Khuynh Tẫn Triền Miên

Chương 151: Giang hồ Ma quân

Khôn thành, Văn Hương Các.

Hiên Viên Bất Kinh và Sở Tiếu Ca đều mang theo tâm tình không thoải mái, một lần nữa về tới phòng thuê, Liên Cừ và Bạch Khuynh Vận nhìn bọn họ vẻ mặt quái dị, không khỏi hai mặt nhìn nhau.

Bạch Khuynh Vận nhíu mày: “Bất Kinh huynh không phải đi xem mỹ nhân sao, mặt mày sao lại thế kia??? Hay là... Bất Kinh huynh bị Sở huynh đệ...”

Bắt kẻ thông dâm??

Từ tiếp theo, không thích hợp nói trước mặt Liên Cừ của hắn, hắn không nói hết, thế nhưng, nguyên nhân chính là vì như vậy, mới càng dẫn tới mọi người miên man bất định.

‘Phiêu Nhiên’ theo sát phía sau Hiên Viên Bất Kinh và Sở Tiếu Ca nghe vậy che miệng cười, rõ ràng là một nam tử, nhưng lại có phong tình thuộc về nữ tử.

“Đích xác, vừa rồi Sở công tử chính là quấy rối ta và Bất Kinh công tử, chúng ta, vừa mới hôn một chút Sở công tử liền vọt vào...”

“Cái gì?? Ngươi hôn đại ca của ta?”

Sở Tiếu Ca trừng lớn hai mắt, lập tức nhân lúc Hiên Viên Bất Kinh còn chưa phản ứng, dễ dàng đem môi mình, ấn lên khuôn mặt Hiên Viên Bất Kinh.

Hiên Viên Bất Kinh bị dọa đến sắc mặt trắng bệch: “Tiếu Ca ngươi...”

Tuy rằng bình thường hai người này cũng rất thân cận, thế nhưng, còn chưa bao giờ càn rỡ vô cùng thân thiết như hôm nay, Hiên Viên Bất Kinh mặt ngoài phóng đãng không kềm chế, nhưng trong khung kỳ thực rụt rè hơn bất kỳ ai.


“Ta tiêu độc cho đại ca, ai biết tử nhân yêu kia ngoài miệng có độc hay không?”

Hài tử ngay cả hôn môi cũng không biết, biết cái gì là tiêu độc chứ.

Hiên Viên Bất Kinh thở dài lắc đầu: “Về sau, Tiếu Ca không được hồ đồ như thế.”

Sau đó hắn hung hăng trừng mắt ‘Phiêu Nhiên’: ” ‘Phiên Nhiên’ cô nương, ngươi nếu như thực sự trống rỗng tịch mịch, phía dưới có rất nhiều công tử đều cam tâm tình nguyện cùng ngươi, có muốn Bất Kinh giúp ngươi kêu hai ngưười lên đây hay không???”

Con ngươi đen tuyền của ‘Phiên Nhiên’ lóe lóe, có chút bất mãn Tiếu Ca thân thiết với Hiên Viên Bất Kinh, thế nhưng nghĩ lại, hai người này làm thần bộ ở chung đã lâu, thậm chí kết bái làm huynh đệ, vô cùng thân thiết cũng rất bình thường.

Mà quan trọng hơn là, bọn họ thân thiết, liên quan gì đến hắn??? Hắn vì sao lại cảm thấy mất hứng???

Khuôn mặt quyến rũ xinh đẹp của hắn mang theo dáng cười kẻ khác kinh diễm: “Bất Kinh công tử nói đùa, vì mười vạn lượng hoàng kim kia, đêm nay ‘Phiêu Nhiên’ cũng chỉ nguyện cùng ngươi.”

Nói đến mười vạn lượng hoàng kim, Hiên Viên Bất Kinh liền cảm giác có chút bực mình, hắn là mắt bị mù, thế nào sẽ vì gia hỏa trước mắt tốn nhiều ngân lượng như vậy.

Mấy người đang nói chuyện, dưới lầu lại một mảnh kinh hô cùng ồ lên.

Dưới lầu chẳng biết từ bao giờ xuất hiện một nam tử tuyết y, quần trắng, áo trắng, làn da trắng đến dọa người, khuôn mặt lạnh lẽo như hàn băng, đẹp không giống nam nhân, đẹp gần như quỷ dị.

Trên lưng hắn vác một thanh kiếm dài mảnh, thân kiếm bị một tấm vải đen bọc lấy, tóc dài màu mực được buộc cao cao, hai bên tai buông xuống một lọn tóc, dưới cái trán trơn bóng lộ ra lông mày nhíu chặt với nhau, con ngươi đông lạnh của hắn nhìn quanh bốn phía: “Tân hoa khôi đâu?”

Người này, đối với khách quen của ‘Văn hương các’ mà nói cũng không xa lạ, hắn chính là ở trong ‘Văn hương các’ hơn mười ngày trước, giết hoa khôi Vũ Sa cô nương, giang hồ Ma quân Dạ Lạc Huyền.

