Bàng Lạc Vũ bị đưa tới trong điện từ đường, từ đường này quanh năm cũng không có người ở, bên trong thờ phụng liệt tổ liệt tông của Bàng gia, trừ lúc dâng hương náo nhiệt, bình thường cũng chỉ có lão phu nhân Bàng gia sẽ tới nơi này. Mặc dù từ đường được quét rất sạch sẽ, thế nhưng bởi vì thiếu hơi ấm của con người, nên có một loại lạnh lẽo âm u.
Bàng Lạc Vũ được đỡ đến trên giường trong thiên điện, nhị phu nhân liền vội vàng mang người lặng lẽ đến, không nói nhiều, trước tiên sai người nấu canh dã rượu.
Nhị phu nhân cũng là sợ bị Bàng quốc công phát hiện, liền mang theo một nha hoàn tên Tiểu Thúy, hiện tại Tiểu Thúy được lệnh đi nấu canh dã rượu.
Nhị phu nhân ngồi ở bên giường nhìn Bàng Lạc Vũ vì uống rượu mà mặt mày đỏ ửng, vẻ mặt đầy yêu thương vươn tay sờ sờ khuôn mặt Bàng Lạc Vũ, lại tự mình kéo kéo góc chăn lên cho nàng. Nhìn nữ nhi nằm trên giường, nhị phu nhân cảm thấy sự tình hôm nay rất kỳ quặc, thế nhưng nàng nhất thời bị ngăn trở nên không bắt được manh mối rõ ràng.
Trên giường, Bàng Lạc Vũ lật lật người, rượu bên trong cồn cào làm cho nàng cảm thấy trong bụng như bị thiêu đốt, đột nhiên Bàng Lạc Vũ mở mắt, ngồi dậy nôn mửa không ngừng.
Nhị phu nhân đau lòng vỗ lưng cho nàng.
"Nôn..."
"Vũ nhi a, con làm sao lại uống nhiều rượu như vậy, làm mẫu thân thật lo lắng."
Đáp lại lời nàng chỉ có tiếng Bàng Lạc Vũ nôn mửa.
Nhị di nương một bên vỗ lưng Bàng Lạc Vũ, một bên lấy khăn tay che mũi, chờ Bàng Lạc Vũ nôn hết mới đỡ nàng nằm xuống.
Vừa mới chuẩn bị đỡ Bàng Lạc Vũ nằm xuống, nhíu mày nhìn một bãi nôn trên mặt đất. Tiểu Thúy này bảo nàng nấu canh dã rượu cũng chậm như vậy, không biết đang làm cái gì nữa.
Nhị di nương đã mất hết kiên nhẫn, Tiểu Thúy liền đẩy cửa tiến vào, thực sự không phải nàng động tác chậm, chỉ là nhà bếp ở từ đường này rất xa, đi tới còn phải mất một khoảng thời gian. Chính mình còn phải núp lén, không thể để người khác phát hiện. Tiểu Thúy nhìn sắc mặt nhị di nương đã đen, trong lòng thầm nghĩ không tốt.
Quả thực nhị di nương không vui nói: "Sao lại chậm như vậy, không thấy đại tiểu thư không thoải mái sao, động tác cũng không nhanh nhẹn một chút, có ai nhìn thấy hay không?"
"Nhị phu nhân yên tâm, nô tỳ núp kỹ, lại đi đường tắc, phu nhân cứ yên tâm, không có ai phát hiện."
Nhị phu nhân gật gật đầu, "Đến đây giúp ta đỡ đại tiểu thư một chút, đút canh dã rượu này cho nàng uống."
Tiểu Thúy vội vàng để thuốc xuống cẩn thận từng li từng tí đỡ Bàng Lạc Vũ lên, để nửa người nàng tựa trên người mình.
Trong lúc ngủ mơ Bàng Lạc Vũ chỉ cảm giác mình đang ở yến hội bị mọi người cười nhạo cùng xem thường, hai tay xua đuổi lung tung qua lại, muốn đuổi những người đang cười nhạo nàng đi.
Nhị di nương nắm chặt tay Bàng Lạc Vũ dụ dỗ nói: "Vũ nhi, ngoan, mau uống canh giải rượu này vào, uống xong thì tốt rồi."
Lúc Bàng Lạc Vũ nghe những lời này, hai tay càng thêm xua đuổi lợi hại.
Nhị di nương không còn cách nào, đỡ Bàng Lạc Vũ từ bên người Tiểu Thúy qua, để nàng tựa vào trên người mình ra sức dụ dỗ.
