Giọng nói vừa dứt, tiếng gió bên ngoài luồn qua sơn cốc, dường như đang gào rít, củi khô bị thiêu cháy, không ngừng vang lên tiếng lách tách, ánh lửa chiếu rọi trên khuôn mặt lạnh lùng yêu dị của Hách Cửu Tiêu, trong đôi mắt băng lãnh dường như cũng có hỏa diễm đang bừng cháy, giờ khắc này chỉ còn sự yên lặng và u tịch, cơ hồ làm cho người ta hít thở không thông, cũng có thể khiến người ta run rẩy.
Hách Thiên Thần ngồi dậy, ngoại bào đắp lên người như một chiếc chăn mỏng, hắn nhìn vết máu dính trên đó, giống như đã lo lắng một hồi lâu, sau đó mới trầm giọng nói, “Nếu chúng ta không phải huynh đệ…”
Lời nói dừng ngay giữa chừng.
Dĩ vãng, trước khi hắn thừa nhận tình ý với Hách Cửu Tiêu, đây là lý do làm hắn do dự nhất, mà đến khi hắn và Hách Cửu Tiêu không thể chia lìa, không thể dứt bỏ đối phương thì bỗng nhiên có người lại nói bọn họ không phải huynh đệ huyết thống.
Điều này làm cho hắn không biết phải nghe theo ai.
“Là Diễm Hoa đã nói, ta nghe thấy tiếng la của nàng.” Hách Thiên Thần nhìn chăm chú vào ánh lửa ở trước mắt, cho đến khi không còn nhìn thấy hết thảy những gì ở xung quanh, trước mắt chỉ còn một màu lửa đỏ, giống máu, cũng giống tình yêu của Hách Cửu Tiêu, mãnh liệt, nóng rực, khắc thật sâu vào lòng của hắn.
Hắn than nhẹ, thấp giọng nói nhỏ, “Nhưng mà ta…..hy vọng đây không phải là sự thật.”
Nhắm mắt lại, hắn ngửa đầu rồi thở hắt ra, cổ họng phập phồng, tựa hồ đang bị cái gì đè nén, cần cổ vẽ nên một đường cong, lộ ra vài dấu vết ở bên gáy mà Hách Thiên Thần không muốn Hách Cửu Tiêu nhìn thấy, hắn mong nó sẽ sớm mờ đi, lúc này vẫn dùng tóc để che kín.
Vì bị siết chặt cổ mà lưu lại vết bầm, sau vài canh giờ thì càng thêm đậm màu, thậm chí từ đỏ sẫm chuyển sang bầm tím, thật sự rợn người.
Hách Cửu Tiêu nhìn thấy những vết thương kia, đồng tử chợt co rút nhanh, khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng lại hiện lên vài tia tái nhợt, thần sắc đông cứng như băng thạch, nhẹ nhàng xoa lên những vết bầm tím, Hách Thiên Thần đột nhiên giật mình, nhưng cũng đã chậm.
Hắn cũng đưa tay sờ lên cổ của mình, rồi bình tĩnh nhìn Hách Cửu Tiêu, “Ngươi vẫn chưa giết ta, chẳng phải hay sao?”
Hách Cửu Tiêu không lên tiếng mà chỉ nghiêng người ôm lấy thắt lưng của Hách Thiên Thần, khẽ cắn ở bên gáy rồi di chuyển dần đến hàm dưới của hắn, “Về sau không được mạo hiểm, còn chuyện của chúng ta thì không quan hệ đến kẻ khác, vô luận có người nói cái gì thì ta vẫn là người thân duy nhất của ngươi, ngươi cũng là người duy nhất ở trên đời này mà ta thừa nhận là thân nhân.”
Lời này có nghĩa là hắn căn bản không thừa nhận Diễm Hoa có quan hệ với hai huynh đệ bọn họ, vô luận nàng nói như thế nào thì hắn cũng không bận tâm, cũng sẽ không đặt ở trong lòng.
Chính là vì vậy nên khi Hách Cửu Tiêu nghe Hách Thiên Thần nói như thế thì hắn cũng không phản ứng quá lớn. Việc mà hắn đã xác định, vô luận là ai nói như thế nào thì cũng đều vô dụng.
