Tiếng đàn chàng Orpheus có thể khóc thương vợ mình mãi mãi, bên dòng sông ấy em chờ tiếng hát của anh trọn đời.
Gia Ái đứng trước khách sạn ngắm những người đi bộ trên đường, họ có vẻ như bận rộn, một số thì đang thoải mái trò chuyện với nhau. Cô bỗng thấy có chút ganh tỵ bởi lúc này đây cô chẳng có ai có thể ở bên mình như thế. Trước kia cô vẫn nghĩ mình còn có người bạn như Chấn Thiên, một điểm tựa cho sự lẻ loi này, nhưng rồi đến anh cũng lừa gạt cô, cũng chỉ là muốn dùng mối quan hệ giữa họ để chiếm đoạt An Vĩnh. Gia Ái không phải chưa từng bị bạn bè lợi dụng nhưng cô vẫn tin rằng ngoài kia còn rất nhiều người tốt. Đến cuối cùng người mà bản thân cô cho là tốt đẹp lại đối xử với cô như thế.
Đúng là Gia Ái rất giàu có cũng rất xinh đẹp, nhìn từ bên ngoài chắc hẳn có nhiều người cho rằng cô thật may mắn. Nhưng phía sau sự hào nhoáng đó cô chỉ là một cô gái rất đỗi bình thường, một người luôn mong muốn được yêu thương che chở. Tuổi thơ của Gia Ái là chuỗi ngày chẳng khác mấy với một cô nhi, vậy nên bao nhiêu hy vọng về một gia đình trọn vẹn cô đều dồn hết cho Minh Hy. Và rồi tất cả đã sụp đổ, không chỉ vì toan tính của những kẻ khác mà còn vì chính anh đã giẫm đạp lên chúng. Gia Ái không rõ cảm giác lúc này của bản thân là gì, cô chỉ biết anh thật sự đã thành công trong kế hoạch trả thù. Bởi vì chỉ việc nghĩ đến anh cũng khiến trái tim cô đau đớn.
Tiếng dừng xe làm Gia Ái trở về với hiện thực, cô không mong chờ gì việc Minh Hy mở cửa ình nên cứ lẳng lặng ngồi lên xe, cũng bỏ quên mất nụ cười cùng lời chào vốn đã thành thói quen. Minh Hy thấy biểu hiện của Gia Ái cũng chỉ phớt lờ nhưng lại không ngăn được mắt mình lướt qua gương mặt người bên cạnh. Anh cũng nhận ra cô đã chuẩn bị quà, có lẽ cô đoán được anh không biết phải mua gì. Không gian lúc này được bao phủ bởi một sự im lặng kỳ lạ và ở giữa chính là bức tường vô hình mà cả hai đã dựng nên.
Khi đến nơi, Gia Ái hít một hơi sâu chuẩn bị àn kịch sắp tới, cô thong thả bước xuống xe, tay vẫn giữ chiếc túi chứa món quà mừng thọ. Vừa gặp được ông bà nội Gia Ái liền nở nụ cười tươi tắn, cho dù cuộc hôn nhân của cô xảy ra vấn đề gì cô cũng sẽ không để nó ảnh hưởng đến tâm trạng của ông bà.
Buổi tiệc được diễn ra trên mảnh sân vườn rộng lớn bên cạnh nhà, khách mời đến cũng không nhiều vì ông nội vốn không thích ồn ào. Gia Ái gần như hoàn thành vai diễn hạnh phúc của mình một cách xuất sắc ngoại trừ cô hạn chế tối đa việc nhìn Minh Hy. Nhưng dường như hành động này vẫn không thể làm một vài người thỏa mãn.
Khi nhập tiệc không được bao lâu, Minh Thành lên tiếng hỏi, cố ý để ông nội nghe thấy:
“Chị dâu! Em nghe nói mấy hôm nay chị đều ở khách sạn, không có chuyện gì chứ?”
