Vạn Ương Vương bị thích khách ám sát.
Những vị trung thần không có khả năng làm cho người ta biết chân tướng của sự việc, bọn họ không có khả năng nói cho con dân của Vạn Ương rằng Vương của bọn họ đã chết từ lâu, mấy năm nay quốc sự của Vạn Ương lại được chấp chưởng bởi vị công chúa đã quá cố. Cũng không thể nói cho dân chúng biết rằng Vạn Ương Vương mấy năm gần đây chỉ là một kẻ thế thân.
Cho nên dân chúng chỉ biết Vương của bọn họ bị giết chết, ám sát hắn là hai người Trung Nguyên, có danh tính là Hách Cửu Tiêu và Hách Thiên Thần, rất nổi danh ở Trung Nguyên, một người được xưng là Huyết Ma Y, người còn lại được người người tôn sùng là Đàn Y công tử.
Việc này rất nhanh được loan truyền khắp nơi, trong tình hình xung đột giữa Vạn Ương và Đại Viêm càng lúc càng ác liệt nơi biên ải, tin tức này thoáng chốc làm bùng nổ một hồi phong ba bão táp.
Thế đạo bất ổn, có lẽ sẽ diễn ra chiến tranh.
Cửa thành được thủ vệ bao vây tầng tầng lớp lớp, mấy trăm binh lính Vạn Ương được chia thành hai hàng, phàm là những ai muốn ra khỏi thành thì sẽ bị kiểm tra gắt gao, là nam tử thì sẽ bị kéo đến phía trước bức họa chân dung để đối chiếu tỉ mỉ.
“Chú ý, chú ý, có thấy người trên bức họa hay không? Đây là hai tên thích khách, nếu ai có thể bắt được thích khách thì triều đình sẽ trọng thưởng!” Bên trong một nhóm binh lính, gã cầm đầu đứng phía trước cửa thành, chỉ vào bức họa được dán trên tường. Thương Lê đã gặp hai người bọn họ, đương nhiên biết bọn họ là ai.
“Năm vạn?” Ở cửa thành có rất nhiều người vây quanh, nhìn dòng chữ nhỏ bên cạnh bức họa.
“…..Năm vạn lượng hoàng kim?” Có người thì thầm.
“Hai người này đáng giá như vậy hay sao?” Ngân lượng động lòng người, có kẻ nhỏ giọng hỏi thăm.
“Đây là thích khách giết Vương Thượng, chẳng lẽ không đáng giá năm vạn lượng hoàng kim? Đây chính là mạng của Vương Thượng!” Mọi người ồn ào, những tiếng thảo luận cùng tiếng kêu sợ hãi liên tục cất lên, còn có một chút mơ hồ lo lắng, Vương đã chết, Vạn Ương sau này sẽ thế nào?
Cách cửa thành một khoảng, có hai người âm thầm quan sát, bọn họ không đứng bên trong đám đông, mà đứng từ một góc khuất gần đó, cùng nhau xoay người đi vào trong ngõ.
“Mới là ngày đầu tiên mà cửa thành đã bị phong tỏa, nơi nơi đều tìm hai tên thích khách chúng ta.” Hách Thiên Thần thò đầu ra ngoài nhìn, bức họa trên tường quả thật rất có thần, “Lần này có một chút phiền phức, chúng ta có lẽ sẽ bị người khác nhận ra, nếu có võ lâm nhân sĩ của Trung Nguyên ở đây thì việc này rất nhanh sẽ được lan truyền.”
“Tiện nghi cho Sở Lôi.” Đứng trong ngõ nhỏ, không hề có một chút sợ hãi mà một kẻ thích khách nên có, Hách Cửu Tiêu nhìn chăm chú vào cửa thành, trong mắt thoáng có chút giễu cợt. Hách Thiên Thần gật đầu, chuyện này là một sự đả kích đối với Vạn Ương, còn đối với An Lăng Vương Sở Lôi mà nói thì lại là một tin tốt lành, thủ hạ của hắn đang lĩnh binh nơi biên ải, quan hệ giữa Vạn Ương và Đại Viêm càng lúc càng khẩn trương, lúc này Vạn Ương Vương chết, thế cục rõ ràng có sự chênh lệch.
