“Thích khách ở nơi nào, số lượng bao nhiêu?” Sở Lôi mạnh tay đặt xuống tách trà, vừa nghe xong náo loạn liền đứng lên.
“Bẩm Vương gia! Người tới có hai tên, ta đang cho người truy nã, thỉnh Vương gia lưu ý quý phủ!” Thống lĩnh cấm vệ quân bẩm báo rõ ràng, sau đó vội vàng dẫn người đi điều tra.
Sở Lôi đi vài bước trong phòng, hắn không còn tâm tư nói về chuyện hôn nhân, phất tay để cho Vân Khanh lui xuống.
Hắn cố ý quan sát Hách Cửu Tiêu, sau đó liền nhìn thấy một đôi mắt khiến người ta sợ hãi đang trông về phía hắn, giống như có một giọng nói truyền đến từ một nơi xa xôi nào đó, ngữ thanh bình ổn, “Nếu mục tiêu ám sát là ngươi, xuất thủ là người của Nại Lạc ta, thì mạng của ngươi đã không còn.”
Sở Lôi cười ha ha, vẻ mặt bất động, đôi mắt hẹp dài xẹt qua một tia tinh quang, hắn khoát y mệ, “Bổn vương cũng không hoài nghi ngươi. Nếu Huyết Ma Y thật sự muốn ám sát bổn vương thì bổn vương sẽ không còn đứng ở nơi này cho đến bây giờ.”
Hách Cửu Tiêu chuyển mắt, hắn không có phản ứng đối với lời nói của Sở Lôi, nét mặt không hề thay đổi, thản nhiên bước ra ngoài, “Việc hôm nay không cần nhắc lại, vô luận là Vân Khanh hay là ngươi, thì ta đều không có hứng thú. Ngươi có thể tiếp tục gây phiền phức cho chúng ta, nhưng lần sau, ta sẽ phái thủ hạ của ta đến trả lời một cách thuyết phục cho ngươi.”
Ánh tà dương chiếu xuống cẩm bào làm cho toàn thân phảng phất như nhiễm huyết sắc, mang theo sát ý như có như không, Hách Cửu Tiêu lập tức bước ra ngoài.
Sở Lôi nhìn bóng dáng rời đi của hắn, hàng lông mày nhíu lại thật sâu, những lời này của Hách Cửu Tiêu có nghĩa rằng, lần sau người đến sẽ không phải là hắn, mà là Nại Lạc lấy mạng người, dẫn người xuống địa phủ.
Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu, người như bọn họ vì sao lại động tâm đối với thủ túc của chính mình? Hắn đã từng suy đoán, sau khi hai huynh đệ nhận thức thì sẽ tự làm theo ý mình, cuối cùng biết âm mưu và tính toán của đối phương thì sẽ đối lập với nhau. Nhưng nay lại hoàn toàn tương phản, chẳng lẽ thật sự người tính không bằng trời tính?
Sau khi xuất môn, cước bộ của Hách Cửu Tiêu bỗng nhiên dừng lại, hắn đang đứng ngay hoa viên của vương phủ, trong hư không đột ngột xuất hiện một ám ảnh, bọn thị vệ trừng mắt nhìn bóng dáng tiêu thất của hắn.
Hắn không phải biến mất, chỉ là vì thân pháp quá nhanh, nếu không có cao thủ thì không thể nhìn thấy, nhưng có người lại phát hiện. Người nọ đang nấp ở một nơi gần đó, thấy có người đang hướng về phía mình thì lập tức nâng tay quét ngang –
“Không muốn chết thì đứng yên.” Người nọ chưa kịp chạm vào đối phương thì bất thình lình nghe thấy một câu nói nhỏ như vậy, ngữ thanh lạnh như băng làm cho người ta cảm thấy giá rét, vũ khí trong tay nhất thời bất động, tinh cương làm khung, bạch lụa làm mặt, nguyên lai là một chiếc quạt. (tinh cương = thép luyện)
“Hách Cửu Tiêu?” Nấp trong góc tối ở hoa viên chính là Hoa Nam Ẩn, cũng chính là thích khách mà cấm vệ quân đang truy tìm, hắn thấy người phát hiện hắn là Hách Cửu Tiêu thì cũng rất kinh ngạc, vội vàng thu lại chiếc quạt, hắn vẫn chưa muốn chết.
