Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Quyển 4 - Chương 207

“Vừa đúng lúc đang cần.” Hách Thiên Thần gật đầu trả lời, sau đó nhìn hắn vài lần, rồi mỉm cười, “Mấy ngày qua ở Xích Lang tộc như thế nào?”


Phong Ngự Tu sai người đi lấy nước, Mục Thịnh nghe như vậy thì biểu tình có một chút cổ quái, không thể nói rõ là cao hứng hay là buồn bực, cuối cùng nhún vai, tựa như không hề đặt ở trong lòng, liếc mắt nhìn Phong Ngự Tu, “Có Phong đại nhân ở cùng, làm sao lại không tốt.”


Trong lời nói của hắn có một chút nghĩ một đằng nói một nẻo, thậm chí là nghiến răng nghiến lợi, Phong Ngự Tu lơ đễnh, làm như không nghe thấy. Mỗi ngày Phong Ngự Tu đều trông giữ hắn, ngay cả lúc Mục Thịnh đi ngủ thì bên ngoài lều cũng có người canh gác, lấy lý do là sợ Ngao Kiêu tộc biết hắn là Yêu Hồ tộc thì sẽ gây bất lợi cho hắn.


Mục Thịnh vừa muốn ở lại, vừa muốn trốn thoát, mặc kệ hắn làm cái gì thì đều bị Phong Ngự Tu coi chừng, hắn cảm thấy chính mình sắp phát điên, chớp lông mi một cách khoa trương, “Lần này các ngươi thuận tiện đến đây thì mang ta đi theo, ta dẫn các ngươi đến Yêu Hồ tộc.”


“Không muốn ở lại đây?” Hách Thiên Thần có ý trêu chọc, nhìn khắp xung quanh rồi chậm rãi nói, “Hành tung của ngươi bí ẩn, nếu ngươi thật sự muốn đi, thì nơi này không có ai giữ được ngươi.”


Thân pháp khinh công của Mục Thịnh thập phần trác tuyệt, cho dù công lực của Phong Ngự Tu cao hơn hắn, nhưng nếu hắn thật sự muốn đi thì cũng không phải dễ dàng mà có thể ngăn cản. Còn Phong Ngự Tu nếu thật sự muốn bắt giữ hắn, thì cũng sẽ không cho phép hắn tùy ý đi lại giữa chốn đông người như vậy.


“Một người không muốn cưỡng ép lưu lại, một người tìm lý do không bỏ đi, cần gì phải phiền phức như thế?” Hách Cửu Tiêu thờ ơ lạnh nhạt, hắn và Hách Thiên Thần đều nhìn ra điểm này, trong lời nói của hắn rất lạnh nhạt, nhưng lại làm cho sắc mặt của hai người đều trở nên gượng gạo.


“Phong đại nhân!” Khi quay về tộc, Tố Tố trước tiên thay đổi một thân y phục sạch sẽ rồi lập tức chạy đến chỗ của bọn họ.


Lục Hữu Công và những người khác đều đã quay về lều để nghỉ ngơi một chút, nơi này chỉ có mấy người bọn họ đang đứng, bộ dáng của Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu thì không cần phải nói, Mục Thịnh và Phong Ngự Tu cũng đều là những người tuấn dật phi phàm, bốn người đứng chung một chỗ, bất luận kẻ nào liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấy.


“Tố nha đầu, ngươi đã trở lại.” Phong Ngự Tu xoa xoa đầu của nàng, hắn xem Tố Tố như muội muội, Hồng Lăng so với Tố Tố lớn hơn vài tuổi. Tố Tố yêu kiều hoạt bát, Hồng Lăng oai hùng hiên ngang, một người đang tươi cười sáng lạn trước mặt hắn, một người đã không còn ở dương thế.


“Phong đại nhân!” Vuốt lại mái tóc đã bị Phong Ngự Tu làm rối, Tố Tố gấp đến mức muốn giậm chân, Phong Ngự Tu lại nghĩ đến Hồng Lăng, không cùng Tố Tố cười đùa, hắn nặng nề thở dài, sau đó hỏi Hách Thiên Thần, “Các ngươi đã đưa nàng quay về?”


“Ừhm” Hách Thiên Thần gật đầu, Phong Ngự Tu không nói tiếp, Hách Cửu Tiêu trầm mặc, Tố Tố cảm giác bầu không khí không đúng, nàng không hề mở miệng, chỉ cẩn thận vuốt lại tóc của mình, lại vụng trộm liếc nhìn Hách Cửu Tiêu một cái.


