Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Quyển 4 - Chương 167

“Vì sao ngươi luôn luôn không nghe lời ta?” Trong miệng của Hách Cửu Tiêu trách cứ, nhưng hai tay vẫn ôm chặt Hách Thiên Thần vào lòng.


Hách Thiên Thần cảm thấy khó thở, hít vào một hơi, hắn bị thương ngay trước ngực nhưng lúc này hắn cũng không muốn buông Hách Cửu Tiêu ra, hai người ôm chầm lấy nhau, hắn thấy thần trí của Hách Cửu Tiêu vẫn còn thanh tỉnh, cũng không đến mức nghiêm trọng, chưa mất đi lý trí, bất giác nhẹ nhàng thở ra.


“Ta đã nghe lời ngươi.” Hắn tự giải bày, mới vừa rồi mạo hiểm đều bị vứt ra sau đầu, nhẹ nhàng mỉm cười, “Nếu ngươi muốn dùng dị năng mang theo ta thì e rằng càng thêm tốn lực, cho nên ta buông tay, ta tin ngươi sẽ không chết.”


“Nhưng ta không muốn ngươi cùng nhau rơi xuống đây.” Hách Cửu Tiêu nhíu mày, đưa tay vén qua mái tóc trên trán của Hách Thiên Thần, thay hắn lau đi vết máu bắn trên mặt khi giết người lúc trước, Hách Cửu Tiêu nghiêm mặt trách cứ.


“Ngươi đừng quên ta đã bị thương, là ta không thể cầm cự nên mới rơi xuống đây, như thế cũng không được hay sao?” Hách Thiên Thần thản nhiên nhướng mi.


Hách Cửu Tiêu biết rõ đây không phải sự thật, nhưng đối với câu trả lời của Hách Thiên Thần thì hắn lại không biết nên nói cái gì cho phải, nghe Hách Thiên Thần nhắc đến thương thế, hàng lông mày của Hách Cửu Tiêu càng thêm nhíu chặt, đặt Hách Thiên Thần xuống, hắn mở ra vạt y bào trước ngực của Hách Thiên Thần, “Đây là cái gì?”


Hắn giơ lên một vật đã bị vỡ thành hai mảnh, là nó chặn lại mũi kiếm vốn đã đâm thẳng vào ngực của Hách Thiên Thần, làm cho hướng đi bị lệch sang một bên, vết thương rất dài, cũng đặc biệt sâu, tuy rằng máu chảy rất nhiều nhưng vẫn chưa tổn thương đến chỗ hiểm, cho nên Hách Thiên Thần mới có thể cầm cự lâu như vậy.


Linh Tê Băng Thiền. Vật bị vỡ thành hai mảnh là Linh Tê Băng Thiền.
Hách Thiên Thần giật mình, thật vất vả mới đoạt được Linh Tê Băng Thiền, thế nhưng lúc này nó đã bị vỡ nát, hắn thở dài, giọng nói chua sót, “Là nó cản một kiếm cho ta, cũng tương đương……hủy đi thuốc giải của ngươi.”


“May mắn ngươi đặt nó ở trong ngực.” Hách Cửu Tiêu đỡ lấy bả vai của Hách Thiên Thần, giẫm lên bạch cốt dưới chân rồi tìm một nơi có thể nghỉ ngơi, sau đó che lại vạt y bào trước ngực của Hách Thiên Thần, trong miệng tiếp tục nói, “Nếu ngươi chết, ta được thuốc giải thì có ích gì.”


Hách Thiên Thần lắc đầu, trong tiếng thở dài lại lộ ra vài phần ý cười bất đắc dĩ, hắn đặt nó trong ngực là vì sợ đánh rơi hoặc bị hư hao, không ngờ trong lúc nguy cấp thì nó lại trở thành vật đã cứu mạng hắn.


Hách Cốc nằm bên trong rừng núi, vách đá phía sau lưng cao đến mấy trăm trượng, tứ phía đều có núi non vờn quanh, đập vào mắt tất cả đều là cỏ cây khô héo và những mỏm đá gồ ghề lồi lõm, vô số bạch cốt chồng chất lên nhau, một bên được mặt trời rọi sáng, bên còn lại bị bóng núi che lấp, bị vây bên trong bóng râm.


Hai người tìm được một hang động, không biết nơi này đã bị năm tháng bào mòn bao lâu, cửa vào rất nhỏ, nhưng bên trong lại rất rộng rãi, có một hồ nước, có thể sử dụng để tẩy đi vết máu trên người.


