Khuynh Tẫn Triền Miên

Chương 150: Đúng lúc tỉnh lại

“Ô... A...”

Hai tay bị trói ở đầu giường kịch liệt giãy dụa, ngón tay mảnh khảnh siết đến trắng bệch, thân thể Vân Khuynh kịch liệt run rẩy, đau đớn khó có thể chịu được, thống khổ từ trong mật huyệt truyền tới toàn thân các nơi, không ngừng kích thích đầu óc của y, khiến y không thể kiềm chế rên lên đau đớn.

Tần Vô Phong bị rên rỉ thống khổ của y giật mình, một loại vô ý thức, cảm giác thương tiếc bất cứ lực lượng nào cũng không thể ngăn, không hiểu từ đáy lòng tuôn ra, ngăn cản dã thú trong thân thể hắn rục rịch.

Hắn lẳng lặng đem phân thân chôn ở trong cơ thể Vân Khuynh, cùng đợi y thích ứng, song song môi hắn không chút gián đoạn lưu lại vết tích của mình trên da thịt trắng mịn của Vân Khuynh.

Đau đớn xé rách khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Khuynh triệt để trắng bệch, ở chỗ sâu trong thân thể không ngừng co rút đau đớn, tác động mật huyệt nhỏ hẹp, phân thân Tần Vô Phong chôn trong cơ thể y cho dù không động, cũng có thể cảm thụ được cực hạn khoái cảm.

Nội bích ẩm ướt nóng bỏng gắt gao bao vây lấy dục vọng của hắn, không ngừng nhúc nhích song song còn có lực hấp thụ thật sâu, khiến hắn chỉ muốn hòa tan trong một mảnh ướt mềm này.

Cái gì máu, cái gì giết chóc, cuồng ma chi chứng này, ý niệm điên cuồng trong đầu này, vào lúc này tiêu thất vô tung vô ảnh, Tần Vô Phong cả người đều bị dục vọng khống chế.

Hắn không thể nhịn thêm, môi dưới của Vân Khuynh bị hàm răng trắng noãn của y cắn đến máu chảy nhễ nhại, đôi mắt to đẹp đóng chặt, lông mi dài dày run run không ngớt, mặt trên còn mang theo giọt lệ trong suốt, dần thành tảng lớn nước mắt, theo khóe mắt của y không ngừng rơi vào trong tai trong gối đầu.

Lúc này Vân Khuynh đã vô tâm miệt mài theo đuổi chuyện này là đúng hay sai, gần chỉ là đau đớn trên thân thể, khiến y khó có thể chịu được.

Nhưng dục vọng của Tần Vô Phong lại nhưng có không cách nào tiếp tục khắc chế.

Cho nên nội tâm phiền táo của hắn, vứt bỏ một trận nhu tình thương tiếc trong lòng, khiến hắn không tự chủ được đem dục vọng nóng bỏng của mình kéo ra thân thể Vân Khuynh, rồi lại hung hăng đẩy đi vào.

“Không... Đau quá... Ô ô ô.... Ô ô...”

Lúc này Tần Vô Phong đã không còn nhiều kiên trì, mật huyệt nhỏ hẹp của Vân Khuynh vì lâu không được yêu, hơn nữa bị thô lỗ tiến nhập...


Cho dù thân thể Vân Khuynh có cảm giác, cho dù lúc trước mật huyệt tự động tiết ra ái dịch, Vân Khuynh vẫn cảm thấy rất đau rất đau.

Tần Vô Phong không có lý trí căn bản chẳng bận tâm đến Vân Khuynh, chỉ biết vui sướng tràn trề lao vào trong mật huyệt nhỏ hẹp chặt trí của Vân Khuynh.

Trong lúc vọt vào mãnh liệt ma sát nội bích mà qua, thân thể Vân Khuynh bị dằn vặt run rẩy, không biết là do đau nhức nóng bỏng, hay là do khoái cảm quen thuộc mà xa lạ.

“Ô a... Đau... Ân...”

Đúng vậy, rất đau, thế nhưng thân thể kỳ quái này, bị người xâm nhập như vậy, như trước có cảm giác, hơn nữa, cảm giác tê dại đi theo đau đớn, bắt đầu là thật nhỏ từng đám, chậm rãi, giống như điện lưu, thoáng cái truyền khắp các nơi thân thể.

Cảm giác mâu thuẫn trùng kích trong cơ thể y, vừa đau nhức vừa vui sướng, hai loại cảm giác cực hạn như vậy bức y gần như tan vỡ.

Vân Khuynh không biết, rên rỉ rất nhẹ rất quyến rũ của y, hữu khí vô lực, như là mèo con thở dốc, gãi đến lòng người.

Cũng khiến cho dục vọng của Tần Vô Phong càng thêm khó có thể khống chế, cứ như vậy, Tần Vô Phong lại càng không thể buông tha y.