“Mấy ngày này không thể tiếp cận hoàng cung, cũng ra không được, Lương Ỷ La muốn chúng ta ba ngày sau gặp nàng, tất có lý do của nàng, nhưng trong vòng ba ngày thì tin tức nhất định sẽ càng lan truyền nhanh hơn, chúng ta ở trong khách điếm không thể trốn được bao lâu.” Hách Thiên Thần khẽ nheo mắt nhìn xa xa, nơi đó có một đội quan binh từ địa phương khác được điều đến, trong tay bọn họ cầm trường cung, trên lưng vác đao, đang hỏi dân chúng xung quanh có thấy ai khả nghi hay không.
“Vậy tìm một nơi vắng người.” Hách Cửu Tiêu nhìn ra một hướng xa xa, đó là phía sau hoàng thành, Hách Thiên Thần nhìn theo hắn, chậm rãi lộ ra ý cười, thản nhiên xoay người rồi bình tĩnh tiêu sái bước vào bên trong đám đông.
Hách Cửu Tiêu bám theo sau, hai người không hề che giấu bộ dạng của mình, vẻ mặt thản nhiên chậm rãi bước đi, đám quan binh nhìn thấy bóng dáng của hai huynh đệ nhưng không hề cảm thấy khả nghi.
Nhưng thật ra trong đám đông vẫn có người nhìn về hướng bọn họ, bất quá là vì hai người rất xuất sắc, mặc dù là trong hoàng thành nhưng cũng ít có ai bất phàm xuất chúngnhư vậy, về phần hai người kia có một chút tương tự với người trên bức họa hay không thì không ai lưu ý, bởi vì cước bộ của bọn họ rất tự nhiên, thậm chí có vài phần nhàn nhã, nếu là thích khách, có ai lại quang minh chính đại bước đi trên đường như thế?
Người khác có lẽ không dám, nhưng đối với Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu mà nói thì tình cảnh lúc này vẫn chưa tính là nguy hiểm, đương nhiên không cần phải khẩn trương quá mức, thậm chí cả việc suy nghĩ có nên thay đổi y phục hay cải trang giả dạng hay không, thì đều bị Hách Thiên Thần vứt sang một bên. Lúc này bọn họ đã lên kế hoạch muốn đi đến nơi nào.
Vạn Ương tuy là một quốc gia, nhưng phía dưới còn có không ít bộ tộc, dù sao tái ngoại và Trung Nguyên rốt cục vẫn có điểm khác biệt, không có quá nhiều quy củ, hoàng cung bên trong thành Hòe Lâm, rất nhiều bộ tộc cũng đóng quân ở Hòe Lâm, bao vây xung quanh hoàng thành.
Ngoại trừ những bộ tộc du mục, phòng thủ cho hoàng cung chính là Ngao Kiêu tộc, Hùng Tích An nghe nói triều đình muốn truy nã hai huynh đệ, đương nhiên tận hết sức lực, số lượng quan binh trong thành tăng gấp đôi so với bình thường.
Quan binh của Vạn Ương đều do các bộ tộc chọn ra, cho nên trang phục trên người cũng không giống nhau, như vậy có thể phân biệt là người của bộ tộc nào, hai huynh đệ đi vài nơi ở trong thành thì phát hiện đa phần là người của Ngao Kiêu tộc, người của Xích lang tộc cũng có, số lượng cũng không ít, nhưng khi tra xét thì rõ ràng không gắt gao như Ngao Kiêu tộc.
Thậm chí người của hai phe chạm mặt còn xảy ra giằng co, không đánh nhau đã là quá tốt. Có thể thấy được Xích Lang tộc cũng biết được tin tức Vạn Ương Vương đã chết, nhưng đối với việc truy nã hai huynh đệ thì thái độ hoàn toàn khác biệt so với Ngao Kiêu tộc.
Các thành trấn ở Vạn Ương đều bắt đầu tiến hành giới nghiêm, nhất là Hòe Lâm, cửa thành ngày ngày có người canh gác, khắp nơi đều có quan binh, bọn họ lục soát khắp các khách điếm, từng gian tửu quán, thậm chí cả nhà dân cũng điều tra xét, nhưng không tìm thấy tung tích của thích khách, chỉ có thể tiếp tục đẩy mạnh đề phòng, canh chừng nghiêm ngặt, mặt khác cũng bắt đầu tiến hành lục soát ở các đỉnh núi hướng về nội thành.
Phía sau Hòe Lâm là núi non, đã sang mùa xuân, hương thơm thảo mộc thoang thoảng trên sườn núi, làm cho người ta cảm thấy có một chút sảng khoái, cách đó không xa dưới một ngọn núi, có người đang ngước nhìn núi cao, chậm rãi giục ngựa đi phía trước, ngửi được mùi hương thơm ngát trong không khí, khẽ chợp mắt, nhớ đến hương thơm trong thư phòng ở Thiên Cơ Các, nơi đó có Khiên Tâm Thảo làm cho không khí cũng mát mẻ như vậy.
