Không Thể Yêu Em Một Ngày Hay Sao?

Chương 45: Đòn quyết định

Hoa hồng đen tàn phai từng cánh, làn nước trong hóa đục từ lâu.

Gia Ái ngồi một mình uống trà trong văn phòng, dáng điệu cô rất nhàn nhã thoải mái, khác hẳn với tâm trạng mấy hôm trước. Trên bàn làm việc, một tờ báo được đặt ngay ngắn với tiêu đề nổi bật “CÔNG TRÌNH LIBRA ĐỔ SỤP, PHẦN MÓNG BỊ RÚT RUỘT NGHIÊM TRỌNG”. Nội dung bài báo khái quát lại toàn bộ sự việc công trình xây dựng khu nhà ở cao cấp Libra bất ngờ xảy ra vấn đề. Toàn bộ công trình bị sụp lún bởi phần nền móng không đủ khả năng chống đỡ sức nặng của khối kiến trúc bên trên. Tuy không để lại hậu quả về người nhưng thiệt hại rất lớn. Đặc biệt hơn nữa đây là công trình có đến chín mươi phần trăm là vốn đầu tư nước ngoài, và những nhà đầu tư này đã yêu cầu phía chính quyền điều tra thật gắt gao xem vấn đề nằm ở đâu. Sau hơn một tuần điều tra, giám đốc của công ty Đại Lộc, nhà cung cấp vật liệu cho Libra, Ngô Minh Thành chính thức bị bắt giữ. Nguyên nhân là do anh ta đã cung cấp những vật liệu với chất lượng kém hơn rất nhiều so với loại mà công trình yêu cầu. Phía cảnh sát cho biết anh ta đã xuất những vật liệu cao cấp nhưng khi đến nơi thì chúng đều bị thay thế bằng loại thứ phẩm. Đây rõ ràng là hành động lừa đảo và phía chủ đầu tư đã quyết định khởi tố công ty Đại Lộc. Ông Trần Nghĩa Triều, đại diện của phía nhà thầu, công ty Farker đã thừa nhận sai sót trong quá trình giám sát thi công và ông cũng đã từ chức. Hiện nay đã có đầy đủ bằng chứng chứng minh Ngô Minh Thành đã cố ý rút ruột công trình, thay đổi chất lượng vật liệu và nếu như bị chính thức buộc tội, công ty Đại Lộc sẽ phải bồi thường một khoản tiền không nhỏ cùng với việc giám đốc Ngô Minh Thành phải đối mặt với án tù.

“Mời vào!” Gia Ái nói khi nghe thấy tiếng gõ cửa.

“Chủ tịch! Tôi đến gửi cô bản kế hoạch cho năm mới.” Trợ lý Phương đặt một xấp tài liệu lên bàn, ánh mắt bất chợt dừng lại trên tờ báo.

Gia Ái đẩy tờ báo về phía đối diện. “Mọi việc suôn sẻ hơn tưởng tượng, em đã chuyển tiền cho ông Triều rồi!”

“Ông ta sẽ không làm khó cô chứ?”

“Anh yên tâm, là em giúp ông Triều dàn xếp với chủ nợ, ông ta thoát được món nợ cờ bạc này thì đã phải tạ trời tạ đất rồi, sao lại còn dám giở trò. Hơn nữa, lại còn nhận thêm được một khoản tiền mà!”

Trợ lý Phương gật đầu, vẻ an tâm hơn.

“Tiếp theo chủ tịch định làm gì?”

“Không cần làm gì nữa. Chờ xem anh ta trả giá là được!” Cô bình thản nói. “Chuyện ngày hôm nay là quả báo của anh ta. Không vào tù thì cũng không còn mặt mũi ở lại Trung Dương.”

Sau một lúc im lặng, trợ lý Phương lên tiếng:

“Chủ tịch! Gần đây tôi thấy cô rất lạ, giống như sắp rời đi vậy. Tôi cũng có nghe nói cô đã đến gặp phó tổng nhờ anh ấy coi sóc An Vĩnh.”

“Em... em đúng là phải đi.” Giọng cô trầm xuống. “Vậy nên những việc ở đây mong anh giúp em.”

“Cô đi bao lâu?”

“Em cũng không biết nữa, nhưng có lẽ là rất lâu.” Gia Ái nói với một nụ cười nhẹ. Trợ lý Phương nhìn nét mặt cô chỉ khẽ gật đầu rồi xin rời đi trước. Anh cũng chẳng hỏi nguyên nhân cô ra đi, vì thật lòng anh nghĩ như vậy cũng tốt. Cô quá trẻ để gánh vác quá nhiều, quá vất vả. Tuy về đời tư họ không thân thiết với nhau lắm nhưng anh có thể nhận ra cô chưa lúc nào vui vẻ khi ở đây. Đến một nơi khác biết đâu cô sẽ có thể lấy lại nụ cười ngày xưa.

--------------------------------------------------

Gia Ái bước từ phòng mình ra, ánh mắt bị bản tin trên tivi thu hút. Họ đang nói về công trình Libra và những người phải chịu trách nhiệm cho vụ việc nó đổ sụp bất ngờ. Cô dời mắt đi tập trung vào gương mặt Minh Hy. Có thể thấy rõ anh không hề vui vẻ gì khi Ngô Minh Thành bị bắt.

“Gia Ái!” Anh gọi khi nhìn thấy cô. “Em đến đây!”

