Cúc Thanh cứ vừa rơi lệ vừa tê dại máy móc đi như vậy, vết thương trên tay kích thích thần kinh tê dại, nàng biết mình chỉ là một tỳ nữ, thế nhưng nàng cũng chỉ muốn làm tốt trách nhiệm của một tỳ nữ, kiếm tiền nuôi sống người nhà. Thế nhưng, vì sao, ngay cả mộng tưởng nho nhỏ này nhị phu nhân cũng phải bóp nát.
Lúc đầu, Tụng Chi bị đánh đuổi ra ngoài, nàng được nhị phu nhân điều đến trở thành nha hoàn thiếp thân của đại tiểu thư, nàng cho là mình thật may mắn, nàng làm việc chăm chỉ và thật thà rốt cuộc cũng được chủ nhân trọng dụng, lại không phát hiện, nàng phải đeo lên lưng nhiều chuyện như vậy, mặc dù Cúc Thanh đọc sách không nhiều, thế nhưng cũng biết hai chữ trung thành viết như thế nào, thế nhưng một khi tâm đã rét lạnh, muốn ấm cũng ấm không được.
Một rừng hoa đào nở rộ, hương thơm hoa đào nồng đậm, làm cho nàng cảm thấy ấm áp, đây là nơi mà người duy nhất trong Bàng quốc công phủ này mang đến cho nàng ấm áp.
Nàng biết đại tiểu thư vẫn luôn ghi hận nhị tiểu thư, hận không thể loại trừ để được thoải mái dễ chịu, nàng lại trơ mắt nhìn đại tiểu thư một lần lại một lần lợi dụng nhị tiểu thư, không hé răng, nếu như mình đi bày tỏ trung thành với nhị tiểu thư, nhị tiểu thư sẽ tin tưởng nàng sao? Cúc Thanh do dự, nàng sợ, tuy nàng không có tham dự hại nhị tiểu thư, nhưng mà mình đích thực biết mọi chuyện mà cứ trơ mắt nhìn.
Cúc Thanh do do dự dự đi tới cửa Lạc Tuyết các, không biết có nên đi vào hay không.
"Hì hì, tỷ tỷ những bánh ngọt này mùi vị cũng được phải không?"
"Sợ là muội ăn đã ngán, liền nhớ tới ta mới cho ta nha."
"Nào có, nào có, Liên Diệp chỉ muốn thử ăn trước một chút, xem xem cái nào ăn ngon, mới có thể lấy tới cho tỷ tỷ nếm a."
"Liên Diệp, ta thấy gần đây muội mập không ít, nhất định là ăn nhiều lắm, tỷ tỷ cho người đưa xiêm y tới, khẳng định muội sẽ mặc không vừa a, ôi… còn là của Lâm Lang các nữa đó."
"Tỷ tỷ, tỷ xem Liên Ngẫu thật xấu xa, Liên Diệp khổ cực như vậy, sao có thể ăn béo."
"Được rồi, gần đây hai người các ngươi vất vả nhiều rồi, gần đây Lâm Lang các có làm một vài bộ trang sức đẹp, ta chọn hai bộ, chờ cho người đưa tới xem một chút, các muội xem xem có thích không."
"Thực sự, tỷ tỷ người đối với chúng ta thật quá tốt."
Cúc Thanh nghe giọng nói vui vẻ náo nhiệt bên trong, chính mình bất tri bất giác cũng cười, giọng nói hài lòng đơn thuần, làm cho người khác nghe được cũng cảm thấy trong lòng ấm áp.
Cúc Thanh đang cẩn thận nghe những tiếng cười này, lại bị giọng nói từ phía sau truyền đến làm giật mình.
"Đây không phải là Cúc Thanh sao? Sao lại đứng ở chỗ này, có chuyện gì không?" Tử Quyên cau mày nói, từ khi nàng bộc lộ tâm ý với Bàng Lạc Tuyết, Bàng Lạc Tuyết đối đãi với nàng xác thực cũng khác trước, mặc dù nàng không cùng Liên Diệp Liên Ngẫu nắm giữ danh nghĩa sản nghiệp của tiểu thư, thế nhưng việc quản lý trang viên, tiểu thư đều giao cho Tử Quyên, Liên Diệp cùng Liên Ngẫu cẩn thận theo Thích Dao học kinh doanh.
"Tử Quyên tỷ tỷ, ta là tới tìm nhị tiểu thư." Cúc Thanh suy nghĩ hồi lâu, vẫn là quyết định đi tìm nhị tiểu thư, không sợ nhị tiểu thư không tín nhiệm mình, không liều mạng một lần, mình cũng sẽ cảm thấy không cam lòng.
Tử Quyên gật gật đầu, "Đi theo ta."
Đi qua hòn non bộ, mặc dù hiện tại trời đã tối, nhưng trong Lạc Tuyết các đèn dầu sáng rỡ, ba người vừa nói chuyện vừa nhìn hai bộ y phục kia.