Mục Thịnh chú ý đến ánh mắt của nàng, trong lòng cả kinh, “Nha đầu, lại đây.” Hắn vẫy tay gọi Tố Tố.
Tố Tố bị hắn kéo đến một bên, Mục Thịnh càng nghĩ càng cảm thấy Tố Tố thật to gan, nàng lại dám coi trọng Hách Cửu Tiêu, Huyết Ma Y Hách Cửu Tiêu.


Đây không phải là người mà tiểu cô nương như nàng có thể mong muốn. Thiến Dong, Yểu Nương, Vệ Vô Ưu, tạm thời không tính đến Tư Tô có dã tâm, chỉ là vài người trước đó, chưa kể đám nam nữ ở Hách Cốc xưa kia bị mất tích vô cớ, những người ở xung quanh Hách Cửu Tiêu sẽ không có kết cục tốt lành, đương nhiên ngoại trừ Hách Thiên Thần.


Có thể nói những người chết đi trước kia là do Hách Cửu Tiêu làm hại bọn họ, nhưng Hách Thiên Thần là đệ đệ của Hách Cửu Tiêu, dù sao Hách Cửu Tiêu cũng sẽ không làm hại thân đệ của mình, theo như hắn và Phong Ngự Tu chứng kiến và nghe thấy thì đừng nói là hại, người ta là yêu còn không kịp, Huyết Ma Y Hách Cửu Tiêu làm sao lại là người mà một nữ hài tử đơn thuần như Tố Tố có thể thích được.


Mục Thịnh ở bên cạnh hết nói Đông lại sang Tây với Tố Tố, không cho nàng tiếp cận Hách Cửu Tiêu, Phong Ngự Tu thấy hắn không đi xa, vì vậy yên tâm tiếp tục trò chuyện với Hách Thiên Thần, “Sau khi ta quay về tộc, đem chuyện lần này nói rõ đầu đuôi, tộc trưởng không trách ta, Xích Lang của chúng ta vốn là như vậy, có ân báo ân, có oán báo oán. Lần này là Ngao Kiêu tộc không đúng, nếu bọn họ muốn gây khó dễ, thì chúng ta ở đây chờ bọn họ.”


Có người đem rượu lên, Phong Ngự Tu bưng lên ly rượu, “Đến, chúng ta cạn chén!”


Nơi này không đựng rượu trong ly, cũng không phải trong chung, mà là một chiếc bát không lớn cũng không nhỏ, dường như được điêu khắc bằng một loại gỗ kỳ lạ nào đó, màu sắc rất đậm, bề ngoài phẳng phiu, không hề thô ráp, lại có vẻ thập phần tinh xảo, Hách Cửu Tiêu bưng lên một ly rượu đưa cho Hách Thiên Thần, hai người liền đứng uống rượu với Phong Ngự Tu, nghe hắn giới thiệu Xích Lang tộc.


Bóng đêm chưa buông xuống, rượu nước và thức ăn đều được chuẩn bị chu đáo, lửa trại được đốt lên ở khắp nơi, còn có rất nhiều ngọn đuốc, mùi hương của nhựa thông bị thiêu cháy hòa quyện trong không khí. Rất nhiều người sau khi làm xong việc, thì tụm năm tụm ba tụ tập ăn uống, trò chuyện, có ngồi cũng có đứng, không hề kiêng kỵ bất luận điều gì.


Bất quá đám người của Hách Thiên Thần đứng ở nơi này vẫn thu hút rất nhiều sự chú ý, những người ở cách xa một chút luôn luôn quan sát bọn họ, nam có nữ có, trong mắt tràn đầy nhiệt độ.
Hách Thiên Thần không để ý, hắn đang hỏi về Thiên Dũ Tuyền, Phong Ngự Tu giải thích cặn kẽ cho hắn.


Thiên Dũ Tuyền quả thật là hy hữu ở Vạn Ương, nguồn nước suối này thập phần nổi danh, thậm chí còn gây nên không ít cuộc phân tranh, nhưng hiệu quả của nó cũng không phải thần kỳ như vậy, mà là cần ngày ngày ngâm mình trong đó.


Đối với người bị thương nặng, mỗi lần nguồn suối phun nước vẫn không đủ dùng để trị liệu thương thế, người bị trọng thương không thể chậm rãi trị liệu, vì vậy tối đa chỉ có thể khống chế nhất thời, người bị thương nhẹ thì cũng sợ phiền phức, cũng ít có ai sử dụng, vì vậy nguồn nước này tuy rằng hiếm có, nhưng vẫn chưa rước lấy quá nhiều náo loạn.


