“Biết” Hách Thiên Thần đè lại bàn tay bên hông, hắn chỉ còn mặc hạ y trên người, trang phục bên ngoài đều đã thoát xuống, nội sam màu trắng còn khoác hờ hững trên vai, thân thể xích lõa của Hách Cửu Tiêu dựa sát vào, một đôi tay không biết là đang thay Hách Thiên Thần thoát y, hay là làm chuyện riêng của hắn.
“Chẳng lẽ ngươi muốn mặc y phục để tắm rửa?” Hách Cửu Tiêu kéo xuống bạch sam đã thấm nước của Hách Thiên Thần, Hách Thiên Thần nhìn ra bên trong đôi mắt lạnh lùng của Hách Cửu Tiêu lại lan tỏa một nhiệt độ hoàn toàn tương phản.
Ánh mắt dừng trên người của Hách Thiên Thần cùng với mực nước đang vây lấy hắn, làm cho nhiệt độ cơ thể của hắn cũng có dấu hiệu tăng cao. Y phục trên người bị kéo xuống thắt lưng, y mệ vẫn chưa hoàn toàn thoát ra, Hách Cửu Tiêu tựa hồ là cố ý, không tiếp tục kéo xuống, đôi tay của Hách Cửu Tiêu chạm vào trước ngực của hắn, nhẹ nhàng di động tới lui.
Bàn tay ấm áp mang theo hơi nước ẩm ướt, khi tiếp xúc trên người làm cho người ta khó có thể ức chế cảm giác khoái hoạt và thoải mái, trước ngực của Hách Thiên Thần chậm rãi phập phồng. Đang muốn thoát hạ y phục ẩm ướt thì Hách Cửu Tiêu lại bắt chéo phần y mệ, rồi cột chặt nó ở sau lưng Hách Thiên Thần, chỉ nghe thấy tiếng ma sát của vải vóc, đôi tay của Hách Thiên Thần bị trói ra phía sau.
“Cửu Tiêu.” Nhích lại gần một chút, Hách Thiên Thần nhìn Hách Cửu Tiêu ở trước mặt, “Ngươi cũng biết ta có thể dễ dàng cởi bỏ nó.” Thậm chí không cần phải dùng công lực.
“Ngươi không cần phải cởi ra.” Cũng không phải thật sự muốn trói Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu chỉ muốn nhìn xem cảnh trí ở trước mắt lâu thêm một chút, bạch y thấm nước dán chặt trước ngực Hách Thiên Thần, sau khi thân thể bị vuốt ve thì lại nổi lên hai điểm dưới lớp bạch sam trong suốt, lồng ngực rộng lớn dính hơi nước, những giọt nước lăn tăn nhiễu xuống trước ngực, lại lướt qua cơ bụng rắn chắc rồi rơi vào trong nước.
Đáy mắt âm u của Hách Cửu Tiêu càng trở nên thâm trầm, Hách Thiên Thần hít sâu một hơi, bỗng nhiên cơ bụng bị Hách Cửu Tiêu dùng đầu lưỡi lướt qua rồi tiếp tục trượt xuống, thân thể đã lâu không tiếp xúc ȶìиɦ ɖu͙ƈ khiến cho hạ khố mạnh mẽ nổi lên phản ứng, Hách Cửu Tiêu từ trong nước có thể nhìn thấy điều này. Hắn trực tiếp cúi người, đầu tiên dùng tay bóp nhẹ vài cái, cách một lớp hạ y ở bên ngoài, hắn hé miệng bao lấy dục vọng của Hách Thiên Thần.
“Ân ngô–” Ngửa đầu ra sau, Hách Thiên Thần bất giác siết chặt hai tay, dưới thân dâng lên nhiệt độ nóng bức, cũng như cánh tay đang bị trói lại ở sau lưng, khiến cho tất cả cảm giác của hắn đều bị gò bó. Sự ẩm ướt ấp áp ở dưới thân, rốt cục là đến từ làn nước hay từ trong miệng của Hách Cửu Tiêu, hắn hoàn toàn không thể phân biệt.
Đôi mắt của Hách Cửu Tiêu dưới mặt nước càng lấp lánh yêu dị, khó có thể hình dung, đồng tử nhợt nhạt chậm rãi chuyển động, hắn ngoi đầu lên khỏi mặt nước, “Có muốn sâu một chút nữa hay không?” Giọng nói khàn khàn giống như đang dụ dỗ Hách Thiên Thần cùng với hắn trầm luân vào vực sâu dục vọng, mà đối phương nghe thấy câu hỏi như thế, thì hoàn toàn không thể kháng cự được loại cám dỗ đầy mị hoặc như vậy.
