Sát khí như đao, lãnh liệt nhϊế͙p͙ nhân, binh lính canh giữ ở biên ải Vạn Ương đa phần là người của Ngao Kiêu tộc, rất ít có bộ tộc khác, biết hai người này vô cùng nguy hiểm và kinh khủng, nhưng đây là mệnh lệnh của Tộc trưởng, không thể không kiên trì mà nâng lên binh khí, “Sợ cái gì? Nhân thủ của bọn họ chưa đến một trăm, chẳng lẽ chúng ta mấy trăm người lại giết không được mấy chục người?”
Dũng khí nhất thời tăng cao, sĩ khí trở nên sôi trào, đám người lũ lượt xông lên, nhưng ngay vào lúc này lại bị người khác phá vỡ thế bao vây.
“Sát rất hảo!” Tiếng tán thưởng từ trên cao truyền xuống, Xích Lang tộc đuổi đến, nhân thủ khoảng mấy trăm người, chiến kỳ hình vật tổ Hồng Lang tung bay phất phới, Phong Ngư Tu dẫn người tiến lên, ngồi trên lưng ngựa, hắn giương giọng hô to, “Ai nói nơi này chỉ có mấy chục người, các ngươi bị mù rồi sao!” (chiến kỳ = cờ chiến)
Phong Ngự Tu mang theo hết thảy những hảo thủ trong tộc, lần này không phải chỉ vì Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu, hiện giờ các bộ tộc hỗn loạn, Hùng Tích An với ý đồ đoạt vị đã khiến Vạn Ương trở nên nội loạn.
“Người trong đó có ai là Xích Lang tộc của ta hay không, nếu có thì nghe lệnh, về tộc!” Phong Ngữ Tu tiếp nhận miếng lệnh bài mà Mục Thịnh đưa cho hắn, rồi giơ lên cao, “Đây là lệnh của Tộc trưởng!”
Lập tức có gần một trăm người bước ra khỏi hàng, lui về phía sau đội ngũ của Phong Ngự Tu, tiếng reo hò của đàn lang vang vọng khắp bình nguyên, Xích Lang tộc và Ngao Kiêu tộc giằng co, không khí giương cung bạt kiếm hết sức căng thẳng.
Lệnh bài được Phong Ngự Tu chậm rãi cất vào, vó ngựa giẫm xuống đất, tiếng bước chân dần dần tiếp cận, “Ngao Kiêu tộc nghe đây, trận chiến hôm nay bất luận kết quả như thế nào, các ngươi trở về thì nói cho Hùng Tích An, Xích Lang tộc của ta tuyệt đối không khuất phục, hắn muốn xưng Vương thì trước tiên hỏi Xích Lang tộc của chúng ta!”
“Sát!” Đàn lang hô to, xung phong liều chết mà đi.
Vó ngựa giẫm lên xác người, đao kiếm xuyên qua thân thể, máu tươi bắn ra như mưa, nhiễm hồng màu lục bích mơn mởn trên bình nguyên, một trận chiến ác liệt diễn ra, đây không còn là vây bắt trọng phạm, mà đã trở thành chiến tranh.
Mạng người ở đây cũng chẳng là gì, biển người không ngừng nhấp nhô, trong tay vung đao múa kiếm, sát ý kêu gào, nhưng vô luận bọn họ giết bao nhiêu người thì vẫn không thể so sánh với những người ở phương bên kia, đó không phải là giết người, mà là tàn sát.
Binh lính Vạn Ương vô hình trung bắt đầu rời xa, hai người kia với sự bảo hộ của mấy chục thủ hạ, mỗi một lần nâng thủ, mỗi một lần vọt lên đều làm cho quan binh e ngại, khiến nhịp tim như muốn đình chỉ. Những người đứng xa nơi đó đều cảm thấy may mắn, ai đã từng ở trên chiến trường gặp phải đao pháp như vậy, gặp phải chiêu thức lặng yên không một tiếng động mà vẫn có thể dễ dàng đoạt lấy mạng người? Kim tuyến uyển chuyển hòa quyện cùng bộ pháp phiêu dật như gió, lặng lẽ xuất ra một đường cong quỷ bí, mắt thường cơ hồ không thể phân biệt, chỉ cần bị kim tuyến bám vào thì chắc chắn sẽ bị bong da nứt thịt, huyết nhục chia lìa.
