Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu đương nhiên còn ở phụ cận, nhưng đã sớm thoát ly đội ngũ khi không ai phát hiện, ẩn thân vào nơi bí mật.
Chỉ nghe đầu bên kia có người hỏi, “Bọn họ ở đâu? Các ngươi đem người giấu ở đâu? Chứa chấp trọng phạm là tử tội!”
Liễu Đạt Sơn đương nhiên một mực phủ nhận, nhưng dân đấu với quan thì luôn chịu thiệt, cho dù hắn có hối lộ ngân lượng, thì thủ lĩnh của đám quan binh này cũng không phải tiểu tốt bình thường mà xem trọng ngân lượng, người nọ là tâm phúc được Hùng Tích An đặc biệt ủy thác, làm sao dễ dàng tin tưởng Liễu Đạt Sơn, “Không cần nhiều lời, lục soát cho ta!”
Tất cả mọi người xuống ngựa, toàn bộ đều bị mở ra, kiểm tra từng thứ một.
“Ngươi để cho nàng tin ngươi, lưu chúng ta ở thương đội, nhưng cũng chính là nàng khiến người ta đi mật báo, về sau đừng dùng lại cách này nữa.” Hách Cửu Tiêu ở phía sau tảng đá nhìn chăm chú về hướng kia, mỗi một từ đều cứng nhắc, sắc mặt bình tĩnh, Hách Thiên Thần biết rõ vì sao hắn lại tức giận, “Nếu không phải nhất thiết thì ta cũng không muốn dùng cách này, may mắn là đã đến đây, xông qua là được.”
Từ lúc Liễu Đạt Sơn hỏi hắn về bức họa trên tường thành thì hắn đã lưu tâm. Hắn biết rõ đố kỵ trong lòng người là như thế nào, đám tiêu sư mỗi khi nhìn thấy Liễu Phượng Kiều tìm hắn thì trong mắt sẽ có một chút biến hóa.
Sáng nay, thương đội đến Khách Thế Sơn đã từng bị đại tuyết lấp kín quan đạo, hai huynh đệ đã từng trải qua nơi này, bất quá hiện giờ đã là xuân về hoa đua nở, trên núi không còn băng tuyết, nhìn khắp xung quanh chỉ có lá xanh mơn mởn, khiến người ta cảm thấy thanh thản thoải mái. Đoàn người sắp quay về Trung Nguyên, đều có vẻ rất cao hứng, Liễu Phượng Kiều muốn Hách Thiên Thần vào xe ngựa cùng nhau uống rượu, nhưng bị Hách Thiên Thần cự tuyệt, đám tiêu sư nhìn thấy thì cười nàng vài câu, trong lời nói đều lộ ra một chút đố kỵ.
Cùng đi trên đường, nhưng lại có một người được tiểu thư ưu ái, thử hỏi làm sao mà bọn họ không đỏ mắt.
Bọn họ không nhận ra đây là Huyết Ma Y và Đàn Y công tử nổi danh ở võ lâm Trung Nguyên, nhất là hai người lại thay đổi cách ăn mặc, màu sắc y phục bị thay đổi, thứ hai là vì bọn họ chưa từng nghĩ rằng bên cạnh lại xuất hiện hai người trong truyền thuyết như vậy, đồng thời bọn họ không phát hiện một trong hai người đặc biệt hảo khiết, vì vậy liền nhận định là không phải.
Trên thực tế, tất cả những gì Hách Thiên Thần ăn và sử dụng dọc đường đều được tiếp nhận từ tay của Hách Cửu Tiêu, không cho bất cứ người nào chạm qua, thoạt nhìn cũng giống như mọi người, nhưng thật ra lại hoàn toàn bất đồng, mặc dù mỗi khi dừng chân nghỉ ngơi thì bọn họ cũng dùng ngân lượng để ở riêng, không cho người ta nhìn thấy bất luận điều gì khác thường.
