Khi công chúa hóa thành phù thủy, lời nguyền kia là lỗi tại ai?
“Chủ tịch! Phía SCD đã chuyển khoản tiền đợt đầu! CEO của họ cũng đã thông báo với báo chí kế hoạch đầu tư vào An Vĩnh. Cổ phiếu của chúng ta đang tăng lên!” Trợ lý Phương vui mừng thông báo.
Thành Tâm tươi cười hí hửng:
“Hay quá Ái Ái! An Vĩnh được cứu rồi!”
“Dạ phải!” Gia Ái nói. Vũ Kỳ Đức thật sự đã không gạt cô cũng như không hề đòi hỏi ở cô điều gì, hơn nữa anh ta còn cố ý đề cập việc đầu tư, một cách bảo đảm uy tín cho An Vĩnh.
“Còn một việc nữa sếp!” Chị Hồng lên tiếng. “Tôi nhận được thứ này!”
Gia Ái cầm lấy xấp tài liệu rồi mở ra xem, trong đó là thông tin chuyển khoản ngân hàng, một số giấy báo thuế đã cũ và những sổ sách bị thay thế của An Vĩnh.
“Chị nhận được lúc nào?”
“Sáng nay, có người gửi nặc danh cho tôi! Nhưng mà sếp, chúng ta có thể dựa vào chúng để khởi kiện ông Đông. Tôi đã xác nhận qua, tất cả đều là thật. Và người đứng tên tài khoản chuyển tiền đi là con gái ông ta, Hà Tú Cầm. Để xem lần này ông ta còn làm được gì nữa!” Chị Hồng vui vẻ nói.
“Cảm ơn chị! Em cũng định làm thế!” Gia Ái mỉm cười. “Chị cứ về trước đi, em sẽ giải quyết.”
Khi chị Hồng đã đi khuất, Thành Tâm ngập ngừng nói:
“Ái Ái! Là phó tổng đúng không?”
“Em nghĩ vậy!” Gia Ái đặt tay mình lên tay Thành Tâm. “Chị đừng thấy có lỗi, là em buộc chị làm thế mà!” Cô nói với một nụ cười an ủi. “Lần này cũng may là có chị Hồng nói cho em biết anh Thiên có thể có được bằng chứng về việc làm của ông Đông chúng ta mới có khả năng lật ngược ván cờ. Chuyện khởi kiện em sẽ nhờ anh Phong lo liệu!”
Giọng trợ lý Phương đầy vẻ nghiêm trọng:
“Nhưng nói thế nào lần này chủ tịch cũng quá mạo hiểm. Nếu phó tổng không đến tôi thật sự không biết làm sao để nhìn mặt cựu chủ tịch nữa.”
“Nếu không thử làm vậy, em cũng chẳng có cách nào khác.” Gia Ái bình thản nói, cô đã dùng thân mình để đặt cược vào tình cảm của Chấn Thiên. Chỉ cần có bằng chứng chứng minh An Vĩnh bị hãm hại thì cô có thể bắt Hà Văn Đông chịu trách nhiệm cho tất cả những việc ông ta làm. Đến lúc đó khoản tiền thuế phải bồi thường sẽ được xét lại, danh dự của An Vĩnh cũng phục hồi và các cổ đông khác sẽ không có lý do gì rút vốn. Tuy không thể trở lại như trước nhưng việc duy trì An Vĩnh thì không có vấn đề. Chỉ là không ngờ Vũ Kỳ Đức thật sự đã đồng ý cho An Vĩnh vay vốn.
“Nhưng bây giờ cả chồng của Ái Ái cũng biết chuyện. Hai người không sao chứ?”
“Không sao! Anh ấy cũng hiểu cho em mà!” Gia Ái nói rồi đưa tay lấy ly cà phê của mình nhưng lại làm đổ xuống sàn.
“Đừng lo! Để Tâm bảo người vào lau dọn!”
Gia Ái gật đầu một cách máy móc, đôi mắt vẫn nhìn theo những giọt cà phê.
--------------------------------------------------
Buổi tiệc sinh nhật của Hà Tú Cầm diễn ra vô cùng náo nhiệt vì ông Đông muốn con gái duy nhất của mình phải được mọi người chúc tụng và ngưỡng mộ. Khắp không gian được bao trùm bởi màu hồng của những dãy ruy băng và hoa, ông còn chuẩn bị một chiếc bánh kem khổng lồ dành riêng cho cô. Khách mời đến rất nhiều, phần lớn đều là những người trong giới kinh doanh.
Gia Ái chậm rãi đi dọc theo dãy bàn đặt thức ăn, đôi mắt đang giữ trên gương mặt vui vẻ của Hà Văn Đông. Ông ta đang bận rộn trò chuyện với những khách mời của mình.
