“Di?”
Mang ý thức hoảng hốt mà mở mắt, thấy trước mặt chính là một loại ánh sáng chói mắt tỏa ra.
Mồ hôi lạnh rơi xuống. Thở gấp gáp, rồi lại run rẩy.
“Là…. mơ sao?”
Arni thở sâu một hơi, hắn nhận ra hiện tại đang là ban ngày, mà hắn thì lại đang nằm trong phòng khách nhà Vưu Lai Nỗ Tư, liền xác định kia chỉ là giấc mơ liền đem tâm tình mình an định lại.
Nhưng có một điều mà hắn biết rõ, việc xảy ra tối hôm qua, không phải là mơ.
Toàn thân dính máu, bị một màu đỏ của máu phủ lấy mà biến thành ám hạt, rỉ sắt, rồi lại dần biến thành một màu hủ bại.
Suy nghĩ một hồi, giống như thân thể đứt gãy kia đang được nâng lên trên bàn tay của hắn.
“……….Thực xin lỗi……..”
Che mặt, thân thể không thể ngừng run rẩy.
“Thực xin lỗi……….Đúng…….Đúng……..Đều là lỗi của ta……”
Nước mắt không ngừng rơi xuống.
“Nếu không phải ta….. Ta……..Ta quá xúc động……….”
Là ta hại chết ngươi—
“Đúng………Thực xin lỗi……………Đều là………… Lỗi của ta………đúng……….”
Nghẹn ngào.
Arni mở mắt ra, thử làm cho bản thân mình tỉnh táo hơn, liền lại bắt đầu thở dốc.
Đúng vậy, cứ như vậy khó khăn nhìn, hắn đưa tay đem cửa bỏ lại đằng sau. Chính là vì hắn bỏ qua tâm tình của mình nên mới rơi vào cái bẫy của Lucifer nhưng là người kia hầu như biết hết nhất cử nhất động của chính mình nên mới có thể săp đặt được như thế. Đem hết thiện lương của mình ra hảo tự hỏi, Arni đối với chính mình ra trả lời, có thể làm người bị hại nhắm mắt chỉ có cách đem Lucifer ra ánh sáng mà thôi.
Nhưng là nội tâm chẳng biết tại sao lại có một cỗ trống rỗng cứ như là nằm mộng tỉnh lại, đem hết tất cả những gì trong mơ quên hết tất thảy. Nếu như là mộng, Arni rất muốn đem nó quên mất, nhưng loại này cảm giác lại rất kì quái.
Cảm giác này rất đỗi quen thuộc, nhưng mà lại không thể nhớ ra nỗi hình ảnh đó.
Có lẽ đó chính là mạnh mối trọng yếu, Arni vừa nghĩ vừa bước đến hướng nhà bếp. Trên bàn lưu lại một bữa sáng, bất quá lại không có người ở đó.
“Đi làm rồi sao?”
Arni thở dài. Hắn không biết có phải Vưu Lai Nỗ Tư không muốn hắn nhúng tay vào hay là cảnh sát cảm thấy không nên cho hắn tham gia điều tra, nói tóm lại hôm qua có nghe được người khác nói để cho hắn một tháng nghỉ ngơi. Dù sao mình cũng cảm thấy có phần sợ hãi đi, hắn đành ngồi một mình ăn bữa sáng trứng ốp la cùng bánh mì nướng chân giò hun khói.
Sau đó hắn cầm remote bật mở TV– Vưu Lai Nỗ Tư hiện không có ở nhà nên sẽ không có ai lảm nhảm bảo mình không được vừa ăn vừa xem TV sẽ làm ảnh hưởng tiêu hóa. Quả nhiên, trên TV liền xuất hiện một tin tức xã hội thật đáng sợ, một người trung niên ở trong bóng tối bị tàn sát dã man nhưng vẫn chưa xác định được hung thủ gồm có bao nhiêu người.
Cảm thấy lại là những chuyện báo thù, Arni chứng kiến bộ dạng người bị hại kia lại cảm thấy thêm thập phần hoảng sợ.
“Người này chính là lão nhân ở cửa hàng tình thú kia?!”