“Ngươi ở đây làm gì?” Bàn tay đã đến trực ngực Hoa Nam Ẩn lập tức được thu lại, mới vừa rồi nếu Hoa Nam Ẩn chỉ cần khẽ động một chút thì chưởng lực của Hách Cửu Tiêu sẽ đánh vào yếu điểm trước ngực của hắn.
“Ngươi có thể nói khe khẽ một chút được hay không?” Hoa Nam Ẩn đè thấp tiếng, cẩn thận nhìn ra bên ngoài, trước mắt bọn họ vừa vặn có một bụi cây rậm rạp che khuất, sợ bị cấm vệ quân phát hiện, hắn tận lực ẩn nấp, không ngờ lại bị Hách Cửu Tiêu phát hiện.
Hách Cửu Tiêu không thèm nhìn hắn mà chỉ đảo mắt nhìn một thân bạch y của hắn, “Ngươi chính là thích khách?”
Hoa Nẩm nhìn xuống y phục trên người, vừa gượng gạo vừa tự nói, “Nếu ta thật sự muốn ám sát, thì làm sao lại ngốc đến mức mặc như vậy?”
Hắn vẫn quen mặc bạch y, như thế mới lộ ra khí chất ngọc thụ lâm phong của hắn, trong nhà làm sinh ý về tơ lụa, cái gì quý báu xinh đẹp đều có đủ, cho nên hắn mặc một thân bạch y khác với người thường, có vẻ đặc biệt trắng, đặc biệt phiêu dật tiêu sái, cũng đặc biệt gây chú ý, trông có vẻ rất xa cách, giống như mây lượn lờ trôi, y mệ phất phơ, bạch y tuyết trắng, tuấn dật hơn người, chắc chắn là một công tử phong lưu phóng khoáng. (tự sướng sao =.=)
Nhưng hôm nay, một thân bạch y đặc biệt gây chú ý lại làm cho hắn bị cấm vệ quân vây bắt, chỉ cần có một đạo bạch quang xẹt qua vách tường đỏ, nhất định là Tiêu Hương Khách Hoa Nam Ẩn, Hoa công tử….
Lạnh lùng liếc mắt một cái, Hách Cửu Tiêu không hề bận tâm, xoay người chuẩn bị rời đi, lúc trước Hoa Nam Ẩn còn oán giận, lúc này lại nóng nảy, “Đợi đã! Ta vẫn chưa có hỏi ngươi ở đây làm gì? Thiên Thần đâu? Có đi cùng với ngươi hay không?” Hỏi xong mới nhớ đến tình cảnh của mình, hắn lại lắc đầu, “Quên đi quên đi, bây giờ cứ mặc kệ, ta hỏi ngươi, có thể dẫn ta ra ngoài được hay không?”
“Ngươi vào bằng cách nào thì cứ đi ra bằng cách đó.” Hách Cửu Tiêu không hề thông cảm, hắn không biết Hoa Nam Ẩn vì sao lại đến đây, cũng không có ý muốn biết.
“Ta đuổi theo Lý đại nương đến đây.” Hoa Nam Ẩn lặng lẽ thăm dò xung quanh, thị vệ thay ca sẽ đến nơi này tuần tra, ngữ thanh của hắn càng lúc càng gấp gáp, “Ta ở trong thành cùng Trương tiểu thư….khụ, đã hẹn gặp mặt, trong lúc vô ý thấy Lý đại nương, thấy hắn lén lút lẻn vào hoàng cung, lại giữa ban ngày ban mặt, ta nhất thời hiếu kỳ nên liền đi theo, ai ngờ hắn giống như ruồi nhặng không đầu, không biết đang tìm cái gì, làm hại ta cũng chỉ có thể đi theo hắn, kết quả là trong một lúc sơ suất liền bị thị vệ phát hiện.”
“Lý đại nương?” Hách Cửu Tiêu hơi thoáng giật lông mày, hắn tính đi tìm Hách Thiên Thần, hắn không muốn lãng phí thời gian với Hoa Nam Ẩn ở đây.
Thấy hắn xoay người bước đi, Hoa Nam Ẩn thấp giọng kêu lên, “Đợi đã–” Vẫn chưa nói xong thì thị vệ tuần tra đã hướng đến nơi này.