“Sâu thêm một chút, nhanh hơn một chút.” Hách Thiên Thần vừa thở dốc vừa nói, nhìn vào đôi mắt lạnh như băng đang nổi lên nhiệt độ thiêu đốt của Hách Cửu Tiêu, hắn có cảm giác toàn thân đều phải bốc cháy. Nếu là trước kia thì hắn tuyệt đối sẽ không nghĩ đến có ngày hắn lại nói ra một câu như vậy, nhưng hắn đã sớm nhập ma, bị Huyết Ma Y làm cho nhập ma.
Bờ môi ám trầm của Hách Cửu Tiêu thoáng nhếch lên, một lần nữa cúi người vào trong nước, cách một lớp vải, Hách Thiên Thần có thể cảm giác được nhiệt độ mà đối phương truyền đến, độ mạnh yếu của đầu lưỡi, thậm chí đôi khi còn khẽ cắn. Rốt cục đến lúc hắn nhẫn nại không được, muốn nói điều gì đó, thì Hách Cửu Tiêu tựa hồ biết rõ tâm tư của hắn, bắt đầu cởi xuống hạ y ở phía dưới.
Thở dài một hơi, Hách Thiên Thần bắt đầu rên rỉ, một lần nữa hắn lại được khoang miệng ấm áp bao vây. Hách Cửu Tiêu không chỉ làm theo yêu cầu của hắn, mà thậm chí chỉ có hơn chứ không hề kém. Phía dưới mặt nước có thể nhìn thấy tóc dài phiêu tán, màu đen tản ra cũng giống như dục niệm dưới đáy lòng của hắn, mái tóc dập dềnh dưới nước theo động tác của Hách Cửu Tiêu, làm cho hắn càng lúc càng nổi lên khoái cảm tột độ.
Hách Thiên Thần cắn chặt răng, phát ra tiếng than nhè nhẹ, Hách Cửu Tiêu ở dưới nước ôm lấy thắt lưng của hắn, nửa thân dưới của hắn cùng với bờ môi của Hách Cửu Tiêu dán chặt vào nhau, chặt đến mức hắn có thể cảm nhận được lực đạo đang cắn nuốt hắn một cách kịch liệt. Mặt nước nhấp nhô nổi lên gợn sóng, động tác của Hách Cửu Tiêu làm đẩy bọt nước văng khắp nơi, bắn tung tóe lên mặt hắn.
“Đủ rồi….Cửu Tiêu…” Bị đẩy sâu vào trong khoang miệng, Hách Thiên Thần không thể khống chế mà ưỡn lên phần eo, giọng nói khàn khàn trầm thấp, kiềm chế không cho chính mình bùng nổ, Hách Cửu Tiêu nâng hai chân của Hách Thiên Thần gác lên vai của mình, từ trong mặt nước lộ ra một đôi mắt yêu dị tà khí khiến lòng người run sợ, Hách Thiên Thần nhìn chăm chú ánh mắt tràn ngập dục vọng của Hách Cửu Tiêu, ngữ điệu bất ổn, “Buông ra.”
Hách Cửu Tiêu chẳng những không buông ra mà còn cúi đầu, ôm chặt thắt lưng của Hách Thiên Thần rồi cúi người chìm xuống dưới nước, cổ họng của Hách Cửu Tiêu bởi vì kích thích mà trở nên rung động, đôi chân của Hách Thiên Thần từ bả vai của hắn trượt xuống khuỷu tay, lúc này rốt cục kiềm chế không được, dùng sức vẫy ra đôi tay đang bị trói ở sau lưng, rồi đưa tay ghì chặt mái tóc của Hách Cửu Tiêu, nâng thắt lưng lên, sau đó bắt đầu động thân.
“Tiêu–” Gọi tên Hách Cửu Tiêu, một tay của Hách Thiên Thần nắm chặt thành bồn, một cỗ nhiệt lực không ngừng phun trào, hắn dồn dập thở dốc, chờ đến khi hắn chậm rãi thả lỏng thân thể, thì Hách Cửu Tiêu mới buông hắn ra rồi đứng lên từ dưới nước, ho nhẹ vài tiếng, sau đó dùng tay lau đi vết tích bên khóe môi, trên tóc còn dính vài giọt bạch dịch đang nhiễu xuống tí tách.
“Có rất nhiều.”Ánh mắt của Hách Cửu Tiêu âm trầm, hứng được những giọt bạch dịch đang chảy xuống trên mặt, thậm chí còn đưa vào trong miệng, “Nhịn lâu quá không tốt cho thân thể.” ɭϊếʍƈ môi, hắn nói chuyện một cách tự nhiên, Hách Thiên Thần nhìn hắn chăm chú, lại cảm thấy có một vật nóng rực đang hướng xuống hạ thân của hắn.