Vì cái gì y lại chết? Có phải hay không chính mình mộng du đem y giết chết? Không đúng không đúng, nếu như vậy trên người mình phải dính máu chứ? Arni cẩn thận nghe phóng viên miêu tả tử trạng của người kia liền thoáng cái nhận ra.
Đó là thủ pháp của Lucifer.
Tuy không có lưu lại danh tự, nhưng truy y lâu như vậy Arni chỉ vừa nghe là có thể biết.
Nhưng vì sao lại không đường hoàng là mình làm? Nghĩ đến cũng chỉ có một khả năng. Lúc trước Lucifer dùng hành vi này để trêu cợt cảnh sát, cũng chính là muốn vũ nhục chính mình, bất quá lần này phạm án lại không có làm cho mình khoái chí, đương nhiên cũng không có cái gì để hảo khoe khoang. Vì sao lại không hại mỹ nhân như trước mà lại chuyển hướng sang tấn công một lão nhân xấu xí đáng ghét, hắn rất nhanh liên tưởng đên sự việc trong cửa hàng tình thú hôm đó đụng phải nam nhân kia cùng Lucifer, sự việc trùng hợp như thế là hắn đột nhiên cảm thấy nóng mặt lên.
“Không thể nào?”
Nếu như nói mình là mục tiêu của Lucifer, những người “vướng bận” xung quang bị diệt trừ cũng là rất hợp lý. Mặc dù đây chỉ là ý nghĩ ngu xuẩn, nhưng chẳng biết tại sao lại cài cùng một chỗ.
Chết tiệt! Chết tiệt! Arni tức giận tắt TV, đem remote ném ra xa. Hắn đột nhiên cảm thấy rất sinh khí, cũng không phải vì chuyện Lucifer giết người mà là hắn bất ngờ cảm thấy quan tâm. Không, thật sự là vì hắn, y là chình vì phản ứng của hắn mà phẫn nộ!
Bởi vì hắn vô thức cảm thấy thật cao hứng.
“Ta là cảnh quan”.
Hắn nàm trên ghế salon thì thào tự nói, tay cũng gẩy gẩy vào lọn tóc.
Thân là cảnh quan thì phải thế nào? Muốn bảo vệ nhân dân bài trừ tội phạm. Đương nhiên rồi, đối với việc cường bạo, thực tế loại hành hạ nữ tử liên tục cho đến chết kia, xử chết cũng không đủ hài lòng. Đúng vậy, hắn không thể tha thứ cho người có tên là Lucifer kia.
Là như thế nào? Chính là tên tội phạm mình hận đến tận xương tủy, làm ra chuyện chính mình ghét cay ghét đắng kia, mà mình lại một thân cảnh quan lại bị tên tội phạm này làm cho cao hứng— bởi vì biết rõ đối phương chính vì mình mà làm nên sự tình mà cao hứng (=)))))
Cảm xúc phức tạp trong đầu cứ tràn qua tràn lại. Hắn không cách nào bảo vệ được tính mạng của người vô tội làm hắn cảm thấy rất đau lòng, cùng với….hắn đau bởi vì không nên có ý nghĩ gì sinh ra đắc tội với mọi người, triệt để đả đảo giá trị.
Hít vào một hơi, Arni ngồi phịch xuống ghế sô pha, không cách nào cử động.
–oo–
“Lucifer tập trung rất giống như thế nào?”
Vưu Lai Nỗ Tư trong cục cảnh sát nói, biểu tình trên mặt hết sức nghiêm túc làm cho những nhân viên nữ bình thường cùng y thân mật cũng bị dọa đến không dám lại gần. Đương nhiên y cũng biết chính mình hiện không đủ tỉnh táo, chỉ vì phẫn nộ mà không cách nào hạ bớt áp lực.
“Sáng sớm đã sinh khí sao? Vưu Lai Nỗ Tư.” một nhân viên cảnh sát một bên nói.
“Bây giờ là lúc nào còn có thể đùa?” Vưu Lai Nỗ Tư rét thấu xương cố gắng mỉm cười trong đau khổ.
