Không Thể Yêu Em Một Ngày Hay Sao?

Chương 34: Quyết định

Em không muốn trở thành người đẹp nhất, chỉ mong có một hạnh phúc bình thường.

Gia Ái nhẹ nhàng đặt ly cà phê trước mặt Nguyên Phong rồi ngồi xuống phía đối diện cùng với ly trà của mình.

“Em chắc chắn chứ Gia Ái?” Anh hỏi.

“Phải! Em nghĩ đã đến lúc.”

Nguyên Phong ngồi đan tay vào nhau, nghiêng người về trước, giọng nghiêm túc:

“Hôm trước anh thấy cậu ấy rất lo lắng, gần như hoảng loạn. Anh tin là cậu ấy quan tâm em, vậy nên anh không hiểu lý do.”

“Vì em đã mệt mỏi rồi.” Cô vừa dứt lời thì tiếng gõ cửa vang lên và sau đó Chấn Thiên bước vào.

“Anh sẽ chuẩn bị rồi gửi cho em! Anh về trước.” Nguyên Phong nói xong thì đi ra ngoài.

Bầu không khí trong văn phòng lúc này trở nên ngột ngạt, từ sau khi gặp nhau ở tiệc sinh nhận Tú Cầm họ đã không gặp nhau dù làm việc chung một tầng lầu.

“Anh có chuyện gì sao?” Gia Ái mở lời trước.

“Cha nuôi anh đã được bảo lãnh tại ngoại. Ông ấy còn vụ kiện với cục thuế, nhưng dù gì cũng cảm ơn em!” Chấn Thiên nói.

Im lặng, khoảng cách giữa cả hai lúc này xa đến nỗi họ không biết liệu người kia có lắng nghe mình hay không.

“Cảm ơn anh…” Gia Ái ngần ngại. “Vì đã gửi bằng chứng giúp An Vĩnh.”

“Anh không làm điều đó vì An Vĩnh mà là vì em! Em hiểu rõ mà!” Giọng Chấn Thiên buồn bã.

Sau mấy giây tư lự cô nói:

“Anh Thiên! Anh có nhớ trước kia em đã từng bảo anh đừng chờ đợi em không? Bởi vì nếu anh thật lòng thì em không xứng đáng. Lần này cũng như vậy, lúc đó em vốn không có ý định giao dịch với Vũ Kỳ Đức, em chỉ là muốn anh nghĩ thế… để anh giao số chứng cứ đó ra.”

“Em tin tình cảm của anh là thật?” Chấn Thiên hỏi, anh không quá bất ngờ về những gì cô nói và cho dù là cô đã làm gì thì anh cũng sẵn sàng tha thứ.

“Em vốn không tin. Cho đến ngày chúng ta ở bệnh viện… em có thể nhận ra anh không hề giả dối và khi đó kế hoạch được thay đổi.” Gia Ái nhỏ nhẹ, cô muốn anh vì những chuyện này mà hận cô để rồi quên cô đi. Tương lai của cô lúc này đã trở nên mù mịt và Gia Ái hiểu Chấn Thiên hoàn toàn không cần phải cùng cô đi về phía đó.

“Câu trả lời trước kia… anh không thể giữ được nữa Gia Ái!” Giọng Chấn Thiên như rất khó khăn mới thốt được thành lời. “Anh đã khiến cha nuôi mất tất cả, điều anh có thể làm lúc này chỉ là toàn tâm toàn ý chăm sóc cho ông ấy và Tú Cầm.”

“Xin lỗi anh!”

“Không phải lỗi của em, đó là quyết định của anh. Anh sẽ chịu trách nhiệm tất cả! Việc duy nhất anh muốn em hứa với anh là em sẽ sống thật hạnh phúc.” Chấn Thiên kết thúc câu với sự chắc chắn và mong chờ.

Hạnh phúc? Điều này là thứ cô đã theo đuổi gần như suốt nửa đời người nhưng cuối cùng nó vẫn chỉ là một ảo tưởng viển vông. Hạnh phúc mà cô mong ước không quá lớn lao, chỉ cần một người yêu thương và che chở cho cô là đủ, thế mà giờ đây đến cả hy vọng cô cũng đã đánh mất. Cô biết phải tìm hạnh phúc đó ở đâu.

“Em hứa với anh!” Gia Ái nhỏ nhẹ đáp, đó là tất cả những gì cô có thể cho anh.

