Lầu Hoàng Hạc nằm trên một chỗ rộng rãi nhìn ra Trường Giang, dựa vào lan can nhìn ra xa có thể trông suốt phong cảnh mấy trăm dặm ở hai phía thượng lưu hạ lưu. Cảnh vật ở ba trấn vùng Vũ Xương, có thể nhìn rõ cả.
Trời đã xế chiều, du khách ở trên lầu Hoàng Hạc đã dần dần ra về.
Nhưng trên tầng ba, vẫn còn một ít du khách dựa vào lan can ngắm cảnh, trong đó có một người đội khăn nho sĩ sắc mặt xám đen, mặc áo xanh, người tầm thước im lặng ngắm cảnh một lúc rồi như muốn đỡ chồn chân, quay người lại, thong thả đi vòng quanh hiên lầu.
Lúc ấy, trên gác ba lầu phía nhìn ra sông chỉ có hai người vẫn trầm ngâm ngắm cảnh. Hai người ấy, một vào khoảng trung niên vẻ mặt thô kệch, mặc áo màu xám, kiểu nhà buôn, một khoảng ba mươi tuổi mặc áo màu trắng kiểu nhà nho, buộc tóc không đội mũ, mặt đẹp như ngọc, môi tựa thoa son, lại thêm thân hình dong dỏng cao, thần thái tiêu sái, có thể gọi là một mỹ nam tử.
Có điều trong sự đẹp đẽ đó lại có sự phá tướng, đó là đôi mắt ươn ướt cứ đảo đi đảo lại, lại thêm con mắt có những tia máu đỏ nổi lên, xem ra nếu không phải tửu sắc quá độ, thì là thiếu ngủ nhiều nên trông như thế.
Đứng lúc người văn sĩ áo xanh quay người bước xuống tầng lầu, người áo trắng đằng hắng một tiếng, bảo:
- Tên thư sinh ngốc này quả là thằng ngốc.
Văn sĩ áo trắng chậm rãi nói:
- Đúng rồi.
Người áo xám quay lại cười nói:
- Uất Trì huynh đang có tâm sự gì à?
Văn sĩ áo trắng nói:
- Hồ huynh thử đoán xem!
Người áo trắng hạ giọng cười nhỏ nói:
- Có gì khó, đoán biết tâm sự của người khác, ta thật không dám, chứ...
Giọng nói lại càng nhỏ hơn, nói:
- Muốn đoán tâm sự Ngọc Diện Quỷ Sắc ngươi, Hồ Cương ta dám nói chỉ một lời là đã đoán đúng.
Nguyên hai người này, một là Ngọc Diện Quỷ Sắc Uất Trì Huyền trong Võ lâm Tứ quỷ, một là Phân đà chủ Phân đà Giang Hán của Tứ Hải minh.
Hồ Cương đắc ý cười nói:
- Lão đệ, Hồ Cương ta là chủ nhà có chỗ sơ xuất, trong vùng Giang Hán này bất luận là ngươi ưng ý cô gái nào, chỉ cần nói thẳng ra, ta sẽ giúp ngươi thỏa nguyện ngay.
Uất Trì Huyền thở dài một tiếng nói:
- Hồ huynh, sợ ngươi không đủ sức đâu. Không phải ta xem thường ngươi, chứ Hồ huynh ạ, cành hoa này thật rất khó bẻ.
Hồ Cương trợn mắt:
- Lão đệ, xin cứ tin ta. Liên kết với nhau rồi, dù ngươi có ưng ý tiểu thư thống đốc Hồ Quảng đi chăng nữa, ta cũng có cách đem ra đây cho ngươi đùa giỡn.
Uất Trì Huyền thần sắc nghiêm trang nói:
- Hảo ý của Hồ huynh thật đáng cảm động, bây giờ gác ba này chỉ có hai ta, có thể nói rõ được. Hồ huynh, ngươi xem gã áo xanh lúc nãy có đúng là một gã ngốc không?
Hồ Cương ngạc nhiên hỏi:
- Chẳng lẽ nào lão đệ đã phát hiện ra điều gì chăng?
Uất Trì Huyền nghiêm sắc mặt nói:
- Cứ theo ta ngầm quan sát, trước đây hai ngày thì nàng ta là một trong Võ lâm Tam mỹ, cũng là đệ tử chân truyền của Vạn Diệu tiên cô Hứa Ngạo Sương trong Võ lâm Tam thánh, tức tam tiểu thư Triệu Tố Quyên của Triệu gia ở Quế Lâm.
Hồ Cương biến sắc hỏi:
- Đúng là nàng ta à?
- Không sai được!