“Thiên nột…” Hắn thở dài, vỗ nhẹ lên trán, chưa bao giờ hắn lại mất kiểm soát như vậy, đúng như lời của Hách Cửu Tiêu, đã quá lâu không làm, hay là bởi vì Hách Cửu Tiêu ở trước mặt khiến cho hắn hoàn toàn động tâm, hắn cũng không có lòng dạ nào đi suy nghĩ, toàn bộ tâm tư đều tập trung để khống chế bản năng. Hách Thiên Thần chưa bao giờ là người buông thả dục vọng, giờ khắc này lại hoàn toàn không còn là Đàn Y công tử lúc nào cũng lạnh nhạt bình thản.
“Chỉ cần gọi Tiêu là được.” Hách Cửu Tiêu trêu đùa, nâng mặt Hách Thiên Thần lên. Hách Thiên Thần chăm chú nhìn người trước mắt, nhìn thấy khuôn mặt dính nước lại càng thêm rực rỡ chói sáng, nhìn thấy dấu vết của hắn lưu lại trên mặt Hách Cửu Tiêu, nhịn không được mà nói nhỏ, “Ngươi là ác ma.”
Mạnh mẽ hôn lấy bờ môi của Hách Cửu Tiêu, Hách Thiên Thần ôm chặt hắn, cảm giác được độ cứng ở hạ thân của đối phương, mà đồng thời Hách Cửu Tiêu dường như cố ý muốn Hách Thiên Thần nhấm nháp hương vị của chính mình, đầu lưỡi không ngừng dây dưa, bờ môi giao thoa, đầu lưỡi va chạm, quấn quanh tạo ra những sợi chỉ bạc khiến người ta phải mơ màng viễn vông.
Sau khi bọn họ dừng lại, Hách Cửu Tiêu mới từ trong nước bước ra, lau nhẹ vài cái trên người. Hách Thiên Thần nhìn xuống một chỗ dưới hạ thân của hắn bằng một ánh mắt đầy thâm ý, “Ngươi nói nhịn lâu không tốt.”
Hách Cửu Tiêu cúi đầu, trước khi mặc vào hạ y thì liếc mắt nhìn Hách Thiên Thần một cái, “Nếu muốn tiếp tục thì tối nay ngươi đừng hòng bước ra khỏi cửa.” Sau đó hắn phủ thêm ngoại bào, nhưng không khép lại, vẫn để lồng ngực rộng mở, rồi đi đến trước mặt Hách Thiên Thần, ánh mắt ám trầm khẽ chớp động, “Muốn tiếp tục?”
Hách Thiên Thần tùy tiện chà lau thân thể ở trong nước, sau đó đứng dậy rồi đưa tay chạm xuống hạ thân của Hách Cửu Tiêu, “Bên ngoài trời đã tối, Phong Ngự Tu sẽ cho người đến gọi.” Không hề nhiều lời, hắn từ trong nước bước ra, đang muốn lau mình thì bên ngoài có một ngữ thanh truyền vào, “Nước suối có hữu dụng hay không? Bao giờ thì các ngươi đi ra, Hào Nguyệt sắp bắt đầu.”
“Đã biết.” Hách Thiên Thần đáp lại, hai người liếc mắt nhìn nhau, Hách Cửu Tiêu kéo Hách Thiên Thần đến trước mặt, “Buổi tối nói sau.” Khi Hách Thiên Thần đi qua bên người hắn để lấy y phục, thì lại bị hắn giữ chặt, ghé vào lỗ tai nói nhỏ, “Đừng quên ta đã nhiều ngày chưa chạm vào ngươi, lần này ta sẽ không buông tha.”
“Ta chờ.” Hách Thiên Thần nâng mắt lên rồi cười nhẹ, đi đến một bên rồi bắt đầu mặc vào y phục, Hách Cửu Tiêu giúp hắn chải tóc và thắt đai lưng, “Ngươi có biết Hào Nguyệt là ngày gì không?”
“Là một ngày đặc biệt của Xích Lang tộc, nam nữ đều có thể tham gia, tựa hồ còn có thêm một nghi thức nào đó.” Tóc của hai người đều ẩm ướt, Hách Thiên Thần cũng không cột tóc, trong lều không thắp đèn, có một chút tối tăm, đẩy ra tấm da thú thật dày dùng làm rèm cửa, bên ngoài sắc trời có vẻ sáng hơn một chút, bất quá hoàng hôn đã buông xuống, những bó đuốc sẽ nhanh chóng được thắp lên.
