Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Quyển 3 - Chương 145

Lúc ấy Hách Thiên Thần nghe nói có thích khách, đầu tiên hắn suy nghĩ không biết có phải Hách Cửu Tiêu sau khi nghe nói hắn vào cung thì liền đến đây tìm hắn hay không, trong lòng biết rõ với thân pháp của đối phương sẽ không dễ dàng bị người trong cung phát hiện, nhưng hắn vẫn đi ra khỏi Thanh Hà cung của Sở Thanh Hàn.


Không ngờ đến đây lại thấy Lý đại nương.


Cầm lấy ngọc bội của Sở Thanh Hàn, nên Hách Thiên Thần không bị thị vệ ngăn cản, Lý đại nương thay đổi kiểu tóc theo như lời hắn, tóc mây cao ngất, khi bước đi là lúc tận lực thong thả, như là thị thϊế͙p͙ tùy thân, cúi đầu đi theo, nét mặt không lộ ra vẻ khác thường.


Trên đường gặp phải thị vệ tuần tra, đầu tiên bọn họ nhìn thấy bộ dạng của Hách Thiên Thần, bị phong độ khí phách của hắn thuyết phục, rồi lại nhìn thấy ngọc bội của Sở Thanh Hàn, biết người trước mắt nhất định có thân phận bất phàm, không được đắc tội, vì vậy càng không để ý Lý đại nương mặc nữ trang đang đi theo bên cạnh.


Không biết Hách Thiên Thần đến đây làm gì, nhưng thấy trong tay của hắn có vật lợi hại như vậy, Lý đại nương vô cùng vui sướng, “Công tử có thể giúp ta một chuyện được không?”


“Ngươi cứ nói.” Thản nhiên trả lời, Hách Thiên Thần không biết Lý đại nương vì sao lại ở đây, còn thích khách…Hắn đang muốn hỏi thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc từ xa xa.


Ánh tà dương dừng sau lưng người nọ tựa như đang chiếu ra một vòng sáng kim hồng, rọi xuống y bào màu ám tử, ánh mắt lạnh lùng, mái tóc cột cao tung bay sau lưng, cước bộ chậm rãi như đến từ Ma Vực nơi chân trời, nhìn thấy hắn, trong mắt của đối phương lộ ra ý cười.


“Thiên Thần.” Hách Cửu Tiêu bước đến phía hắn, nhìn thấy bộ dáng của người nữ tử là Lý đại nương thì liền lắc đầu trầm giọng nói, “Các ngươi muốn chết hay sao mà tùy tiện tiến cung như thế.”


“Có ý tứ gì? Còn có ai?” Hách Thiên Thần hơi kinh ngạc, Hách Cửu Tiêu liền kể lại việc đã gặp được Hoa Nam Ẩn, Lý đại nương cảm thấy bất an, “Ta tới nơi này là vì tìm người, không ngờ lại hại đến Hoa thiếu hiệp.” (ai bảo bác Bông nhiều chuyện chạy theo)


“Ngươi muốn tìm ai?” Hách Thiên Thần thấy bọn họ có đến ba người, dễ gây chú ý, hơn nữa trong cung có rất nhiều tai mắt gián điệp, bọn họ vừa đi vừa nói như vậy thì thật sự không an toàn, liền đề nghị trước tiên tìm một nơi ít người để che giấu hành tung.


Nơi nào ở trong cung cũng có người, đi qua vài ngã rẽ, đến một cung điện tương đối có ít người, lo ngại ngọc bội trong tay của hắn không thể sử dụng nhiều, nếu Sở Thanh Hàn biết chuyện thì rất phiền phức, đám người ẩn thân không cho thị vệ phát hiện, nên bây giờ bọn họ cực kỳ giống thích khách.


Trốn dưới lầu ở một nơi yên tĩnh, bọn họ dừng lại ở vách tường, không bao lâu sau sẽ có thị vệ tuần tra, nhưng lúc này lại không thấy người, Lý đại nương nghỉ ngơi lấy hơi một chút, đang muốn trả lời câu hỏi của Hách Thiên Thần thì bỗng nhiên nghe thấy có động tĩnh.