Hách Thiên Thần biết rõ tính tình của Hách Cửu Tiêu, ngồi dậy, hắn và Hách Cửu Tiêu đối diện, sau đó hắn nghiêm mặt nói, “Nhưng ngươi phải biết rằng, theo như lời của Diễm Hoa, thân thế của nàng không phải bình thường, trên người của nàng còn mang theo phương thức bào chế Hồng Nhan, dung mạo bị hủy, tâm trí thất thường, nay nàng đột nhiên xuất hiện rồi nói ra những lời này, ngươi không cảm thấy kỳ quái hay sao?”
“Không cần bận tâm, nếu ngươi muốn biết rõ ràng thì sau khi chúng ta quay về sẽ đi tìm nàng, nàng đã hiện thân, cũng đừng tưởng rằng sẽ dễ dàng rời đi như vậy.” Những lời này vừa trầm vừa lạnh, Hách Cửu Tiêu chưa từng có một chút kính trọng đối với Diễm Hoa, trong trí nhớ của hắn thì Diễm Hoa cũng tương tự như mẫu thân Diễm Âm của bọn họ, chung quy cũng chỉ là một người.
“Tóm lại ngươi không nên suy nghĩ lung tung, vô luận chúng ta có phải là huynh đệ hay không thì quan hệ của chúng ta vẫn không thay đổi!” Ánh mắt như chim ưng, sắc bén nhϊế͙p͙ nhân, Hách Cửu Tiêu nhíu mi lại rồi bất chợt đè Hách Thiên Thần xuống, đôi mắt chăm chú nhìn hắn, “Ngươi có biết trước đây ta đã từng suy nghĩ, nếu ngươi và ta không phải huynh đệ thì giữa chúng ta không có gì liên hệ, nguyên nhân chính là vì không thể chấp nhận điểm này, nên bất luận như thế nào thì ta cũng đều muốn chiếm được ngươi, như vậy, ngoại trừ huyết thống thì chúng ta cũng sẽ không tách ra.”
Hách Cửu Tiêu cúi xuống nhìn hắn, hai tay chống hai bên hông của Hách Thiên Thần, “Ta đối với ngươi như thế nào, giữa chúng ta có phải là huynh đệ hay không, thì ta chỉ muốn ngươi, người ta muốn là Hách Thiên Thần!”
Ánh mắt của Hách Cửu Tiêu vẫn như ngày xưa, khi bọn họ chưa định tình là lúc Hách Thiên Thần thường xuyên nhìn thấy, giống như một đôi tay hung hăng chộp tới, đòi lấy thứ mà hắn muốn, mà ở trước mặt hắn chỉ có một người – Hách Thiên Thần.
Hơi nhíu mi lại, Hách Thiên Thần đưa tay mơn trớn trên khuôn mặt của Hách Cửu Tiêu, lướt qua hàng lông mày như đao phong, rồi trượt xuống chiếc cằm kiên nghị, sau đó kéo khuôn mặt của Hách Cửu Tiêu đến gần, “Chẳng lẽ ta lại không biết điểm này?”
“Sẽ không thay đổi bất cứ chuyện gì, ta và ngươi đều biết rõ.” Hách Thiên Thần nói xong rồi kéo thân thể đang chống tay của Hách Cửu Tiêu xuống gần, sau đó ôm lấy hắn, “Ta chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày ta nói như vậy, nhưng ta thật sự muốn nói cho ngươi biết, ta tình nguyện ngươi là ca ca của ta, tình nguyện chúng ta là huynh đệ.”
Cho dù như thế sẽ bị người đời khinh thường và phỉ nhổ, nhưng đối với Hách Thiên Thần, ngoại trừ tình yêu, hắn quả thật xem Hách Cửu Tiêu như huynh trưởng, cho nên mới nhượng bộ nhiều việc như vậy, chấp nhận có đôi khi Hách Cửu Tiêu sẽ quan tâm quá mức đến hắn một cách vô lý.
Nếu quan hệ huyết thống thật sự bị cắt đứt thì bọn họ liền trở thành hai người không có gì dính dáng đến nhau. Không phải huynh đệ thì tình cảm giữa bọn họ sẽ không phạm phải tội lớn như vậy, vốn nên cao hứng, nhưng Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu lại không cảm thấy vui mừng.
Ngoại trừ tình yêu, hai người bọn họ còn có huyết thống ràng buộc, vô luận đôi bên có thay đổi như thế nào thì máu mủ tình thâm thủy chung vẫn tồn tại. Bọn họ vốn hết lòng tin tưởng như thế, lúc này hết thảy lại có khả năng hoàn toàn bị phủ định.
Nói không lo lắng là đang dối lòng, đối với vấn đề này thì không ai trong hai người bọn họ lại không bận tâm.