Mấy tên thị vệ vừa quay người thì liền nhìn thấy một đôi mắt yêu dị lãnh khốc, sợ tới mức phải hít sâu một hơi, đều thụt lui mấy bước, thiếu chút nữa đã ngã nhào vào nhau, “Ngươi….ngươi là ai?” Hay hắn chính là thích khách?
Nuốt nước miếng, bọn họ cư nhiên không dám đến gần, chỉ có thể chờ đối phương trả lời, âm thầm hy vọng người này không phải thích khách. Ở trong cung lâu như vậy, nhưng bọn họ chưa bao giờ gặp một người có khuôn mặt sắc bén lóa mắt như thế, lại yêu dị tà khí không giống một người thật.
“Đó là khách của vương phủ chúng ta, các ngươi còn chưa lui ra!” Trùng hợp Vân Khanh vừa đi đến trước cửa sổ, nhìn thấy Hách Cửu Tiêu bị thị vệ trong hoa viên ngăn cản, nàng vội vàng lên tiếng. Nàng rất rõ ràng, nếu Hách Cửu Tiêu mất hứng, cho dù nơi này là vương phủ, cho dù những người này là cấm vệ quân trong cung thì hắn cũng sẽ không để ý mà tàn sát tất cả.
Bọn thị vệ lập tức thở phào nhẹ nhõm, may mắn không cần phải đối đầu với người như vậy, có kẻ cẩn thận lên tiếng, “Không biết là khách quý của vương phủ, tiểu nhân thất lễ, xin hỏi có thấy người nào khả nghi ở xung quanh hay không?”
“Có.” Hách Cửu Tiêu bước qua.
“Ở nơi nào? Người này là thích khách trong cung!” Thị vệ trở nên kích động.
Thân ảnh cao lớn băng qua hoa viên, những tia nắng chiếu xuống khuôn mặt vô tình, y phục lóng lánh màu tử kim, hắn nâng y mệ chỉ về một hướng, không hề nói một câu rồi bỏ đi một mạch.
“Mau đuổi theo!” Bọn thị vệ vội vàng chạy về hướng mà Hách Cửu Tiêu chỉ điểm.
Hoa Nam Ẩn hít vào một hơi, cuối cùng xem như nể mặt Hách Thiên Thần mà Hách Cửu Tiêu còn giúp hắn một phen. Không biết hướng kia sẽ dẫn đến đâu, trước khi thị vệ lại phái người đến đây thì hắn liền nhảy lên lầu, cũng không biết là phòng ai, dường như là khuê các, có một mùi hương phù dung tao nhã, có lẽ là một vị giai nhân…”
Chẳng qua vị giai nhân này trong lòng không vui, trên bàn không thấy vật dụng thêu thùa, mà chỉ có một bầu rượu, mặc dù hương thơm rất thuần khiết nhưng đối với nữ tử mà nói thì nồng độ hơi mạnh một chút, hắn cầm lấy bình rượu lắc nhẹ, rượu bên trong đã vơi đi phân nửa.
“Là ai?” Có người từ bên ngoài quay về phòng, trong chớp mắt liền đánh vào trước ngực của Hoa Nam Ẩn vốn đang xoay người bỏ trốn.
“Vân Khanh?” “Hoa Nam Ẩn?”, Hai người cùng lúc mở miệng.
“Tiểu thư, có gì cần phân phó cho nô tỳ?” Nha hoàn bên ngoài nghe được tiếng động trong phòng, lập tức gõ cửa muốn vào.
Hoa Nam Ẩn thầm kêu bất hảo, khuê các của tiểu thư nhà nào thì lại không xâm nhập, cho dù là phi tần trong cung cũng được, ấy thế mà lại gặp phải Vân Khanh. Vân Khanh không có ấn tượng tốt đối với hắn, hai người vẫn luôn luôn khắc khẩu, Vân Khanh là nữ nhi của An Lăng Vương, là gian tế ở Ngọc Điền Sơn, nay lại gặp nàng…”
“Không có việc gì, ngươi lui xuống đi, không cần tiến vào.” Ngoài ý muốn của Hoa Nam Ẩn chính là Vân Khanh không tố giác hắn, ngược lại nàng chỉ thở dài nhìn hắn, chỉnh lại vài sợi tóc rối bên tai, “Hoa Nam Ẩn, ngươi nói không sai, nguyên lai là ta đã sai lầm.”