Vẻ mặt của Hách Thiên Thần bất động, trầm tĩnh giống như chiếc giếng cổ xưa, kình phong làm tóc đen phất phơ, màu đen tung bay giống như che lấp ánh mặt trời trên không, đan xen bên trong là màu thâm trầm của huyết sắc, đó là bóng dáng của Hách Cửu Tiêu, cổ tay xoay chuyển trường đao, ánh đao cuốn lấy những tia nắng mặt trời, dưới cái nắng chói chan lại tỏa ra hàn khí…
Vừa chiến vừa đi, nơi biên ải nổi lên âm thanh của chiến sự khắp tứ phía, binh lính Đại Viêm bị kinh động, vừa canh giữ ở ranh giới, vừa chăm chú quan sát tình hình chiến sự, chuẩn bị có thể châm khói báo động bất cứ lúc nào, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu chỉ cần vượt qua nơi này là đến Trung Nguyên, binh lính Vạn Ương sẽ vô pháp chặn lại.
“Nhanh lên!” Tay trái của Hách Thiên Thần tung chưởng, địch nhân trúng chưởng, đồng thời Giao Tàm ti bên tay phải cũng xuyên thấu cổ họng của một người khác, hắn đã nhìn thấy tướng sĩ Đại Viêm mặc phục sức Trung Nguyên.
Hách Cửu Tiêu lặng lẽ giết thêm mấy người, nhìn xem xung quanh, tìm hai con ngựa, kéo Hách Thiên Thần nhảy lên lưng ngựa, phía sau là Nại Lạc và Nam Vô, bên trong có người bị thương, nhưng không ảnh hưởng đến hành động, bọn họ đều biết chỉ cần hướng qua nơi này là an toàn.
Phong Ngự Tu giao Mục Thịnh cho thủ hạ chiếu cố, tự mình dẫn người xông pha giết địch, tâm phúc của Hùng Tích An thấy Ngao Kiêu tộc cũng không chiếm ưu thế quá lớn, vì vậy không quá buồn bực, “Đừng tưởng chỉ đơn giản như vậy là có thể vượt qua!” Hừ cười vài tiếng, hắn chỉ về phía Vạn Ương, tầm mắt hướng lên trên, “Các ngươi nhìn xem, là cái gì đang đến?”
Kia chính là mấy cái máy bắn đá! Hơn chục người đang phụ giúp kéo đến, những tảng đá lớn được đặt lên trên, chỉ trong khoảnh khắc thì tảng đá từ phía trên được ném đi, mang theo vô số đá vụn bắn vào bên trong đám người, Nại Lạc và Nam Vô mặc hắc y, nên mục tiêu rất rõ ràng, bọn họ lập tức tản ra khắp tứ phía.
Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu ngồi trên lưng ngựa, mặt đất chấn động, những tảng đá vụn bắn ra như mưa, thậm chí thiếu chút nữa đã bắn vào trong mắt, ngựa dưới thân hí vang, bắt đầu chạy như điên, tránh né những hòn đá đang liên tục rơi xuống.
Hách Thiên Thần cưỡi ngựa ở phía sau, không quên ngăn cản những đợt tập kích ở xung quanh. Một đao từ phía dưới chém đến, suýt nữa đã xẹt qua bụng ngựa, hắn cúi người giết chết địch nhân, lại nghe sau lưng vang lên những tiếng bước chân như sấm rền.
Gót sắt hỗn loạn, đám người đông nghìn nghịt đang tiếp cận, dựa theo tiếng động thì xem ra ít nhất cũng phải hơn một ngàn người, đó là tướng sĩ trông coi ở biên ải Vạn Ương.
Tâm phúc của Hùng Tích An phóng lên tín hiệu, rốt cục cũng chờ được viện binh, hắn cười ha ha, “Còn thiếu chút nữa, thất bại trong gang tấc, Đại Viêm ngay tại trước mắt, nhưng các ngươi sẽ chết ở nơi này, nếuTộc trưởng đại nhân nhìn thấy thi thể của các ngươi thì nhất định sẽ vô cùng vui sướng!”
Dưới đáy mắt của Hách Thiên Thần xẹt qua hàn quang sắc bén, hắn tiến lên phía trước rồi nói vào bên tai của Hách Cửu Tiêu, “Chỉ cần có thể dẫn người vào Trung Nguyên…” Hách Cửu Tiêu lập tức hiểu được ý tứ của hắn, “Ngươi muốn khuếch trương chiến sự.”
Cứ như vậy thì không còn là chiến tranh giữa Ngao Kiêu tộc và Xích Lang tộc, mà sẽ trở thành đại chiến giữa Vạn Ương và Đại Viêm. Không thể thoát được thì phải đem chiến sự khuếch trương, trong hỗn loạn, Vạn Ương thân mình còn chưa lo xong, thì làm sao còn hơi sức đi xem bọn họ ở nơi nào?
Ý cười hiện lên bên môi của Hách Cửu Tiêu, kéo chặt dây cương, trường đao phóng ra, ánh đao xuyên qua đám người, đâm thủng bả vai của một gã tướng sĩ Đại Viêm, tên tướng sĩ kia cấp bậc không thấp, đã sớm ngưng thần chú ý, chỉ thấy một mũi đao trong hỗn chiến bay đến, không kịp né tránh, máu tươi nhiễm đỏ chiến khải, hắn ôm bả vai rút lui vài bước.