Bộ dáng của Hách Thiên Thần ngồi trên lưng ngựa làm cho người ta không thể nào tưởng tượng được hắn chính là thích khách đang bị truy nã, giống như chỉ đang du sơn, hắn nắm dây cương, con ngựa dưới thân bước đi không nhanh cũng không chậm, Hách Cửu Tiêu thấy hắn khẽ nhắm mắt, trước ngực hơi thoáng phập phồng, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt rơi xuống bên hông của Hách Thiên Thần.
“Ngươi vẫn còn đeo túi hương này.” Kẹp bụng ngựa, tiến đến gần, Hách Cửu Tiêu cầm lấy túi hương đeo trên thắt lưng của Hách Thiên Thần, bọn họ từng rơi xuống nước, bột phấn Khiên Tâm Thảo bên trong đã sớm hòa tan vào nước, nhưng Hách Thiên Thần vẫn không tháo nó xuống. (của chồng tặng mà)
“Ân,” Hắn cúi đầu nhìn xuống chiếc túi hương trống rỗng, “Ta đã quên.” Quen đặt vật gì đó trên người thì hắn căn bản không muốn lấy xuống.
Hách Cửu Tiêu buông tay, “Chờ đến khi trở về thì có thể thay cái mới, cái kia trong thư phòng của ngươi cũng nên thay đổi.” Hắn đã phái người chăm sóc Khiên Tâm Thảo, khi trở về ắt hẳn đã nở hoa, đúng lúc có thể sử dụng.
Nhắc đến Khiên Tâm Thảo lại làm cho Hách Thiên Thần nhớ đến dĩ vãng, bất tri bất giác đã qua một năm, “Khi đó ngươi cố ý phái người đem nó đến.”
Lắc đầu, hắn nhìn Hách Cửu Tiêu ở bên cạnh, “Ngươi luôn không nói đạo lý, tự cho là đúng, nếu lúc trước ta không tiếp nhận, hoặc là ném nó thì ngươi tính làm sao?”
“Trên đời này có một số việc không cần phải nói đạo lý.” Ánh mắt của Hách Cửu Tiêu giống như khi đó, hỏa nhiệt hừng hực có thể hòa tan lãnh ý, Hách Thiên Thần đón nhận ánh mắt của hắn, hai người nhìn nhau, Hách Thiên Thần lắc đầu, giống như bất đắc dĩ, bỗng nhiên nhảy lên, bóng người chợt lóe rồi rơi xuống sau lưng Hách Cửu Tiêu.
“Nếu ta cũng không giảng đạo lý với ngươi thì sao?” Cắn một ngụm bên tai của Hách Cửu Tiêu, hơi thở của Hách Thiên Thần xâm nhập vào bên trong, môi lưỡi dần dần đi xuống, lại cắn lên cổ của Hách Cửu Tiêu.
Đàn Y công tử của Thiên Cơ Các xem ra tao nhã nhưng cũng không phải là một người tốt, làm cho người ta bất ngờ chính là Hách Thiên Thần hơi thù dai. Điểm này Hách Thiên Thần đương nhiên sẽ không thừa nhận, nhưng trong mắt Hách Cửu Tiêu thì chính là như thế. Lúc trước hắn trù tính bức bách như thế nào, từng bước một ép buộc Hách Thiên Thần phải thừa nhận trầm luân ra sao, Hách Thiên Thần đều nhớ rõ, hơn nữa tựa hồ còn dự định hồi báo nhiều hơn một chút.
“Thiên Thần….” Hách Cửu Tiêu mỉm cười, hắn quay đầu lại, Hách Thiên Thần dời môi khỏi cổ của hắn, nhìn xuống hồng ấn khắc trên cổ của Hách Cửu Tiêu, sau đó nhảy về lưng ngựa của mình, “Chúng ta đã đến.”
Hách Thiên Thần nhìn ra xa xa, biểu tình trên mặt không thấy có quá nhiều phập phồng, ánh mắt bình thản như trước, chỉ có nhìn kỹ thì mới có thể phát hiện một chút gợn sóng, Hách Cửu Tiêu không thăm dò nhan sắc trầm hắc bị che giấu bên dưới vẻ mặt điềm tĩnh kia đại biểu cho điều gì, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được, mới vừa rồi bàn tay của đệ đệ hắn đặt trên thắt lưng của hắn rất nóng.