--------------------------------------------------

Khác với mọi khi, Minh Hy vừa tan ca đã vội về nhà. Bỏ mặc tất cả những lời mời dùng bữa hay những cuộc hẹn với đối tác, lúc này điều anh quan tâm chỉ là người vợ hữu danh vô thực của mình. Trông thấy đôi giày được xếp ngay ngắn của Gia Ái, Minh Hy bất giác cảm thấy an lòng, anh không muốn phải chịu đựng cảm giác không thể tìm thấy cô như đêm đó lần nào nữa. Khi đi qua nhà bếp Minh Hy đứng chững lại, đôi mắt lặng lẽ ngắm nhìn cô gái đang tất bật nấu nướng.

Hôm nay Gia Ái cố ý về sớm để chuẩn bị các nguyên liệu, cô muốn nấu tất cả những món ăn mà Minh Hy thích. Gia Ái cẩn thận nêm nếm rồi tỉ mỉ trang trí, chú tâm đến nỗi không nhận ra ánh mắt đang nhìn mình, chỉ đến khi cô bày thức ăn ra bàn mới để ý thấy anh.

“Anh vào tắm đi rồi ra dùng bữa!” Cô nhẹ nhàng nói và Minh Hy khẽ gật đầu đi vào trong. Đến lúc quay ra thì Gia Ái đã ngồi chờ bên cạnh bàn ăn.

“Hôm nay là ngày gì đặc biệt sao? Em chuẩn bị nhiều món như vậy.”

Gia Ái không trả lời câu hỏi chỉ cười nhẹ: “Anh ăn thử đi!”

Cả hai im lặng dùng bữa bên nhau, khung cảnh ấm ấp như một đôi vợ chồng hòa thuận. Với kỹ năng nấu nướng được rèn luyện từ nhỏ, những món ăn Gia Ái nấu đều rất ngon. Tuy đây không phải lần đầu Minh Hy ăn món cô nấu nhưng chưa bao giờ anh cảm thấy việc này lại khiến mình vui vẻ như thế. Đã hai ngày từ lúc cô gặp chuyện ở quán bar họ mới giao tiếp với nhau, Gia Ái vẫn luôn giam mình trong phòng mỗi khi về nhà và anh dù có muốn cũng không biết bản thân có nên tìm cô hay không.

Sau khi bữa ăn kết thúc, Gia Ái nhàn nhã thu dọn, dáng điệu bình thản nhẹ nhàng. Xong xuôi mọi việc cô vào phòng một lát rồi đến ngồi xuống đối diện Minh Hy ở phòng khách.

“Tôi có chuyện cần nói.” Cô mở lời, tay đặt nhẹ một tờ giấy lên bàn. “Tôi muốn ly hôn!”

Nét mặt của Minh Hy đông cứng trong phút chốc, giọng anh cũng vậy:

“Em nhắc lại xem!”

“Tôi muốn ly hôn.” Gia Ái nói chắc nịch. “Bây giờ chúng ta ký giấy rồi nhờ anh Phong giải quyết. Nhưng vì ông nội muốn anh và tôi nghỉ lễ ở nhà ông nên có lẽ qua tết tôi mới dọn ra khỏi đây, chuyện ly hôn thì đến lúc đó thông báo vậy. Còn về tài sản, chúng ta không có tài sản chung, tôi cũng không cần anh trợ cấp vậy nên sẽ không có vấn đề gì. Những…”

“Tôi bảo đồng ý lúc nào?” Minh Hy cắt ngang, giọng anh đầy giận dữ. “Đây là lý do em chuẩn bị bữa ăn hôm nay sao?”

“Để ăn mừng ngày anh và tôi chia tay, không đủ long trọng à?” Cô giễu cợt.

“Gia Ái!” Anh lớn tiếng. “Em nghe cho rõ! Tôi sẽ không bao giờ, không bao giờ ly hôn với em. Em cả đời này đều chỉ có thể là của tôi.” Minh Hy nói rồi xé nát tấm giấy trên bàn, xoay người định bỏ đi.

“Tại sao?” Giọng Gia Ái vang lên đầy phẫn nộ, cô bước đến trực diện nhìn anh. “Chẳng lẽ anh thấy tôi chưa đủ khổ sở? Anh còn muốn hành hạ tôi đến lúc nào nữa?”

“Tôi không phải vì muốn hành hạ em!” Anh đanh giọng.

“Vậy thì là gì?” Gia Ái hỏi.