Uất Trì Huyền cười bí ẩn nói:
- Nàng ta cùng ở trong một khách điếm với ta, lại cách nhau chỉ một bức vách.
Hồ Cương hỏi tiếp:
- Ngươi đã thấy diện mạo thật của nàng ta à?
- Không hẳn là thế.
Uất Trì Huyền gượng gạo cười nói:
- Chẳng giấu gì Hồ huynh, đêm rồi, chỉ chút nữa là ta chết trong tay cô ta.
Hồ Cương cười nói:
- Cái gì? Đêm trước ngươi chết trong tay...
- Không phải thế.
Uất Trì Huyền ngắt lời cười gượng nói:
- Đây là một chuyện khác. Đêm trước lúc canh ba, ta lẻn vào sau vườn đập cửa sổ ước hẹn nhưng con nha đầu ấy chẳng hề lên tiếng, đóng cửa, rồi lẳng lặng lên nóc nhà, vừa thấy ta đã ra tay trước thi triển sát thủ, la lên: Bắt thích khách. Ta thấy y thị thi triển chiêu thức Phân Quang kiếm pháp của Vạn Diệu tiên cô thì biết ngay là y thị, nhưng nhận ra y thị chỉ bằng vào võ công mà thôi.
Hồ Cương không kìm được một tiếng kêu, hỏi:
- Ngươi làm sao để chạy thoát tay cô ta?
Uất Trì Huyền nói:
- Lúc ấy nàng ta thấy khó đón đỡ thì la lớn lên, quan binh chung quanh nghe tiếng la đổ vào nhân lúc hỗn loạn phi thân vọt đi, nhưng chạy như thế mà vẫn bị trúng một chỉ vào đùi, chỉ trầy xước da thịt một chút thôi.
Hồ Cương sắc mặt bất định nói:
- Nếu như vậy, thì quả là Vạn Diệu tiên cô Hứa Ngạo Sương đang có mặt tại vùng Giang Hán thật rồi.
Uất Trì Huyền nói:
- Tin tức của Tổng đàn có lẽ sai chăng?
Tiếp theo lại cười rồi nói:
- Hồ huynh, nhân vật trọng yếu như vậy ở trong khu vực của ngươi, mà ngươi vẫn không hề hay biết, thì người là một Phân đàn chủ mẫn cán tới mức nào?
Hồ Cương sắc mặt xám xanh nói:
- Lão đệ, ngươi không thể che giấu cho ta một chút sao?
Uất Trì Huyền nở một nụ cười bí ẩn nói:
- Được chứ, nhưng với điều kiện là...
Hai người kề tai rì rầm một hồi, Uất Trì Huyền vỗ vai đối phương cười nói:
- Hồ huynh, cách ấy được mà! Quyết định thế nào thì tùy ngươi, Ngọc Diện Quỷ Sắc ta chỉ cần vui vẻ thôi. Sau khi thành công, ta chỉ đùa giỡn với con bé ấy ba ngày, còn bao nhiêu công lao nhường cả cho ngươi.
Hồ Cương nhăn nhó cười gật đầu. Uất Trì Huyền nói tiếp:
- Hồ huynh, Minh chủ chúng ta chẳng phải đang dốc sức tranh thủ Võ lâm Tam thánh hợp tác sao? Chỉ cần bắt được con nha đầu họ Triệu, chẳng e gì Hứa Ngạo Sương không tới, còn hai người kia không thành vấn đề nữa, thử nghĩ xem đây là công lao to lớn biết bao nhiêu!
Hồ Cương thần sắc biến đổi, cắn môi quả quyết:
- Đúng! Chúng ta đi thôi.
Trong bóng tối chiều mờ mịt hai người nối nhau xuống lều ra đi.
Một trong những khách điếm sang trọng nhất ở Vũ Xương. Khách điếm Giang Tân.
Quá đầu canh một, gã văn sĩ ngốc áo xanh đã xuất hiện trên lầu Hoàng Hạc chậm rãi bước về khách điếm, lên phòng số hai mươi hai trên lầu hai.
Khoảng sau một bữa cơm, ở trong phòng số hai mươi hai sát vách phòng văn sĩ áo xanh, Ngọc Diện Quỷ Sắc Uất Trì Huyền và Hồ Cương thì thầm với nhau:
- Y thị lên giường rồi.
Hồ Cương thoáng hiện vẻ không yên tâm nói:
- Hình như thị không uống trà.
Uất Trì Huyền nói:
- Đừng vội. Giả như không uống trà, thì cái món dưới gối thị cũng lãnh đủ thôi, nghe kìa, tiếng gì vậy?