“Hảo cho ngươi Vạn Ương!” Đao được rút ra, mặt trên chuôi đao có khắc ấn ký của Vạn Ương, hắn nghiến răng thịnh nộ, “Nhìn kỹ cho ta, chỉ cần có man di bước tới đây thì lập tức giết cho bằng được!”
Thủ hạ của hắn liền tuân lệnh, hắn không băng bó, mà vội vàng cầm thanh đao chạy đi tìm người lãnh đạo trực tiếp, không quên đưa ra vết thương sâu mấy tấc cùng với một thân đầy máu cho người nọ nhìn thấy, kể lại rành mạch quá trình địch nhân tập kích, thậm chí ngay cả việc đối phương khiêu khích như thế nào, phóng đao ra làm sao thì cũng nói rất rõ ràng, tựa như tận mắt chứng kiến.
Bên Đại Viêm chờ đợi và quan sát tình hình, bên Vạn Ương lại kịch liệt hỗn loạn, Xích Lang tộc và Ngao Kiêu tộc vẫn là hai tộc thiện chiến và dũng mãnh nhất Vạn Ương, song phương một khi giao thủ thì rất khó phân biệt thắng bại, Nại Lạc và Nam Vô đục nước béo cò, vận dụng đủ loại thủ đoạn ám sát, nhiều lúc người của Xích Lang tộc đang giao chiến thì liền nhìn thấy địch nhân trước mặt đột nhiên trợn to hai mắt, thân thể cương cứng rồi ngã xuống đất, tiếp theo thì nhìn thấy phía sau chính là hắc y nhân.
“Đến!” Đến ngay địa giới, Hách Thiên Thần nhẹ nhàng thở ra, liên tục giao thủ nên thể lực và nội lực tiêu hao rất nhiều.
Trên người bọn họ còn mặc phục sức Vạn Ương, Hách Cửu Tiêu nhắc nhở, “Thay y phục rồi hẳn đi qua.”
Hách Thiên Thần đương nhiên nhớ rõ, ngoại bào bằng da được cởi xuống, hắn đang muốn bỏ đi đoản y bên trong thì đột nhiên biến sắc, “Túi gấm!” Trước ngực của hắn bị rách một đường, không biết đã bị chém qua từ khi nào, túi gấm đặt bên trong cũng đã biến mất.
“Mấy thứ đó không quan trọng.” Bên trong bất quá chỉ đặt vài thứ linh tinh và thuốc trị thương, cần bao nhiêu thì trong Hách Cốc đều có, Hách Cửu Tiêu kéo hắn đi, Hách Thiên Thần vung tay của hắn ra, trong mắt chỉ còn thần sắc lo lắng, “Bên trong có Băng Thiền!”
“Ở đây chờ ta!” Hách Thiên Thần xoay người, rồi tiến vào bên trong đám đông đang giao chiến, Hách Cửu Tiêu dừng lại cước bộ, sắc mặt âm trầm, phân phó thủ hạ ở đây tiếp ứng, một mình xoay người, đi theo hướng của Hách Thiên Thần.
Vó ngựa giẫm đạp, đám người như sóng triều, hai bên hông còn có đá vụn bắn vào tới tấp, tiếng chém giết vang lên giữa những luồng hàn quang chớp nhoáng. Phía sau Hách Thiên Thần có một mũi đao chém đến, nhưng lúc này hắn không còn để ý đến việc bảo trì khoảng cách với địch nhân, hai tay bóp vào động mạch của đối phương, Giao Tàm ti xuyên thủng cổ họng của người nọ, máu tươi bắn lên y phục của hắn, hắn vẫy đi huyết sắc bám trên Giao Tàm ti, buông tay ra, bỗng nhiên trong lòng có cảm giác.
Hắn nhìn thấy túi gấm trong mắt của người này, là ấn tượng của người này trước khi chết đã để lại trong đầu, túi gấm rơi ở phía sau một bụi cỏ khô mà hắn đã từng đi qua. Vốn đang lo lắng làm sao có thể tìm lại túi gấm giữa chiến trường hỗn loạn như vậy, lúc này tinh thần rung lên, theo cảm giác, hắn tận lực kiềm chế sự nôn nóng luống cuống trong lòng.
Đây là cái Linh Tê Băng Thiền cuối cùng ở trên đời, tuyệt đối không thể cho nó xảy ra chuyện….
Ngày xuân đã đến, vạn vật đổi mới, cỏ xanh mươn mướt trải rộng trên bình nguyên, lúc này bị nhuốm thành màu đỏ tươi, chỉ có nơi đó có vẻ hẻo lánh, cỏ cây không phải màu lục bích mà lại là màu vàng khô, Hách Thiên Thần tiến đến gần, trước mắt sáng ngời, vươn người nhảy lên, nhưng vào lúc này, “Thiên Thần! Phía trên!” Hách Cửu Tiêu quát to từ xa xa.