“Có ý gì?” Hoa Nam Ẩn quan sát vài lần trên mặt nàng, vẫn cảm thấy ngoài ý muốn, bất quá rốt cục cũng yên lòng, sẽ không có người bắt hắn. Hắn chỉ ngồi xuống rồi tự châm rượu vào ly, “Vân Khanh cô nương không ngại chứ?”
Vân Khanh lắc đầu, trên bàn đã có vài chiếc ly nghiêng ngã, lúc trước nàng đang độc ẩm, khuôn mặt đỏ ửng sau khi uống rượu, nàng cắn môi, giọng nói chua sót, “Ta có tên là Nhữ Yên, phụ thân của ta là An Lăng Vương Sở Lôi, ngươi cũng biết điều này?”
“Ta biết phụ thân của ngươi là ai, bất quá đây là lần đầu tiên ta nghe thấy cái tên Nhữ Yên, nhưng ta vẫn nghĩ cái tên Vân Khanh nghe tốt hơn.” Hoa Nam Ẩn không biết nàng vì sao lại đột nhiên nói như vậy, một ngụm uống cạn ly rượu, rồi khen một tiếng hảo.
“Ngươi nhất định cho rằng ta là thiên kim vương phủ, đi lại trong giang hồ là vì phụ thân của ta, cũng là vì để tiêu khiển, có đúng hay không?” Vân Khanh tùy tiện cầm lấy một chiếc ly trống không rồi rót rượu vào, cũng không cần biết là có ai uống qua hay chưa, lúc này nàng đặc biệt muốn tìm người trò chuyện, cho dù đối tượng là Hoa Nam Ẩn cũng không sao.
“Ngươi nói cũng không sai, cho đến nay ta đều tự cho mình là đúng, nghĩ rằng giang hồ là một nơi đơn giản, ta chỉ nghe những lời của phụ thân ta. Nhưng sau lần này, ta phát hiện mình đã sai lầm, ở Ngọc Điền Sơn ta cũng rất hối hận, tuy rằng những thứ đó thuộc về triều đình, nhưng không nên dùng tánh mạng của người giang hồ để đánh đổi, nơi đó đã chết rất nhiều người…” Nàng nói một cách thì thào, như là nói cho chính mình, cũng không bận tâm Hoa Nam Ẩn có lắng nghe hay không.
Rượu vào thì sẽ nói ra lời chân thật, lần đầu tiên nghe thấy Vân Khanh nói như vậy, Hoa Nam Ẩn nhìn về hướng nàng, trong lòng bất giác khẽ động một chút. Phòng ngủ có bức rèm che, trên bàn thoang thoảng mùi hương phù dung, tóc mây hơi rối, nàng bưng ly rượu, nhìn ra xa xa, mùi hương lượn lờ xung quanh, nàng không còn là Vân Trung Tiên Tử, mà là một nữ tử bình thường sau khi thấy rõ chân tướng, tự an ủi chính mình.
“Lần này ta hiện thân giang hồ, vì bọn họ…” Nàng bắt đầu tự thuật, từ Phiêu Miểu Lâu, đến Hỏa Lôi Sơn Trang, rồi đến Ngọc Điền Sơn, “Nguyên lai ta chỉ là công cụ của cha ta mà thôi.” Nàng mỉm cười, một ngụm uống cạn ly rượu, trong lúc nhất thời lại có vẻ quyết liệt như hỏa.
Nàng vốn tưởng rằng mình đang giúp phụ thân, yên ổn thế cục triều đình, trà trộn vào giang hồ, lợi dụng sức quyến rũ của bản thân để xoa dịu thế cục tả hữu, lần này là thăm dò Hách gia huynh đệ, nhưng thời gian trôi qua, giang hồ càng ngày càng loạn, căn bản không như lời của phụ thân là có thể ổn định hết thảy. Trong khi nàng lại như một nữ tử bình thường, bị hai người kia mê hoặc, đặc biệt là Hách Cửu Tiêu.