Nguyên là trong căn phòng sát vách đã vang tiếng thở nhẹ đều đều. Uất Trì Huyền cười nói:
- Đợi thêm một chút nữa là hành động được rồi.
Hồ Cương còn ngần ngại hỏi:
- Cái này... Uất Trì huynh...
Uất Trì Huyền cười nụ ngắt lời nói:
- Đừng có run như thế, lần phong lưu mạo hiểm này không kể lão huynh vào, chỉ cần đứng ở ngoài xem thôi.
Hồ Cương vui vẻ nói:
- Được, được rồi, có điều...
Uất Trì Huyền xua tay ngắt lời đối phương, nghe ngóng một thoáng, lại kề tai nói nhỏ:
- Lão huynh, hái hoa rất cần hành sự quả quyết mà suy xét. Người đừng có ngờ vực đâm ra thấy ma quỷ, lúc quyết định lại làm ta cụt hứng, biết không?
- Hiểu! Ta hiểu!
Hồ Cương gật đầu mấy cái. Hai người lại hạ giọng gì rì rầm một lúc, rồi lặng lẽ đi ra.
Uất Trì Huyền đối với thuốc mê tà môn của gã như là rất tin tưởng, y đoán là người trong phòng sau vách quyết đã mắc vào thủ đoạn ám toán của y rồi. Cho nên y ra cửa chỉ nhìn qua hai bên một thoáng rồi lập tức hếch mũi về phía Hồ Cương một cách quả quyết xô cửa phòng bên cạnh, lập tức bước vào, rồi lập tức cài then lại. Hồ Cương cũng cùng lúc ấy phi thân lên nóc nhà.
Lúc ấy là đêm ngày mười ba tháng sáu, tuy chưa phải là đêm rằm, nhưng trong cảnh muôn dặm không mây, đôi mắt nhìn được rất xa, bình tâm mà xét, quang cảnh này rất không phù hợp với hoạt động của kẻ đi đêm. Hồ Cương trên nóc nhà, chăm chú nhìn khắp tứ phía không thấy có gì đang ngờ, lập tức định nhảy xuống mái hiên khuất ánh trăng. Nhưng y vừa xuống đất thì bên tai chợt nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng nhưng rõ ràng:
- Hồ Cương, ngươi đến đây làm gì?
Cứ theo ngữ khí mà xét thì kẻ nói câu vừa rồi không có ý thù địch, mà còn là người quen nữa. Nhưng bấy nhiêu cũng đủ khiến Hồ Cương giật nảy mình, vì trước khi y nhảy xuống đã quan sát bốn phía rõ ràng, không hề phát hiện một bóng người, vậy thì câu nói đột ngột này từ đâu ra?
Vừa lúc y trong lòng kinh hãi, ở cổ áo sau lưng, nghe phù một cái lạnh buốt, làm y hoảng sợ suýt nữa nhảy lên như gặp quỷ. Nhưng thật ra y không có cách nào nhảy lên, vì đúng lúc bị thổi vào cổ, y cũng thấy toàn thân cứng lại, đã biến thành một cái xác còn sống, ngoài đầu óc, mắt và tai ra, toàn thân y đã không còn nghe theo sự điều khiển của y rồi.
Lúc ấy trước mặt y hiện ra một lão ăn mày già mặt to tóc rối, nhìn y nhe răng cười một cái rồi dùng phép truyền âm hỏi:
- Hồ đại phân đàn chủ có nhận ra lão khiếu hóa không?
Té ra là lão ăn mày vừa đột nhiên xuất hiện ấy là Mê Hồ Tửu Cái Thân Bá Tuyền.
Gã Hồ Cương này làm tới Phân đàn chủ Phân đàn Giang Hán của Tứ Hải minh, đối với mấy vị trưởng lão tiền bối nổi tiếng còn sống của Cái bang, tự nhiên không thể không biết. Chỉ cần nhìn vào ánh mắt kinh hoàng sững sờ của y, cũng có thể có câu trả lời rồi.
Thân Bá Tuyền cười ruồi nói:
- Đừng sợ, đêm nay ta thấy trong lòng rất vui vẻ, không giết người đâu, chẳng qua muốn làm phiền Phân đàn chủ. Huyệt đạo bị điểm chỉ giờ này ngày mai là tự động giải khai thôi.
Ông ta nói nghe nhẹ nhàng, chứ đang mùa hè mà đứng trên nóc nhà tới sáng thì còn mát mẻ, chứ từ sáng tới tối chịu tội cả ngày thì ai mà vui vẻ cho được!
