật gật đầu nói:
- Ta tự có chủ trương.
Tiếp theo quét mắt nhìn lão nhân áo đen và Vương Tử Vân:
- Hai vị, ta đã cân nhắc thành ý của hai vị khi đáp ứng điều kiện của ta, nên ta muốn đề xuất một điều kiện tiên quyết.
Lão nhân áo đen nhướng lông mày nói:
- Lão phu tự tin đã qua được sự cân nhắc rồi, cô cứ nói ra.
Vương Tử Vân cười ruồi nói:
- Cô nương ngại gì mà không nói ra thử xem.
Triệu Tố Quyên nghiêm sắc mặt nói tiếp:
- Điều kiện rất đơn giản. Ai có thể đưa thuốc giải cho ta trước, để ta khôi phục công lực, ta sẽ đi theo người ấy.
Lão nhân áo đen cười nói trước:
- Cách ấy tốt lắm, xin cô nương nói rõ thời hạn ra sao?
Triệu Tố Quyên nói:
- Lấy lúc trời sáng làm thời hạn.
Lão nhân áo đen ngạc nhiên nói:
- Cô nương, thời hạn ấy quá cấp bách, từ giờ đến lúc trời sáng không đầy nửa giờ nữa, mà muốn lấy được thuốc giải cũng phải từ nửa giờ trở lên.
Triệu Tố Quyên nhìn Vương Tử Vân hỏi:
- Còn ngươi thì sao?
Vương Tử Vân cười ruồi nói:
- Tại hạ được cô nương tín nhiệm, tự nhiên phải nỗ lực đáp ứng.
Quay đầu gọi:
- Tố Văn ở đâu?
Trong đám lau lách rậm rạp ngoài một tầm tên có tiếng thưa:
- Tỳ nữ ở đây!
Vương Tử Vân cất giọng gọi lớn:
- Mau mau lại đây!
Dạ một tiếng thưa trong trẻo vang lên, một bóng người nhỏ nhắn lướt tới như bay, trong khoảng cách ngoài một tầm tên bắn mà chỉ nhô lên hụp xuống năm ba lần đã nhẹ nhàng đáp xuống hiện trường. Té ra là một nữ lang khoảng hai mươi tuổi, vận võ phục màu xanh, vai đeo trường kiếm, nhan sắc dễ ưa. Nữ lang áo xanh ấy khép nép tới trước mặt Vương Tử Vân thi lễ nói:
- Xin ra mắt tiểu chủ nhân.
Vương Tử Vân nhìn nữ lang áo xanh hỏi:
- Việc ta giao, ngươi làm xong chưa?
- May mà không đến nỗi nhục mệnh.
Nữ lang áo xanh thò tay vào trong bọc lấy ra một cái bình nhỏ bằng ngọc trắng, đưa lên cho Vương Tử Vân nói:
- Đây rồi, chỉ một viên là đủ.
Vương Tử Vân cầm bình ngọc, nhìn lướt qua rồi mở nắp, dốc ra một viên thuốc trắng, ngửi ngửi rồi hỏi:
- Cách dùng thế nào?
Nữ lang áo xanh nói:
- Dùng nước lạnh đưa xuống, chỉ trong vòng uống cạn chén trà là giải được.
Vương Tử Vân bỏ cái bình ngọc vào trong bọc, rồi bước tới gần Triệu Tố Quyên, đưa viên thuốc nói:
- Triệu cô nương, ta và Tố Văn nói chuyện mới đây, cô nghe rõ cả chứ?
Triệu Tố Quyên đón lấy viên thuốc gật gật đầu nói:
- Nghe rõ cả.
Kế nhìn Vương Tử Vân nói:
- Giờ xin mời ngươi lùi lại.
- Vâng.
Vương Tử Vân lui lại chỗ cũ xong, Triệu Tố Quyên cầm viên thuốc bỏ vào miệng.
Thân Bá Tuyền trầm giọng nói:
- Khoan đã.
Cùng lúc ấy lão nhân áo đen cũng cười nhạt nói:
- Triệu cô nương, cô nên biết rằng không thể không đề phòng người khác.
Triệu Tố Quyên lặng lẽ cười nói:
- Xin đa tạ.
Kế đó nhìn Thân Bá Tuyền cười thảm nói:
- Thân đại ca, giờ đây ta chỉ hơn người chết ở chỗ còn nói được, thì có gì khác nhau.