Câu hỏi như hút hết những tiếng động xung quanh, ba mẹ Minh Hy lo lắng nhìn Gia Ái, họ chưa từng nghe gì về chuyện này. Nhưng ngược lại Gia Ái không hề bối rối, trước khi đến đây cô cũng đã đoán được bữa ăn này không dễ nuốt.
“Dĩ nhiên là không! Vì gần đây công việc quá bận nên chị mới ở lại khách sạn để tiện đi làm thôi.” Cô nhã nhặn nói.
Ngô Minh Thành chau mày một giây rồi giãn ra, hắn không ngờ đến việc cô gái này có thể nhịn được chuyện chồng mình đưa người phụ nữ khác về nhà. “Cô đúng là rất đặc biệt, để xem cô chịu đựng được bao lâu.”
“Vậy con định ở khách sạn đến khi nào?” Ông nội hỏi.
“Ngày mai thôi ạ!” Câu trả lời là của Minh Hy, anh đã phản ứng trước khi Gia Ái kịp nói điều gì. “Công việc cũng ổn rồi nên ngày mai con sẽ đưa cô ấy về. Nhà không có Gia Ái thật sự rất trống vắng.” Minh Hy dứt lời với một nụ cười, anh tự biện hộ đây là diễn kịch mà thôi nhưng những gì anh nói thì đều là sự thật. Và ở người ngồi bên cạnh cũng chỉ nghĩ được như thế.
Đến gần giờ chiều buổi tiệc mới kết thúc, bà nội chu đáo bảo Gia Ái vào phòng ngủ một lát vì trông cô có vẻ xanh xao. Vâng lời bà Gia Ái đi đến căn phòng được chuẩn bị trước cho cô và người mang danh nghĩa là chồng kia. Sau khi trò chuyện với ông nội, Minh Hy cũng quay về phòng, đây là nơi anh ngủ lại mỗi khi đến nhà tổ nên cũng chẳng có gì xa lạ. Có điều hôm nay thì khác, vừa bước vào thì Minh Hy đã nhận ra Gia Ái đang ngủ, nhưng là ngủ trên ghế sopha chứ không phải giường.
Minh Hy khẽ cau mày rồi đi đến gần hơn, anh đứng đó nhìn cô một lát thì leo lên giường nằm, nghiêng người về phía chiếc ghế đó. Với tư thế này thì cả hai đang đối mặt nhau. Họ nằm như vậy rất lâu, một người ngủ còn người kia thì không. Một lúc sau Gia Ái cựa người, suýt nữa thì ngã xuống sàn làm Minh Hy ngồi bật dậy, suy nghĩ lưỡng lự rồi bước đến nhẹ nhàng bế cô đặt lên giường.
“Chỉ vì tôi không muốn người khác nghĩ tôi đang ngược đãi cô thôi!” Anh lẩm bẩm, như nói với bản thân hơn là với cô gái ấy. Nhưng sau hành động kia anh không biết phải làm gì, cuối cùng quyết định đưa ra là nằm xuống bên cạnh, sau đó thì cũng thiếp đi.
Khi Gia Ái tỉnh lại hình ảnh đầu tiên cô nhận thức được là gương mặt mà cô đã nhớ thương mong chờ gần như trong suốt quãng đời tuổi trẻ. “Mình lại nằm mơ rồi!” Cô tự cười mình. Và dĩ nhiên ở trong giấc mơ bạn có thể làm tất cả mọi thứ mình muốn nên Gia Ái khẽ đưa tay lên chạm vào khuôn mặt anh, vuốt nhẹ qua đôi mắt với hàng mi dài. Gương mặt Minh Hy trong lúc này cũng toát lên vẻ cương nghị nam tính, tuy cô không yêu anh vì vẻ ngoài nhưng vẫn thường cảm thấy anh thật sự rất đẹp trai. Ngón tay cô cứ như thế mà di chuyển theo những đường nét trên mặt anh, cũng chẳng hay biết nước mắt mình rơi từ lúc nào.