Minh Hy nhìn ánh mắt quật cường của cô mà nói không nên lời. Chính anh cũng không rõ tại sao mình lại sợ mất cô như thế. Để tìm câu trả lời xác đáng lúc này gần như không thể, anh chỉ biết mình không muốn cô ra đi, không muốn mỗi ngày về nhà không nhìn thấy cô cũng như không muốn để cô đến với vòng tay người nào khác. Nhưng nếu nói anh có loại tình cảm đặc biệt nào với cô, anh khó mà chấp nhận được.

“Em chỉ cần biết tôi không đồng ý.” Anh lảng tránh câu hỏi.

“Được!” Cô nheo mắt lại rồi nhanh chóng bỏ đi, sau mấy giây thắc mắc thì Minh Hy đuổi theo, vừa bước vào phòng mình anh đã nghe tiếng đổ vỡ chói tai. Dưới nền đất là bức ảnh của anh và Tường Vân cùng những mảnh kính vỡ, Gia Ái đứng bên cạnh nhìn xuống trân trân. Trong tích tắc cô đi tới, lôi tấm ảnh trong khung ra lên rồi cố sức xé rách.

“Dừng lại!” Minh Hy lớn tiếng ngăn cản, chạy đến giành lấy tấm ảnh.

Trong lúc giằng co Gia Ái tuột tay ngã xuống sàn, tay phải chống lên những mảnh thủy tinh vương vãi rồi truyền đến một cơn đau nhói. Cô không quan tâm, ánh mắt Gia Ái lúc này đang tập trung nhìn vào người trước mặt. Trong khoảnh khắc anh bảo rằng không muốn ly hôn cũng không nghĩ sẽ hành hạ cô Gia Ái đã tự lấy lại một tia hy vọng nhỏ nhoi, chỉ tiếc là nó giờ đây đã hoàn toàn bị dập tắt. Vết thương trên tay cô đang chảy máu, nhưng có lẽ chẳng thấm vào đâu so với trái tim. Anh đứng đó lo lắng kiểm tra tấm ảnh, còn cô… đau nhiều đến nỗi nước mắt đã hòa quyện cùng với máu mà chảy ngược vào tim. Gia Ái không hận người trước mặt, cô chỉ đang cảm thấy bản thân quá nực cười. Đến tận lúc này cô còn ảo tưởng anh sẽ nhỏ chút lòng thương hại nào đó ình, giờ đây ngay chính cô cũng cho rằng bản thân quá hèn hạ, cô không chấp nhận hay không thể chấp nhận rằng Ngô Minh Hy sẽ chẳng bao giờ yêu thương cô. Nhưng đến cuối cùng giữa ảo tưởng và sự thật vẫn luôn có một khoảng cách xa xôi.

Tiếng đóng cửa vang lên làm Minh Hy giật mình, ánh mắt anh bất chợt dừng lại ở những vết máu trên sàn. Hiểu chuyện gì đã xảy ra anh lập tức buông bỏ tấm ảnh mà chạy đến cửa phòng Gia Ái, lớn tiếng gọi cô. Hoàn toàn không có phản hồi, Minh Hy đập cửa, lực mạnh đến nỗi nó như muốn bong khỏi bản lề nhưng kết quả không hề có tiến triển, bên trong vẫn là sự im lặng bao trùm. Anh hết cách lùi lại lấy đà tông cửa, một tiếng “ầm” vang lên khi nó bật sang một phía, nhưng trong phòng trống không. Tuy vậy với khoảng cách này anh có thể nghe thấy tiếng nước chảy. Minh Hy bước đến trước cửa toilet, trước mắt anh lúc này là Gia Ái đang đứng trước lavarbo, cổ tay đặt dưới vòi nước vẫn đang cắm sâu mấy mảnh thủy tinh, máu hòa với nước chảy thành dòng rơi xuống. Cô không hề có vẻ gì là nhận ra sự hiện diện của anh, ánh mắt đăm đăm nhìn vào vết thương của mình.

“Em điên rồi sao?” Anh lớn tiếng nói, vẻ lo lắng tràn ngập âm sắc thay vì giận dữ. “Cứ như vậy thì em sẽ chảy máu đến chết!” Anh kéo cô khỏi đó nhưng vừa bước ra Gia Ái đã giật mạnh tay lại.

“Anh muốn đưa tôi đi đâu?”

“Bệnh viện, vết thương của em phải được xử lý ngay.” Minh Hy kiên nhẫn, bồn chồn nhìn cổ tay cô.

Ánh mắt Gia Ái vẫn một màu lạnh lùng:

“Lạ nhỉ? Đáng ra anh phải tức giận hay hả hê mới đúng.”