Theo thời gian lan tràn, mật huyệt bị ra vào mấy lần bắt đầu chậm rãi thích ứng Tần Vô Phong lửa nóng xâm lấn, thống khổ cũng chậm rãi rút đi, lưu lại khoái cảm cực hạn thâm nhập xương tủy.

“Ân a... A... Chậm một chút... Hô...”

Vân Khuynh thống khổ rên rỉ, cũng vào lúc tại thân thể trầm luân, rên rỉ trở nên càng thêm quyến rũ.

“Không không... Muốn... A a a...”

Ngọc hành phía trên mật huyệt trướng đau không ngớt, lúc chuẩn bị đợi phát động, lại bị người trên thân ác liệt lấy ngón tay bóp chặt.

Hai tay bị trói không thể nhúc nhích, đôi chân dài nhỏ trắng nõn của y người trên thân mạnh mẽ vòng qua eo, dục vọng lửa nóng liên tục xâm chiếm thân thể y.

Dồn dập, sắc bén, như cuồng phong gió bão, không ôn nhu cũng không thô lỗ, gần chỉ là cường thế, nắm giữ tuyệt đối quyền khống chế.

Thuận theo khát vọng sâu nhất nơi đáy lòng, Tần Vô Phong thực tủy biết vị, khó có thể bỏ qua, phân thân cực lớn cho dù bạo phát trong cơ thể chặt trí lửa nóng của Vân Khuynh, cũng vẫn như cũ cứng rắn như lúc đầu.


Vì vậy, đêm này, có chút dài đằng đẵng, trận tình sự này cũng còn dài.

Người bên trong, cũng càng thêm hỗn loạn.

Gió tuyết ngoài cửa sổ chậm rãi thành lớn, dùng một mảnh trắng bạc che lấp trời đất, tiếng gió thổi vù vù che giấu rên rỉ một phòng.

Tia nắng ban mai hơi lộ ra, ánh nắng sáng sủa chiếu lên song cửa sổ mỏng manh.

Tình sự trên gường vẫn chưa dừng lại.

Toàn thân Vân Khuynh mềm yếu vô lực, thanh âm cũng khàn khàn không thể phát ra âm thanh, thân thể mảnh khảnh dưới sự cướp đoạt của Tần Vô Phong triệt để rơi vào tay giặc, mềm thành một đoàn.

Trong đầu y một mảnh không rõ, chỉ có khoái cảm vô tận, cùng với mệt mỏi không thể miêu tả.

Bụng của y mơ hồ đau nhức, nơi riêng tư bị ra vào không ngừng, càng là đau đớn bỏng rát.

Song song đau đớn là vừa tê vừa ngứa, khiến y căn bản phân không rõ chính mình là thống khổ hay vui sướng.

Ý thức của Tần Vô Phong chậm rãi tỉnh táo lại, thân thể bị dục vọng nắm trong tay, vẫn đang máy móc vận động, Tần Vô Phong vừa tỉnh táo lại có chút mê man thân mình đang ở nơi nào.

Thế nhưng, cảm giác phân thân bị nội bích nóng bỏng bao bọc gần như là muốn hòa tan, vui sướng khiến hắn muốn rên rỉ.

Hắn hơi nhắm mắt lại, phóng túng thân thể còn chưa triệt để tỉnh táo, tiếp tục rong ruổi trong thân thể người dưới thân.

“Đau...”

Đau đớn trong bụng bắt đầu chậm rãi kịch liệt lên, mơ hồ đau xót lúc đầu, chậm rãi trở nên bén nhọn.

Vân Khuynh mệt mỏi tới cực điểm nhanh chóng nghĩ tới hài tử trong bụng, trong lòng không thể ức chế bắt đầu kinh hoảng.

Y cố gắng giãy dụa thân thể không có một chút sức lực:

“Bụng... Đau...”


Võ công của Tần Vô Phong thuộc hạng cao thâm, thanh âm của Vân Khuynh dù nhỏ hơn nữa. Hắn cũng có thể nghe thấy.

Nghe thấy thanh âm thống khổ của Vân Khuynh, hắn lập tức triệt để tỉnh táo lại, trong lòng lo lắng không ngớt, mở mắt, xúc cảm trắng mịn dưới thân dưới tay khiến hắn có chút ngạc nhiên khiếp sợ.

Khi hắn triệt để ý thức được mình đang làm cái gì, trong đầu hắn trống rỗng, không thể suy nghĩ.

Thật là không thể suy nghĩ, hắn... Hắn...

Thân thể còn đang tự có ý thức vận động, Vân Khuynh còn đang hô đau bụng.

Con ngươi màu đỏ của Tần Vô Phong khôi phục thành một mảnh đen kịt, đen không có một mảnh sáng bóng, con ngươi tối tăm của hắn mở thật to, bên trong là một mảnh mờ mịt và không dám tin tưởng.