Bọn họ quả thật có điểm tương tự, đều có dị năng, nhưng cũng không thể nói rõ bọn họ là huynh đệ đồng phụ đồng mẫu, bọn họ vẫn chưa thể khẳng định những người khác trong Yêu Hồ tộc cũng có dị năng hay không. Tỷ như Mục Thịnh, màu sắc trên tóc của hắn có một chút khác biệt so với người thường, không biết hắn còn điểm nào đặc biệt hay không.
Trong lúc trầm mặc, Hách Thiên Thần cảm giác được thân thể lạnh như băng của Hách Cửu Tiêu, liền ngẩng đầu hôn lên khóe miệng của hắn. Tay trái vẫn vô lực, Hách Thiên Thần dùng tay phải đang choàng qua lưng của Hách Cửu Tiêu để kéo hắn ngã lên người của mình, “Nội thương của ngươi chưa lành, tuyệt đối không được để nhiễm phong hàn.”
Hách Cửu Tiêu cúi người xuống rồi trực tiếp hôn lên môi Hách Thiên Thần, đưa tay nâng đầu của hắn lên, làm cho nụ hôn càng thêm sâu sắc, bờ môi chạm nhau, ngậm nuốt đối phương, rồi lại nhẹ nhàng buông ra, sau đó Hách Cửu Tiêu trượt môi xuống bên cổ của Hách Thiên Thần, cứ giữ nguyên tư thế như vậy mà không chịu dời đi.
Hách Thiên Thần thấy hắn tạm dừng, vừa lắc đầu vừa nói, “Thoạt nhìn sẽ khiến người ta sợ hãi, nhưng không có gì đáng ngại.”
Chỉ là tụ máu dưới da, Hách Cửu Tiêu đương nhiên biết, nhưng đây là dấu vết mà tự tay hắn lưu lại, hắn thiếu chút nữa đã chính tay giết chết Hách Thiên Thần, bờ môi nhè nhẹ mơn trớn trên cổ của Hách Thiên Thần. Hách Cửu Tiêu ngồi dậy rồi lấy ra một lọ dược, khuôn mặt nghiêm nghị khi thoa thuốc, sau đó dùng ngón tay dịu dàng xoa nhẹ lên vết thương
Bóng của Hách Cửu Tiêu khắc trên vách núi, động tác của hắn chuyên chú mà lại cẩn thận, vết thương này không cần thoa dược thì cũng sẽ lành lặn, bọn họ đều biết như thế, nhưng Hách Cửu Tiêu không dừng lại động tác, Hách Thiên Thần cũng không ngăn cản.
Ngửa đầu, Hách Thiên Thần ngửi được mùi hương thảo dược, trong lòng nghĩ đến Linh Tê Băng Thiền đã vỡ vụn, bỗng nhiên nghe thấy Hách Cửu Tiêu nói với hắn, “Nếu ta lại bị phát độc, ngươi không được để cho ta tổn thương ngươi, ta không cho phép ngươi làm như vậy.”
“Ta sẽ trực tiếp làm cho ngươi hôn mê, không cho ngươi tổn thương ta, ngươi thấy thế nào?” Hách Thiên Thần nói nhẹ nhàng, cố ý vui đùa, không muốn Hách Cửu Tiêu tiếp tục tự trách. Tuy nhiên, nếu muốn làm cho Hách Cửu Tiêu hôn mê khi Già Lam phát tác thì cũng không phải đơn giản như vậy, bất quá cũng có thể thử một lần.
“Tùy ngươi muốn làm thế nào cũng được, chỉ cần đừng làm cho ta tổn thương ngươi.” Hách Cửu Tiêu lạnh lùng nói. Cho dù Hách Thiên Thần đánh hắn bị thương thì hắn cũng không bận tâm.
Hách Thiên Thần không nói, chờ Hách Cửu Tiêu thoa thuốc cho hắn xong, rồi dựa vào người Hách Cửu Tiêu mà nằm xuống. Suốt đêm, không còn ai tiếp tục lên tiếng, những cơn gió lạnh thổi qua từng đợt bên ngoài cửa hang, nhiệt độ trong hang động rất thấp, Hách Thiên Thần vẫn choàng tay ôm lên lưng Hách Cửu Tiêu.
Dưới vực thẳm không có thức ăn, nguồn nước cũng ít, bọn họ phải mau chóng đi lên, Thiên Cơ Các và Hách Cốc không biết như thế nào, các môn phái khác sẽ ra sao, những chuyện này đều phải lo lắng. Nghĩ như thế, hai người bất tri bất giác đi vào giấc ngủ.