Toàn thân hắn mang theo một loại khí tức tịch mịch, lạnh đến mức khiến cho người ta lạnh lẽo trong lòng, trên khuôn mặt tuấn mỹ đến gần như xinh đẹp của hắn không có nửa phần biểu tình.

Thân thể đơn bạc ngoài ý muốn, người định lực không mạnh, nhìn hắn, chỉ sợ sẽ nghĩ người này rất khiến người ta yêu thương.

Dưới lầu Thủy Linh Lung lúc trước bị Sở Tiếu Ca đe dọa ngất đi vừa tỉnh lại thấy Dạ Lạc Huyền hai mắt lại lật, chỉ muốn tiếp tục ngất xỉu.


Bốn phía rất nhiều người đã bắt đầu chạy trốn rời đi.

Thủy Linh Lung mắng ở trong lòng thiên sát, hoa khôi ‘Văn hương các’, rốt cuộc đã đắc tội vị đại gia này ở chỗ nào, khiến cho hắn chỉ thích tìm ‘Văn hương các’ bọn họ gây chuyện???

Trong lúc nàng luống cuống, Dạ Lạc Huyền đã không còn hứng thú hỏi lại lần thứ hai, trực tiếp rút kiếm ở phía sau, đặt trên cổ Thủy Linh Lung, mắt thấy sẽ đè xuống.

Trên lầu vang lên một thanh âm hơi tức giận.

“Ta ở chỗ này!”

Dạ Lạc Huyền này, quá không đem ‘Văn hương các’ bọn họ để vào mắt!!

Tuy nói chỉ là thanh lâu, thế nhưng, nếu đã trở thành một trong tam đại thanh lâu của Khôn thành, liền tương đương với một trong tam đại thanh lâu của toàn bộ Huỳnh Quang, vậy sao có thể chỉ là một thanh lâu tầm thường???

Dạ Lạc Huyền ngẩng đầu, thu hồi kiếm trông thấy ‘Phiêu Nhiên’ quyến rũ xinh đẹp, phi thân bay lên.

Dáng người của hắn mềm mại, tay áo tuyết trắng phiêu phiêu, xa xa nhìn lại khiến người ta cảm thấy hư hư thực thực tựa như thiên tiên hạ phàm.

Chỉ là liếc mắt, mấy người Liên Cừ trên lầu liền nhìn ra Dạ Lạc Huyền võ công không thấp.

Dạ Lạc Huyền bay đến trên lầu, một khắc cũng không dừng, lập tức ra tay, kiếm trong tay đâm về phía ‘Phiêu Nhiên’, ‘Phiêu Nhiên’ linh hoạt tránh thoát trường kiếm của hắn, lùi tới phía sau Hiên Viên Bất Kinh, bàn tay to rộng khoát lên vai Hiên Viên Bất Kinh: “Bất Kinh công tử, đêm nay ta là người của ngươi, ngươi phải bảo hộ tốt ta nga.”

Hiên Viên Bất Kinh tự nhiên hiểu ý hắn, hung hăng liếc mắt với hắn sau lại nhìn về phía Dạ Lạc Huyền, sửa sang sắc mặt nói rằng: “Dạ công tử, ta nghĩ chúng ta cần nói chuyện, hành vi hiện tại của ngươi, trên lý luận là thuộc về phạm pháp.”

Giọng nói của Hiên Viên Bất Kinh dừng một chút, nhìn người bốn phía.

“Thế nhưng, xét thấy ngươi là người của ‘Lưu Ly tiểu trúc’, mấy năm nay, tất cả mọi người đối với làm những chuyện ngươi làm, là mở một con mắt nhắm một con mắt.”


“Sao ngươi biết ta là người của ‘Lưu Ly tiểu trúc’???”

Da thịt vốn đã tuyết trắng, nhuốm lên vài phần đỏ ửng tức giận, nhìn qua dĩ nhiên có vài phần đáng yêu, đôi mắt màu mực của hắn hiện lên rất nhiều tình tự phức tạp, chậm rãi thu hồi kiếm, thẳng tắp, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Hiên Viên Bất Kinh.

Hiên Viên Bất Kinh một chút cũng không sợ hắn, mặt không đổi sắc nói: “Ta vốn là không biết, thế nhưng hơn mười ngày trước ta nhận được thiếp mời đuổi bắt ngươi, tự nhiên là phải điều tra hết thảy về ngươi.”

“Ngươi... Ngươi còn biết cái gì??”

Đôi mắt Dạ Lạc Huyền chấn động giật mình, hung ác độc địa trừng mắt Hiên Viên Bất Kinh, thân thể căng cứng, dường như là trong nháy mắt sẽ nhào tới trước mặt Hiên Viên Bất Kinh, xé nát hắn.

Đáy mắt Hiên Viên Bất Kinh nhìn hắn, lặng lẽ nhuốm lên vài phần bi thương và một tia thương hại.