Nói xong bỏ viên thuốc vào miệng, khom lưng xuống vốc nước hồ uống thuốc. Uống xong ngồi luôn xuống bờ hồ nước chờ sức thuốc vận hành.
Lúc bấy giờ toàn thể ánh mắt của quần hào có mặt đều chăm chú nhìn vào mặt Triệu Tố Quyên để xem biến hóa. Nhưng Triệu Tố Quyên cải trang nên trên mặt có một lớp thuốc dịch dung, lại trong đêm tối mà nhìn, nên chẳng thấy trên mặt có chút gì thay đổi.
Dần dần sau khoảng uống cạn chén trà, mới thấy nàng từ từ mở mắt chậm rãi đứng dậy. Thân Bá Tuyền đứng bên cạnh thấy trong mắt Triệu Tố Quyên đã khôi phục ánh thần quang rực rỡ vốn có bất giác thở hắt ra một tiếng như vừa trút được gánh nặng, mừng quýnh chụp tay nàng nói:
- Cô nương, cô đã khỏe lại rồi!
Triệu Tố Quyên gật gật đầu nói:
- Đúng thế!
Lão nhân áo đen chợt nhìn Vương Tử Vân hỏi:
- Thằng nhóc, Uất Trì Huyền đã lọt vào tay ngươi rồi à?
- Không có đâu.
Vương Tử Vân cười nói:
- Chẳng qua ta chỉ sai Tố Văn lấy thuốc giải rồi đến đây.
Lão nhân áo đen nói:
- Thằng nhóc ngươi tâm cơ sâu sắc lắm, quả không hổ là đồ đệ của sư phụ ngươi.
Vương Tử Vân lặng lẽ cười nói:
- Được khen nhiều quá! Thật ra chuyện thương lượng này căn bản vẫn là tâm cơ, chẳng qua ta nghĩ tới việc thuốc giải cũng có chỗ dùng, nên mới giữa đường phái Tố Văn trở lại tìm Uất Trì Huyền đòi mà thôi.
Lão nhân áo đen gượng cười nói:
- Thật không ngờ lão phu lại giữa dòng sông sâu lật thuyền...
Vương Tử Vân ngắt lời cười nói:
- Lão nhi, ngươi chịu đi chưa?
Lão nhân áo đen lạnh lùng cười một tiếng nói:
- Tất nhiên là lão phu đi, nhưng trước khi lên đường, lão phu nói cho ngươi biết rằng hiện nay ở khu vực Giang Hán cao thủ của bản minh hội tụ họp như mây, tuy lão phu hứa là làm, không cản trở ngươi đem Triệu cô nương đi, nhưng nếu giữa đường ngươi lại có kẻ khác ngăn chặn, thì chuyện ấy không có liên quan gì tới lão phu.
Vương Tử Vân cười nói:
- Cái đó tất nhiên rồi! Chỉ cần lão nhi ngươi không tự mình trở lại ra tay thì được rồi.
Lão nhân áo đen cười nhạt một tiếng, vẫy tay nói:
- Chúng ta đi!
Chỉ thấy bóng người chớp chớp, trong phút chốc người của Tứ Hải minh đã đi hết.
Đưa mắt nhìn theo cho đến khi đám người của Tứ Hải minh khuất dần trong đêm tối, Vương Tử Vân nhìn Triệu Tố Quyên cười ruồi nói:
- Triệu cô nương, chúng ta cũng đi thôi.
Triệu Tố Quyên lạnh lùng nói:
- Vương Tử Vân, Triệu Tố Quyên ta đã nói là làm, nhất định là đi, nhưng ta nói trước cho ngươi biết, nếu ngươi không làm đúng những điều đã thỏa thuận thì đừng trách ta trở mặt vô tình hay thất hứa bội tín!
Vương Tử Vân nghiêm trang nói:
- Triệu cô nương, xin cứ yên tâm. Vương Tử Vân này xin lấy danh dự của gia sư đảm bảo, tuyệt đối làm đúng những điều đã cam kết với cô nương...
Tiếp theo lại cười nụ nói:
- Ba vị, xin mời!
Trong ánh sáng buổi ban mai bắt đầu le lói, một đoàn người đi xa đàn, cuối cùng mất hút trong đám hơi mù mênh mông...