Máy bắn đá ném vào vách núi, khiến cho đất đá sạt lở từ phía trên lăn xuống, tiếng vang ầm ầm chấn động thiên địa, bụi bay đầy trời, Hách Thiên Thần nhìn thoáng qua nhưng không lui về, ngược lại còn bất chấp nguy hiểm, nhanh chóng phóng người bay đến, Băng Thiền bên trong túi gấm tuyệt đối không thể chịu nổi áp lực này, nếu nó bị vỡ, sẽ không còn cái nào khác!
Hai mắt nhìn chăm chú, giống như thời gian bị chậm lại, hắn nhảy lên, Hách Cửu Tiêu hô to, những tảng đá lớn lăn xuống trước mặt, nện lên người của hắn, trong tiếng la hét, Hách Thiên Thần không tránh cũng không né, chỉ vươn tay ra, sau đó chụp vào túi gấm!
Những tảng đá ầm ầm nện xuống, ngay cả mặt đất cũng bị chấn động, “Thiên Thần–” Hách Cửu Tiêu khàn cả giọng, hai mắt đỏ ngầu, trước mắt chỉ còn cát bụi tung bay mù mịt, không ngừng lan tràn ra xung quanh, nhìn không thấy Hách Thiên Thần.
“Thiên Thần!” Hách Cửu Tiêu gào thét, hắn xông lên phía trước, những người có ý đồ công kích hắn lại không thể nhìn rõ hắn lướt đi như thế nào, chỉ thấy bóng dáng trước mắt chợt lóe, cổ họng đau xót, hình ảnh cuối cùng trong mắt chính là bụi bặm mù mịt và thảm cỏ nhuốm đầy máu tươi, đầu người lăn xuống, huyết sắc bắn ra như mưa.
“Thiên Thần?” Hách Cửu Tiêu hướng vào bên trong lớp bụi mù mịt, đáp án ngay tại bên trong, nhưng hắn lại không dám tiếp tục bước đi, cát bụi dần dần tiêu tán, vẻ mặt của hắn càng lúc càng lạnh như băng, nhưng trên người dường như đang run rẩy, tựa hồ bị lãnh ý của chính mình đông lạnh, lan tỏa từ trong lòng ra toàn thân.
Nếu Hách Thiên Thần nằm dưới lớp đất đá, nếu Hách Thiên Thần vì Băng Thiền mà chết, thậm chí nếu hắn không chết mà lại xảy ra bất trắc….Thiên Thần! Ta còn muốn Linh Tê Băng Thiền làm cái gì? Làm cái gì?
Hách Cửu Tiêu chưa bao giờ sợ hãi bất luận chuyện gì, nhưng lúc này lại nhịn không được mà đang run rẩy, cắn chặt răng, sự tàn khốc hiện lên trên mặt, hắn tiến lên vài bước, lúc này lại nhìn thấy phía đối diện có một bóng dáng đang đi đến, “Hoàn hảo, Băng Thiền không sao.”
Băng Thiền không sao? Lúc này mà còn lo cho Băng Thiền? Hách Cửu Tiêu xông lên rồi kéo Hách Thiên Thần đến trước mặt, thân mình của Hách Thiên Thần chỉ chật vật một ít, cũng không có gì khác, tảng đá kia không nện lên người của hắn, đang lo lắng muốn kiểm tra thì Hách Thiên Thần cau mày đẩy Hách Cửu Tiêu ra một chút, “Nơi đây không nên ở lâu, đi mau!”
Rốt cục lo lắng trong lòng được thả lỏng, Hách Cửu Tiêu đi phía trước giết địch mở đường, Hách Thiên Thần cầm túi gấm, hai người đi được một nửa, sắp tiến qua biên giới thì cước bộ của Hách Thiên Thần càng lúc càng chậm, cuối cùng dừng lại, “Cửu Tiêu.”
Hách Cửu Tiêu giết chết hai tên địch nhân trước mặt, nghe được tiếng gọi thì liền quay đầu lại, lập tức nhìn thấy sắc mặt của Hách Thiên Thần tái nhợt, trắng bệch đến mức không thấy một chút huyết sắc, nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, có một chút bất đắc dĩ, giống như đang thở dài, “Xem ra…Ta đánh giá chính mình quá cao…”
Vốn nghĩ rằng có thể chống cự đến lúc trở về, nhưng bây giờ hắn đã vô lực bước đi.
Đoản y bằng da bị bung ra, rơi trên mặt đất, máu bắn tung tóe, bị nhuốm thành một màu đỏ sẫm, ngay sau lưng có một vết nứt, chính là vết đao.
~Hoàn Quyển IV~