“Đây là Miên Ngọc Sơn.” Ngọn núi này cao khoảng hai trăm mấy trượng, giữa sườn núi không thấy một bóng người, Hách Thiên Thần ghìm dây cương, lúc này ở xa xa có người ngó đầu ra xung quanh, nhìn thấy bọn họ.
“Người đến là ai? Nơi này là cấm địa, không thể tùy tiện tiến vào!” Có quan binh đi đến nơi này.
Bọn họ là ‘thích khách’ bị truy nã, nếu ở trên quan lộ chưa bị người ta phát hiện, mà lại bị phát hiện ở nơi núi hoang không một dấu chân người, chẳng phải là quá nực cười hay sao. Hách Cửu Tiêu nhìn thoáng qua Hách Thiên Thần, cái liếc mắt như chứa đầy huyết sát, lúc này rời đi thì nhất định sẽ bị người ta hoài nghi, lưu lại sẽ để lộ hành tung ra ngoài, vô luận như thế nào thì bây giờ chỉ có thể làm được một chuyện.
Hách Cửu Tiêu chờ quan binh đến gần, ngay khi hắn chuẩn bị xuất thủ thì từ dưới chân núi lao ra một con ngựa.
Vó ngựa chạy như điên, người nữ tử cưỡi ngựa hoảng hốt, thân mình lảo đảo sắp ngã, miễn cưỡng ôm cổ ngựa, tiếng vó ngựa kinh tâm động phách, như bị khϊế͙p͙ sợ, nàng kia liều mạng giữ chặt nó, nó đau đớn nên chạy càng điên, chỉ cần nàng thả lỏng tay, nếu không bị ngựa giẫm chết thì e rằng nhẹ nhất cũng sẽ bị té gãy cổ.
Ngay khi Hách Cửu Tiêu giết chết tên quan binh thì Hách Thiên Thần nhảy người lên, thanh y che khuất ánh mặt trời, một tay xẹt qua hư không, nhẹ nhàng vận chuyển nội kình chưởng về phía con ngựa, ngựa cất vó, giống như giẫm phải cái gì đó, rồi cắm đầu chúi xuống đất, nhưng không thể chịu được cỗ lực lượng kia, bốn vó cong gập, té trên mặt đất.
Người nữ tử rơi xuống từ trên lưng của nó, tóc dài ướt đẫm mồ hôi, bị dọa đến bủn rủn cả người, trong lúc nhất thời nàng vẫn chưa thể đứng dậy, Hách Thiên Thần đứng cách đó không xa, cúi đầu nhìn nàng, nàng ngẩng đầu lên, đối mặt với hắn.
Thanh y nam nhân trước mắt thoạt nhìn rất ôn hòa, khí chất trầm ổn, khi cứu nàng tựa như mây trên trời, tư thái thản nhiên, chỉ đứng yên bất động, nhưng bộ dáng thản nhiên nhìn nàng như vậy lại làm cho người ta cảm thấy có một loại ý tứ sâu xa, tựa như con người không bao giờ nhìn thấu trời xanh, không thể nào với tới.
Nàng nhịn không được mà tiếp tục quan sát, lúc này có một cỗ kình khí nâng nàng lên, bây giờ nàng mới phát hiện mình vẫn còn ở trên mặt đất.
“Đa tạ, nếu không có ngươi, ta có lẽ đã chết ở trước cửa nhà.” Nàng tự nhiên vươn tay bám lấy y mệ màu thanh lam, vịn vào người nam nhân trước mặt mà đứng lên, ngẩng đầu thì tựa hồ lại nhìn thấy một cái nhíu mi chỉ trong nháy mắt của đối phương, nàng không biết vì sao, nhưng vẫn tự giới thiệu, “Ta gọi là Hạ Tư Nhân,” Nàng phủi đi những cọng cỏ khô bám vào y phục khi ngã trên đất, ngẩng đầu nhìn hắn, “Hạ của cầu chúc, Tư trong tương tư, Nhân là lục thảo nhân nhân.” (bạn ấy giải nghĩa tên, ta ghép lại cũng chẳng hiểu =.=)
“Ngươi có thể gọi ta là Nhân Nhân, mọi người đều kêu như vậy.” Không hề ngại ngùng mà buông xuống mái tóc rối bời, chậm rãi tết lại mái tóc, mỉm cười nhìn hắn dưới ánh mặt trời.
Hạ Tư Nhân….Hạ? Hàng lông mày nhíu chặt bắt đầu chậm rãi thả lỏng, lại dùng một loại ánh mắt khó có thể giải thích để nhìn nàng.