“Chỉ là đùa một chút” nhân viên cảnh sát thật đáng thương bị y giận chó đánh mèo chỉ có thể nhìn vai, “ngươi cũng biết a, tựa như hắn lúc nào cũng chọn mỹ nữ ra tay, nhưng lần này lại không có điểm chung như thế. Ta nghĩ hắn đại khái là tùy cơ giết người.”
“Tùy cơ giết người? Ta nghĩ không phải như vậy.”
Những lời này Vưu Lai Nỗ Tư nói ra làm cho đồng sự mang một bụnghoang mang.
Những tên sát thủ điên cuồng giết người khát máu được gọi là những sát thủ lãnh huyết vô tình. Phần lớn sát thủ đều là vì nảy lòng tham, cũng sẽ đem người bị hại cưỡng bức rồi đem xử lý thi thể tương đối qua loa, mà người này lại rất bất đồng, bọn họ cũng sẽ vui vẻ hưởng thụ hành vi phạm tội của chính mình, sau đó sẽ rất cẩn thận mà xử lý chứng cớ, không để lưu lại một chút nào cả.
Lucifer rất rõ ràng chính là đại biểu của những sát thủ lãnh huyết vô tình kia. Y đã tỉ mỉ lên kế hoạch phạm tội, lại như thế nào không lựa chọn người bị hại? Tại sao có thể gọi là tùy có giết người?
Đương nhiên cũng có loại sát thủ hỗn hợp, nhưng Vưu Lai Nỗ Tư nghĩ thế nào cũng đều thấy không đúng. Những mục tiêu của những tên giết người gần như nếu cùng tính nhấc lên quan hệ, đối tượng thường là những loại hình mà tiềm thức ái mộ, mà người bị hại của Lucifer lại có đủ các loại tuổi, hình thể, huyết thống, ở bất cứ hoàn cảnh nào, chức nghiệp không quan trong. Cũng chính vì không cách nào xác định rõ dạng người bị hại mà làm cho dân chúng rất khủng hoảng.
Được rồi, y phần lớn lựa chọn đều là mỹ nhân.
Nhớ lại thủ pháp của Lucifer, tất cả đều là đem đối phương chặt chân tay hoặc là đem nội tạng cắt nát…. Vưu Lai Nỗ Tư không thể nào giải thích được làm loại sự tình này sẽ có thể có khoái cảm gì, còn có đặc biệt hủy dung, còn có đem tách rời da đầu, đem xương sống đánh gãy vụn, mắt thì bị moi ra, gần nhất các án kiện đều là cùng một dạng? Đem nơi riêng tư của người bị hại lấy đi còn có thể giải thích, dù sao cũng suất dịch tại bên trong, cường bạo cho nên cũng sẽ không có dùng đến bao cao su, nhưng là Vưu Lai Nỗ Tư cảm giác thấy Lucifer còn có một lý do đặc biệt nào đó.
Vừa nghĩ, Vưu Lai Nỗ Tư vừa lật hồ sơ ảnh chụp, Lucifer ngoại trừ phân giải thi thể tựa hồ còn có thể cố ý phá hư một bộ phận nào đó của cơ thể người bị hại, đây có phải là một loại nghi thức? Vưu Lai Nỗ Tư trong lúc vô tình lật đến án kiện người bị hại bị moi mắt, đột nhiên liền mở to hai mắt.
“Đôi đồng tử màu sắc sâu đậm”
Tuy đã là đôi mắt chết mất đi sáng bóng mà hiện lên sắc tro tàn, nhưng vẫn có thể thấy được cặp đồng tử kia khác hẳn với mắt của những người bình thường, loại màu sắc này giống như Vưu Lai Nỗ Tư đã từng thấy qua ở một người, nhưng liên tưởng đến lại thấy thập phần đáng sợ. Lại lật đến ảnh chụp của những người bị hại khác, tuy nhiên không sáng ngời như người kia, cũng đã đủ nói lên điểm tương tự.