Hừng đông, ở trong hang động có tiếng gió rất nhỏ, Hách Cửu Tiêu bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện.
“Ta không muốn chết….thả ta ra…..thả ta ra….”
“Thiếu chủ….thiếu chủ giết người…..chạy mau…”
“Cốc chủ bị bệnh…..Hắn hại chết Cốc chủ!”
“Mau rời khỏi Hách Cốc, tiếp tục như vậy thì chúng ta sẽ bị giết chết…”
Những lời này dường như của những người khác nhau, nhưng tất cả đều xuất phát từ miệng của một người, là Hách Thiên Thần. Hắn nhắm chặt hai mắt, trên trán có mồ hôi, hai tay cứng còng, trong miệng không ngừng nói mê, sắc mặt trắng bệch.
Hách Cửu Tiêu dùng sức lay chuyển hắn. “Thiên Thần! Tỉnh, tỉnh lại!”
Hách Thiên Thần tựa hồ đang giãy dụa với thứ gì đó, há miệng hô hấp, trước ngực kịch liệt phập phồng, ngửa đầu nói tiếp những lời đối thoại kỳ quái, Hách Cửu Tiêu mạnh mẽ kéo hắn, ghé vào lỗ tai, rồi hô to tên hắn.
Tiếng nói mê đình chỉ, Hách Thiên Thần đột nhiên mở mắt, ánh mắt trở nên trong vắt, sự sắc bén lóe lên rồi biến mất, khôi phục về bình tĩnh, dường như có một chút đăm chiêu, “Ta vừa nói cái gì?”
Hách Cửu Tiêu lặp lại lời nói của hắn, “Ngươi không biết ngươi đã nói cái gì?” Hắn cảm thấy Hách Thiên Thần có điểm không thích hợp.
Lau đi mồ hôi trên trán, Hách Thiên Thần lại ngã ra sau, nhìn đến vách đá gồ ghề phía trên đỉnh hang, không hề nói tiếp, sự yên lặng kỳ dị chậm rãi khuếch tán trong hang động, Hách Cửu Tiêu ở ngay bên cạnh nhìn hắn, nghĩ đến điều gì đó rồi bỗng nhiên tỉnh ngộ.
“Ngươi lại nhìn thấy? Có phải hay không?” Hách Cửu Tiêu cúi người nhìn hắn.
Lúc trước, khi Thiến Dong chết, Hách Thiên Thần đã từng nói rằng, nếu một người trước lúc chết mà ý niệm quá mạnh thì, không cần tiếp xúc hắn vẫn có thể thấy được nội tâm của người đó. Khi ấy Hách Thiên Thần đã có cảm ứng, lúc này bọn họ ở dưới vực thẳm của Hách Cốc, bên ngoài hang có một lượng lớn hài cốt không thể đếm xuể, ngoại trừ những người mà Hách Vô Cực giết chết, còn có những kẻ đã bị Hách Cửu Tiêu sai người ném xuống đáy cốc.
Nơi đây quanh năm suốt tháng đã tụ tập ý niệm cuối cùng, cũng như trí nhớ trước khi tử vong của những người đã chết.
Hách Thiên Thần bị Hách Cửu Tiêu nhìn như vậy nên không thể phủ nhận, “Ta nhìn thấy rất nhiều ký ức, đều là ý niệm trong đầu của những người đó trước khi chết. Bọn họ rất sợ ngươi, bọn họ biết rằng sẽ chết trong tay của ngươi.”
Thiếu chủ chính là Hách Cửu Tiêu, còn Cốc chủ lại là Hách Vô Cực, đó là Hách Cốc trước kia.
Hách Thiên Thần đứng lên, đi đến bên ngoài hang, sắc trời đã bừng sáng, hắn đứng trước cửa hang, chiếc bóng chiếu xuống mặt đất, kéo dài vào trong hang động, bỗng nhiên bóng dáng hơi loạng choạng, hắn vịn vào cửa hàng, Hách Cửu Tiêu lập tức tiến lên đỡ lấy hắn, “Sao lại thế này?”
Hách Thiên Thần đưa lưng về phía Hách Cửu Tiêu, Hách Cửu Tiêu làm cho hắn xoay lại, nhìn đến sắc mặt của hắn, đêm hôm trước vẫn còn khá ổn, trải qua một đêm nghỉ ngơi, vốn là phải rất tốt, nhưng giờ khắc này nhìn hắn lại giống như một người sắp chết, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên người.