Đang lúc Hồ Cương cơ hồ phát khóc, Thân Bá Tuyền đã như một làn khói nhẹ nhàng lướt tới hành lang của lầu hai rồi, bèn đứng bên cửa gian phòng Uất Trì Huyền vừa bước vào, nghe ngóng. Trong phòng đang lúc vang lên nhịp thở nhẹ đều đặn của con gái, thì lại vang lên tiếng soàn soạt như là tiếng cởi áo quần.
Thân Bá Tuyền nghe thấy bất giác trong lòng phát hoảng, nghiến răng mắng:
- Thằng giặc đáng chết này! May mà ta tới đúng lúc...
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, vươn tay ra gõ ba tiếng nhè nhẹ vào cửa phòng.
Trong phòng vang ra tiếng hỏi giật giọng của Uất Trì Huyền:
- Cái gì vậy?
- Có chuyện.
Thân Bá Tuyền ấm ớ trả lời nhỏ tiếng.
- Con bà nó.
Uất Trì Huyền tức tối nói:
- Lão gia đang bắt đầu hứng thú, thì chẳng biết lại có đứa quỷ nào tới quấy rầy, ta mà bắt được thì sẽ xé xác nó ra.
Thân Bá Tuyền trong bụng cười thầm, né người đứng ra cạnh cửa. Một khoảnh khắc sau chợt nghe, cạch một tiếng, cửa phòng mở to, Uất Trì Huyền bước ra, chỉ khoác áo che nửa người trên, hỏi:
- Hồ Cương.
Thân Bá Tuyền trong lòng đã biết gã Ngọc Diện Quỷ Sắc này thân thủ không phải tầm thường, cũng cho rằng đối phó với hạng bại hoại võ lâm này, nếu có ra tay đánh úp thì cũng không có gì là quá, nên không chần chừ gì lao tới nhanh như chớp, điểm vào ba đại huyệt của gã, cười nói:
- Là chuyện này này.
Nói xong bước ngay vào phòng, thuận tay đẩy Uất Trì Huyền vào, lại đóng cửa phòng lại, hạ giọng nói:
- Ngươi biết điều thì được nhẹ tội, lão phu sẽ giải khai Á huyệt của ngươi cho, không được vòng vo, phải trả lời đúng câu hỏi của ta.
Uất Trì Huyền không còn cách nào khác chỉ biết gật đầu. Thân Bá Tuyền giải khai Á huyệt của đối phương, hỏi tiếp:
- Nói mau, vị cô nương trên giường là ai?
Uất Trì Huyền không đáp, mà lại hỏi:
- Người là Mê Hồ Tửu Cái tiền bối phải không?
Thân Bá Tuyền gật đầu nói:
- Đúng thế.
Uất Trì Huyền hỏi tiếp:
- Tiền bối biết tiểu bối là ai không?
Thân Bá Tuyền cười nói:
- Ngươi là Ngọc Diện Quỷ Sắc Uất Trì Huyền, kẻ vô sỉ nhất trọng bọn Võ lâm Tứ quỷ, có đúng không?
Uất Trì Huyền cười gượng nói:
- Tiền bối bỏ mất đại sự là chuyện còn mất của Cái bang, lại nhúng tay vào những chuyện vô sỉ này của tiểu nhân, há chẳng phải là không phân biệt chuyện lớn nhỏ sao?
- Ngươi nghĩ là dụ dỗ được lão khiếu hóa ta sao?
Thân Bá Tuyền cười nhạt một tiếng, nói:
- Ngươi đừng nói tới, trả lời ngay câu hỏi của ta.
Uất Trì Huyền thở dài một tiếng nói:
- Đó là một trong Võ lâm Tam mỹ, Tam tiểu thư của Triệu gia ở Quế Lâm.
Thân Bá Tuyền bất giác nảy mình, kêu lên:
- Sao lại thế chứ?
Trong câu nói lại mượn tiện tay điểm thêm một số huyệt đạo khác của đối phương, rồi vội vã đánh lửa lên soi.
Hỏa tập vừa sáng, quả nhiên soi rõ người nằm trên giường, quần áo đã bị cởi bỏ một nửa, như còn đang trong giấc xuân chính là Tam tiểu thư Triệu Tố Quyên. Cũng may là ông tìm ra, đến vừa kịp thời, nếu không, chẳng biết hậu quả sẽ ra sao!
Phát hiện ra điều này, ông ta bất giác lạnh buốt toàn thân, vươn tay về phía giường, mặc lại quần áo cho Triệu Tố Quyên, mặt khác hạ giọng hỏi:
- Người đã giở trò gì với Triệu cô nương?
Uất Trì Huyền chậm rãi đáp:
- Không có gì, bất quá chỉ có một chút Kê Minh Phản Hồi hương, loại thuốc mê này tới sáng là tỉnh thôi...