Là trùng hợp? Vưu Lai Nỗ Tư lật lên ảnh chụp của những người bị hại, so sánh các bộ phận các nàng bị phá hư. Đích xác, có lẽ là bóng lưng, có thể là hình dáng, mũi, sợ tóc, ngón tay thon dài hoặc chân, đều như là muốn tạo ra một người. Vưu Lai Nỗ Tư phát giác ra làm y sợ run người.
“Làm sao lại giống nhau như vậy” Vưu Lại Nỗ Tư ngẩng đầu hít một hơi, “Cùng Arni….”
Lucifer không phải là bởi vì Arni là đối thủ mới cố ý nhầm vào hắn như thế? Hình thức phá hư như vậy giống như Lucifer đã biết Arni thật lâu, hơn nữa lại để lộ ra đắc ý làm cho người ta thập phần không thoải mái.
Có lẽ chỉ là trùng hợp!
Vưu Lai Nỗ Tư lại lần nữa nhìn ảnh chụp của một người bị hại, cơ hồ không cùng Arni giống nhau ở điểm nào. Tuy không phải là xác định nhưng Vưu Lai Nỗ Tư cũng ít nhiều an tâm một chút. Nhưng cẩn thận nhớ lại vị nữ tử kia ngoại trừ bị phanh thây hầu như không có cố ý phá hư bộ phận nào, chẳng lẽ ý đổ vào cái gì?
Lúc ấy miệng người bị hại bị nhét vào vải bố phát không ra tiếng.
Vưu Lai Nỗ Tư xiết chặt lông mày, đi đến nhà xác kiểm tra thi thể người bị hại. Quả nhiên, liền phát hiện ra đáp án.
“Là dây thanh” Vưu Lai Nỗ Tư hít vào một hơi. Tên kia dùng ống tiêm đâm nát dây thanh rồi đem vải bố nhét vào miệng của nàng làm nàng không cách nào phát ra âm thanh.
Lật lại hồ sơ, biết được người bị hại là diễn viên sân khấu kịch đã từng tham dự qua rất nhiều vở ca vũ kịch. Vưu Lai Nỗ Tư liền gọi điện thoại đến đoàn kịch yêu cầu điều tra danh tính nữ ca sĩ kia, vừa nghe xong liền cảm thấy càng hoảng sợ. Âm thanh thuần hậu mà trong suốt kia, cơ hồ làm cho Vưu Lai Nỗ Tư cho rằng chủ nhân của âm thanh kia chính là của Arni.
“Tại sao có thể như vậy?”
Vưu Lai Nỗ Tư cảm thấy có chút bất an.
–oo–
Hắn làm sao có thể không biết? Trên thực tế không ai so với hắn có thể biết rõ ràng hơn. Arni từng bước từng bước bước vào giáo đường vẫn thường lui tới. Lucifer đối với hắn đương nhiên không phải chỉ là đơn thuần khiêu khích, y chính là tràn ngập ham muốn muốn giữ lấy hắn, chỉ nhìn qua ngữ khí cũng là cho người ta toàn thân sợ run, hắn biết rõ đối phương muốn ám chỉ điều gì.
Vì cái gì chính mình lại có phản hứng như vậy?
Bởi vì phản ứng của chính mình mà buồn rầu.
Trong giáo đường vắng lặng không một bóng người, Arni chậm rãi bước đến phòng xưng tội ở cuối hành lang, nơi mà hắn mỗi khi cảm thấy do dự sẽ đến.
“Thần phụ, ta muốn xưng tội.”
Đóng lại cánh cửa đằng sau, Arni lẳng lặng ngồi trên ghế xưng tội. Cánh cửa chắn kia khoảng cách xa không thể nhìn thấy đối phương làm hắn có ít nhiều an tâm, hơn nữa cũng không cần trực tiếp đối mặt cùng đối phương.
“Hài tử, hãy an tâm đem tâm tình mình nói ra đi.”
Đó là một âm thanh nhu nhu cao vút làm cho kẻ khác cảm thấy thập phần an tâm.
Arni mấy năm nay đều đến cùng vị thần phụ này nói chuyện, cho nên cũng cảm thấy rất buông lỏng.