Vách tường nơi bọn họ đang đứng hoàn toàn trống không, bên kia là cửa chính, trồng không ít cây cỏ quý hiếm, thân phận của người ở nơi này tuyệt đối không thấp, cho dù không có người thường xuyên qua lại thì nơi đây vẫn được quét tước sạch sẽ, ngay cả một chiếc lá rụng cũng không thấy, xa một chút mới có cây cối, trước mặt bọn họ chỉ có một chiếc giếng.


Động tĩnh được truyền đến từ bên trong chiếc giếng, sắc trời đã trở nên u ám, tiếng vang khác thường dường như làm cho thời tiết càng thêm lạnh lẽo, khiến người ta cảm thấy phát run, nhưng ba người bọn họ không phải kẻ nhát gan, vừa đến gần thì nhìn thấy trong chiếc giếng có một thi thể đang chậm rãi chìm xuống, vừa lúc nãy bọn họ nghe thấy tiếng vang chính là tiếng ục ục của bọt nước nổi lên.


“Trước khi chúng ta đến đây thì đã có người ở sẵn ngay nơi này, hơn nữa mới vừa rời đi không bao lâu.” Hách Thiên Thần trầm ngâm, theo tốc độ chìm xuống của thi thể thì công lực của người ném không tầm thường, khinh công cũng thập phần không tệ, tốc độ rời đi rất nhanh.


Hách Cửu Tiêu nhìn xuống thi thể đang chìm xuống giếng, chỉ liếc mắt một cái liền biết vết thương trí mạng của hắn nằm ở đâu, băng hàn dưới đáy mắt chớp động, “Người chết là thị vệ nơi này, vết thương ngay bên cổ, vết cắt rất sâu, vốn nên chảy máu rất nhiều, nhưng nước trong giếng lại không hề đổi màu.”


Điều này chứng minh cái gì? Chứng minh có người đã rút hết máu của hắn rồi mới vứt xác như thế, bằng nhãn lực và y thuật của Hách Cửu Tiêu, bằng suy tính của Hách Thiên Thần thì điểm này tuyệt đối không sai.


Lý đại nương tựa hồ là nhìn đến mức ngây người, nhìn thật lâu vào trong giếng, cổ thi thể kia đã chìm xuống đáy giếng, chiếc giếng này rất sâu, không còn nhìn thấy bộ dáng của thi thể, nhưng hắn vẫn tiếp tục nhìn, ánh mắt chuyển biến vài lần, nắm chặt thành giếng, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu ở sau lưng hắn, bỗng nhiên nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách.


Chỉ là vài giọt, như hạt mưa rơi vào nước giếng, phát ra tiếng vọng truyền lên phía trên, trong khoảnh khắc lại trở nên im bặt.


Chờ Lý đại nương xoay người, quay đầu lại, thì hai người không còn thấy rõ vẻ mặt của hắn, hắn bỗng nhiên nhảy lên, hướng về phía cung điện ở bên cạnh, dường như là rất vội vàng, rốt cục không thể tiếp tục chờ đợi.
Liếc nhau, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu cũng nhảy lên.


Tránh đi thị vệ và thị nữ bên trong, ba người lẻn vào cung, những cánh cổng trùng trùng điệp điệp cùng với hành lang gấp khúc vờn quanh, hoa viên dị thường rộng lớn và lộng lẫy, tay nắm cửa cũng được chạm khắc bằng các loại châu báu hi hữu, điều này chứng tỏ thân phận của chủ nhân nơi này quả thật không thấp.


Bọn họ trực tiếp hướng vào bên trong, khi trải qua một hành lang thì Hách Cửu Tiêu bỗng nhiên nâng tay ra hiệu, chỉ vào bên trong, nơi đó có mùi máu tươi.


Mùi vị này không quá rõ ràng, đang tán đi, chỉ chốc lát sau không còn nghe thấy, nếu không phải Hách Cửu Tiêu thập phần quen thuộc với điều này thì bọn họ có lẽ đã bỏ qua.


