Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Quyển 4 - Chương 222

Hách Thiên Thần không quên, Vong Sinh vốn tên là Hạ Minh Viễn, nữ tử này có cùng họ với hắn. Là trùng hợp hay là….


“Ngươi là người nơi này?” Một câu lạnh như băng vang lên dưới ánh dương quang đang rải rắc xuống trần gian, Hách Cửu Tiêu đi đến từ bên cạnh thi thể, tên quan binh canh gác của Vạn Ương gục đầu xuống đất, ngay cả một chút máu tươi cũng không có.


Hắn đứng bên cạnh Hách Thiên Thần, tầm mắt rơi xuống, lại lạnh lùng thu hồi, Hách Thiên Thần phát hiện Hách Cửu Tiêu nhìn xuống chính là y mệ đã bị Hạ Tư Nhân bắt lấy, nhất định là Hách Cửu Tiêu đã nhìn thấy tình cảnh mới vừa rồi, không có nữ tử nào lại lớn mật đi nắm cánh tay của một người nam nhân như vậy, hắn vốn không phòng bị, nhưng hiển nhiên nữ tử tái ngoại thường có dũng khí hơn so với nữ tử Trung Nguyên.


Hạ Tư Nhân lúc này mới nhìn thấy Hách Cửu Tiêu, nàng chưa thấy trên đời có người nào như vậy, có thể chói mắt như thế, lại đồng thời làm cho người ta cảm giác được sự vô tình và lãnh khốc của hắn, nhịn không được nên khẽ nhíu mày, quan sát trên người của hai nam nhân ở trước mặt, bỗng nhiên phát hiện y phục của đối phương khác với Vạn Ương, nàng kinh ngạc, “Các ngươi là người Trung Nguyên?”


Rất ít người nào dám phớt lờ câu hỏi của Huyết Ma Y, Hạ Tư Nhân tựa hồ chính là một trong số đó, nàng vừa hỏi xong thì phát hiện ánh mắt của Hách Cửu Tiêu nhìn nàng có vẻ dị thường âm lãnh, vừa cười vừa kéo bím tóc đặt lên trước ngực, “Người Trung Nguyên các ngươi đúng là nhiều quy củ, để ta nói trước, ta là người nơi này, đang muốn tìm cách đi ra ngoài, các ngươi tới đây làm gì?”


Nàng nghĩ đến ánh mắt của Hách Cửu Tiêu nhìn nàng như vậy là vì nàng không trả lời câu hỏi của hắn, nhưng Hách Thiên Thần biết rất rõ, nguyên nhân không chỉ như vậy, “Chúng ta muốn tìm kiếm Yêu Hồ tộc,” Hắn trực tiếp mở miệng, nhìn phản ứng của Hạ Tư Nhân.


Nàng có vẻ rất kinh ngạc, sau đó lại cẩn thận, “Các ngươi là ai?” Nàng nhìn xuống thi thể trên mặt đất, dám giết quan binh, lại đến từ Trung Nguyên….


“Nhân Nhân! Ngươi quay về cho ta!” Trên núi vang lên một tiếng hô to, giống như lôi đình sấm sét, từ phía dưới nhìn lên, chỉ có thể nhìn thấy bên trong màu lục diệp là một chút màu trắng nhạt.


“Không xong,” Nàng mắng thầm, nhìn Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu trước mặt, còn có cỗ thi thể kia, “Có người sắp đến, bọn họ cứ nửa canh giờ là đổi phiên, các ngươi giết chết người này, còn không mau đem giấu thi thể?”


Nàng nói xong thì vội cúi người nhìn con ngựa, nguyên lai là có con trùng chui vào lỗ tai của nó, nên nó mới đột nhiên phát cuồng như thế, “Lần này lại đi không được.”


Nàng giậm chân, ủ rũ lắc đầu, lại giương mắt nhìn bọn họ, “Yêu Hồ tộc không còn bao nhiêu người, nơi này là cấm địa, ta muốn ra ngoài để tìm ca ca của ta, các ngươi tới đây làm gì?”


Hạ Tư Nhân thoạt nhìn chưa đến hai mươi, giơ tay nhấc chân đều phi thường tự nhiên, nàng hỏi như vậy, không đợi câu trả lời, nhưng Hách Thiên Thần đã cứu nàng, nên nàng cũng không hề hoài nghi hai huynh đệ, Yêu Hồ tộc đã sớm bị lãng quên, cũng không có ai lại đánh chủ ý với bọn họ, vì vậy liền dẫn hai người hướng lên núi, “Các ngươi đến từ Trung Nguyên? Nghe nói ca của ta ở Trung Nguyên, các ngươi đã từng nghe đến hắn hay chưa, hắn gọi là Hạ Minh Viễn.”