Một bộ lấy lá sen làm trọng tâm, trên lá sen có đan một viên dạ minh châu, mỗi một viên đều được phủ một tầng ánh sáng huỳnh quang, chẳng trách sao lại sáng như vậy, ban đêm cây trâm chiếu lấp lánh, so với bất luận bảo thạch gì cũng chói mắt hơn. Liên Diệp được một đôi khuyên tai, cộng thêm vòng tay, còn có một cây trâm hoa sen trắng bằng ngọc. Làm cho Liên Diệp yêu thích không nỡ buông tay.
Liễn Ngẫu cũng có một cây trâm hoa sen trắng giống như vậy, bất quá hình dáng của cây trâm là hình củ sen, hoa văn lấy củ sen làm trọng tâm. Ba người ở trong sân bàn qua bàn lại, rất náo nhiệt.
Tử Quyên đi qua nói: "Hai bộ này là tiểu thư tự mình thiết kế, quả nhiên nhìn thật đẹp."
Liên Diệp cùng Liên Ngẫu trợn mắt nhìn nhau.
Tử Quyên nói với Bàng Lạc Tuyết: "Tiểu thư, nha hoàn Cúc Thanh bên cạnh đại tiểu thư tới, nói là có chuyện tìm người."
Bàng Lạc Tuyết gật gật đầu, Cúc Thanh này cũng là một người rất đáng thương, "Cho nàng qua đây đi."
Chỉ chốc lát Tử Quyên cùng Cúc Thanh đi tới.
"Tham kiến nhị tiểu thư."
"Tử Quyên nói, ngươi có chuyện tìm ta?"
"Dạ."
"Nói đi."
Cúc Thanh nhìn chung quanh một chút.
Bàng Lạc Tuyết nói: "Các nàng đều là tâm phúc của ta, đương nhiên biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói."
Cúc Thanh gật gật đầu, nghe giọng điệu của các nàng nói chuyện là có thể nhìn ra được, nhị tiểu thư đối đãi với các nàng có bao nhiêu tốt, Liên Diệp cùng Liên Ngẫu gọi nhị tiểu thư là tỷ tỷ, mà nhị tiểu thư thưởng cho các nàng mấy thứ này đều là vô giá, giống nhau là nha hoàn, mình tại sao lại mệnh khổ như vậy.
Bàng Lạc Tuyết cũng không thúc giục nàng.
Cúc Thanh lấy lại bình tĩnh, hạ quyết tâm, quỳ xuống nói: "Cúc Thanh cầu xin tiểu thư giúp nô tỳ một đường sống."
Bàng Lạc Tuyết ngẩn người, nói "Ngươi là nha hoàn thiếp thân của đại tiểu thư, chẳng lẽ không tốt sao."
Cúc Thanh cười cay đắng, vươn hai tay luôn giấu trong tay áo ra, lúc nãy vì sợ dọa người khác nên cũng không xòe hai tay ra, lúc này xòe ra làm Liên Diệp cùng Liên Ngẫu đều sợ hãi hít một hơi.
Chỉ thấy trên hai tay Cúc Thanh hiện đầy những đóm máu lớn nhỏ, như sắp bị vỡ ra, dày đặc đày mùi máu, làm người khác cảm thấy đôi tay này càng thêm đáng sợ.
Bàng Lạc Tuyết nhíu mày, "Hai người các ngươi tới phòng ta lấy thuốc tốt nhất đến đây."
Liên Diệp cùng Liên Ngẫu cũng không dám chậm trễ, vội vàng chạy vào phòng lấy thuốc, thuận tiện lấy thêm vải xô.
Bàng Lạc Tuyết nâng Cúc Thanh dậy, để nàng ngồi ở trên ghế, cầm lấy thuốc mỡ, "Cái này sẽ có chút đau, bất quá ngươi phải chịu đựng một chút, ta cũng sẽ làm thật nhẹ, nếu không xử lý tốt, tay ngươi sợ là không có biện pháp lành lại."
Cúc Thanh cuống quít nói: "Tự nô tỳ làm là được rồi, làm sao có thể dám phiền đến nhị tiểu thư."
"Kiên nhẫn một chút không cần nói gì cả, Liên Diệp Liên Ngẫu giúp nàng cố định hai tay."
Bàng Lạc Tuyết xoa thuốc mỡ nhẹ nhàng trên những đóm máu, mỗi một lần đụng vào, Cúc Thanh đều cảm thấy toàn thân đau buốt, bất quá mặc dù bây giờ rất đau, thế nhưng tâm của nàng lại thật ấm áp, rốt cuộc cũng có người quan tâm nàng từ nội tâm, nhị tiểu thư nhìn thấy những vết thương này cũng không có bất luận tính toán gì, mà gấp rút bôi thuốc băng bó cho mình, mỗi một lần chạm vào đều cẩn thận từng li từng tí.
Chờ Bàng Lạc Tuyết băng bó cho Cúc Thanh xong, Cúc Thanh sớm đã lệ rơi đầy mặt.
Bàng Lạc Tuyết cho là mình làm đau nàng nên an ủi: "Những thuốc này đều là thuốc thượng hạng, nếu như tay ngươi không xử lý thật tốt, sợ là có thể bị phế bỏ, có phải ta làm đau ngươi hay không, ngươi yên tâm chờ chút sẽ không còn đau nữa."