Anh hiểu cô đang nói gì nhưng lúc này không có thời gian để đôi co.

“Tôi không cố ý!”

Gia Ái nghe vậy thì cười nhạt, anh nói không cố ý có nghĩa hành động vừa rồi chỉ là phản ứng tự nhiên, giống như anh luôn muốn bảo vệ thứ kia hay cô gái đó vậy.

“Đi bệnh viện… tôi có thể tự đi!” Cô nói rồi lấy túi xách cùng áo khoác đi ra khỏi nhà, coi như anh không hề ở đó. Vừa đến chỗ thang máy thì Minh Hy đuổi kịp, anh lấy khăn tay của mình đỡ dưới tay cô.

“Em giữ lấy thế này.” Nhìn gương mặt chẳng chút cảm xúc nào của cô anh nói tiếp. “Hay em muốn để tôi làm giúp?” Câu nói lập tức có tác dụng, Gia Ái dùng tay trái của mình để giữ chiếc khăn lại. Đã gần hai mươi phút chảy máu nên cô bắt đầu mất sức dần.

Đến bãi đỗ xe, Gia Ái cứ nhắm thẳng xe mình mà bước nhưng bị anh giữ lại. Minh Hy ôm ngang eo cô đi đến xe mình. “Em nghĩ rằng mình có thể lái xe trong tình trạng này?” Anh gằn giọng khi Gia Ái giằng ra. Đến bệnh viện, Gia Ái tới gặp bác sĩ riêng của gia đình để gắp mấy mảnh thủy tinh.

“Sao lại đến nông nỗi này? Con bị ai đánh sao?” Bác Hùng hỏi, ánh mắt nhấn nhá hướng về Minh Hy, anh đang đứng bên cạnh Gia Ái. Có thể ông cho rằng đây là một vụ bạo lực hôn nhân, căn cứ vào mấy vết thương chưa phai hẳn trên người cô.

“Con bị ngã… lên mấy tấm kính vỡ.” Gia Ái nhẹ nhàng trả lời, cô cũng chẳng giải thích gì thêm về việc tại sao lại có tấm kính vỡ đó.

“Sẽ đau lắm! Nhưng bác không thể tiêm thuốc tê cho con vì vấn đề dị ứng. Con chịu nổi không?” Bác Hùng nói và Gia Ái gật đầu chắc chắn. Nhưng việc gắp tỉa đau đớn hơn tưởng tượng rất nhiều, cô phải cắn chặt môi để không phát ra tiếng hét. Đến khi mảnh thủy tinh thứ ba được lấy ra thì cánh môi hồng phớt bị cắn đến nỗi rỉ máu, vẫn còn phải bôi thuốc sát trùng nên nguy cơ đôi môi bị tự Gia Ái cắn nát rất cao. Rồi Minh Hy nâng gương mặt đang cúi gằm của cô lên, đưa tay mình thay vào. Đôi mắt Gia Ái nhìn anh ngạc nhiên nhưng ngay sau đó cô không đắn đo gì, cắn chặt lấy cổ tay anh. Lúc này cô không đơn giản là muốn nén cơn đau mà còn đang giải tỏa cơn giận với Minh Hy. Riêng anh không có biểu hiện gì khác ngoài việc chăm chú nhìn cô.

“Xem ra không phải chỉ mình con cần băng bó!” Bác Hùng nói khi việc chữa trị đã xong, Gia Ái vì lời của ông mà trở lại hiện thực, ngả người tựa vào ghế trong khi vị y tá đưa khăn giấy cho cô lẫn Minh Hy, tay anh cũng đang chảy máu.

“Ái! Vết thương khá nghiêm trọng, con không được để nó thấm nước, cũng không được ăn những thứ gây sưng viêm.” Bác Hùng ân cần. “Còn nữa, kết quả kiểm tra lần trước…”

“Bác Hùng!” Gia Ái mỉm cười. “Cảm ơn bác đã giúp con.”

“Lần trước em có đến kiểm tra gì nữa sao?” Minh Hy thắc mắc. Điều này mà nét mặt Gia Ái thay đổi, cô không trả lời, chỉ căng thẳng nhìn bác Hùng.

“Con bé chỉ đến kiểm tra sức khỏe thường kỳ thôi.” Bác Hùng nói và Gia Ái khẽ gật đầu cảm ơn. Minh Hy không còn thắc mắc gì nữa, nhẹ nhàng đưa tay dìu cô về.