Ở xa nơi này một chút, lửa trại đã sớm được bỏ thêm rất nhiều củi, thịt cừu nướng được xẻ ra, đủ dùng cho mọi người, ngoại trừ như vậy thì còn có thịt bò, Phong Ngự Tu đã chuẩn bị sẵn sàng bát đĩa và thức ăn cho bọn họ, chia ra nhiều loại tương ăn kèm với thịt và một ít bánh trái này nọ, cùng với một ít thức ăn đặc sắc của Vạn Ương.
Trước kia khi đi cùng nhau, Phong Ngự Tu nhìn thấy có mấy món Hách Thiên Thần nếm qua, ăn không quen thì sẽ đưa cho Hách Cửu Tiêu, Hách Cửu Tiêu đối với thức ăn cũng có những món không thích, khi đó sẽ truyền sang cho Hách Thiên Thần, khẩu vị hai người không giống nhau, nên mới phân chia thức ăn như vậy. Phong Ngự Tu nhìn thấy mà hâm mộ không thôi, tự suy nghĩ không biết đến bao giờ thì hắn và Mục Thịnh mới có thể giống như hai người bọn họ. (ráng phấn đấu một chút)
Mục Thịnh ở xa xa nhìn thấy bọn họ đi ra, lúc này mới đến gần, “Thế nào, nước suối kia có thể dùng được hay không? Là người này phái thuộc hạ mang về, Thiên Dũ Tuyền mỗi lần phun ra nước suối không nhiều lắm, đều phải đứng chờ, chờ đến khi có nước thì lập tức hứng lấy, bấy nhiêu đây có thể sử dụng cho ba ngày, các ngươi cảm thấy hiệu quả như thế nào?”
Mục Thịnh không hỏi vì sao lại cần Thiên Dũ Tuyền, hắn chỉ biết có liên quan đến Già Lam, hai huynh đệ chưa bao giờ nói thẳng, hắn cũng không dám hỏi nhiều, bị hai huynh đệ tra khảo vô số lần, hiện tại hắn cảm thấy có vài chuyện nên biết ít một chút thì sẽ tốt hơn.
Hắn còn chưa biết Thiên Dũ Tuyền vô vàn cực khổ mới có được lại bị hai huynh đệ dùng làm nước tắm rửa, nếu hắn biết bọn họ không những lợi dụng nước suối để tắm mà còn ở trong nước thân thiết một phen, căn bản không hề bận tâm công dụng của nó, thì không biết có biểu tình như thế nào.
Phong Ngự Tu bị Mục Thịnh gọi ‘người này’ thì không hề có phản ứng, tựa hồ đã quen bị gọi như thế, lại bỗng nhiên ra hiệu cho Hách Cửu Tiêu, Hách Cửu Tiêu cầm bát đũa giao cho Hách Thiên Thần, rồi đi theo Phong Ngự Tu đến một bên, “Chuyện gì?”
Phong Ngự Tu đã quen với biểu tình như vậy của Hách Cửu Tiêu, bất quá khi đối mặt một mình với Hách Cửu Tiêu thì vẫn có một chút kiêng kỵ. Hắn không quá do dự, hỏi một cách thẳng thắn, “Nghe thằng nhãi hồ ly nói các ngươi là huynh đệ, như vậy trước kia các ngươi làm sao…” Hắn không biết nên nói tiếp như thế nào, dù sao cũng là cấm kỵ, nếu hỏi, không biết có chọc giận Hách Cửu Tiêu hay không.
Hách Cửu Tiêu nghe ra ý tứ của Phong Ngự Tu, ánh mắt chuyển đến trên người Hách Thiên Thần, đối phương cũng đang nhìn sang, nghĩ đến một màn kịch liệt mới vừa rồi, khuôn mặt lạnh lùng thậm chí lãnh khốc lại lộ ra biểu tình nhu hòa, “Muốn thì cứ lấy, mà ta muốn chính là hắn, chỉ đơn giản như vậy.”
Nghe thấy ngữ thanh băng lãnh của Hách Cửu Tiêu, trên người của Phong Ngự Tu phát lạnh, trong lòng lại khẽ rung động, ánh mắt chuyển sang Mục Thịnh. Mục Thịnh đang bưng bát đĩa, hắn nhìn thấy Tố Tố, đến gần nàng rồi nói một chút gì đó, thỉnh thoảng lại nhìn sang nơi bọn họ đang đứng.
Hách Thiên Thần đi đến, đem chiếc bát đặt lại trên tay Hách Cửu Tiêu, trong bát lại thêm một chút thức ăn, rồi chuyền sang đôi đũa, không nhanh không chậm nói, “Tố Tố tới tìm ngươi, hỏi chúng ta có tham gia Hào Nguyệt hay không.” Dừng một chút, hắn liếc mắt nhìn Hách Cửu Tiêu một cái, “Người mà nàng muốn hỏi là ngươi.”