“Nên biết, không nên biết, ta đều đã biết... Bao gồm ngươi vì sao thích uống rượu, bao gồm ngươi vì sao lại tới nơi này giết hoa khôi ‘Văn hương các’.”

Hiên Viên Bất Kinh chậm rãi nói ra át chủ bài của hắn.

“Ngươi...”

Khuôn mặt tuấn mỹ đến xinh đẹp của Dạ Lạc Huyền triệt để vặn vẹo, con mắt đỏ hồng, dường như là mất đi lý trí, điên cuồng bắt đầu đánh về phía Hiên Viên Bất Kinh.

Dạ Lạc Huyền ra tay cực ác, gần như là đấu pháp liều mạng.

Hiên Viên Bất Kinh cho dù võ công cao, cũng ứng đối phi thường vất vả.

‘Phiêu Nhiên’ đứng ở một bên liên tiếp nhíu mày: “Các ngươi rốt cuộc tra được gốc gác gì của hắn, khiến hắn tức giận như vậy???”

Sở Tiếu Ca lo lắng nhìn Dạ Lạc Huyền dây dưa với Hiên Viên Bất Kinh, nếu như không phải sợ Hiên Viên Bất Kinh tức giận, hắn đã sớm đi tới giúp Hiên Viên Bất Kinh.


Lúc này nghe ‘Phiêu Nhiên’ hỏi vậy hắn thuận miệng đáp: “Quá khứ đáng thương khiến kẻ khác không thể tin nổi.”

Vừa trả lời xong hắn liền lấy lại tinh thần, trừng mắt ‘Phiêu Nhiên’: “Ngươi quản nhiều như vậy làm gì, ta dựa vào cái gì phải nói cho ngươi???

Sau khi nói xong hừ một tiếng, lại xem chiến.

Bạch Khuynh Vận nhìn hai người còn chưa nói được mấy câu đã đánh nhau này, có chút đau đầu: “Cứ tiếp tục như vậy, chúng ta sao có thể mượn được tị độc châu?”

Trên khuôn mặt thanh nhã xuất trần của Liên Cừ mang theo mỉm cười thong dong bình tĩnh.

“Không sao, Hiên Viên Bất Kinh không hổ là một trong tam đại thần bộ, thân thủ của hắn nhìn qua phải cao minh hơn nhiều, sợ là cố ý nhường Dạ Lạc Huyền, chờ Dạ Lạc Huyền trong lòng thoải mái, tự nhiên cũng dễ nói chuyện.”

Bạch Khuynh Vận giật mình: “Thực sự??? Như vậy cũng được???”

Liên Cừ gật đầu.

Đích xác theo như lời Liên Cừ, võ công của Hiên Viên Bất Kinh cao hơn Dạ Lạc Huyền rất nhiều, khi Dạ Lạc Huyền ý thức được điểm này liền ngừng tay, sắc mặt tái nhợt xấu xí muốn chết, bộ dạng bị khuất nhục thật lớn.

“Ngươi giết ta đi!”

Hiên Viên Bất Kinh ngừng tay: “Ngươi là giang hồ Ma quân Dạ Lạc Huyền, cho dù trộm cũng là trộm đường đường chính chính, mà không phải để ta tùy tiện giết ngươi thế này.”

Dạ Lạc Huyền cười nhạt vài tiếng: “Chuyện dơ bẩn kia đã bị các ngươi biết, ta nào còn mặt mũi sống ở trên đời?”

Hiên Viên Bất Kinh nhăn mày: “Yên tâm, chuyện kia, ngoại trừ ta và Tiếu Ca, chúng ta sẽ không nói cho bất luận kẻ nào, dù sao, nói cho bọn họ cũng vô ích với chúng ta.”

Dạ Lạc Huyền nặng nề thở dài một tiếng: “Cảm tạ.”


Hiên Viên Bất Kinh gật đầu xem như là nhận, sau đó hắn mở miệng nói: “Như vậy, ngươi ngừng tay đi, đã giết một nữ tử vô tội, ngươi hẳn là biết... Cho dù ngươi giết hoa khôi lần này, còn có thể có hoa khôi sau, cho dù ngươi giết người sau, vẫn còn có sau nữa. Chỉ cần ‘Văn hương các’ tồn tại, sẽ vĩnh viễn có hoa khôi ‘Văn hương các’, mà ngươi lại không có năng lực hủy diệt ‘Văn hương các’.”

Hiên Viên Bất Kinh nói, từng bước từng bước đánh lên trong lòng Dạ Lạc Huyền.

Dạ Lạc Huyền thẳng thắn không thèm để ý hắn, trường kiếm cầm trong tay cắm về vỏ kiếm phía sau, trực tiếp ngồi xuống, bắt đầu uống rượu.

Liên Cừ và Bạch Khuynh Vận liếc mắt nhìn nhau, sự tình quả nhiên phát triển như bọn họ dự liệu.