“Không sao.” Giọng nói của hắn vẫn trấn định như trước, miễn cưỡng mỉm cười, “Chẳng qua là vì tình trạng thân thể không tốt, mà lại nhìn thấy quá nhiều oán niệm của người chết, cảm giác được quá nhiều chuyện, vì vậy mới chịu không nổi.”
Dứt lời, bỗng nhiên cả người của hắn khuỵu xuống, Hách Cửu Tiêu vội vàng đỡ lấy hắn, “Ngươi còn nói là không sao?”
“Thật sự không sao.” Hách Thiên Thần nhắm mắt lại, “Không phải là lần đầu tiên, trước kia đã từng như vậy, nghỉ ngơi một lát thì sẽ ổn.”
Trước kia đã từng xảy ra tình huống như vậy, có nghĩa là Hách Thiên Thần đã từng đối mặt với quá nhiều oán niệm bị tích tụ trong những xác chết? Hách Cửu Tiêu không tiếp tục truy vấn, hắn chỉ muốn nhanh chóng dẫn Hách Thiên Thần rời xa chỗ này.
Chờ Hách Thiên Thần khôi phục, hai người dùng nước trong hồ rửa mặt một chút rồi tìm đường trở về, bọn họ giặt sạch những vết máu bám trên ngoại bào, sau khi mặc vào ổn thỏa thì liền đi đến trước mặt những đống hài cốt chất chồng dưới đáy cốc.
“Ngươi thật sự không sao?” Hách Cửu Tiêu lại xác nhận.
“Không sao, chỉ là nhớ lại những chuyện không tốt, hiện tại thì sẽ không.” Hách Thiên Thần tựa hồ không muốn nhiều lời, đi một vòng men theo đáy cốc nhưng không thể tìm được đường ra, con đường duy nhất có thể trở về chính là đường cũ.
Nhìn lên phía trên, bọn họ tìm kiếm những vách đá lồi lõm nhô ra, hoặc những cành cây có vẻ bền chắc, Giao Tàm ti của Hách Thiên Thần có thể mượn lực kéo bọn họ đi lên, nội thương của Hách Cửu Tiêu vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, nhưng sau khi nghỉ ngơi một đêm thì muốn sử dụng nội lực cũng không thành vấn đề.
Xác định được một đường đi dễ dàng nhất, Hách Thiên Thần phóng ra Giao Tàm ti, tay trái của hắn tạm thời không thể dùng sức, Hách Cửu Tiêu ôm chặt thắt lưng của hắn, tiếp theo Hách Thiên Thần rút lấy Giao Tàm ti, rồi giẫm chân trên mỏm đá nhô ra, vọt người nhảy lên.
Khoảng cách mấy trăm trượng, cẩn thận đi được một nửa, cánh tay đang ôm Hách Thiên Thần của Hách Cửu Tiêu bỗng nhiên siết chặt, gắt gao nhìn chằm chằm vào một vật cũ kỹ bám trên cành cây, toàn thân trở nên căng cứng.
“Làm sao vậy?” Hách Thiên Thần nhìn theo tầm mắt chăm chú của hắn, đó là một mảnh vải rách.
Trải qua gió táp mưa sa, miếng vải đã bị phai màu, nhìn không ra bộ dáng ban đầu, nhưng sát đường biên của mảnh vải có thêu một loại hoa văn bằng những sợi chỉ màu ngân bạch, hình dáng thập phần cổ quái, dường như có rất nhiều loại thú quấn quanh, có vẻ phi thường đặc biệt.
Hách Cửu Tiêu chăm chú nhìn nó, mỗi một từ thốt ra từ miệng của hắn đều mang theo sát khí và băng hàn, “Khi Già Lam chết, trên người của hắn đã mặc ngoại bào bằng loại vải dệt này, ta nhận ra hoa văn của nó.”
Năm đó Độc Y Già Lam bị Hách Cửu Tiêu giết chết, thi thể bị ném xuống vực thẳm, nay bọn họ lại nhìn thấy một miếng vải rách.
Khi Già Lam chết thì vẫn mặc y phục, vì sao lại có một mảnh vải bám vào cành cây?
Nhìn không rõ màu sắc, một bên bám vào đầu cành cây, một bên vướng vào hõm núi, tung bay đón gió. Hách Thiên Thần nhìn nó, thì bỗng nhiên hiểu được người nào đã giúp Lý Miên Ca thay đổi giọng nói.
“Độc Y Già Lam, hắn không chết.”