Khoác lên người bộ áo giáp, em đứng đó bảo vệ thế giới của mình dù bên cạnh chỉ có bóng đêm.
“Cha có thể nói cho con biết, rốt cục chuyện An Vĩnh gian lận thuế có phải do cha làm không?” Giọng Chấn Thiên đầy vẻ nghiêm trọng.
Hà Văn Đông cau mày:
“Sao con lại có thể hỏi vậy? An Vĩnh cũng là tâm huyết của cha, cha làm hại nó thì có lợi ích gì?”
Chấn Thiên mang một tập tài liệu ra để lên bàn:
“Nếu là vậy tại sao cha lại chuyển tiền cho ông Vũ hàng tháng? Con đã điều tra qua, chủ nhân số tài khoản ngân hàng này là vợ ông ta. ”
Phản ứng duy nhất lúc này của Hà Văn Đông là bình thản xem những giấy tờ kia, lát sau thì mỉm cười.
“Con đúng là rất thông minh. Phải! Đều do cha làm. Cha đã bỏ hơn hai mươi năm ở An Vĩnh, con nói xem làm sao chịu nổi để ột con bé mới tý tuổi đầu dắt mũi. Nếu là Huỳnh Tĩnh Thanh còn có thể chấp nhận, nhưng Huỳnh Gia Ái thì đừng hòng. Cô ta nghĩ có thể đối đầu với cha sao? Đúng là nực cười!”
Chấn Thiên lắng nghe tất cả. Anh vốn biết cha nuôi mình không phải là người chính trực, bao năm ở An Vĩnh anh đã có rất nhiều chứng cứ về những hành vi không chính đáng của ông nhưng lần này thật sự đã đi quá giới hạn. Cha nuôi cứ bảo mình vì tốt cho An Vĩnh, nhưng tất cả những việc làm của ông đều đi ngược lại. Nói cho cùng cũng là vì tham vọng muốn giành lấy An Vĩnh của ông.
“Nhưng cha không cảm thấy như vậy quá đáng lắm sao? Cha gian lận ngay cả trong tiền thuế, còn bảo những cổ đông khác rút vốn.”
“Thì đã sao?” Hà Văn Đông cười ngạo nghễ. “Con trai à! Thương trường như chiến trường, cô ta khiến cha trả lại số tiền kia thì cha sẽ làm cho cô ta mất quyền điều hành An Vĩnh. Đây là chuyện thường tình thôi và đừng có nhắc lại chuyện này nữa. Số giấy tờ đó… đốt tất cả đi!”
“Cha... Dạ!” Chấn Thiên trả lời rồi bước ra ngoài, bây giờ là lúc anh phải chọn giữa nghĩa và tình.
--------------------------------------------------
Gia Ái vẫn theo thói quen ngồi ngắm cảnh bên ngoài cửa kính trong văn phòng. Đây là một cách có thể khiến cô bình tâm mà suy nghĩ về mọi chuyện, mọi vấn đề.
“Ái Ái!” Thành Tâm vừa bước vào lên tiếng. “Em không sao chứ? Tâm lo cho em lắm!”
Đáp lại câu nói, Gia Ái mỉm cười nhận lấy ly cà phê Thành Tâm đưa.
“Em chưa đến lúc gục ngã đâu. À phải! Chị giúp em gọi người đến lau cửa kính nha! Em thấy nó mờ quá!”
Thành Tâm nghiêng đầu thắc mắc:
“Hôm qua người ta mới vừa lau chùi mà! Có phải tại em mệt mỏi quá không?”
“Có lẽ là vậy!” Gia Ái nói xong thì nhìn ra ngoài lần nữa.
Tiếng gõ cửa vang lên, sau câu mời của Gia Ái chị Hồng bước vào.
“Sếp! Tôi điều tra được một việc! Theo như những nhân viên nói thì từ trước đến nay phó tổng vẫn thường đến phòng tài chính để xem qua sổ sách và các giấy tờ khác. Còn chuyện này nữa, vì dạo này thấy sếp bận quá nên tôi không báo cáo, trước lúc ông Vũ giám đốc tài chính từ chức phó tổng đã đến phòng nhân sự lấy hồ sơ của ông ta đi. Là Hạnh Hoa tình cờ nhìn thấy rồi nói cho tôi biết. Có vẻ như phó tổng đang điều tra mấy việc làm của ông Đông.”
“Rất có thể là vậy! Cảm ơn chị nhiều chị Hồng tin tức này rất có giá trị!” Gia Ái ân cần nói.
“Vậy tôi về làm việc trước!” Chị Hồng khẽ gật đầu rồi bước ra cùng lúc với sự xuất hiện của trợ lý Phương, anh nói gấp gáp.
“Chủ tịch! Có chuyện rồi! Không biết ai tung tin chúng ta không thể trả nổi tiền lương nên phía công nhân ở Eastern Star đang làm loạn. Còn nữa…” Anh ấp úng. “Tất cả các ngân hàng đều từ chối việc gặp mặt chúng ta.”