Thân Bá Tuyền giận dữ quát một tiếng, nói:
- Thật vô sỉ đáng chết.
Trong câu nói, chợt ông ta lại giơ tay điểm luôn vào Á huyệt của đối phương, đồng thời thổi tắt hỏa tập, lặng lẽ vọt tới bên cửa sổ, ngưng thần nghe ngóng, xem ra thì ông ta phát hiện ra có kẻ đang lén lút tới gần căn phòng.
Một khoảnh khắc sau, bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng cười:
- Uất Trì Huyền, đồ chết giẫm, ngươi không giành phần cho ta à?
Thân Bá Tuyền cười nhạt một tiếng. Tiếng ngoài cửa sổ cười nhạt nói lại:
- Ngươi thật không khôn ngoan, trong giang hồ ngươi đã có phần rồi mà.
Thân Bá Tuyền vẫn không lên tiếng, nhưng thầm phán đoán về lai lịch đối phương. Bằng vào khinh công tuyệt cao của đối phương thì võ công của y cũng chẳng kém mình. Theo giọng của y, thì biết tuy không phải đồng bọn của Uất Trì Huyền, cũng là kẻ đối địch chứ không phải tới giúp mình, mục đích cũng ám toán Tố Quyên.
Giọng ngoài cửa sổ hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi nên rõ một điểm, là ta không muốn vào trong đó để xem một tấn tuồng sắc đẹp trần truồng đâu...
Lúc ấy Thân Bá Tuyền đến sát bên Uất Trì Huyền, truyền âm hỏi gấp:
- Có cách nào để cứu Triệu cô nương tỉnh dậy sớm hơn không?
Vào lúc bấy giờ ông ta đã nhìn rõ quang cảnh trong căn phòng tối đen, chỉ thấy Uất Trì Huyền lắc đầu, nhưng ánh mắt lại nhìn về bình trà trên bàn một cái. Ông ta chợt động tâm, bèn chụp nhanh bình trà đổ vào mặt Triệu Tố Quyên.
Giọng nói ngoài cửa sổ lại cười nhạt một tiếng, nói:
- Uất Trì Huyền, người tự so với Súy Chấn Vũ thì thế nào?
Tiếp theo hạ giọng nói:
- Cách đây không lâu, trong vòng một trăm chiêu, Súy Chấn Vũ phải bại trận dưới tay ta...
Thân Bá Tuyền trong lòng chợt kinh hãi tự nhủ: “Vương Tử Vân...”
Vừa nghe Vương Tử Vân hừ lạnh một tiếng nói:
- Nếu ngươi nghĩ đến chuyện ngoan ngoãn cố chống cự, Uất Trì Huyền, người đã hưởng được nước đầu đối với Triệu cô nương rồi, giờ đây chỉ cần ngươi đưa người ra, ta quyết không làm khó ngươi.
Thân Bá Tuyền một mặt ngưng thần chuẩn bị, mắt nhìn lên giường xem động tĩnh của Triệu Tố Quyên. Có thể nói thật là làm người ta nóng ruột, vì trên giường Triệu Tố Quyên chẳng những không hề có vẻ tỉnh dậy, mà còn ngủ say hơn. Thật ra ông ta không thể ngờ rằng trong bình trà cũng là thuốc mê cùng loại, đem đổ vào mặt, tự nhiên chỉ làm cho Triệu Tố Quyên càng ngủ say thêm!
Tiếng cười nhạt ngoài cửa sổ lại trỗi lên:
- Uất Trì Huyền, sự nhẫn nại của ta có hạn thôi!
Lúc ấy Thân Bá Tuyền cũng hừ lạnh một tiếng. Giọng ngoài cửa sổ tức giận nói:
- Thật chẳng biết trời cao đất dày, người đúng là chưa thấy quan tài chưa sa lệ!
Cạch một tiếng, cánh cửa sổ theo tay rơi ra, trong ánh sáng lạnh chớp lên, một bóng người theo ánh kiếm mở đường tiến vào.
Thân Bá Tuyền đã tụ khí chờ đợi, vừa nhìn thấy thế, tay phải cầm Đả Cẩu bổng đánh ra một chiêu Bát Thảo Tầm Xà xuyên qua chỗ hở trong màn kiếm điểm vào trọng huyệt Tương Đài của đối phương, đồng thời tay trái vung ra một chưởng phách không, nghiêng đầu đánh tới. Ông ta tụ khí dùng toàn lực đánh ra, uy lực không phải tầm thường! Vương Tử Vân phi thân sấn vào kinh hãi kêu lên một tiếng, trường kiếm bên tay phải hạ thấp chặn Đả Cẩu bổng của đối phương, cùng lúc vung chưởng đón tiếp.