Nhìn Bàng Lạc Vũ ở trong lòng đã yên tĩnh lại, vẫy vẫy tay với Tiểu Thúy, Tiểu Thúy ngầm hiểu, bưng canh dã rượu đến cầm cái thìa từng muỗng từng muỗng đút vào miệng nàng, cũng may Bàng Lạc Vũ phun ra một lần, Tiểu Thúy cẩn thận từng li từng tí đút, nhị phu nhân cầm khăn tay cẩn thận lau chùi nước canh chảy xuống khóe miệng Bàng Lạc Vũ.
Thật vất vả Bàng Lạc Vũ uống xong hơn phân nửa, mới đỡ nàng nằm ở trên giường, nhị phu nhân thấy đồ vật dơ bẩn bên giường, lệnh Tiểu Thúy quét sạch sẽ.
Nhị phu nhân ngồi ở bên giường nhìn Bàng Lạc Vũ, trong ánh mắt tràn đầy cưng chiều, Tiểu Thúy đứng ở bên giường cũng không dám thở mạnh ra một tiếng.
Vốn từ đường luôn yên tĩnh, càng có vẻ âm trầm, nhất là nhị phu nhân, vuốt tay Bàng Lạc Vũ, nhẹ nhàng vuốt ve, ánh mắt trong chỗ tối lại lóe sáng. Tiểu Thúy thấy mờ mờ khóe miệng nhị phu nhân tươi cười toàn thân cảm thấy rùng mình.
"Tiểu Thúy, ngươi ra canh giữ, không được để bất luận kẻ nào tiến vào."
Tiểu Thúy gật gật đầu, so với bên ngoài vắng vẻ im lặng, biểu tình nhị phu nhân càng làm cho người ta cảm thấy ớn lạnh hơn. Nàng đi ra ngoài thì tương đối an toàn hơn, nhị phu nhân này quá đáng sợ.
Tiểu Thúy ở ngoài cửa cảnh gác cho đến khi nhị phu nhân ra.
"Đi thôi, trở về."
Tiểu Thúy thấy tâm tình nhị phu nhân rất tốt, nàng cảm thấy rất khó hiểu, bất quá chuyện của người ta cũng không nên tò mò nhiều mới tốt, tránh cho mình tại sao chết cũng không biết. Vội vàng cúi đầu đỡ nhị phu nhân trở lại.
Trong Thính Vũ hiên
Nhị phu nhân trở lại không phải là viện của mình, mà là viện của Bàng Lạc Vũ.
Bên trong phòng khách, tay nhị phu nhân cầm một ly trà mím môi, không nói một tiếng, Cúc Thanh quỳ ở phía dưới, không biết nhị phu nhân muốn làm gì, trên lưng, trên trán đều đổ mồ hôi lạnh.
Nhị phu nhân dùng ánh mắt quan sát liếc Cúc Thanh một cái, bưng trà lại nhấp một ngụm, để chén xuống.
Âm thanh cái chén tiếp xúc với bàn làm Cúc Thanh kinh hồn táng đảm, không khỏi run rẩy.
"Có biết, bổn phu nhân vì sao để ngươi quỳ xuống không?" Nhị phu nhân lạnh lùng nói.
"Nô tỳ, nô tỳ không chăm sóc tốt cho tiểu thư, là lỗi của nô tỳ, lỗi của nô tỳ a."
Ba một tiếng, Cúc Thanh bụm mặt kinh hãi kêu lên một tiếng, lại cúi đầu lặng lẽ rơi lệ.
Nhị phu nhân nhìn nhìn bàn tay của mình: "Hôm nay ta đánh ngươi, không chỉ là vì ngươi không chiếu cố tốt cho tiểu thư, hơn nữa bổn phu nhân vì tiểu thư mà để ngươi làm nha hoàn bên cạnh, ngươi vậy mà nửa phần cũng không suy nghĩ vì tiểu thư, tiểu thư xảy ra chuyện lớn như vậy, vậy mà ngươi cũng không bẩm báo lại cho ta." Nói xong dùng tay bóp cằm của Cúc Thanh, hung hăng nâng mặt nàng ngẩng đầu đối diện với mình. Chậm rãi lấy ra một bức tranh từ trong ngực, nhị phu nhân đẩy Cúc Thanh qua một bên, đem bức họa cuộn tròn ném tới trước mặt của nàng nói: “Ngươi muốn tự mình nói, hay là muốn ta giúp ngươi nói.”
Cúc Thanh nhặt lên bức họa bị cuộn tròn mở ra xem, phát hiện là tiểu thư vẽ Tấn vương, khóc ròng nói: "Bức họa này tiểu thư cất giữ chưa bao giờ cho phép nô tỳ chạm vào, nô tỳ làm sao biết tâm tư của tiểu thư. Mong phu nhân minh xét."
Nói xong, Cúc Thanh không ngừng dập đầu.