Cô cười nhẹ, đưa tay nắm lấy tay anh rồi ngồi xuống bên cạnh.

“Em thấy anh không vui! Vì việc của Minh Thành sao?”

Minh Hy nhìn lên màn hình một giây rồi thở dài.

“Anh lớn lên cùng nó, nhưng anh không ngờ nó lại là người như vậy. Vì danh lợi… mà chuyện gì cũng có thể làm.”

“Em thì không bất ngờ, từ nhỏ em đã biết Minh Thành không phải người đơn giản. Cậu ấy rất thông minh, cũng rất biết tính toán. Chỉ là… bị lòng tham làm mờ mắt.” Gia Ái nhẹ nhàng nói. Cô chính vì biết Ngô Minh Thành tham lam nên mới giăng cái bẫy đó. Ban đầu ông Triều nói điều anh ta cần làm chỉ là ký hóa đơn xuất hàng, nhưng khi lợi nhuận lên quá cao, lừa anh ta đứng tên mua vật liệu thứ phẩm cũng không quá khó khăn. Để cái bẫy hoàn hảo hơn, Gia Ái đã bảo ông Triều cứ tiến hành xây dựng như bình thường, sau đó dựa vào chỉ số an toàn mà các kỹ sư tính toán để đoán ra đến lúc nào phần nền không thể chịu nổi sức nặng của công trình. Và khi gần đến thời điểm đó cô để ông Triều tiến hành xây dựng tầng cuối cùng bên cạnh việc vận chuyển những phần kiến trúc nặng nề lên trên. Không quá sai lệch, chỉ trong một đêm tất cả đều sụp đổ, Ngô Minh Thành cũng vì vậy mà không thoát khỏi trách nhiệm. Với kết quả này anh ta sẽ không bao giờ có thể quay lại Trung Dương, cô cuối cùng cũng thắng.

Chuyện này một phần cũng phải cảm ơn Hà Văn Đông, nếu không phải cô đi tìm người giải quyết việc giải tỏa khu đất Eastern Star thì cũng không quen ông Triều, để rồi từ ông ta mà dựng nên màn kịch lớn này.

“Em đang nghĩ gì vậy?” Anh nhìn cô thắc mắc.

Gia Ái cắn nhẹ môi lưỡng lự rồi nói:

“Anh Hy! Lúc nãy em có ghé thăm ông. Ông nội muốn gặp anh… là vì Trung Dương. Bây giờ Minh Thành đã như vậy, ông cũng không suy tính gì nữa, chỉ muốn anh về lại đó.”

“Anh sẽ không về!” Minh Hy đáp, nét mặt anh nghiêm túc.

“Nhưng mà…”

“Gia Ái!” Anh cắt ngang. “Em cũng biết anh vốn không thích việc gia đình anh và nhà chú út tranh giành tài sản mà. Không có Trung Dương anh cũng có thể tự lập nghiệp được.”

“Em biết!” Cô cau mày khó xử, cố gắng thuyết phục anh. “Nhưng Trung Dương bây giờ vì vụ việc của Đại Lộc mà bị ảnh hưởng, ông nội lâm bệnh nặng, Minh Thành thì xảy ra chuyện, chú út với cha lại trở mặt thành thù. Anh không về thì ai sẽ cáng đáng tập đoàn đây? Anh Hy, nghe lời em đi mà!”

Minh Hy nhìn gương mặt khẩn thiết của người con gái trước mặt thì chỉ im lặng, anh biết những gì cô nói đều rất có lý, nhưng quay về… sự việc sẽ không dễ dàng như vậy. Ngược lại, Gia Ái lại thấy chút hy vọng cho chuyện này ở anh.

“Anh Hy! Chẳng phải anh đã hứa sẽ không bao giờ để em khóc nữa sao?” Cô bắt đầu giở trò. “Nếu anh không đồng ý thì em sẽ lập tức khóc, đều là lỗi của anh cả.”

Minh Hy phì cười, đưa tay nhéo má cô nhè nhẹ.

“Em học đâu ra cách thuyết phục người khác kiểu này vậy?”

“Vậy anh có hứa không?” Gia Ái mè nheo, cô nhất định không bỏ cuộc.

Minh Hy thấy vậy thì vòng tay quanh eo cô, kéo về phía mình, âm điệu mang ý vui đùa: “Anh có một điều kiện.”

Câu nói làm Gia Ái nghiêng đầu thắc mắc, trong lòng có hơi chột dạ. Anh dịu dàng vuốt tóc cô, cất giọng đề nghị.

“Bà xã! Chúng ta kết hôn gần một năm rồi, nếu vẫn chia phòng ra ngủ hình như là không đúng lắm.”

“Hả?” Cô nói khe khẽ.

“Ý anh là… nếu em dọn qua đây thì anh sẽ suy nghĩ lại.” Minh Hy nói với một nụ cười.

Trong khi đó Gia Ái lúc này đang than thầm trong lòng, tự trách mình quên mất người đối diện còn có một bộ mặt khác. Bây giờ nói là dọn qua ngủ, chỉ có trời mới biết anh có chịu ngủ hay không.

“Em trả lời sao?” Anh hối thúc, ánh mắt cưng chiều.

“Chuyện này…” Gia Ái ngập ngừng. “Em có việc cần làm, để sau rồi bàn đi!”

Cô nói xong liền đứng dậy xoay người bỏ vào phòng. Minh Hy ở đây nhìn theo, nụ cười dần chuyển thành nét thâm trầm khó đoán.