Uỳnh một tiếng dội lớn vang lên, Vương Tử Vân bị chấn động văng trở ra, rơi xuống dưới lầu. Thân Bá Tuyền cũng bị chấn động đến nỗi thân hình cơ hồ đứng không vững được.
Vương Tử Vân vì ánh trăng sáng, không có cách nào nhìn thấy rõ cảnh trong phòng, lại vì đối phương kình lực quá mạnh nên bị đẩy lùi. Y lại ngấm ngầm đề khí, phi thân vọt lên lầu lần nữa, đưa mắt nhìn qua:
- Ngươi không phải là Uất Trì Huyền?
Thân Bá Tuyền cười nói:
- Tiểu tử, Uất Trì Huyền đã theo mẹ y đi rồi.
Vương Tử Vân đứng lại trên lan can hiên lầu, hỏi:
- Ngươi là ai?
Thân Bá Tuyền hừ lạnh một tiếng nói:
- Lão khiếu hóa cha ngươi đây!
Vương Tử Vân thoáng ngạc nhiên ồ một cái rồi nói:
- Té ra là Mê Hồ Tửu Cái...
Thân Bá Tuyền tức giận ngắt lời quát:
- Thằng mất dạy kia! Danh hiệu của lão phu mà ngươi dám kêu réo à! Coi chừng ta lột da ngươi đấy!
- Ngươi làm được không?
Vương Tử Vân cười nhạt nói:
- Con quỷ già, lẽ ra cứ ở trong hang mà thổi bong bóng thôi, có chuyện gì mà lại thò ra đó, chúng ta thương lượng một chút đi.
Thân Bá Tuyền hừ lạnh nói:
- Thứ ngươi không xứng đáng!
Vương Tử Văn cười nói:
- Đáng hay không, ngay từ đầu đều đã tự biết rõ rồi. Thân lão Tuyền tuy là trưởng lão trong Cái bang, nhưng làm sao có thể hơn Súy Chấn Vũ, có đúng không?
Thân Bá Tuyền không trả lời, Vương Tử Vân nói:
- Thân lão nhi, chúng ta nói thẳng nhé. Người và ta trước nay chẳng có xích mích, hiện tại chỉ vì một chuyện Tố Tiểu thư mà xung đột, vậy thì, tại sao chúng ta không lấy điều kiện ra mà thương lượng?
Thân Bá Tuyền gật gật đầu nói:
- Được, nhưng điều kiện gì mới được...
Vương Tử Vân ngắt lời cười nói:
- Tất nhiên là ta sẽ nói ra điều kiện...
Một lát, nghiêm sắc mặt nói:
- Trước khi nói ra điều kiện, ta phải nói rõ trước một điều, Vương Tử Vân ta quyết không phải là bọn háo sắc. Một điểm này lão như người có chịu tin không?
Thân Bá Tuyền cười nói:
- Có câu rằng sắc chẳng làm say người, chỉ người tự say, về điểm này, ai mà...
Vương Tử Vân ngắt lời cười nói:
- Lão nhi, ngươi không tin cũng phải tin, tóm lại, Vương Tử Vân ta lấy nhân cách đảm bảo rằng đối với Triệu cô nương quyết không có một chút tà niệm. Sở dĩ ta muốn bắt Triệu cô nương, chỉ vì muốn dùng cô để uy hiếp sư phụ của cô là Vạn Diệu tiền bối, để bà ta phải theo thầy trò ta, từ đó tiến tới buộc toàn bộ Võ lâm Tam thánh gia nhập hội minh, để gia sư trở thành Thái thượng minh chủ Tứ Hải minh...
Thân Bá Tuyền cười nhạt nói:
- Ngươi tính toán như vậy thật là khôn khéo...
Vương Tử Vân ngắt lời nói:
- Lão nhi ngươi đừng lo, hiện tại nói tới điều kiện, chỉ cần ngươi nhận thả Triệu cô nương ra, Vương Tử Văn ta không chỉ hứa không làm khó người, mà còn ra, sức với gia sư cho Cái bang thoát khỏi sự khống chế của Tứ Hải minh để đền đáp thịnh tình của lão nhi ngươi đêm nay.
Thân Bá Tuyền cười nói:
- Tiểu tử, ngươi nói đúng một điều mong mỏi lớn của ta đấy!
Vương Tử Vân trầm sắc mặt nói:
- Lão nhi ngươi nói rõ ra đi, Vương Tử Vân ta không sợ gì ngươi đâu.