“Chỉ tại mấy tờ báo lá cải đó!” Giọng Thành Tâm bức xúc. “Báo chí sáng nay lại nói xấu An Vĩnh, còn đưa cả hình sếp lên nữa. Tâm vò nát chọi ngoài sọt rồi!”
“Cảm ơn chị!” Gia Ái nói rồi quay sang trợ lý Phương. “Em sẽ nghĩ thử cách khác!”
“Mà sao chủ tịch không nhờ Trung Dương giúp?” Thành Tâm hỏi.
Trợ lý Phương thay Gia Ái trả lời:
“Chúng ta bây giờ không chỉ cần tiền đầu tư mà còn phải lấy lại được tiếng tăm, tuy Trung Dương có thể giúp đỡ nhưng khoản tiền này quá lớn, họ có thể không chuẩn bị kịp. Tốt nhất là hai bên cùng tiến hành.”
Cả hai cùng nhìn Gia Ái nhưng cô không nói gì, chỉ im lặng nhìn xuống bàn. Nhờ đến Trung Dương? Cô không dám chắc anh có đồng ý không nhưng phía nhà Minh Thành chắc chắn sẽ phản đối. Tới lúc đó e là An Vĩnh sụp đổ rồi gia đình họ vẫn còn chưa quyết định xong. Hơn nữa trợ lý Phương nói đúng, giá cổ phiếu của An Vĩnh quá thấp, họ lại phải bồi thường khoản tiền lớn cho nhà nước. Đổ nhiều tiền cùng lúc như thế vào một công ty đang đứng trước nguy cơ phá sản là quá nguy hiểm. Dù Trung Dương có muốn cũng không thể huy động đủ vốn trong một thời gian ngắn như vậy.
“Anh Phương!” Giọng Gia Ái trầm mặc. “Anh giúp em giải quyết chuyện ở Eastern Star, còn nữa …”
Câu nói của cô bị tiếng điện thoại của trợ lý Phương cắt ngang, anh xin lỗi rồi bắt máy. Một lúc sau thì vui vẻ thông báo:
“Chủ tịch! Phía SCD đã đồng ý gặp mặt, nhưng họ nói phải là đích thân cô đến!”
“Khi nào?”
“Chiều nay bốn giờ!”
“Được! Em sẽ đi! Cảm ơn anh.” Gia Ái mỉm cười, chuyện này chính là một tia hy vọng nhỏ nhoi cho An Vĩnh.
--------------------------------------------------
SCD là một hệ thống ngân hàng rất có uy tín trong giới đầu tư tài chính với những chi nhánh có mặt ở khắp mọi nơi tạo nên một mạng lưới vững mạnh. Điểm hẹn lần này là trụ sở chính nằm ngay trung tâm thành phố, một nơi được thiết kế rất khoa học và toát lên vẻ sang trọng với màu xanh lá làm chủ đạo.
Gia Ái đi dọc theo hành lang, cô đang theo chân vị thư ký xinh đẹp đến văn phòng của CEO. Sau khi thông báo, cô thư ký mời Gia Ái vào rồi khép cửa lại. Căn phòng này được trang trí rất độc đáo theo phong cách hình học không gian. Đèn có hình lập phương, ghế sopha là những khối trụ tròn xếp chồng lên nhau còn bàn trà cùng bộ là một hình tứ diện lật ngược. Những chi tiết khác cũng cùng phong cách nhưng Gia Ái không có tâm trạng để ngắm nhìn, ánh mắt cô chỉ tập trung vào chiếc ghế đang quay ra ngoài mà thôi.
“Chào anh, tôi là đại diện của An Vĩnh. Huỳnh Gia Ái!” Cô cẩn trọng nói và chiếc ghế lập tức xoay ngược lại. Gương mặt của người kia thể hiện rõ sự chào đón vì đây không phải lần đầu hai người gặp nhau.
“Chào cô! CEO của ngân hàng SCD, Vũ Kỳ Đức!” Người đó nói. “Chắc cô vẫn còn nhớ tôi. Chúng ta đã gặp lần thứ hai… trong hiệu áo cưới!”
Nét ngạc nhiên được thay thế nhanh chóng bằng một nụ cười xã giao, Gia Ái nhã nhặn bắt tay với anh ta, giờ cô đã hiểu tại sao phải là mình đích thân đến. Theo lời mời, Gia Ái ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Vũ Kỳ Đức.
“Tôi rất cảm ơn khi anh đã đồng ý gặp mặt thế này. Về An Vĩnh…”
“Có phải kết hôn rồi cô xinh ra không? Dù rằng lúc trước đã rất đẹp!” Vũ Kỳ Đức tươi cười nhìn cô.
“Cảm ơn anh.” Gia Ái nói gượng gạo. “Tôi muốn nói về việc đầu tư vào An Vĩnh…”
“Tôi rất muốn biết một việc!” Vũ Kỳ Đức lại cắt ngang. “Sao cô không nhờ chồng mình giúp đỡ? Trung Dương cũng là một tập đoàn lớn mà… Hay là quan hệ hôn nhân của cô không ổn?”