“Ta là cảnh quan, hiện tại đang truy tìm một tội phạm giết người.” Arni tân lực bảo trì trấn định mà nói, “mặc dù nói không có cách nào đưa hắn ra ánh sáng là ta không có hoàn thành trách nhiệm, nhưng làm ta buồn rầu là vì ta không có ý thức trách nhiệm.”
“Là tâm động, ta biết. Ta biết rõ hắn đối với là là loại tình cảm này, ta…. tựa hồ cũng có phản ứng. Thân là cảnh quan lại nổi lên tâm ý với phạm nhân, đây có phải là tội hay không?”
Nói xong Arni hít sâu một hơi, chờ đợi người kia đáp trả.
“Ta cho rằng yêu mến cũng không phải sai lầm.” thần phụ chậm rãi nói, “sẽ thích yêu người nào làm cho hắn hấp dẫ, bất kể chỉ là một tiếng nói, một cử động, một động tác xoay người, nói đơn giản chính là khí chất của người kia.”
“Ta nghĩ ngươi có thể là vì hành động của hắn mà thấy động, nhưng thân là cảnh quan ngươi sẽ không chịu được hành vi phạm tội của hắn. Nếu là như vậy ngươi cũng không cần phải vì thế mà phiền não.
“Phải không?”
“Hài tử, phải biết rằng yêu là cung bậc cao nhất của tình cảm, yêu cũng không cần lý do. Chỉ cần biết rõ điều nayf là đủ rồi.”
Arni thật dài thở một hơi, hắn cảm thấy thực thoải mái nhiều hơn.
“Cám ơn ngươi, thần phụ.”
“Nguyện thần phù hộ ngươi.”
Hắn tinh thần thật tốt mà xoay khỏi giáo đường, hắn lấy tay che ở lông mày. Ngày hôm nay ánh mặt trời thật chói mắt! Arni cúi đầu tinh tế nghĩ. Mặc kệ nội tâm có bao nhiêu hảo cảm nhưng vẫn là nên có chức trách trong người.
Hắn không có khả năng tha thứ Lucifer.
Bất quá đối với Lucifer cảm giác đó dẫn dắt một loại cảm giác thực quen thuộc. Đến tột cùng là cái gì? Nghĩ như thế nào cũng không thể nhớ ra, loại này làm hắn muốn buồn bực.
Một nam tử cao lớn đi ngang qua bên người, Arni không thấy rõ đối phương đi vào từ khi nào. Sở dĩ hắn quay đầu lại là vì lại lần nữa có cảm giác thật quen thuộc, nhưng lại nhìn đến bóng người đi mất thì nội tâm lại có một loại cảm giác thất lạc, đại khái có phải thần kinh mình quá nhạy cảm? Hắn đẩy cửa lớn ra rời khỏi giáo đường.
Mà nam tử kia bước vào giáo đường, liền bước đến trước chữ thập, giữa lông mày có một tia ngạo khí. Mặc dù toát ra một tia mị lực, nhưng lại lộ ra một điểm u buồn.
Từ trong phòng xưng tội thần phụ cũng đi ra, mang một gương mặt tuấn mỹ cùng mái tóc đen chỉnh tề buộc ở phía sau, ánh mắt thâm trầm đen láy của thần phụ nhìn vào càng thêm vẻ thần bí.
“Ngươi bộ dạng như vậy đến đây, không sợ hắn sẽ nhận ra?” thần phụ chậm rãi nói, “Lucifer.”
“Ngươi cũng biết ta hi vọng hắn sẽ nhớ đên ta.” người nam nhân kia — thì ra chính là Lucifer, lộ ra một nụ cười tràn ngập thống khổ.
“Hắn hẳn là nhớ rõ ngươi, bằng không sẽ không có cảm giác mâu thuẫn như thế.”thần phụ mỉm cười.
“Hắn nói cái gì?”
“Hắn thích ngươi, hơn nữa lại là một loại cảm giác tình yêu rất sạch sẽ.” ngữ điệu có chút mờ ảo, “Hắn nhất định còn nhớ rõ ngươi, nếu không sẽ không có được tình cảm thuẩn túy như vậy – đúng vậy, người sẽ không quên sự tình, chỉ là không muốn nhớ ra.”