Rồi sau đó nàng phát hiện mỗi lần chỉ cần nàng chú ý Hách Thiên Thần thì Hách Cửu Tiêu sẽ nhìn về hướng nàng, ánh mắt kia lạnh như băng, không có bất luận điều gì, không biết là cảnh cáo hay uy hϊế͙p͙, lần nào cũng làm cho nàng kinh hãi, mà mỗi lần kinh hãi qua đi thì nàng sẽ càng hiểu rõ, quan hệ giữa hai huynh đệ không phải đơn giản.
“Bọn họ, bất luận là người nào cũng không thể đến gần…” Đột nhiên nói ra những lời này, vung tay, đập nát ly rượu, quát ả nha hoàn đang muốn xông vào ở bên ngoài, rồi mỉm cười đối với Hoa Nam Ẩn, “Mới vừa rồi ta tự rước lấy nhục, thử một lần cuối, nhưng đáp án vẫn như ta đã nghĩ.”
Hoa Nam Ẩn từ nãy đến giờ vẫn lắng nghe nhưng không mở miệng, lúc này lại bỗng nhiên nâng ly, “Kính ngươi một ly.”
“Vì sao? Đồng tình với ta?” Vân Khanh tự giễu.
“Vì chúng ta đồng cảnh ngộ.” Hoa Nam Ẩn cũng uống cạn một ly, đổi lại trong bụng cảm thấy như bị thiêu đốt.
Hắn trả lời làm cho nàng trở nên kinh hãi, không thể tin tưởng, “Chẳng lẽ ngươi đối với Hách Thiên Thần…” Miệng của nàng lập tức bị che lại, Hoa Nam Ẩn khẩn trương lắc đầu, hắn dở khóc dở cười đối với phản ứng của nàng, “Đừng nói ra, ta vẫn chưa muốn mất mạng, huống chi hiện tại ta đã mất đi cảm giác đó, ngươi đừng kinh ngạc như thế.”
Không rõ bắt đầu từ khi nào, cảm giác của hắn đối với Hách Thiên Thần khác với người ngoài, phần khác biệt này rất nhỏ nhưng trong lòng của hắn lại rõ ràng, sau đó hắn vì vậy mà bắt đầu ảo não, mặc dù xưa nay hắn yêu thích những vật tốt đẹp, nhưng không đến mức phải đi thích một người nam nhân a.
Vài lần thăm dò, Hách Thiên Thần đối với hắn vẫn như thường, không có gì đặc biệt, hắn cũng không tiếp tục suy nghĩ, rồi sau đó Hách Cửu Tiêu xuất hiện, hắn không có lá gan lớn như Hách Cửu Tiêu, ngay cả huyết thống mà Hách Cửu Tiêu còn có thể không bận tâm, thì hắn còn có thể nói cái gì? Từ đó càng không đi hy vọng xa vời, thuần túy xem Hách Thiên Thần là hảo bằng hữu.
“Đến bây giờ ta vẫn không hiểu được, rốt cục ta đã từng có cái gì đối với hắn hay không.” Hoa Nam Ẩn thu hồi bàn tay đang che miệng của Vân Khanh lại, rồi ngồi đối diện trước mặt nàng, tiếp tục uống rượu, hắn cười thập phần nhẹ nhàng, “Nay ta chỉ mong quan hệ của bọn họ không bị thế nhân phát hiện, nếu ta có thể làm được điều gì thì đó là giúp bọn họ che giấu.”
“Ngươi…” Vân Khanh không biết phải nói như thế nào cho phải, quả thật là đồng cảnh ngộ, cầm lấy cái ly của hắn rồi châm rượu cho hắn, cũng tự rót đầy cho mình một ly khác, “Ta không hỏi vì sao ngươi tiến cung, nếu đã đến đây thì hôm nay cùng ta uống rượu có được hay không?”
“Cùng giai nhân như ngươi đối ẩm là chuyện tốt mà ta cầu cũng không được, làm sao mà nỡ khước từ?” Hoa Nam Ẩn cùng nàng cụng ly, rồi cười vang, “Trên đời không phải chỉ có hai người bọn họ xuất sắc, vô luận nam hay nữ, chúng ta đều có thể tìm được người yêu cho chính mình, kính ngươi!”