Cúc Thanh liên tiếp lắc đầu, "Đa tạ tiểu thư, nô tỳ không đau, nô tỳ rất hài lòng."
"Nha đầu ngốc, đau như vậy mà còn hài lòng cái gì, mỗi ngày buổi tối ngươi tới chỗ của ta thay thuốc, mặt khác ta sẽ cho ngươi một ít thuốc giảm đau, thoa ngoài da ta bảo đảm không tới mấy ngày sẽ khá hơn phân nửa."
Cúc Thanh gật gật đầu "Đa tạ tiểu thư."
Liên Ngẫu nhịn không được hiếu kỳ hỏi: "Cúc Thanh tỷ tỷ, tay ngươi làm sao lại bị như vậy?"
Bàng Lạc Tuyết cũng nhìn chằm chằm nàng, cũng là vẻ mặt nghi hoặc, kiếp trước Cúc Thanh là một nha hoàn chịu mệt nhọc, cũng may nàng ấy không có ý xấu với mình, nếu nàng nguyện ý giúp đỡ mình, nàng cần gì phải giả vờ nữa chứ.
Cúc Thanh kể lại đêm nay nhị di nương đã làm thế nào với nàng nói một lần.
Liên Diệp cùng Liên Ngẫu nghe xong phẫn nộ vỗ bàn nói: "Nhị phu nhân thực sự là độc ác, rõ ràng là không dạy tốt nữ nhi của mình, đối với hạ nhân cũng không buông tha."
Cúc Thanh nói: "Ta đâu có phúc khí tốt như hai vị muội muội như vậy, được hầu hạ nhị tiểu thư."
"Thế cũng đúng, tiểu thư đối xử với chúng ta thật vô cùng tốt."
"Nếu như ngươi muốn đến hầu hạ ta cũng không phải không thể, chỉ là tỷ tỷ vừa mới bị giam vào từ đường, ta liền đánh chủ ý đến nha hoàn bên cạnh của nàng, nói ra ta cũng không để ý, chỉ sợ nàng cũng chưa chắc chịu thả ngươi tới đây, đến lúc đó làm liên lụy uổng công vô ích ngươi."
Cúc Thanh lắc lắc đầu, "Lần này nô tỳ tới cũng không phải tới cầu tiểu thư mang nô tỳ thoát khỏi chỗ đó, trái lại, nô tỳ nguyện ý ở chỗ đó, làm tai mắt thay tiểu thư."
Bàng Lạc Tuyết lấy làm kinh hãi, không ngờ Cúc Thanh lại hận hai mẹ con nàng như vậy.
Cúc Thanh cho rằng Bàng Lạc Tuyết hoài nghi nàng, vội vàng nói "Nô tỳ có thể thề độc, nô tỳ…."
"Được rồi, không cần, ta tin ngươi, ngươi yên tâm chỉ cần có ta một ngày ở đây, nhất định sẽ để ngươi đạt được mong muốn."
Cúc Thanh gật gật đầu, nàng quả nhiên không nhìn lầm người, nhị tiểu thư quả thật hiểu mong muốn của nàng.
"Những lọ thuốc này ngươi cứ cầm lấy, những ngày sắp tới không nên đụng vào nước, bằng không sẽ nhiễm trùng, đến lúc đó thì phiền toái, chờ tay ngươi lành rồi, ta sẽ sai người xóa đi dấu vết, sớm muộn ngươi cũng phải lấy chồng, nếu như để lại sẹo trên tay cũng không tốt."
Cúc Thanh lắc đầu nói: "Nếu như cuộc đời này của nô tỳ đã đạt được mong muốn, nô tỳ nguyện ý cả đời hầu hạ tiểu thư, mong rằng tiểu thư giữ lại nô tỳ.”
Nhìn ánh mắt Cúc Thanh kiên định, Bàng Lạc Tuyết cũng không muốn nói nhiều, chỉ nói: “Nếu sau này ngươi không còn chỗ nào để đi, ở đây nhất định còn một vị trí cho ngươi.”
Cúc Thanh gật gật đầu.
Liên Diệp cùng Liên Ngẫu nhìn ra Cúc Thanh là thật tâm quy thuận tiểu thư, thế là cũng yên tâm, ba người cười cười nói nói, Liên Diệp lại đưa tới rất nhiều thức ăn ngon tự mình mang tới cho Cúc Thanh mới trở về.
Bàng Lạc Tuyết trở lại trong phòng cẩn thận đọc sách y thuật, Sở Mộc Dương này cũng thật lợi hại, các chiêu thức tâm đắc trong nghề y cũng đều viết ra, lật đến trang mặt nạ da người này, Bàng Lạc Tuyết liền có tính toán trong lòng.
Hắc hắc, sư phụ à, người không nên trách đồ nhi, đơn giản là đồ nhi còn chưa học được toàn bộ tay nghề của người, đương nhiên là người phải tốn nhiều tâm tư rồi.
Bàng Lạc Tuyết cười xấu xa, ở nơi xa trong Thích phủ Sở Mộc Dương toàn thân lạnh run, vội vàng rút vào trong chăn, lúc này mới nặng nề ngủ.