Bởi vì như thế nên không có ai nghĩ đến, nhưng có người bởi vì đố kỵ mà muốn đùa giỡn một chút, sau khi đi qua Khách Thế Sơn thì liền mật báo. Nếu quan binh đến đây để kiểm tra thực hư, bị người xem là thích khách, bắt lấy rồi thả ra, làm cho hai người mất mặt, cảnh tượng như vậy mà tiểu thư nhìn thấy thì không biết sẽ có biểu tình như thế nào. (não bã đậu àh =.=)
Vốn chỉ là trêu đùa, nhưng lần này mật báo đối với Hùng Tích An ngày ngày vô vọng tìm kiếm bọn họ lại chính là một tin tức quá tốt, cũng từng nghĩ rằng bọn họ không ở trong thành, sai người lục soát sơn lâm, tuy nhiên Vạn Ương nói lớn không lớn, nhưng sơn lâm lại không ít, đang muốn soán ngôi đoạt quyền nên Hùng Tích An không thể thuyên chuyển quá nhiều nhân thủ cho việc này, vì vậy cho dù lục soát cũng không tìm được manh mối.
Từng có quan binh chạm trán với thương đội, nhưng chỉ cần hối lộ một chút ngân lượng thì sẽ ổn thỏa, ai lại muốn lãng phí thời gian với một đội thương buôn như vậy, càng không có người lúc nào cũng cầm bức họa để đối chiếu, cho nên khi đó Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu cơ hồ dễ dàng trải qua trước mặt bọn họ.
Lúc này hiển nhiên không có khả năng, thành lũy ở hai bên có ít nhất sáu bảy trăm người, mỗi người đều xốc vác điêu luyện, phân ra khắp biên ải, đem hết thảy quan đạo chặn lại, nếu muốn trải qua thì chỉ có một cách là giết đối phương ở trước mặt.
Bụi bay mù mịt, không khí căng thẳng, ngựa đứng ở nơi này cất lên tiếng phì phì trong mũi, thảm cỏ mơn mởn bị thành lũy chặn lên, phía trên có mấy chục cung nỏ, xem biểu tình của những người đó thì thà rằng giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Cho dù biết rõ tình thế trước mắt không dễ dàng xông qua, nhưng vẻ mặt bình tĩnh của Hách Thiên Thần vẫn không thay đổi, còn Hách Cửu Tiêu từ đầu đến cuối vẫn lạnh lùng nghiêm nghị, trong mắt hắn, cho dù có bao nhiêu người thì bất quá cũng chỉ là những sinh mạng sắp chết.
Hách Thiên Thần ra hiệu cho phía sau, mấy chục bóng đen ẩn nấp bên hai sườn núi lần lượt nhảy xuống, một tên quan binh vừa nhìn thấy hắc y nhân thì lập tức hô to, “Bọn họ ở nơi đó!”
“Bắn tên!” Mấy chục mũi tên lao đi, tầm bắn của cung nỏ cực xa, mũi tên bay thẳng tấp về hướng kia.
Tiếng xé gió hỗn tạp trong cước bộ hoảng loạn, ngựa bị kinh động, mọi người trong thương đội đều sợ hãi, chỉ thấy mười mấy hắc y nhân bám trên vách núi như đang đi trên mặt đất, một tay vịn vào vách núi, một tay ngăn cản phi tiễn, hàn quang lấp lánh trên vách núi, ánh mặt trời làm cho vũ khí trở nên sáng loáng, từ xa trông lại như một kỳ quan.
Cảnh tượng này chỉ xảy ra trong khoảnh khắc, những người đó chỉ nhảy lên vài cái liền tiếp đất, mấy chục người với bóng dáng như quỷ mị, cơ hồ không phát ra một tiếng động, cùng nhau nâng lên trường kiếm và chủy thủ, quan binh Vạn Ương dưới sự chỉ huy lập tức xông lên phía trước, mấy chục người chống lại hơn trăm người, giao chiến diễn ra, nhưng tiếng kêu thảm thiết lại đến từ phía của Vạn Ương.
Nại Lạc và Nam Vô là những sát thủ như thế nào? Cho dù đối phương có võ công thâm hậu thì cũng chưa hẳn có thể giết được bọn họ, huống chi lúc này chỉ là một đám binh lính? Ưu thế duy nhất của đối phương chính là nhiều người, nhưng ưu thế của bọn họ lại là thủ đoạn sắc bén tàn nhẫn.
Đao vung, máu tươi….Bên trong hỗn chiến, thương đội liên tục lui về phía sau, Liễu Đạt Sơn không biết những người này từ đâu mà đến, nhưng bây giờ hắn cũng biết hai người trong thương đội của hắn thật sự chính là hai tên thích khách Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu.