Cước bộ của Hách Thiên Thần bước trên thềm đá dừng một chút, Hách Cửu Tiêu vẫn tiếp tục bước đi, ánh mặt trời dừng trên người hắn lại giống như đang rải rắc trên hàn băng, “Hắn đã chết.”


Hạ Tư Nhân đang dẫn đường ở phía trước lại đột nhiên dừng lại, bất thình lình xoay người, “Hắn đã chết?” Nụ cười trên mặt lập tức bị dập tắt, trong tai của nàng vang lên những tiếng ong ong, thân hình như muốn ngã quỵ, được một đôi tay từ phía sau nâng lên, “Nhân Nhân, sao vậy? Hai người kia là ai?”


Một nam tử trung niên từ phía sau đỡ được nàng, vẻ mặt đề phòng nhìn bọn họ, “Các ngươi là ai? Tùy tiện tiến vào Miên Ngọc Sơn, có biết đây là cấm địa hay không, người tiến vào và người đi ra chỉ có chết.”


Giả như Hạ Tư Nhân thật sự chạy trốn ra ngoài thì sẽ bị tử tội, cho nên hắn mới sốt ruột như thế.


Tùy tiện xuất nhập là tội chết? “Vậy còn Mục Thịnh thì sao?” Hách Thiên Thần đứng phía trước nam nhân mặc bạch bố y, thanh sam của hắn như ấn chiếu màu xanh thăm thẳm trên trời cao, câu hỏi của hắn làm cho người nọ vừa nghi hoặc vừa hoảng sợ, sau khi kinh ngạc thì chậm rãi nhìn hắn từ trên xuống dưới, “Ngươi là ai?”


Chỉ có người của Yêu Hồ tộc mới biết Mục Thịnh rời khỏi Miên Ngọc Sơn, người này làm sao lại biết? Hắn nhìn Hách Cửu Tiêu bên cạnh, lại che chở Hạ Tư Nhân lui ra phía sau từng bước, rồi tiếp tục hỏi, “Các ngươi là ai?”


“Bọn họ nói….Ca của ta đã chết….” Hạ Tư Nhân đứng phía sau hắn, vẻ mặt dị thường phức tạp, “Dẫn bọn họ trở về, trở về để hỏi cho rõ ràng, chúng ta đi!”


Nàng xoay người lên núi, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi thì liền nhịn xuống hết thảy thống khổ trong lòng, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần không hề lộ ra biểu tình, Hạ Tư Nhân ở Yêu Hồ tộc cho đến nay đều hoàn toàn bất đồng với các nữ hài tử khác, người ta vì người trong lòng mà vướng bận, còn nàng chính là nhớ đến cái chết của cha, ca ca của nàng rời đi, nàng biết ca ca của nàng là Hạ Minh Viễn phải đi làm đại sự, nhưng lại không biết chính xác là vì chuyện gì.


Khi đó nàng còn quá nhỏ, nhỏ đến mức chỉ kịp nhớ tên của ca ca và nụ cười khi hắn rời đi, nhưng đến khi nhận được tin tức thì hắn đã chết.


Ca ca, là ai hại chết ngươi, là ai? Thân pháp của nàng không tệ, giống như một làn khói mỏng, lượn lờ tiến thẳng lên núi, đi vào phòng của Tộc trưởng, “Hoàng Tộc trưởng! Ca của ta đã chết, bọn họ nói ca của ta đã chết, ta muốn báo thù cho hắn!”


Yêu Hồ tộc quả thật không có nhiều người, nhìn thấy Hạ Tư Nhân dẫn người tiến vào, mấy chục người dừng lại việc trong tay, đều quay sang nhìn bọn họ. Mấy chục người kia đều mặc bạch bố y, hết thảy ăn mặc chi tiêu ở đây đều tự mình làm ra, bọn họ đã bị cách ly từ rất nhiều năm.


Một gian phòng bằng trúc trên một khu đất trống, cửa phòng được mở ra, Hạ Tư Nhân như một làn gió tiến vào, tộc trưởng khoanh chân ngồi bên trong, căn phòng cơ hồ trống rỗng không có bất luận vật gì, ngoại trừ mấy chiếc bát bằng gỗ đặt trên một chiếc bàn nhỏ, dưới thân của hắn chỉ là một chiếc đệm cói đơn giản.


Nam nhân ngồi trên đệm cói có một mái đầu bạc trắng, nhưng khuôn mặt lại quá mức trẻ trung, tính ra hắn phải trên sáu mươi thì mới đúng, ít nhất cũng phải có bộ dáng của người bốn mươi nhưng thoạt nhìn hắn chỉ xấp xỉ ba mươi tuổi, nhưng trong đôi mắt kia lại hàm chứa một loại tang thương hoàn toàn không tương xứng với khuôn mặt này.