Im lặng, Gia Ái cố nén cơn giận, mất mấy giây mới tiếp tục được:
“Xin lỗi! Nhưng hôn nhân của tôi vốn không liên quan đến chuyện này.”
“Tôi đồng ý!” Anh ta lại cười. “Tôi thích chuyện không liên quan đến chồng em. Vậy Gia Ái! Em nói xem tôi phải làm gì cho em?”
Cô trả lời vắn tắt, cầu mong cho cuộc gặp mặt này mau kết thúc:
“Tôi muốn anh cho An Vĩnh vay vốn!”
“Bao nhiêu?” Vũ Kỳ Đức hỏi với vẻ thích thú.
Gia Ái mở xấp tài liệu mình mang đến cho anh ta xem. Một lúc sau cô lên tiếng:
“Anh thấy sao?”
“Ưm… tôi có thể trả lời sau khi chúng ta ăn tối không? Bụng đói thì đầu óc khó mà suy nghĩ được.”
“Nếu mình bỏ đi lúc này An Vĩnh sẽ không cầm cự nổi.” Gia Ái cúi đầu xuống hít thở thật sâu để ngăn mình bỏ đi. Cuối cùng thì cô đồng ý và cả hai đến một nhà hàng Nhật gần đó dùng bữa. Suốt bữa tối Vũ Kỳ Đức liên tục hỏi cô về những sở thích cá nhân, không hề đề cập gì về vấn đề công việc. Cho đến lúc bữa ăn gần kết thúc thì cô không thể chịu đựng nổi nữa.
“Thật xin lỗi! Nếu anh không có tâm trạng nói về chuyện của An Vĩnh. Vậy hôm khác chúng ta gặp lại!”
Vũ Kỳ Đức thấy biểu hiện của cô thì tặc lưỡi.
“Bây giờ có tâm trạng rồi, em ngồi xuống đi!...” Đợi Gia Ái yên vị thì anh nói tiếp. “Chắc em cũng biết vấn đề của An Vĩnh lớn thế nào và việc bỏ vốn vào nó lúc này sẽ nguy hiểm ra sao. Hơn nữa... nếu như chúng tôi không đồng ý cho vay thì em sẽ khó mà giữ An Vĩnh không sụp đổ. Tôi chắc chắn như vậy, nếu không em cũng chẳng chịu đựng tôi lâu thế này. Vậy…” Anh ta chăm chú nhìn cô. “Em nghĩ mình lấy thứ gì để thế chấp?”
“Tôi hiểu những lo lắng của anh, nhưng chỉ cần SCD chịu cho chúng tôi vay vốn, tôi sẽ có thể giải quyết mọi chuyện!” Gia Ái nói chắc chắn.
“Tôi tin em! Nhưng chúng tôi mở ngân hàng là phải nói về tính đảm bảo và thiết thực. Những tài sản hiện nay của An Vĩnh so với số tiền em yêu cầu là không tương xứng. Tôi nhắc lại, em nghĩ mình lấy thứ gì để thế chấp cho tôi?”
“Vậy anh muốn gì?” Cô hỏi với ánh mắt mạnh mẽ.
“Thứ tôi muốn chỉ có một!” Vũ Kỳ Đức ngả lưng vào ghế nói. “Là em!”
Câu từ thốt ra có vẻ nhẹ nhàng nhưng sức ảnh hưởng không phải nhỏ, Gia Ái nghe xong thì ngỡ ngàng nhìn người đối diện.
“Ý anh là gì?”
“Đơn giản lắm mà! Em cho tôi một đêm… đổi lấy bản hợp đồng đầu tư. Không phải vay mượn mà là tôi đầu tư vào An Vĩnh, em sẽ không cần phải trả lãi. Em thấy sao?” Vũ Kỳ Đức kết thúc câu nói với ánh nhìn chăm chú đầy vẻ mong đợi trong khi lúc này đầu óc Gia Ái đang rối như tơ vò. Nếu là lẽ thông thường cô nhất định cho anh ta một bạt tai rồi bỏ đi, nhưng bây giờ thì không thể. Cô biết rõ chỉ khi bản hợp đồng này thành công An Vĩnh mới có thể vực dậy được, ngoài cách này ra cô vốn không còn lựa chọn nào khác, nhưng bảo cô dùng bản thân để đánh đổi, cô có thể sao?
“Sao anh lại làm vậy?” Gia Ái hỏi.
“Nói sao nhỉ?” Vũ Kỳ Đức làm ra vẻ mặt khó nghĩ. “Vì tôi thích em thì phải, như một loại tiếng sét ái tình. Chỉ tiếc là tôi tới trễ, vậy nên yêu cầu này… tôi thấy rất hợp lý.”
Kiềm chế cơn giận đang sôi lên, Gia Ái đứng dậy nói nhanh rồi quay đi:
“Tôi sẽ trả lời sau!”
“Được! Tôi đợi em.” Vũ Kỳ Đức nhàn nhã trả lời. Đến lúc dáng cô khuất sau cánh cửa anh đưa ly rượu lên thanh tao nhấp một ít, anh rất muốn biết rốt cục câu trả lời là gì.