UỐT NGÀY HÔM ĐÓ, TÔI KHÔNG NÓI chuyện với nhà tôi. Thực ra, tôi không thể nói được. Hễ gần nàng là tôi ghét, ghét đến độ tôi đâm sợ cả chính mình. Trong khi ăn tối, có đủ mặt các con, nàng hỏi tôi bao giờ đi. Tuần sau tôi phải đi họp trên quận. Tôi cho nàng biết ngày giờ. Nàng hỏi tôi có cần gì trước khi đi không. Tôi không trả lời, chỉ ngồi yên lặng, rồi đứng dậy vào phòng riêng. Mấy ngày nay, nàng không bao giờ đến phòng tôi, nhất là vào giờ này. Tôi đang nằm trong phòng, lòng còn tức giận, bỗng nghe tiếng chân quen thuộc. Một tư tưởng quái gở phát sinh trong đầu óc tôi. Tôi nghĩ vì muốn che đậy cái tội vừa phạm xong nên nàng mới đến tôi vào giờ khắc bất thường này. Nghe tiếng chân đang lại gần, tôi nghĩ thầm: “Nàng đến với tôi thật à? Nếu vậy, tôi có lý.” Và tôi thấy ghét nàng không thể tả. Bước chân mỗi lúc một gần hơn. Hay nàng chỉ đi qua để vào phòng nhạc? Không, cánh cửa phòng tôi hé mở. Kìa thân hình cao ráo của nàng xuất biện, vẻ mặt e lệ, ánh mắt như van lơn, tôi nhìn thấy là biết liền, làm sao che đậy nổi. Tôi nhìn nàng, nín thở một hồi lâu, rồi lẳng lặng lấy thuốc ra hút.
“Anh kỳ quá! Người ta đến ngồi bên cạnh một chốc thì lại lấy thuốc ra hút.” Vừa nói nàng vừa ngồi xuống giường tỳ vào người tôi. Tôi xích ra để khỏi đụng phải nàng.
Nàng nói: “Tôi biết là anh không muốn cho tôi đàn vĩ cầm vào chủ nhật tới.”
Tôi lên tiếng: “Muốn lắm chứ.”
“Anh làm như tôi không thấy gì hết.”
“Thế thì đáng khen lắm. Riêng tôi, tôi chỉ thấy là em bắt đầu làm đỏm rồi. Trò khả ố hèn hạ nào mà em chả thích. Tôi thì thấy những cái đó tởm lắm.”
“Ồ, nếu anh rở thói cu ly đó ra mắng tôi, thì tôi đi.”
“Đi đâu thì đi! Đừng quên rằng nếu cô không biết trọng danh dự gia đình thì đừng hòng tôi trọng cô.”
“Nhưng, chuyện gì mà anh phải nổi nóng lên thế?”
“Cút đi! Trời ơi! Đi cho khuất mắt tôi đi!”
Không biết nàng làm bộ không hiểu hay nàng không hiểu thật. Tôi chỉ thấy lạ khi bị đuổi như vậy nàng bất bình nổi giận, nhất định không đi mà còn dừng lại giữa phòng vẻ thách thức:
“Anh khó chịu quá! Tôi hết chịu nổi anh rồi! Thánh cũng không chịu nổi anh.” Như thường lệ, nàng cố moi móc những nhược điểm của tôi ra để tấn công, cho tôi càng đau chừng nào càng hay. Nàng nhắc lại trường hợp tôi đã vô lễ với chị tôi. Nàng biết tôi còn ân hận về chuyện đó, nên nàng mới nhắc lại để châm chọc tôi. Rồi nàng kết luận: “Tôi còn lạ gì cái bản mặt anh”.
Tôi nói thầm: “Phải, cứ việc nhục mạ, bôi xấu, xỉ vả tôi đi! Cứ việc đổ hết lỗi vào đầu tôi đi!” Phút chốc, máu tôi sôi lên. Chưa bao giờ tôi cảm thấy giận nàng như thế.
Lần đầu tiên tôi thấy cần phải để sự giận dữ này phát lộ ra bên ngoài. Tôi chồm dậy định chạy về phía nàng. Nhưng vừa chồm dậy, tôi nhớ ra mình đang cơn nóng giận và tự hỏi: “Hành động như vậy có đúng không?” Và tôi trả lời ngay với mình là đúng, phải làm thế nàng mới sợ. Vì vậy thay vì kìm hãm cơn giận lại, tôi làm tới thêm.
Tôi chạy lại nắm lấy cánh tay nàng la to:
“Cút đi! Không tao giết bây giờ!”
Khi phát ra câu trên, tôi cố ý giằn mạnh cho giọng nói nghe dữ hơn. Và câu nói đó đã có hiệu lực. Nàng sợ quá đến độ không đủ sức cất bước đi, nhưng chỉ còn tiếng: “Anh Phổ, chuyện gì mà anh phải làm dữ thế?”
Tôi hét to thêm: “Cút đi! Mày làm tao điên lên rồi! Khỏi biện bạch gì nữa!”.
Càng buông trôi theo cơn giận, tôi càng hả dạ. Tôi muốn làm một điều gì khác thường hơn nữa mới bộc lộ được hết cơn giận của tôi đã lên tới cực điểm. Tôi cảm thấy muốn đánh nàng, đập nàng cho chết, nhưng lại biết ngay là làm vậy không xuôi. Và, để cho bõ giận, tôi vơ lấy vật chặn giấy trên mặt bàn ném xuống sàn nhà gần chỗ nàng đứng và la to: “Cút đi!” Tôi đã nhắm sát chỗ nàng đứng. Vật chặn giấy bay xẹt qua chân nàng trong gang tấc. Chạy ra tới cửa, nàng còn dừng lại. Tức thì, tôi vơ lấy những vật có trên mặt bàn - chân đèn, bình mực - liệng túi bụi ra phía cửa, vừa liệng vừa la: “Cút đi! Cút đi! Tao không nghe biện bạch gì hết!” Không thấy nàng đâu nữa, tôi mới ngừng tay.
Một giờ sau, người vú đến cho tôi hay nhà tôi đang lên cơn điên. Tôi đến tìm nàng. Nàng hết cười lại khóc, nói không ra lời. Toàn thân co quắp. Không phải là nàng giả vờ. Nàng điên thật.
Về sáng, nàng bớt. Chúng tôi làm hòa nhờ hành động mà chúng tôi gọi là “yêu nhau”.
Sáng dậy, tôi thú với nàng là tôi ghen với Trúc thì nàng cười rất tự nhiên, không lộ một chút bối rối. Nàng nói làm sao nàng có thể yêu được một con người như thế: “Một người đàn bà đạo hạnh như em nếu không vì thích âm nhạc thì quen với hạng người như hắn để làm gì? Nếu anh muốn, em sẵn sàng không bao giờ gặp hắn nữa... Chủ nhật tới này cũng thôi, dù anh đã trót mời mọi người. Hãy viết thư báo tin hắn lả em đau. Thế là xong! Bất tiện một điều là lỡ ra có ai, nhất lại là hắn, tưởng chúng mình sợ hắn. Em không muốn ai nghĩ về em như vậy.”
Ông biết không, nàng đâu có nói dối. Nàng tin những điều mình nói ra mà! Nàng nói như vậy, mong làm sao khinh được hắn, để đề phòng hắn. Nhưng nàng đã không thành công trong ý định đó. Mọi chuyện đều phản lại nàng, nhất là cây vĩ cầm phải gió đó! Vì vậy, chủ nhật đến, quan khách tề tựu đông đủ, và hai đứa vẫn đàn chung với nhau.