Chính là vì điểm này nên bọn họ quyết định ngủ lại ở đây, Hách Thiên Thần vẫn mang theo chiếc túi gấm mà Hách Cửu Tiêu đã đưa cho hắn trước kia, bên trong không hề thiếu thuốc trị thương, trị liệu ngoại thương và nội thương đều có. Sợ rằng chỉ trong một thời gian ngắn không thể tìm thấy nguồn nước khác nên bọn họ chỉ dùng nước để tẩy lên người, không dám ngâm cả thân vào trong nước.


Ngồi bên hồ nước, Hách Thiên Thần thoát hạ ngoại bào, lộ ra vết thương trước ngực, Hách Cửu Tiêu đã uống xong thuốc trị nội thương, lúc này chỉ còn lại một mảnh vải trên y bào của Hách Thiên Thần là không bị dính máu, vì vậy liền xé xuống để băng bó vết thương.


Cẩn thận thoa thuốc cho Hách Thiên Thần rồi nhẹ nhàng băng bó, hàng lông mày nhíu chặt của Hách Cửu Tiêu vẫn chưa thả lỏng, sắc mặt băng lãnh so với gió lạnh bên ngoài càng thêm giá rét.


“Chuyện gì đã xảy ra với cái tên Vong Sinh?” Hách Cửu Tiêu nhìn thấy kẻ đâm kiếm là Vong Sinh, hắn trầm giọng hỏi Hách Thiên Thần, “Hắn muốn giết ngươi, cơ mật của Thiên Cơ Các cũng là do hắn tiết lộ, ngươi lần này liều lĩnh dụ ra kẻ phản đồ, cũng tìm ra kẻ đứng sau lưng là Lý Miên Ca, nhưng thiếu chút nữa ngươi đã chết! Sau này không được liều lĩnh như vậy!”


Đồng tử sắc bén, ánh mắt sáng quắc, Hách Cửu Tiêu hiển nhiên là tức giận không ít, Hách Thiên Thần ngỡ ngàng nâng mắt lên, “Ngươi cũng biết?”


“Ta làm sao lại không biết” Quấn một vòng khăn trắng cuối cùng, rồi bó lại trước ngực Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu vẫn nhíu chặt mày, “Khi đó ngươi tiến cung một mình, cố ý truyền lời lại, nhưng không dẫn theo thủ hạ, chính là vì muốn âm thầm động thủ, thứ nhất là muốn xem trong Thiên Cơ Các có người nào hành động khác thường hay không, thứ hai là dụ cho người tung ra lời thị phi phải xuất hiện.”


“Không có chuyện gì có thể gạt được ngươi.” Hách Thiên Thần gật đầu rồi nói một cách thản nhiên, “Bọn họ quả nhiên tiến đến, nhưng ta không ngờ Phương Thiên Nhai lại đến trước bọn họ một bước, sau đó ngươi dẫn người đi Hách Cốc, ta chỉ có thể trước tiên chạy đến để tìm ngươi.”


“Ngươi không sợ Thiên Cơ Các xảy ra chuyện hay sao?” Hách Cửu Tiêu vỗ về tóc của hắn rồi thấp giọng hỏi nhỏ.
Hách Thiên Thần nâng mắt lên nhìn Hách Cửu Tiêu, “Ta càng sợ ngươi xảy ra chuyện.”


Trong đôi mắt lạnh như băng của Hách Cửu Tiêu dường như có cái gì hơi chớp động, càng lúc càng nhiều, hòa tan lãnh ý, bàn tay đặt ở trước ngực của Hách Thiên Thần vờn ra sau lưng, hai người ôm nhau, kề sát vầng trán, chậm rãi đến gần, Hách Thiên Thần hơi nâng lên khóe miệng, rồi mở miệng nghênh đón.


Gắn bó như môi với răng, hít vào hơi thở của nhau, xâm nhập vào miệng của đối phương, bọn họ đều có cảm giác may mắn khi sống sót sau tai nạn.


Thối lui thân, Hách Thiên Thần vừa nhìn vết thương trước ngực của mình vừa hỏi Hách Cửu Tiêu, “Rốt cục ngươi đã suy nghĩ như thế nào?” Hắn dường như đã chịu đựng hết tất cả nỗi kinh hoàng và sợ hãi, “Ngươi không muốn làm cho Thiên Cơ Các bị tổn hại, nhưng lại cố tình dẫn những kẻ đó đến Hách Cốc, ngươi có biết chuyện này nguy hiểm lắm hay không?”