Sự tang thương làm cho hắn thoạt nhìn không giống người ba mươi tuổi, thậm chí càng giống một ông lão gần trăm tuổi. Đây là Tộc trưởng Yêu Hồ tộc Cừu Hoàng, dị năng của hắn chính là dung nhan bất suy, hắn đã sống rất lâu, có lẽ đã vượt quá trăm tuổi.


Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hạ Tư Nhân, còn có hai người phía sau nàng, hắn cũng không cảm thấy xa lạ với hai huynh đệ bọn họ, hắn đã nghe nói rất nhiều chuyện về bọn họ từ trong miệng của Mục Thịnh, “Phiền Ly, dẫn nàng đi đi, để cho khách nhân bước vào.”


“Ta không đi! Ta muốn biết ca của ta chết như thế nào. Là ai làm hại hắn” Nàng đứng trong phòng, đôi mắt trợn to như đang thiêu đốt bởi hỏa diễm hừng hực, sau đó trực tiếp đi đến trước mặt Hách Cửu Tiêu, “Ngươi nói hắn đã chết, ngươi có biết hắn chết như thế nào hay không?”


Hách Cửu Tiêu lạnh lùng nhìn Cừu Hoàng, “Ngươi có thể hỏi hắn.”


“Là ta đưa hắn đến Trung Nguyên.” Cừu Hoàng thở dài một tiếng, “Chuyện này ta sẽ nói rõ ràng với ngươi, còn các ngươi, ta chờ các ngươi đã rất lâu,” Cừu Hoàng gật đầu đối với Phiền Ly, Phiền Ly lo lắng nhìn Hạ Tư Nhân một chút, sau đó hắn miễn cường bước ra ngoài, đóng lại cửa phòng.


Trong phòng nhất thời trở nên yên tĩnh, Cừu Hoàng, Tộc trưởng Yêu Hồ tộc rốt cục ở trước mặt Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu, chỉ thấy hắn nhắm mắt lại, “Nhân Nhân, ngươi có biết Minh Viễn phải đi làm chuyện gì hay không?”


Nhân Nhân lắc đầu rồi lại gật đầu, “Cha chúng ta chết ở Trung Nguyên, ca của ta nhất định là đi báo thù cho cha.” Nàng lại suy nghĩ một chút rồi tự cắn môi mình, “Nhưng khi đó ca của ta cũng còn nhỏ, ta không biết tộc trưởng muốn hắn làm gì?”


“Muốn hắn tiếp cận ta” Hách Thiên Thần lên tiếng, Cừu Hoàng mở mắt ra, tầm mắt của hai người giao nhau, “Ngươi muốn làm cho hắn quên thù hận, muốn hắn lấy được sự tín nhiệm của ta, vì vậy mới để cho Mục Thịnh che lại ký ức của hắn, hắn không nhớ ta….chính là kẻ thù giếtcha của hắn, nên mới thật lòng phụng ta làm chủ.”


Khi hắn nói đến câu kẻ thù giết cha thì hơi thoáng tạm dừng một chút, nhưng cuối cùng vẫn tiếp tục nói, Hạ Tư Nhân không dám tin, người nam nhân nói một cách thản nhiên với phong thái trầm ổn này lại chính là kẻ thù giết cha của nàng? “Làm sao lại có thể như thế, khi đó ngươi bao nhiêu tuổi, làm sao lại có thể giết cha của ta?” Nàng không thể tin được, muốn cười nhưng nụ cười lại cương cứng trên mặt, nàng nhìn đến sắc mặt của Hách Thiên Thần, tuyệt đối không phải là đang đùa, “Sao lại như thế? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Vì sao hắn lại nói Hoàng tộc trưởng hại ca của ta?” Nàng chỉ vào Hách Cửu Tiêu.


“Nếu ký ức của một người được mở ra, nhân sinh của hắn bị phân làm đôi, ngươi nói hắn nên làm thế nào?” Hách Thiên Thần hơi nhắm mắt lại, ngữ thanh bình thản như lưu thủy, chậm rãi đem chuyện của Vong Sinh thuật lại một lần nữa, bao gồm cả cha của bọn họ, Hạ Hoằng. (nhân sinh = đời người)


Tính ra, có lẽ Hạ Hoằng xem như là người đầu tiên bị hắn giết, trong cái bẫy đã được thiết kế bởi Ngụy Tích Lâu.
Theo một phần chân tướng mà bọn họ biết được từ Tư Tô, kết hợp quá khứ thành một chuỗi.