“Chạy mau! Chạy mau!” Để cho người đem đồ đạc an bài ổn thỏa, hắn muốn thừa dịp loạn lạc mà tiến lên, nhưng mấy tên tiêu sư lại không bận tâm đến hắn, chỉ ôm quyền mà nói, “Liễu lão gia, thật có lỗi, chúng ta đi trước một bước!”
Biết được người mà bọn họ mật báo lại thật sự là Huyết Ma Y Hách Cửu Tiêu và Đàn Y công tử Hách Thiên Thần, thì bọn họ làm sao còn dám ở lại đây. Nếu hai người kia muốn gây phiền hà cho bọn họ, với thân phận và võ công của bọn họ thì làm sao có khả năng ngăn cản? Lúc này không đi, phải đợi đến khi nào?
Năm người lặng lẽ tiếp cận thành lũy, tính thừa dịp quan binh chưa chuẩn bị mà chuồn qua để trốn về Trung Nguyên. Nhưng quan binh Vạn Ương cũng không để ý bọn họ suy tính như thế nào, chỉ phụng mệnh canh gác, không cho bất luận kẻ nào qua đường, “Bắt bọn họ! Bọn họ và thích khách đi cùng một đường!”
“Đại nhân! Chúng ta không phải!” Một trong số đó tiến lên giải thích, bỗng nhiên bị một thanh trường đao đâm xuyên trước ngực, máu tươi bắn ra ba thước, hắn lập tức ngã xuống rồi bỏ mạng.
Thấy đồng bọn bị giết, đám người bối rối, muốn lui về, nhưng mười mấy quan binh Vạn Ương đã xông lên, “Bắt lấy bọn họ! Không lưu bất luận kẻ nào!”
Liễu Đạt Sơn nghe như vậy thì không ngừng sợ hãi, đám tiêu sư bị quan binh bao vây, không thể chống đỡ được bao lâu, đúng lúc này bỗng nhiên có hai con khoái mã xuyên qua trận hỗn chiến, quan binh Vạn Ương phát hiện đó chính là mục tiêu của bọn họ, lập tức ùa lên, “Là bọn họ!”
Trên bình nguyên rộng lớn có hai bóng dáng phóng như bay, quan binh tràn ra như nước thủy triều, song phương đối đầu, Hách Thiên Thần phóng như tên, tựa hồ đang nghênh diện với cuồng phong, đôi mắt thủy chung nhìn thẳng, cúi thấp thân mình, nghiêng đầu nhìn thoáng qua, Hách Cửu Tiêu cũng quay đầu nhìn hắn, hai người đối diện, đồng thời kẹp chặt bụng ngựa, trên tay quất roi, Chát–
Chỉ thấy hai con ngựa càng lúc càng phóng nhanh, đến phía trước thành lũy vẫn không chậm lại tốc độ, mà còn xông lên, cơ hồ là bốn vó đều giơ cao, tựa như đang lăng không, một đường cong xẹt qua trước mắt mọi người, quan binh đứng dưới thành lũy gặp phải vó ngựa giẫm xuống thì đều ngồi xổm trên mặt đất, ngửa mặt nhìn thấy hai con khoái mã nhảy qua đỉnh đầu của bọn họ.
Mắt thấy hai người phóng đi, bọn họ mới tỉnh ngộ, “Mau đuổi theo!”
Nam Vô và Nại Lạc chạy theo chủ tử của bọn họ, đồng thời tiêu diệt địch thủ, đám binh sĩ đang bao vây giết bọn họ phát hiện người trước mắt đột nhiên lui nhanh, liền lập tức vội vàng đuổi theo, kêu gào ầm ĩ, tâm phúc của Hùng Tích An châm tín hiệu, rất nhanh, quan binh phụ cận ở Vạn Ương sẽ tiến đến để tiếp ứng.
Tín hiệu của hắn vừa phát ra, truyền xa ngàn dặm, không riêng gì quan binh nhìn thấy, các bộ tộc cũng biết, những kẻ có lòng bắt người sẽ vội vàng tiến đến, có lòng cứu người cũng không chậm trễ, ngọn núi này nằm phía trên bình địa, không bao lâu sau sẽ hội tụ nhân mã khắp nơi, nhưng khiến người ta không ngờ chính là Xích Lang tộc đang thủy chung đi tìm hai huynh đệ, biết bọn họ phải quay về Trung Nguyên nên luôn chờ đợi ở biên ải, lúc này nghe thấy tin tức liền vội vàng chạy đến.