Nghe ra sự chất vấn trong lời nói của hắn, Hách Cửu Tiêu ôm hắn rồi nhìn ra ngoài hang động, giọng nói trở nên lạnh lẽo, “Ta chỉ muốn nhìn một chút đến tột cùng có bao nhiêu người có mưu đồ không nên có, nhìn xem võ lâm có bao nhiêu kẻ đáng chết, ta có nên tiếp tục kế hoạch ban đầu hay không.”


Hách Thiên Thần chấn động, hắn biết kế hoạch ban đầu của Hách Cửu Tiêu là cái gì, đó chính là muốn khống chế toàn bộ giang hồ, khống chế sinh tử của các môn phái. Trước khi bọn họ gặp nhau thì Hách Cửu Tiêu đã hợp tác với Sở Thanh Hàn, có triều đình ủng hộ thì việc nắm lấy giang hồ trong tay, ngồi lên ngôi vị bá chủ cũng không phải là không có khả năng.


“Nếu quan hệ huynh đệ của chúng ta bị người ngoài vạch trần, sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện, muốn tránh cái gọi là nhân sĩ chính đạo dây dưa không rõ, chỉ có thể tự mình chủ động, đem sinh tử của mọi người nắm trong tay.” Lời này tựa như truyền đến từ địa phủ, mà không phải từ trong miệng của Hách Cửu Tiêu, ánh mắt sắc bén lạnh lùng phóng ra ngoài hang động. Khi hắn nói chuyện, có một loại hơi thở vô cùng âm u, gần như điên cuồng đang tràn ngập khắp không gian nơi này.


Hách Thiên Thần hơi nhắm mắt lại. Hắn biết đây không phải nói đùa, từ khi Hách Cửu Tiêu dùng đôi mắt yêu dị nhìn hắn như con mồi, lại dùng chính sinh tử của mình để uy hϊế͙p͙ bắt hắn phải đáp lại tình ý, cũng là lúc hắn đã hiểu rõ trong lòng của Hách Cửu Tiêu chứa đựng bao nhiêu hắc ám và điên cuồng.


Người khác chỉ trích, nhục mạ, mắng nhiếc, đối với Hách Cửu Tiêu hoàn toàn vô nghĩa, nếu những người đó trong mắt của hắn căn bản đã không tồn tại thì những lời quở trách cũng chẳng khác gì tiếng gió bên tai. Sở dĩ hắn dùng dị lực đến mức không thể khống chế, e rằng không phải bởi vì người khác nói Hách Cửu Tiêu như thế nào, mà là nói….Hách Thiên Thần như thế nào.


Chỉ cần bất cứ chuyện gì có liên quan đến Hách Thiên Thần thì sẽ khiến cho Hách Cửu Tiêu không thể khống chế, làm cho người nam nhân lạnh lùng vô tâm lại lộ ra tình cảm như một người bình thường, thậm chí là vượt quá cái loại tình cảm mà thường nhân vẫn có.


Lồng ngực thật nóng, hắn chậm rãi mở mắt ra, nhưng trong lòng lại không cảm thấy Hách Cửu Tiêu muốn khống chế toàn bộ võ lâm thì có cái gì không ổn.
Hách Thiên Thần tự giễu, nguyên lai hắn cũng chỉ là một hạng người ích kỷ mà thôi, cũng không phải là thanh liên minh nguyệt trong mắt kẻ khác.


“Sao vậy?” Hách Cửu Tiêu phát hiện sắc mặt của người bên cạnh có chút khác thường, hắn hơi lo lắng.
“Chỉ là mất máu quá nhiều, có chút choáng váng mà thôi, ngươi đừng khẩn trương.” Điềm nhiên trả lời, Hách Thiên Thần dựa vào người Hách Cửu Tiêu, rồi từ từ nhắm lại hai mắt.


“Mất máu phải cần nhiều ngày mới có thể khôi phục, không phải đơn giản như ngươi đã nói, đến khi quay về thì ta sẽ bào chế thuốc cho ngươi, ngươi phải hảo hảo nghỉ ngơi một chút.” Hách Cửu Tiêu không nói đến chuyện liên quan đến kẻ khác, ở trong mắt của hắn thì bọn họ chỉ là những thứ vặt vãnh.


Nửa thân trên xích lõa, y phục của hắn đều bị thấm máu, không thể mặc một thân huyết y để tiếp cận Hách Thiên Thần, nên hắn đã thoát hạ ngoại bào, chỉ mặc hạ y rồi tựa vào vách đá, để cho Hách Thiên Thần dựa lên người của mình.


Ánh mắt dò xét trên vết thương, Hách Cửu Tiêu vuốt ve thân thể cũng xích lõa đang nằm trước mặt hắn, dáng người của Hách Thiên Thần cũng rất giống với hắn, cơ bụng thật rắn chắc, phía trước ngực hơi hở ra một vết thương rất đáng sợ, kéo dài từ ngực xéo qua xương quai xanh, xung quanh miệng vết thương lộ ra huyết nhục.