Vân Khanh lúc trước cũng đã từng nói những lời như thế, nghe xong thì chỉ thản nhiên cười, vẫn chưa kịp đối ẩm, thì tiếng cười của Hoa Nam Ẩn đã dẫn đến sự chú ý của người khác, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, là Sở Lôi, “Yên nhi, ngươi đang nói chuyện với ai?”
“Đi mau!” Nàng đẩy Hoa Nam Ẩn lên giường của mình, thành giường đột nhiên lật lại, nguyên lai bên dưới giường có một mật đạo.
Hoa Nam Ẩn đang định nhảy xuống thì bỗng nhiên bị Vân Khanh giữ chặt, một mùi hương thơm mát của rượu và phấn son kề sát vào bên mặt của hắn, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng ở ngay bên tai, “Mau đến Thập Toàn Trang, nơi đó có một thứ rất quan trọng, liên lụy giang hồ và triều đình, cha ta sẽ phái người đi phá hư, đến chậm thì sẽ không kịp!”
Hoa Nam Ẩn gật đầu rời đi, Vân Khanh khép lại cơ quan, rồi trả lời Sở Lôi, nhìn thấy một chiếc quạt trên bàn, cầm lấy vật của Hoa Nam Ẩn, nàng thở hắt ra, mới vừa rồi đã nói rất nhiều, bây giờ không biết trong lòng là cảm giác gì, hết thảy thương tâm dường như đã được giảm thiểu.
Cầm lấy chiếc quạt, nàng nhìn chăm chú hai ly rượu đang uống dang dở nằm lăn lốc trên bàn, đứng lặng một hồi lâu.
Hoa Nam Ẩn vừa đi vừa suy nghĩ có phải trong cung cũng có rất nhiều mật đạo như vậy hay không, lần sau đi vào bằng cách này thì sẽ không khiến người ta chú ý, sau đó hắn lại bị chính suy nghĩ của mình gây hoảng sợ.
Hắn còn tiến cung làm cái gì, dường như không có lý do…Thói quen tính cầm lấy cây quạt, thế nhưng lúc này mới phát hiện mình đã bỏ quên, có lẽ là ở nơi của Vân Khanh.
“Như thế cũng là một lý do không tệ.” Tự nói rồi tự nhìn nơi mình đang đứng, hắn lặng lẽ cười một tiếng, Tiêu Hương Khách lén lút đi gặp giai nhân thì cần gì lý do. Vân Khanh cũng được, Vân Nhữ Yên cũng được, muốn gặp thì cứ đi gặp.
Bạch y như hạc, lướt đi vô hình, Hoa Nam Ẩn từ trong cánh rừng rậm bên cạnh hoàng thành bước ra, nghĩ đến trong cung có Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu, như vậy không cần lo lắng cho an nguy của Lý đại nương, hắn đi thẳng đến Thập Toàn Trang.
Lý đại nương lúc này vẫn đang ở trong cung, hắn biết Hoa Nam Ẩn đi theo hắn, nhưng hai người chưa kịp nói chuyện với nhau thì đã bị thị vệ phát hiện, dưới tình thế cấp bách nên chia đường cùng nhau chạy trốn. Hắn không biết mình đang ở đâu, chỉ có thể tận lực che giấu hành tung, ý đồ lặng lẽ xâm nhập hậu cung, hắn vẫn mặc nữ trang nên không làm cho cho người ta khả nghi, sau đó chậm rãi tìm phương hướng mà hắn muốn đi.
Tránh được một đội thị vệ tuần tra, hắn âm thần đoán phương hướng, đang muốn bước ra thì phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng y mệ phất phơ trong gió, có người gọi hắn, “Lý đại nương.”
Nghe được giọng nói quen thuộc, quay đầu thì lập tức nhìn thấy nam nhân mặc thanh y tóc đen, lỗi lạc mà đứng, thần sắc lạnh nhạt bình yên, ở sau lưng hắn quả nhiên là Hách Thiên Thần!
“Vì sao ngươi lại ở trong này?” Hắn không nghĩ đến sẽ thấy Đàn Y công tử ở trong hoàng cung, nhìn thấy Hách Thiên Thần như nhìn thấy cứu tinh, “Thị vệ đang đuổi bắt ta, công tử có cách gì hay không?”
“Đi theo ta” Hách Thiên Thần mỉm cười, chậm rãi bước lên phía trước.