“Vân nhi...”

Run run đôi môi, thì thào như tự nói, hắn gọi tên người ở dưới thân.

Đôi mắt tràn ngập nước mắt của Vân Khuynh cầu xin nhìn hắn:

“Ô... Đại.... Đại ca.... Buông tha... Buông tha ta... Bụng... Rất.... Đau nhức...”

Đau nhức bén nhọn lan tràn từ bụng, hài tử, Vân Khuynh sợ hài tử của y sẽ xảy ra chuyện.

Cái đầu hỗn độn vô lực, ngoại trừ hài tử cái gì cũng nghĩ không vào.

Vân Khuynh rên rỉ đem Tần Vô Phong còn trong tư tự mờ ảo kéo lại.

Khuôn mặt tuấn tú của Tần Vô Phong trắng bệch thành một mảnh, chuyện đêm qua, như chớp giật quay về trong đầu hắn.

Khi cuồng ma chi chứng của Tần Vô Phong phát tác, Tần Vô Phong không có ý thức, thế nhưng, chờ đến lúc cuồng ma chi chứng tiêu thất, hắn lại có thể rõ ràng biết đến, lúc cuồng ma chi chứng phát tác hắn đã làm gì.

Ví như, rất nhiều năm trước, một đêm đỏ tươi như máu, trở thành ký ức vĩnh hằng trong đầu hắn, đau thương và hối hận không thể xóa nhòa.


Cho nên đến khi hắn triệt để tỉnh táo lại, đêm qua đưa dược cho Vân Khuynh, cùng với sau đó, hắn là thế nào bức bách Vân Khuynh, thế nào trói lại cổ tay y, thế nào hôn lên thân thể y, thế nào giữ lấy y...

Toàn bộ tất cả tất cả, đều đang quay về trong đầu hắn.

Nhớ tới đêm qua, hắn đột nhiên hiếu kỳ nơi hắn tiến nhập là cái gì???

Nam nhân có thứ đó sao???

Lẽ nào đó chính là nguyên nhân Vân Khuynh có thể mang thai...

Thân thể Tần Vô Phong đã ngừng lại, mật huyệt nóng bỏng dưới thân Vân Khuynh vẫn đang bao vây lấy phân thân theo quán tính hơi hơi nhúc nhích của hắn, không ngừng nhiễu loạn suy nghĩ của hắn.

“Đau nhức...”

Vân Khuynh yếu ớt rên rỉ khiến hắn bừng tỉnh, đáy lòng hắn tràn ngập hối hận, thương tiếc, vô thố, hoảng loạn, cùng với một chút ngầm vui vẻ.

Thế nhưng hiện tại, toàn bộ vấn đề đều không kịp nghĩ, không kịp giải quyết.

Trong lúc Vân Khuynh mang thai hắn cưỡng bức Vân Khuynh, hiện tại Vân Khuynh kêu lên đau đớn, nhất định là do tối hôm qua hắn làm quá mức.

Vấn đề này dứt bỏ trước đã, chỉ có thân thể Vân Khuynh mới là quan trọng nhất lúc này.

Tần Vô Phong nhẫn nhịn khuôn mặt tuấn tú vì hối hận mà vặn vẹo, lập tức đem phân thân của mình còn chôn ở trong mật huyệt của Vân Khuynh rút ra.

Quả nhiên, mặt trên kéo ra phần lớn thể dịch song song cũng dính đầy vết máu, thấy vết máu này, tâm Tần Vô Phong bỗng nhiên cứng lại.

Hắn yêu Vân Khuynh, thế nhưng, hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ sẽ bính Vân Khuynh, hắn chỉ muốn yên lặng yêu y, bởi vì hắn không muốn phá hỏng hạnh phúc hiện có của Vân Khuynh.

Thế nhưng, vào lúc cuồng ma chi chứng phát tác, hắn dĩ nhiên huých Vân Khuynh...

May mắn hắn không có giết Vân Khuynh.

Nếu có thể lựa chọn, hắn tình nguyện giết thêm vô số người cũng không muốn thương tổn Vân Khuynh.


Mặc kệ hắn muốn hay không muốn, có nguyện ý hay không, hắn đều đã huých Vân Khuynh.

Hắn huých Vân Khuynh, đã là vạn phần có lỗi với Vô Song, nếu như hài tử trong bụng Vân Khuynh xảy ra chuyện, như vậy hắn liền thực sự nên tự sát tạ tội.

Cấp tốc rời khỏi thân thể Vân Khuynh, không để ý thân thể vẫn đang trần trụi, hắn lập tức cởi trói cổ tay Vân Khuynh, ngón tay thon dài đặt lên trên cổ tay bị trói đến sưng đỏ của y, trong đôi mắt tối tăm tràn đầy đau lòng và hoảng loạn:

“Còn may... Còn may, chỉ là thoáng động thai khí...”