Từ con đường này đi vào, đánh hôn mê vài tên thị vệ canh gác. Đến bên trong, Lý đại nương càng thêm vội vàng, cước bộ gấp gáp. Phía trước là rèm che tầng tầng lớp lớp, ngăn cách tầm mắt của bọn họ, mơ hồ có thể nhìn thấy một gian phòng rất lớn, có người đang ngồi trong phòng.


Những tia sáng nhu hòa lan tỏa từ đèn lưu ly, khiến cho những chiếc mắc rèm bằng ngọc trở nên lấp lánh, mỗi một chiếc bàn đều được chạm trổ hoa văn, không biết đánh bóng bao nhiêu lần mà nước sơn đặc biệt đều đặn. Dưới nhan sắc nhẹ nhàng, trên bàn được đặt một cái bát bằng phỉ thúy, màu xanh ngọc bích, trong bát có một chất lỏng đỏ sậm đang tản ra một mùi tanh nồng.


Đó là máu.
Máu người.
Màu đỏ thẫm nổi bật trên nền xanh biếc, càng tôn lên màu sắc của nhau, vô cùng đẹp mắt, nhưng cực kỳ quỷ dị khiến người ta sợ hãi.


Lý đại nương nhìn nơi đó, dường như đầu óc đã trở nên trống rỗng, không có bất luận phản ứng gì, chỉ thấy chiếc bát kia bị một bàn tay cầm lên, ngón tay của người cầm rất thon dài, trên tay có một chiếc nhẫn bằng cẩm thạch càng làm tôn lên màu phỉ thúy của chiếc bát, cũng khiến cho màu đỏ sẫm bên trong chiếc bát trở nên nổi bật.


Người nọ bưng bát, không biết đang suy nghĩ chuyện gì, qua một lúc lâu, rốt cục cầm chén tiến đến bên môi, sau trướng mạn lộ ra một nửa khuôn mặt, không thấy rõ bộ dạng, chỉ nhìn thấy hắn cực kỳ thong thả há mồm, uống một ngụm trong bát máu.


Máu người từ khóe môi của hắn chảy xuống, bờ môi đỏ sẫm, dưới ánh đèn tựa như quỷ mị, cho đến khi uống thêm vài lần thì bát máu người cũng cạn sạch, lúc này mới đặt bát xuống.


“Đem xuống đi.” Ngữ thanh của hắn rất mệt mỏi, tựa hồ là vô lực, chậm rãi phất tay, có người từ bên kia tiến đến, tiếp nhận chiếc bát trên bàn, sau đó cẩn thận hỏi một câu, “Không biết điện hạ có cần nữa hay không?”


Người nọ lắc đầu, phất tay làm cho tên người hầu lui xuống, ngồi trong chốc lát thì mới lấy ra một chiếc khăn lụa trắng để lau đi vết máu trên môi, nhìn xuống chiếc khăn trong tay, hắn bỗng nhiên bụm miệng lại, sau đó là vịn vào bàn rồi khom lưng nôn ra một trận.


Rõ ràng là muốn nôn nhưng cố gắng không phun ra, chiếc bàn chấn động, đèn lưu ly khẽ lắc lư, làm cho chiếc bóng khom lưng của hắn đang khắc ở trên tường trở nên quỷ dị như âm hồn nơi địa ngục. Hắn vẫn dùng chiếc khăn để bụm miệng, hít thật sâu vài lần, rốt cục buông ra, cầm lấy tách trà trên bàn, uống một hớp, sau đó mới chậm rãi thở ra một hơi.


Bỗng nhiên có bóng người bay nhanh về phía hắn, người nọ cả kinh, chợt đứng lên, “Là ai?”


Bộ dạng sau bức rèm rốt cục hiện ra, một đôi mày kiếm đang nhướng lên, đáy mắt hiển lộ sự nghiêm nghị, sắc mặt có vẻ tái nhợt, có một loại khí chất cao quý, phong thái hiên ngang, tuấn tú bất phàm, cư nhiên lại chính là vị khách nhân đã từng gặp qua ở Tuyền Cơ Phường.


Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu đều biết hắn là khách nhân của Tuyền Cơ Phường. Lý đại nương tự mình chiếu cố, không tiếc dùng toàn bộ tiền tài vật chất của Tuyền Cơ Phường để Hách Cửu Tiêu chữa bệnh cho hắn, người nọ trúng độc Hồng Nhan, độc tính vẫn chưa được giải hoàn toàn, mỗi khi phát tác thì phải uống máu, như vậy mới có thể sống sót, không cho ngủ tạng lục phủ bị độc trùng cắn nuốt.


“Là ngươi?” Người nọ nhìn thấy bóng dáng đang bay đến là Lý đại nương, vẻ mặt thả lỏng, đưa tay tiếp được hắn, “Sao ngươi lại đến đây? Không phải ta đã nói ngươi đừng tiến cung tìm ta hay sao?”


“Chẳng lẽ ngươi không thích ta tới đây tìm ngươi? Hay là chán ghét ta, không cần ta tới tìm ngươi?” Lý đại nương trừng mắt, hừ nhẹ một tiếng. Lúc trước khẩn trương phiền muộn như thế nào thì bây giờ lại hung hãn không phân rõ phải trái như thế nấy, không hề nói ra cảm giác đau lòng khổ sở khi thấy hắn uống máu rồi lại nôn khan như vậy, giống như mới vừa rồi chưa từng nhìn thấy cái gì, trên mặt chỉ có phẫn nộ.


“Ngươi biết rõ là không phải, ta chỉ sợ ngươi bị người phát hiện rồi cho là thích khách, mới nãy có thị vệ báo lại, bảo rằng trong cung có thích khách, ta liền lo lắng đó là ngươi, ai ngờ thật sự lại là ngươi.” Người nọ thấy Lý đại nương thay đổi kiểu tóc, giả trang làm thị thϊế͙p͙ phu nhân, bất giác cảm thấy buồn cười, sau đó lấy tay xuyên qua tóc hắn rồi ôm hắn vào lòng.


Hai người gặp lại, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu vẫn chưa lộ ra hành tung, người nọ không biết còn có người ngoài, vuốt ve tóc hắn, lại ôm chặt hắn, Lý đại nương biết còn có hai người, vội vàng đẩy hắn ra, “Ngươi đợi một chút!”


“Nguyên lai Lý đại nương cũng có lúc thẹn thùng.” Hách Thiên Thần quen nhìn Lý đại nương hiển lộ bộ dáng mạnh mẽ, lúc này thấy vẻ mặt của hắn như thế, liền mỉm cười rồi bước ra từ chỗ tối.


Thấy có người ngoài, người nọ lập tức kéo Lý đại nương ra phía sau, đến khi thấy rõ là Hách Thiên Thần thì liền thả lỏng tâm tư, hắn đã từng gặp qua Hách Thiên Thần ở Tuyền Cơ Phường, lại càng không xa lạ đối với Hách Cửu Tiêu ở bên cạnh Hách Thiên Thần, “Đàn Y công tử, Huyết Ma Y, các ngươi cũng đến đây.”


Hách Cửu Tiêu sau khi khử độc cho hắn thì hắn may mắn không chết vì Hồng Nhan, sau đó lại không thấy hắn ở Tuyền Cơ Phường, Lý đại nương đi theo hai huynh đệ bọn họ đến Hỏa Lôi Sơn Trang vì muốn giúp cho Hách Cửu Tiêu sớm bào chế được thuốc giải. Nguyên lai hắn lại chính là người ở trong cung, khoảng thời gian này hắn luôn luôn ở đây.


“Xem ra Lý đại nương đã sớm biết thân phận của ngươi, hắn vì ngươi mà lén lút vào cung, chính là vì muốn xác định ngươi có bình an hay không.” Hách Thiên Thần đi đến trước mặt người nọ, quan sát vài lần.


Hách Cửu Tiêu ở bên cạnh Hách Thiên Thần, ánh mắt dừng lên chiếc nhẫn bằng cẩm thạch trên ngón tay của người nọ, “Ngươi là thái tử.”