Thân Bá Tuyền nói:
- Chẳng lẽ nói lão phu sợ ngươi không thành công!
Vương Tử Vân nói:
- Không sợ, tại sao không dám ra đây so sánh cao thấp?
Thân Bá Tuyền nói:
- Triệu cô nương đang cần có người chăm nom, lão phu không tiện rời chân!
Vương Tử Vân cười nhạt nói:
- Ngươi không ra đây, chẳng lẽ ta không vào được sao?
Thân Bá Tuyền lặng lẽ cười nói:
- Mời vào, không có ai cản trở ngươi đâu!
Ông ta ngoài lời nói làm ra vẻ khinh thường, nhưng đã ngấm ngầm đề tụ công lực toàn thân.
Vương Tử Vân cười nhạt một tiếng, mắt chiếu ra tia sáng lạnh, trường kiếm trong tay cũng lấp lánh bắn ra tia sáng lóe mắt. Xem ra Vương Tử Vân cũng đã đề tụ công lực toàn thân tới độ chót, đôi bên đều chuẩn bị đánh một đòn tan bia nát đá, không biết ghê gớm tới mức nào.
Đột nhiên, Vương Tử Vân hạ giọng quát:
- Xem chiêu!
Cùng với câu nói, một làn cầu vồng xanh như tia chớp giật bắn nhanh tới cửa sổ. Một tràng loảng choảng, răng rắc vang lên, kéo dài một lúc. Vương Tử Vân thu chiêu ngạo nghễ đứng trước, cười nhạt một tiếng nói:
- Ngươi thấy mùi vị ra sao?
Thân Bá Tuyền trề môi xì một cái nói:
- Bất quá chỉ có thế.
Cả hai người tuy miệng đều nói giọng bình thường, nhưng thực tế trên trán đều đã lấm tấm mồ hôi. Xem đó đủ biết hai người trong khoảng khắc vừa rồi đều đã đem hết công lực và chiêu thức tinh diệu ra giao đấu, rõ ràng phải trên mười chiêu.
Cây Đả Cẩu bổng trên tay Thân Bá Tuyền nhìn vừa nhỏ vừa thô, nhưng thật ra được chế từ loại trầm bảo trúc trên đỉnh Triệu Sơn, không những binh khí thông thường không thể chặt đứt mà ngay cả bảo đao bảo kiếm cũng chưa chắc làm tổn thương được. Song qua lúc giao đấu vừa rồi, trên cây Đả Cẩu bổng cảu ông ta lại hiện ra hơn mười vết trầy nhỏ, bấy nhiêu đủ thấy vừa rồi trên kiếm của Vương Tử Vân đã dồn chứa chân lực mạnh tới mức nào.
Vương Tử Vân cười ruồi nói:
- Đừng có già mồm, lão nhi ta đã đoán biết công lực của ngươi rồi, quyết không thể hơn được Súy Chấn Vũ, nên ta nói chắc rằng chỉ trong một trăm chiêu sẽ bắt được ngươi thôi.
Thân Bá Tuyền trong lòng biết rõ câu nói vừa rồi của đối phương không phải là khoác lác, nhưng lúc này Triệu Tố Quyên vẫn hôn mê như cũ, khiến ông ta càng thêm lo lắng, ngoài mắt không thể không làm ra vẻ bình tĩnh như cũ, cười nói:
- Thế sao ngươi không ra tay đi?
Vương Tử Vân nói:
- Để làm rõ hảo ý lúc ban đầu, ta cho ngươi một cơ hội mà chọn lựa quyết định.
Thân Bá Tuyền hừ lạnh một tiếng không đáp, Vương Tử Vân lại cười nhạt nói tiếp:
- Lão nhi, ông cũng đã có tuổi rồi, chẳng lẽ không biết câu, biết thời vụ mới là người tuấn kiệt sao?
Thân Bá Tuyền nén lòng, nhân lúc đối phương đang phân tâm phát thoại, lặng lẽ cởi dây lưng của mình ra, buộc Triệu Tố Quyên đang hôn mê trên lưng, ông ta nghĩ thầm đối phương chỉ muốn bắt sống Triệu Tố Quyên, mình buộc Triệu Tố Quyên lên lưng, tuy xoay trở có thể khó khăn, nhưng cũng khiến đối phương hạ thủ phải chùn tay, với công lực của bản thân, chỉ cần bước ra khỏi cửa sổ ắt khó mà thoát hiểm, song cho là bước tới đường cùng đi chăng nữa, thì so với việc ở lại tại căn phòng nhỏ này để người ta áp chế cũng chẳng khác bao nhiêu...