Nhị phu nhân đùa nghịch móng tay được sơn đỏ tươi của mình, chỉ cảm thấy màu sắc còn chưa đủ đậm, cầm lên ngọn đèn trên bàn chiếu vào ngón tay của mình, bỗng nhiên nhị phu nhân nghĩ đến cái gì, nghiêng ngọn đèn qua, dầu thắp nóng hổi liền một giọt một giọt nhễu lên tay Cúc Thanh, làm tay Cúc Thanh nổi lên vài đốm đỏ.
"Ta là người mềm lòng, không muốn thấy nhất là người khác kêu gào thảm thiết, vừa thấy bộ dáng tiểu Vũ của nhi, ta thực sự là đau lòng muốn chết. Tiểu Thúy a, ngươi qua đây giúp Cúc Thanh đi."
Cúc Thanh kinh hoàng lắc đầu nói: “Nhị phu nhân, nô tỳ biết sai rồi, nhị phu nhân không cần…. a a."
Tiểu Thúy lập tức tiến lên che miệng Cúc Thanh, Cúc Thanh chỉ có thể phát ra tiếng ô ô.
"Tiểu thư bị giam trong từ đường, chắc hẳn mấy ngày nay, tay của ngươi cũng sẽ không làm gì nữa a."
Đỗ hơn nửa chén dầu mới ngừng lại. Nhị phu nhân để cây đèn qua một bên nói: "Lần này là cho ngươi một cái giáo huấn nho nhỏ, đề cho ngươi biết ai mới là chủ tử của ngươi."
Trên hai tay của Cúc Thanh đều là đốm mủ đỏ, thoạt nhìn thật dọa người, đau đớn làm cho nàng tê dại.
Nhị phu nhân thấy biểu tình của Cúc Thanh trong lòng mới cảm thấy có chút an ủi nói: "Ta nhớ ngươi còn có một muội muội, trong nhà có một mẫu thân thân thể cũng còn tốt. Khế bán thân của ngươi ở chỗ của ta, nếu như làm việc không thích đáng, lại khiến cho tiểu thư không thoải mái, vậy ta sẽ phải bán ngươi đến Thúy Vi lâu, chắc hẳn nhờ vào nhan sắc của ngươi, cũng có thể có không ít người thích a, mỗi ngày nghênh đón khách kiếm sống, chắc hẳn ngươi sẽ thích hơn, một đôi tay ngọc ngà để người ta gối lên, đôi môi vạn người nếm. Quả là thích hợp với ngươi nha. Ha ha."
Lời nói của nhị phu nhân làm cho toàn thân Cúc Thanh đều phát run, nàng biết nhị phu nhân độc ác, chỉ là nghĩ đến nàng sẽ làm như vậy với mình. Bò đến bên chân nhị phu nhân nói: "Nô tỳ biết sai rồi, sau này nô tỳ sẽ chiếu cố tiểu thư thật tốt, có chuyện gì nhất định sẽ bẩm báo lại với nhị phu nhân, cầu xin nhị phu nhân đừng bán nô tỳ đi."
Nhị phu nhân gật gật đầu: "Đây mới là nha hoàn giỏi, được rồi, ta cũng mệt mỏi, Tiểu Thúy qua đây đỡ ta.”
Tiểu Thúy vội vàng đỡ nhị phu nhân đi.
Đợi khi nhị phu nhân đi khuất, Cúc Thanh mới ngồi dưới đất, nhìn tay sưng đỏ đau không chịu nổi, đầy những đốm đỏ, chỉ cảm thấy nỗi đau này lạnh thấu vào xương tủy, lạnh lùng chảy vào toàn thân, tiểu thư nhà mình làm sao làm kẻ dễ bắt nạt, nếu như nàng biết phu nhân đặt mình ở bên cạnh nàng chắc chắn sẽ phạt không ít hơn bây giờ đâu. Cúc Thanh tự giễu cười cười, bò người lên, lúc khom lưng làm rơi một chiếc khăn tay.
Trên khăn tay thêu hoa đào nở rộ ngày xuân, hai con bướm tự do tự tại bay qua bay lại giữa những cánh hoa, cảnh sắc tươi đẹp như thế càng thêm làm nàng cảm thấy bi thảm. Khăn tay này là của nhị tiểu thư tặng cho nàng, mặc dù nàng cái gì cũng không hỏi, nhưng biết đây là người lạ đầu tiên mang đến cho nàng sự ấm áp trên cái thế giới này, trừ mẫu thân, chính mình mặc dù biết tính tình đại tiểu thư không tốt, nhưng cũng là trung thành và tận tâm với nàng, thế nhưng, đổi lấy kết cục như vậy, liền có một loại hận sâu tận xương tủy, Cúc Thanh không cam lòng, cùng hận ý, nàng nhặt lên khăn tay, nàng không muốn quên đi phần ấm áp này, nhịn đau vào trong lòng, đi ra ngoài, nàng biết nàng phải làm thế nào mới có thể để mình chân chân chính chính được giải thoát.