“Nghĩ không ra? Sao lại nghĩ không ra?!” Lucifer gào thét, “hắn để cho ta thống khổ như vậy lại không nhớ nổi chuyện của ta?!”
“Ngươi phải thật kiên nhẫn, đứa bé kia đã nhanh thừa nhận không chịu được gánh nặng trên vai. Ngươi cũng không muốn làm cho hắn thoáng cái bị hủy diệt có phải không?”
“Ta đã nhanh không nhịn được nữa, bất quá ta tiếp tục chờ” có chút nhếch khóe miệng, “Thừa nhận không được sao? Ta làm hắn có điểm thoải mái a.”
“Ta tuy thấy cách làm của ngươi thật sự không có cảm giác gì tốt đẹp, bất quá đây chính là chuyện của ngươi, ta không cách nào can thiệp.”
“Hừ, bất quá ta muốn cảm ơn ngươi, Á Do, hẳn là nên gọi ngươi là Bối Lợi Á.” Lucifer hé ra một nụ cười thật vui vẻ, xoay người một bước đi ra cửa chính,
“Không khách khí, thường xuyên đến quyên tiền là được rồi” Cười thật tươi.
–oo–
Arni lẳng lặng ngồi trong quán cà phê, hắn hiện tại cần chính mình bình tâm lại.
Ấn tượng ban đầu đối với Lucifer chính là thủ pháp giết người của y, một thủ pháp tàn nhẫn mà hắn chưa bao giờ tiếp xúc qua dù hắn đã từng đọc qua rất nhiều hồ sơ phạm tội. Arni khi còn bé đối với tâm lý học tội phạm rất hứng thú, khắp nơi đi tìm tư liệu, như dù tâm lý học nghiên cứu của Anh hắn phải đi học viện đến bốn năm lần.
Cùng với Lucifer lần đầu tiên đối diện hay là tại trong lúc này.
Năm đó bởi vụ án mạng địa phương, Arni cùng Vưu Lai Nỗ Tư tiến đến trực tiếp điều tra. Khi đó Arni mới hai mươi tuổi nhưng đã thực lực đã được công nhận, hợp tác khắng khít với Vưu Lai Nỗ Tư nên rất nhanh cũng giải quyết xong vụ án.
Sau khi phá án xong cũng không còn việc gì, vốn ý định trực tiếp đáp máy bay trở về, bất quá Arni lại được đề nghị ở lại thêm vài ngày.
“Thật lâu không có tới! Hảo hoài niệm!” Arni cười thay Vưu Lai Nỗ Tư mà chỉ đường, Vưu Lai Nỗ Tư chỉ cười khổ một cái. Rõ ràng liền tại Anh quốc không chịu đi taxi lại muốn tự đi xe.
“Ngươi a, là cảnh sát hình sự đã lâu lại còn trẻ con như vậy.”
Arni cùng Vưu Lai Nỗ Tư vì hợp tác trước đã rất đỗi quen biết.
Bọn họ chính là đồng học. Arni từ nhỏ dựa vào trí lực trời cho nên mười sáu tuổi đã thi vào đại học, mười tám tuổi đã được đưa đi học lấy bằng tiến sĩ. Lúc ấy dừng chân bên ngoài, nội tâm Arni tràn ngập bất an lại được Vưu Lai Nỗ Tư không ít chiếu cố. Hai người trường kỳ ở chung cũng thập phần tin cậy vào đối phương.
Bất quá, việc Arni trở thành cảnh sát hình như tựa hồ là bị ảnh hưởng từ Vưu Lai Nỗ Tư.
“Arni, ta nhớ rõ ngày đầu ngươi muốn trở thành tiểu thuyết gia a?” Vưu Lai Nỗ Tư nhìn Arni đang si ngốc nhìn đường, đành phải chính mình tự tìm đường quay về.
“Di? Đúng vậy! Cho nên ta trước kia mới có thể vào học biện” Arni hồi tưởng lại.