Ông ta còn đang loay hoay buộc dây chưa xong, chợt nghe cách một trượng bên trái có một giọng nói mạnh mẽ vang lên:
- Lão đệ, ngươi sao lại phản lão hoàn đồng, đi đùa giỡn với một gã vãn bối hậu sinh như thế?
Người ta đến cách mình hơn một trượng mà chưa phát giác ra được, lại thêm ngữ khí thì tựa hồ là bạn già của Thân Bá Tuyền, khiến cho Vương Tử Vân giật mình, cảm thấy không phải là kẻ tầm thường. Trong lúc hốt hoảng, y ngoảnh đầu nhìn lại chỉ thấy một vị lão nhân vóc dáng trung bình tóc trắng râu dài, tới ngực mặc áo xanh, đang vuốt râu nhìn y cười nhẹ.
Thân Bá Tuyền vội kêu lên:
- Đinh huynh, thằng tiểu tử này có ý không tốt, xin bắt nó trước đã!
Vương Tử Vân vội vàng nói theo:
- Đinh tiền bối, cách đây không lâu, vãn bối trên đỉnh Kim Đỉnh núi Võ Đang đã được tiền bối nhìn qua, tiền bối xem thử vãn bối có phải là một kẻ bại hoại không?
Đinh Tứ tiên sinh tựa hồ có một thoáng ngạc nhiên, xua xua tay nói:
- Bất kể là thế nào, cứ thân phận của lão phu cũng không thể làm khó dễ một gã hậu sinh vãn bối được, thôi ngươi đi đi!
Vương Tử Vân ánh mắt sáng rực nhìn Đinh Tứ tiên sinh chằm chằm một thoáng như có ý do dự, mới khom lưng thi lễ:
- Vâng! Vãn bối xin cáo từ!
Chào xong, y co người phóng đi như bay.
Đinh Tứ tiên sinh chăm chú nhìn theo thân hình Vương Tử Vân khuất dần trong bóng đêm, mới như trút bỏ được gánh nặng, thở hắt ra một tiếng, truyền âm gấp rút nói:
- Lão tiền bối, chạy mau...!
Thân Bá Tuyền bất giác tròn mắt kinh ngạc nói:
- Ngươi...
Đinh Tứ tiên sinh truyền âm nói:
- Tiểu điệt là Lữ Dung Chi.
Té ra người này là Tiêu Tương kiếm khách Lữ Dung Chi, đồ đệ của Giang Nam Nhất Kiếm Lưu Tích Hầu, tức Lưu Bán Tăng, cũng là một người bạn thân của Đinh Tứ tiên sinh.
Thân Bá Tuyền “a” lên một tiếng nói:
- Có gấp cũng không phải trong một lúc, chúng ta phải cứu Triệu cô nương tỉnh lại rồi hãy nói chuyện.
Trong câu nói đó đã cách không phát chỉ giải khai Á huyệt cho Uất Trì Huyền, trầm giọng hỏi:
- Tiểu tử, Triệu cô nương không có cách nào tỉnh lại sao? Nói mau!
Uất Trì Huyền gượng cười nói:
- Lão tiền bối, lúc nãy ngươi hắt nước, không phải là nước lạnh, trong đó là nước trà có thuốc mê, tất nhiên là...
Thân Bá Tuyền tức giận nói:
- Tiểu tử tại sao ngươi không nói sớm? Bây giờ thì làm sao cứu được?
Uất Trì Huyền nói:
- Phải vả nước lạnh hai lần, rồi dùng khăn tắm nước lạnh đắp lên trán.
Thân Bá Tuyền cười nhạt nói:
- Tiểu tử, ngươi chỉ nói láo một chữ thôi, thì lão phu sẽ lột da ngươi ra.
Lữ Dung Chi vẫn dùng khẩu khí Đinh Tứ tiên sinh nói tiếp:
- Thân lão đệ, chúng ta nên đi thôi!
Thân Bá Tuyền nói:
- Đinh huynh, nên xử trí gã tiểu tử này ra sao?
Lữ Dung Chi nói:
- Triệu cô nương cũng chưa bị làm hại nhiều lắm, thôi tha cho hắn một lần này, để xem từ nay hắn hối lỗi ra sao?
Thân Bá Tuyền nói:
- Tiểu tử nghe chưa, nể mặt Đinh đại hiệp, nên ta tha chết cho ngươi thôi.
Nói xong giang tay thẳng tay tát đối phương bốn cái lóe đom đóm mắt, lại đá một cái lăn ra như con chó con, mới phóng ra cửa sổ, cùng Lữ Dung Chi song song phi thân vọt đi.