“Hách Thiên Thần — Hách Cửu Tiêu–” Tiếng kêu của Phong Ngự Tu tản ra trong gió, hai con ngựa hơi thoáng dừng lại, nhìn thấy bên cạnh đỉnh núi xuất hiện người của Xích Lang tộc, trong lòng của Phong Ngự Tu còn ôm một người, chắc hẳn là Mục Thịnh, hắn hướng bọn họ phất tay, Phong Ngự Tu thay hắn hô to, “Lần này chúng ta đến đây không phải để hại người!”
Hách Thiên Thần cười dài một tiếng, vọt người nhảy lên, kim quang xuyên thấu một tên binh sĩ đang nhào đến, đâm thủng cổ họng, giống như chỉ một cái vung roi trong chớp mắt thì mấy người liền mất mạng, khi máu bắn ra là lúc hắn đã xuống ngựa, đối mặt với vô số binh sĩ vẫn đang không ngừng ùa lên, chuyện đầu tiên mà hắn nhớ đến chính là quay đầu dặn dò Hách Cửu Tiêu, “Chưa được giải độc, tuyệt đối không được dùng dị lực, nhớ kỹ!”
“Cẩn thận sau lưng!” Lúc này mà còn nhắc nhở hắn, không bận tâm an nguy của chính mình, ánh mắt của Hách Cửu Tiêu trầm xuống, tung ra một chưởng ngay sau lưng Hách Thiên Thần, đoạt lấy thanh đao trên tay của địch nhân.
Tiếng kêu la thảm thiết vang lên giữa trận hỗn chiến, hàn quang lấp kín đầy trời, năm sáu người ở trước mặt Hách Cửu Tiêu chỉ trong khoảnh khắc đã bị khứa đứt cổ, máu bắn tung tóe, dưới ánh đao, chỉ thấy vài cái đầu đồng thời bay lên, thậm chí cái đầu cuối cùng còn bay cao hơn vài thước, sau đó mới rơi xuống đất, lăn đến chân của một tên binh sĩ Vạn Ương.
Tầm mắt của mọi người nhìn theo chiếc đầu, trong lòng đều trầm xuống, không phải chưa từng nhìn thấy cảnh tượng giết người, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy thủ đoạn giết người vừa nhanh vừa độc ác như vậy.
Trong tay cầm một thanh đao rất tầm thường, nhưng lại giống như đang nắm lấy vũ khí đoạt mạng tuyệt thế, trên người của Hách Cửu Tiêu truyền ra một luồng hơi thở nặng nề, tựa như có thiên quân vạn mã ngay sau lưng hắn, không người nào mà không sợ hãi, mấy trăm quan binh đang đuổi theo lại bị cảnh tượng trước mắt chấn động, nhất thời không dám tiến lên.
Giao Tàm ti trong tay Hách Thiên Thần cắt đứt cổ họng địch nhân, kim quang bị máu tươi phủ kín, một nửa sợi tơ bị nhuộm thành màu đỏ, từng giọt máu tươi nhiễu xuống, tích tụ thành một bãi đỏ sẫm. Nam Vô và Nại Lạc hộ vệ sau lưng bọn họ, người nào cũng lộ ra vẻ mặt sát khí, lẫm liệt không hề ngừng ngại.
Hách Cửu Tiêu dùng đao liên tục tàn sát, Giao Tàm ti của Hách Thiên Thần xoắn lại, chỉ trong nháy mắt lại đưa tiễn vài mạng người. Hai huynh đệ dựa lưng vào nhau mà đứng, giữa đương trường nhất thời lộ ra khí thế uy hϊế͙p͙ khiến cho người ở đây đều cảm thấy sợ hãi, đây chính là oai phong của cao thủ. Hai người bọn họ cùng với mấy chục người ở sau lưng đứng giữa thiên quân vạn mã trên bình địa, trong không khí trầm mặc nặng nề lại lan tỏa một tư thế hào hùng đầy sát khí.