“Như vậy chẳng phải ta đã kéo ngươi xuống nước a?” Cười cười, cả nhà Vưu Lai Nỗ Tư đều làm cảnh sát, cho nên hắn đương nhiên cũng phải vào cảnh quan. Bất quá lúc trước muốn Arni cùng đi thi, không nghĩ rằng hắn cũng được kết quả— thi đậu.
“Không quan hệ a, cầm súng tìm phậm nhân cảm giác cũng mãn nguyện lắm.” Arni dùng ngón tay gõ gõ cửa sổ.
Nhớ lại mới phát hiện ra mình ngay từ đầu vì nuôi ước mơ viết tiểu thuyết mà mới đi học tâm lý tội phạm, hoặc là nói vì đối với tâm lý tội phạm cảm thấy hứng thú nên mới muốn trở thành một tiểu thuyết gia. Công việc bây giờ cùng những nghiên cứu kia cũng có quan hệ cho nên cảm giác cũng không tệ lắm, hơn nữa lại có thể rời nhà một mình độc lập. Tuy nhiên nội tâm cũng có chút điểm tiếc nuối, lại quên mất vì cái gì mà tiếc nuối.
“Chà, đến rồi.” Vưu Lai Nỗ Tư dừng xe ở trước trường học, mở cửa cho Arni xuống xe, “ngươi không muốn bị quấy rầy a? Ta đi loanh quanh dạo một chút.”
“Cảm ơn a, có gì gọi điện thoại liên lạc!” Arni phất tay chào rồi chạy vào trường.
Rất nhớ? Arni nhìn xem lá phong màu vàng chậm rãi rơi xuống, loại này làm cảm giác quen thuộc từ trong tâm chậm rãi tràn ra.
“Chào, vị tiểu đệ này!”
Nghe kiểu gọi này Arni có chút kinh ngạc quay đầu lại, nguyên lai là một thiếu nữ hoạt bát xinh đẹp.
“Chào tỷ tỷ xinh đẹp!” Arni lộ ra một nụ cười sáng lạn.
“Oa! Ngươi thật đáng yêu.” nữ hài tử ra vẻ kinh ngạc nói, “Là lần đầu tiên đến đây sao?”
“Ta trước kia đã đến, bất quá đều là chỉ đến tìm tài liệu thôi.”
“Là tội phạm tâm lý học? Ta xem động tác của ngươi cảm thấy ngươi có chút giống cảnh quan.” nữ hài cười cười.
“Ngươi thật lợi hại nha!” Arni học nàng lộ ra biểu hiện đầy kinh ngạc.
“Ha ha! Ta chính là nghiên cứu tâm lý học tội phạm đó!” nữ hài tự tin nói, “Như hành vi phạm tội của Bố Lỗ Đạc Tư cùng ban địch bọn họ làm cho người ta sợ hãi kia sẽ càng làm ta thêm hứng thú.”
“Ân, ta cảm thấy được John George cũng rất đáng sợ, hắn không cách nào làm cho người ta có cảm giác ‘người xấu’ cả!”
“Đúng vậy đúng vậy! Rất lợi hại!”
Hai người vừa quen nhau đã trờ chuyện thật vui. Đương nhiên hai người xinh đẹp ngồi dưới cây phong thảo luận chuyện tội phạm cũng có điểm làm mất vui, hơn nữa một nam một nữ càng nói càng nhiệt liệt làm cho người đứng gần bị dọa chạy đi không ít.
Hàn huyên được nửa giờ, nữ hài đột nhiên kêu to:
“Oa, hiện tại đã mười một giờ! Ta còn quên ta có hẹn!”
“Thật sao?! Oa!” Arni thiếu chút nữa là quên mất mình đến đây là để tìm tư liệu.
“Bye bye! Lần sau lại nói chuyện tiếp!”
Nữ hài tử tặng Arni một nụ hôn gió rồi bỏ chạy đi. Arni cười cười, tựu hướng thư viện mà đi đến.
Lúc ấy Arni hoàn toàn không nghĩ đến, cô bé kia đột nhiên trở thành nạn nhân hi sinh đầu tiên trong tay Lucifer.