“Xin chào!” Một cô gái xinh xắn với mái tóc tém nói. “Chị là chị Gia Ái đúng không? Chị còn nhớ em chứ?”
“Dĩ nhiên rồi Tú Cầm! Đã lâu không gặp em!” Gia Ái mỉm cười.
Tú Cầm gật đầu: “Dạ phải! Em rất vui vì chị đến, em có nghe chuyện của chú Thanh. Chắc chị vất vả lắm!”
“Bây giờ tốt hơn nhiều rồi! Em vừa tốt nghiệp về, có ý định gì chưa?” Giọng cô ân cần.
“Cha em nói để ông sắp xếp, em thì muốn nghỉ ngơi một thời gian đã! Mà chị kết hôn rồi, hôm nay anh ấy có đến không?” Tú Cầm vừa nói vừa nhìn quanh quất.
“Không! Anh ấy có việc bận. Còn em thì sao? Đã có bạn trai chưa?”
Hai má của Tú Cầm hơi ửng hồng, cô ngại ngùng nói:
“Thật ra em có thích một người. Chắc chị cũng biết anh ấy!”
“Chị biết?” Gia Ái nghiêng đầu thắc mắc một giây rồi vỡ lẽ. “Anh Thiên sao?”
Tú Cầm không nói, chỉ khẽ gật đầu trong khi đó Gia Ái tập trung nhìn vào biểu hiện đó. Thì ra Chấn Thiên không chỉ đơn giản là con nuôi của Hà Văn Đông mà anh còn kiêm luôn con rể tương lai. Chỉ tiếc cuộc hôn nhân này khó mà có thể như ý ông.
Thêm vài câu trao đổi nữa thì Tú Cầm phải lên sân khấu àn giới thiệu và cắt bánh. Hà Văn Đông tự hào mở lời:
“Hôm nay tôi rất vui mừng vì các vị đã đến tham gia buổi tiệc sinh nhật của con gái tôi, Tú Cầm. Con bé là niềm tự hào và hy vọng của tôi, bản thân tôi cũng không mong muốn gì hơn ngoài việc con bé có thể vui vẻ hạnh phúc. Vậy nên chúng ta…”
Phần sau của câu nói không nghe được vì một vụ nhốn nháo đang xảy ra gần cửa ra. Và nguyên nhân chính là sự xuất hiện của những vị khách không mời mặc cảnh phục. Khi đến trước sân khấu, một trong số họ lên tiếng dõng dạc:
“Ông Hà Văn Đông, ông bị cáo buộc gian lận thuế, làm sổ sách giả cũng như biển thủ công quỹ từ tập đoàn An Vĩnh. Bây giờ chúng tôi chính thức bắt giữ ông. Mời ông theo chúng tôi về hợp tác điều tra!”
Những âm thanh bàn tán xôn xao khắp buổi tiệc, ai nấy đều bất ngờ về những chuyện đang xảy ra trong khi ông Đông bị còng tay rồi đưa đi, ánh mắt ngỡ ngàng lẫn lo lắng nhìn về đứa con gái như đang hóa đá của mình.
Khi khách mời bắt đầu rời đi, Tú Cầm chạy đến trước mặt Gia Ái, nắm chặt tay cô với khuôn mặt ướt đẫm nước mắt.
“Chị Gia Ái! Sao lại có chuyện này được? Cha em không làm vậy đâu mà, chị có thể nói giúp ông ấy không? Em xin chị đó!”
Gia Ái rút tay ra, giọng cô đầy vẻ kiên quyết:
“Cha em thật sự đã làm vậy! Và khi đó chị chẳng có ai để cầu xin cả, vậy nên đừng bảo chị phải làm gì cho ông ta. Chị không thể!”
Tú Cầm bị những câu nói đó làm sững sỡ, Gia Ái thì chỉ nhẹ nhàng xoay người bỏ đi. Khi ra đến cửa cô gặp được Chấn Thiên, có vẻ như anh đã bỏ lỡ màn vui nhất đêm nay. Giọng Gia Ái có phần lạnh lùng:
“Cô bé đó đang rất khổ sở, em nghĩ với tư cách vừa là anh trai vừa là chồng tương lai, anh nên đến an ủi Tú Cầm!”
Gia Ái nói xong thì đi thẳng ra ngoài, bỏ lại Chấn Thiên với ánh mắt sửng sốt lẫn hoang mang. Cuối cùng cô cũng biết, hoặc có thể là đã biết từ trước thân phận của anh, và dù trong trường hợp nào thì anh cũng khó mà khiến cô quên được.