Khi thoa thuốc là lúc biểu tình của Hách Cửu Tiêu luôn luôn đông lạnh, cho đến lúc này mới thả lỏng một ít. Cúi người hôn xuống bên cạnh vết thương, lưu lại một vết hồng ấn dưới xương quai xanh của Hách Thiên Thần, “Nay mọi người đã biết chuyện của ta và ngươi, đáng tiếc không thể giết sạch bọn họ cho đến khi không còn bất luận kẻ nào dám nhiều lời.”


“Đã sớm không còn là bí mật, Lý Miên Ca từ lâu đã sai người lan truyền, không ít người đều hoài nghi, bất quá lúc này chỉ càng thêm xác định mà thôi. Ngươi muốn làm thì không thể nóng lòng trong lúc nhất thời, chẳng qua chuyện lần này thật ra lại là một cơ hội rất tốt.” Trong miệng nói xong, âm thầm vận công điều tức, huy động nội lực, Hách Thiên Thần tự làm ấm thân thể của mình rồi tới gần Hách Cửu Tiêu, tận lực làm cho thân thể hai người kề sát vào nhau, dùng nhiệt độ của mình để sưởi ấm đối phương.


Bên ngoài vẫn còn những tia nắng rải rắc, nhưng đã vào mùa đông, thời tiết rất lạnh, Hách Cửu Tiêu tạm thời không thể sử dụng nội lực, bán thân lại xích lõa, hắn thật sự sợ Hách Cửu Tiêu sau khi bị nội thương thì sẽ nhiễm phong hàn rồi phát sốt, trong lúc này hai người bọn hắn không thể làm cho thương thế của chính mình càng thêm trầm trọng.


Biết Hách Thiên Thần lo lắng nên Hách Cửu Tiêu để cho hắn ôm chặt, không muốn nhắc đến người khác ngay lúc này, cúi xuống nhìn thấy vết thương trên những đầu ngón tay của Hách Thiên Thần, sắc mặt trở nên lạnh lẽo, giọng điệu đóng băng, “Khi đó ngươi nên buông tay.”


Cẩn thận thoa dược thảo lên trên, hắn nhìn thấy rất nhiều móng tay bị gãy, lộ ra huyết nhục bên trong, Hách Thiên Thần đã dùng bàn tay này để bám chặt vào vách núi.
“Sẽ rất đau, ngươi không nên chạm vào nước.” Hách Cửu Tiêu nâng lên cánh tay trái của Hách Thiên Thần.


Đây là tay của người luyện võ, cánh tay cường tráng mạnh mẽ, từ bả vai đến khuỷu tay, cho đến đầu ngón tay, mỗi một phần đều ẩn chứa lực lượng, màu da không thâm, có thể nhìn thấy màu sắc của mạch máu, phía dưới là khớp xương cân xứng của những ngón tay, mặc dù bất động nhưng lại tràn ngập lực lượng và mỹ cảm, chỉ có vết thương ở đầu ngón tay phá hủy hết thảy….


Vết thương này cũng là vì hắn mà gây ra.
Hách Cửu Tiêu khẽ hôn xuống cánh tay của Hách Thiên Thần, từ những ngón tay rồi hôn đến bờ vai, chậm rãi di chuyển lên trên, bờ môi nhẹ nhàng đụng chạm, dịu dàng mà lại cẩn thận.


Hách Thiên Thần nhìn thấy động tác của Hách Cửu Tiêu, những nụ hôn thương tiếc làm lòng hắn nổi lên gợn sóng, cho đến khi bờ môi kia di chuyển đến bên cổ của hắn. Hắn trực tiếp choàng tay ôm lấy đối phương, vết thương trước ngực đã được băng bó cẩn thận, cách mấy lớp vải, hắn vẫn có thể cảm nhận được nhịp tim của Hách Cửu Tiêu.


Hai người ôm nhau, hắn kề sát ngực mình vào Hách Cửu Tiêu, không cho nhiệt độ cơ thể của Hách Cửu Tiêu hạ xuống.
Mùi hương của máu tươi và thảo dược hòa lẫn vào nhau, hắn hôn xuống hõm vai của Hách Cửu Tiêu, “Cũng không thấy đau, có lẽ dùng lực quá mạnh nên mất đi cảm giác.”