“Chúng ta chỉ cần một chút, muốn thử xem có thể sử dụng được hay không.” Hách Thiên Thần trầm ngâm, hắn cũng không ôm quá nhiều hy vọng, nhưng dù sao cũng muốn thử một lần.


Hách Cửu Tiêu biết rõ đó là vì độc trên người của hắn, đệ đệ của hắn thủy chung lo lắng, cũng chưa hết hy vọng. Vì thế chỉ ở bên cạnh lắng nghe, không hề lên tiếng, hắn đang suy nghĩ còn có cái gì có thể thay thế Linh Tê Băng Thiền để sớm ngày giải độc, như vậy thì Hách Thiên Thần sẽ không cần suốt ngày lo lắng như thế.


Lần đó bị phát độc ở sau núi Hách Cốc, quả thật đã dọa Hách Thiên Thần một phen. Hách Cửu Tiêu mở miệng uống rượu, đôi mắt yêu dị chớp động, trong tầm mắt là một màu thanh lam ấm áp, tựa như nhan sắc của bầu trời hôm nay, khiến người ta say mê đắm đuối.


Nuốt xuống hương thơm đặc biệt của rượu, cảm thấy hợp khẩu vị, Hách Thiên Thần mím môi, lưu ý đến ánh mắt của Hách Cửu Tiêu đang nhìn hắn, hắn xoay người lại, ánh mắt của hai người giao nhau, Phong Ngự Tu thấy thế, lập tức biết điều chuẩn bị rời đi, “Ta đi trước chuẩn bị, đêm nay là Hào Nguyệt, phi thường náo nhiệt, trong chốc lát sẽ có người mang đến nước ấm, mặc kệ có dùng được hay không, coi như tắm rửa cũng được.”


Hách Thiên Thần nhìn thấy sự ôn nhu tràn ngập trong đôi mắt băng lãnh, giật giật mi, hắn không biết mình đã nói hay làm cái gì mà Hách Cửu Tiêu lại nhìn hắn như vậy, vẻ mặt lộ ra một chút nghi hoặc, Hách Thiên Thần bước đến gần, “Nhìn ta như vậy làm gì?”


“Bởi vì ta muốn nhìn như vậy.” Hách Cửu Tiêu khẽ mỉm cười, làm cho băng hàn trên khuôn mặt lạnh lùng dần dần tan rã, “Không phải lần đầu tiên nhìn ngươi như vậy, ngươi cho là vì nguyên nhân gì?”


“Bất luận là vì nguyên nhân gì thì trước tiên đi theo ta rồi nói sau.” Hách Thiên Thần nhìn thấy phía trước căn lều có người dừng bước, giao bồn tắm cho hai người khác nâng vào, biết rõ nước ấm đã chuẩn bị sẵn sàng.


Hắn kéo Hách Cửu Tiêu đi đến, mở ra rèm che, chỉ thấy bồn tắm rất lớn, cần mấy người mới có thể cùng nhau nâng lên, nước trong bồn vừa đủ để người ta bước vào mà không bị tràn ra. Thủ hạ của Xích Lang tộc không hề động chạm bất cứ thứ gì bên trong, đổ nước xong xuôi, bọn họ không dám nhìn thẳng, tầm mắt chỉ dám xẹt qua, nhưng lại tràn ngập hiếu kỳ.


Bọn họ không biết là ai mà lại đặc biệt như vậy, có thể làm cho Phong đại nhân đồng ý tặng Thiên Dũ Tuyền, trong khi đây là phần nước suối mà hắn đã phái người đem về chỉ dành riêng cho Mục công tử.


Nay nhìn thấy hai người mặc phục sức Trung Nguyên, thì bọn họ mới biết quả thật là đặc biệt. Không chỉ là vì dung mạo mà còn bởi vì khí chất, tóm lại không giống phàm nhân. Bọn họ vừa tiến vào thì tựa hồ tốc độ lưu chuyển của không khí cũng có một chút bất đồng.


Không dám nhìn nhiều, đám người lặng lẽ lui ra, không chạm vào bất luận một vật gì ở trong lều. Xích Lang tộc nhìn có vẻ rất tùy tiện, nhưng lại thập phần tuân lệnh chỉ thị, không có nửa điểm sai sót.