Hạ Hoằng lĩnh mệnh đi Trung Nguyên là vì Hách Thiên Thần, nhưng lại bị Ngụy Tích Lâu biết được, thiết kế một cái bẫy làm cho hắn bị Hách Thiên Thần giết chết, còn Hạ Minh Viễn một lòng báo thù cho cha lại bị Cừu Hoàng an bài mà che lại ký ức, để hắn có thể thuận lợi tiến vào Thiên Cơ Các, trở thành trợ thủ đắc lực của Hách Thiên Thần.


Một khi ký ức được khôi phục thì Vong Sinh lại trở thành vật hy sinh, hắn tự hận không thể giết được Hách Thiên Thần, cũng không thể báo thù cho cha, bất trung bất hiếu, chỉ có thể dùng cái chết để giải thoát.


“Ta sai rồi, ta không nên để cho tiểu hài tử kia đi Trung Nguyên.” Tiếng thở dài của Cừu Hoàng quanh quẩn trong phòng, đôi mắt tang thương đang nhìn Hách Thiên Thần, mái tóc bạc trắng xõa dài phía sau lưng, bộ dáng ngồi khoanh chân tựa như dung thành nhất thể cùng toàn bộ căn phòng.


Lúc trước Cừu Hoàng làm như vậy chỉ là vì đề phòng bất trắc, người của Yêu Hồ tộc khác với phàm nhân, hắn lo lắng cho hai tên hậu duệ của Yêu Hồ tộc này.


Già Lam đi Hách Cốc, sau đó hắn nghe nói một tên ở Hách Cốc bị mất đi nhân tính, giết người điên cuồng, vì vậy lo lắng tên còn lại cũng bị hủy trong tay kẻ khác, cho nên hắn phái Hạ Hoằng đến Trung Nguyên.


Nếu như Hách Thiên Thần cũng có dị năng thì Hạ Hoằng nên đưa hắn về Vạn Ương, nhưng Hạ Hoằng lại chết ở Trung Nguyên, vì thế Cừu Hoàng phái con của hắn là Hạ Minh Viễn. Nếu Hạ Hoằng bị Hách Thiên Thần giết chết, như vậy một kẻ có dị năng dừng trong tay của người Trung nguyên, từ khi còn bé đã học được cách giết người thì sẽ thế nào. Cừu Hoàng không thể không đề phòng bất trắc, ngộ nhỡ Hách Thiên Thần tìm tới Yêu Hồ tộc, trên tay của hắn phải có lợi thế.


Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ, lợi thế của hắn lại trở thành công cụ bị Ngao Kiêu tộc lợi dụng, Ân Phách Mệnh phản bội tộc nhân, mở ra ký ức đã bị che lại, khiến cho Hạ Minh Viễn đối mặt với hết thảy quá khứ, trong lúc hỗn loạn mới xảy ra sự việc như thế, thậm chí Hạ Minh Viễn cũng bởi vì vậy mà chết.


“Ca của ta trở thành vật hy sinh? Thành một quân cờ của Tộc trưởng?” Hạ Tư Nhân nghe xong hết thảy, hàng lông mày nhướng cao, trong mắt rưng rưng, nhìn Cừu Hoàng mà nàng vẫn tôn kính một cách giễu cợt, lui về sau vài bước, lại nhìn sang Hách Thiên Thần, vừa rồi hắn đã cứu nàng, cũng là kẻ giết cha và ca ca của nàng.


“Thật sự nực cười, rất nực cười.” Nàng đang cười nhưng nước mắt không ngừng chảy xuống, nàng liên tục lấy tay lau đi nhưng cũng không thể lau khô những dòng nước mắt đang mạnh mẽ tuôn trào, dùng thần sắc vạn phần phức tạp để nhìn từng người trong phòng, sau đó nàng mở cửa chạy như điên ra ngoài.


Thở dài một cách sâu kín, Cừu Hoàng biết mình đã sai, tuy rằng hắn sống rất lâu, nhưng cũng không phải hắn không làm ra chuyện sai lầm, sai lầm của hắn có rất nhiều, rất nhiều…


“Ba mươi hai năm trước đã xảy ra chuyện gì?” Một tia nắng từ ngoài cửa rơi vào phòng, dừng trước mặt Hách Cửu Tiêu, nhưng toàn thân của hắn vẫn tràn đầy hàn khí, ánh mắt sắc bén lại lạnh lùng vô tình, Hách Thiên Thần sóng vai đứng cùng hắn, “Mẫu thân Diễm Âm của chúng ta vì sao lại bị đưa đến Trung Nguyên?”


Cừu Hoàng nhìn hai người trẻ tuổi ở trước mặt, quyết định nói ra hết thảy mọi chuyện với bọn họ.