Hách Thiên Thần nhẹ nhàng nói bâng quơ, Hách Cửu Tiêu lại cúi đầu nhìn hắn thật sâu, trong mắt có vô số phập phồng, đôi mắt lạnh lùng tà dị nổi lên một loại tình cảm đặc biệt, Hách Cửu Tiêu lo lắng kéo lấy tay trái của Hách Thiên Thần, rồi khéo léo dùng sức ấn lên huyệt đạo của hắn, “Gân cốt của ngươi bị thương, mấy ngày tới không nên dùng sức.”


Gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rõ, hai người dựa vào nhau, lặng im trong chốc lát, Hách Thiên thần nhìn đến đống bạch cốt chồng chất ở xa xa, cũng nhìn thấy thi thể của Lý Miên Ca, “Hắn vốn có thể không chết.”
“Hắn làm việc này, làm sao có thể không chết.” Hách Cửu Tiêu cười lạnh.


Phóng đi ánh mắt băng hàn, Hách Thiên Thần có thể nghe ra sát ý trong lời nói của hắn.


Hách Thiên Thần không đồng tình với Lý Miên Ca, tuy rằng hắn có thể lý giải nguyên nhân vì sao Lý Miên Ca làm như vậy, nhưng bây giờ hắn lại không nhắc đến nguyên nhân này, “Lý Miên Ca dùng mặt nạ da người giả dạng thành Cao Hoài Nam, nhưng ngươi có phát hiện ngữ thanh của hắn khác với lúc trước hay không.”


Hách Thiên Thần chỉ cần nghe qua giọng nói vài lần thì sẽ không quên, hơn nữa người giống như Lý Miên Ca mỗi khi xuất hiện lại làm ra những chuyện như vậy, thì sẽ khiến người ta có ấn tượng sâu sắc, nhưng lần này hắn lại không nhận ra là Lý Miên Ca, ngay từ đầu hắn chỉ hoài nghi mà không thể xác định, chính là vì giọng nói.


“Hắn uống thuốc, có loại dược vật có thể điều chỉnh ngữ thanh, thay đổi tiếng nói.” Hách Cửu Tiêu đã nghĩ đến vấn đề này, đồng thời cũng sinh ra nghi vấn mới, “Đó là một loại thuốc không phải dễ sử dụng, cũng không phải tùy tiện có thể bào chế, chỉ cần sơ suất một chút thì có thể thiêu hủy cổ họng. Hiển nhiên là hắn đã uống loại thuốc này, ắt hẳn là có người cho hắn.”


Là ai giúp Lý Miên Ca? Hắn đi tái ngoại tìm kiếm thân thế của huynh đệ bọn họ, rốt cục đã phát hiện điều gì? Từ ai mà hắn có được loại thuốc này? Người cho hắn thuốc có biết hắn muốn làm cái gì hay không….Có liên quan đến kẻ đã lập ra cạm bẫy để hãm hại bọn họ ngay từ lúc đầu hay không….


Thảo luận vài câu như vậy, nhưng vẫn chưa có được đáp án, Lý Miên Ca đã chết, người chết lại không thể giải thích nghi hoặc cho bọn họ.


Mất máu quá nhiều, Hách Thiên Thần cho đến lúc này đều là miễn cưỡng cầm cự, hắn cảm thấy mệt mỏi, Hách Cửu Tiêu cũng muốn hảo hảo điều tức lại thể lực.


Hai người sợ ban đêm sẽ lạnh, nên Hách Cửu Tiêu đi ra ngoài thu thập củi khô, Hách Thiên Thần có mang theo hỏa chiết tùy thân, sau khi nhóm củi và châm lửa, bọn họ lại tìm một chút lá khô lấp đất, dùng tạm ngoại bào phủ lên mặt trên, làm thành một cái giường đơn giản rồi cùng nhau đi ngủ.


Bọn họ phải nghỉ ngơi, nếu không thì sẽ không có lực để lên trên, hai người nằm xuống thì liền đi vào giấc ngủ. Mùa đông nên sắc trời mau sầm tối, đến khi tỉnh lại thì đêm đã khuya, lửa trong động sắp tàn, nhặt thêm củi khô rồi lại châm lửa, Hách Thiên Thần lặng yên nhìn vào đống lửa thật lâu, Hách Cửu Tiêu thấy thần sắc của hắn khác thường, nhịn không được liền mở miệng hỏi, “Suy nghĩ chuyện gì?”


Hách Thiên Thần suy nghĩ một chút, rốt cục cũng lên tiếng, “Ngươi có biết sau khi ngươi rơi xuống vực, có người ở trên núi đã nói chúng ta….” Hắn dừng một chút rồi quay đầu nhìn Hách Cửu Tiêu, “Nàng nói chúng ta không phải huynh đệ.”