“Hảo cho một cái Xích Lang tộc.” Hách Thiên Thần thản nhiên tán thưởng, lúc này Hách Cửu Tiêu đi đến sau lưng Hách Thiên Thần, cởi ra đai lưng của hắn, Hách Thiên Thần đè lại tay của Hách Cửu Tiêu, “Người muốn tắm rửa là ngươi, không phải ta.”


Xoay người lại, hắn mở ra vạt ngoại bào của Hách Cửu Tiêu, “Thừa dịp nước còn ấm, mau bước vào, là hữu dụng hay vô dụng, thử xong rồi nói cho ta biết.”


Bàn tay đặt trên thắt lưng của hắn buông ra, Hách Cửu Tiêu để cho hắn giúp thoát hạ ngoại bào, “Nếu không có hiệu quả thì ngươi tiến vào cùng ta tắm rửa, dọc đường ra mồ hôi, có phải cảm thấy khó chịu hay không?”


“Cũng không phải không thể chịu nổi, ta không làm nũng đến mức như vậy.” Hách Thiên Thần đặt y phục của Hách Cửu Tiêu sang một bên, lấy ra một bộ y phục sạch sẽ khác từ trong tay nải, lúc này Hách Cửu Tiêu đã ngâm mình vào nước.


Nước trong bồn là Thiên Dũ Tuyền được đun sôi, màu sắc đậm hơn so với nước bình thường một chút, hơi có màu trắng đục, có một hương vị đặc biệt, không phải mùi thơm cũng không hề thối, tựa như một loại hỗn hợp thảo dược hòa quyện vào nhau.


Hách Thiên Thần cầm lấy chiếc khăn giắt trên thành bồn, nhúng vào nước, rồi đẩy mái tóc xõa dài của Hách Cửu Tiêu sang một bên, sau đó chà lưng cho hắn, “Thế nào?” Đi xuống dọc sống lưng, sau đó Hách Thiên Thần dùng tay ấn xuống bả vai của Hách Cửu Tiêu, có thể cảm giác được mạch đập của Hách Cửu Tiêu lúc nói chuyện, “Nguồn suối này ở sâu trong một nơi có nhiều thảo dược quý hiếm, dược lực ngấm vào trong nước, quanh năm suốt tháng, địa thế thay đổi làm cho nó phun trào, vì vậy trong nước mới hàm chứa dược lực.”


“Ta hỏi là nó có hữu hiệu với ngươi hay không.” Hách Thiên Thần nhéo mạnh một cái trên vai của Hách Cửu Tiêu, ánh mắt trở nên nguy hiểm, Hách Cửu Tiêu ngửa ra phía sau, đưa tay giữ chặt một phần thanh y, “Ngươi có thể bước vào.”


“Vô dụng?” Hách Thiên Thần có một chút thất vọng, rồi lại xác nhận, “Ngươi ngâm mình thêm một chút thử xem.”


“Cho dù có ngâm lâu cỡ nào thì cũng vô dụng.” Hách Cửu Tiêu nói một chuỗi tên thảo dược, “Mấy thứ này có công hiệu khép lại vết thương, còn đối với nội thương thì có tác dụng ổn định, nhưng nếu muốn giải độc….” Hắn lắc đầu, “Già Lam không phải dễ hóa giải như thế.”


“Ta đã hiểu.” Hách Thiên Thần thở dài, là hắn quá nóng vội, tới gần bồn tắm, hắn ôm lấy cổ của Hách Cửu Tiêu, “Ta không muốn nhìn thấy ngươi phát độc. So với việc uống thuốc độc để áp chế thì không bằng kiểm soát không cho mình sử dụng dị lực sẽ tốt hơn, ngươi tuyệt đối phải nhớ kỹ, nếu không, ta sẽ phải nhìn ngươi uống thuốc độc để khắc chế Già Lam.”


“So với uống thuốc độc khiến cho ta không thể chạm vào ngươi, ta tình nguyện kiềm chế không sử dụng dị lực.” Hách Cửu Tiêu xoay người cởi bỏ đai lưng của Hách Thiên Thần, y mệ của Hách Thiên Thần bị nước thấm ướt, dần dần lan lên phía trên, đứng bên ngoài bồn tắm, ngoại bào của hắn bị Hách Cửu Tiêu cởi ra, vẫn chưa thoát hết hoàn toàn thì cả người lẫn y phục đều bị kéo vào trong nước.