“Sao chỉ có trong mơ anh mới có thể ở bên em thế này?” Cô nói nhỏ như đang thở. Cho đến khi Minh Hy thức giấc rồi chăm chú nhìn cô Gia Ái vẫn nghĩ đây chỉ là hư ảo.
“Cô đang làm gì vậy?” Giọng anh sắc cạnh vang lên. Trong phút chốc Gia Ái hiểu ra đây chính là đời thực và điều này khiến cô giật bắn người ngồi dậy. Ánh mắt lạnh lùng của Minh Hy khiến cô bối rối.
“Xin lỗi!” Gia Ái nói vội rồi đứng dậy đi thẳng vào toilet, vừa rửa mặt vừa tự hỏi sao bản thân lại có thể leo lên giường trong lúc ngủ, bởi những suy nghĩ lạc quan của cô vốn đã bị lạc mất từ lâu lắm rồi.
Trong phòng, Minh Hy ngồi trầm ngâm chờ đợi. Ánh mắt anh sâu thăm thẳm nhìn vào một điểm vô định. Tâm trí lúc này đang nhớ đến giọt nước mắt trên gương mặt Gia Ái. Đây là lần đầu tiên anh thấy cô rơi lệ sau từng ấy năm, cho dù là lúc biết anh giả dối với mình hay khi anh dùng cô gái kia để đả kích cô Gia Ái đều chỉ đơn giản là lẳng lặng chấp nhận, không hề có phản kháng, ngay cả đến việc khóc cũng không. Thời gian anh quen biết cô Minh Hy thấy nhiều nhất chính là nụ cười của Gia Ái, cô vẫn luôn vui vẻ tươi tắn trước mặt anh, cứ như chỉ cần anh nhìn đến thì cô sẽ tự động mỉm cười. Minh Hy bất chợt nhận ra đã rất lâu rồi anh không thấy nụ cười đáng yêu đó nữa.
“Anh Hy!” Giọng Gia Ái nhỏ nhẹ. “Chuyện lúc nãy em không cố ý. Anh nghỉ ngơi đi! Em không làm phiền nữa.” Cô không nhìn anh, cứ như vậy mà quay người đi, bỏ mặc cả câu nói chưa kịp thốt ra của người còn lại.
--------------------------------------------------
Vì đã hứa sẽ ở lại qua đêm nên buổi chiều Gia Ái ra vườn cùng ông nội đánh cờ. Ván đấu chưa bắt đầu được bao lâu thì cô đã mất hết gần một nửa quân, đang cắn môi suy nghĩ xem phải làm thế nào thì Gia Ái nhận ra Minh Hy vừa ngồi xuống cạnh mình.
“Viện binh của con đến rồi kìa!” Ông nội vui vẻ nói.
Minh Hy mỉm cười ân cần:
“Em có cần giúp đỡ không?”
Câu nói làm Gia Ái tự động ngẩng đầu lên nhìn anh. Giúp đỡ? Từ này gợi cô nhớ đến một lời đề nghị khác và có vẻ như cả hai đều không phải là thật.
“Em không sao!” Gia Ái đáp nhanh rồi quay lại ván cờ. Thái độ của cô làm nụ cười của Minh Hy đông cứng trong một giây, nhưng Gia Ái không nhìn thấy. Sự xuất hiện của anh vốn chẳng có tác dụng gì ngoài việc khiến cô phân tâm, vậy nên ván cờ ngày càng bế tắc.
Gia Ái bĩu môi:
“Con thua rồi ông!”
“Nếu con để Hy giúp thì không đến nỗi thế này đâu. Hy nó đánh cờ giỏi lắm, ngang ngửa với ông đó!” Ông nội mỉm cười ôn hòa.
“Lần sau đi ạ!” Gia Ái nhẹ nhàng đáp. Tuy lời nói là vậy nhưng cô không hề nghĩ đến việc nhờ vả đó. Gia Ái hiểu rõ bản thân dù là ở tình huống như thế nào cũng không cần một người xem mình thua cả loại gái bán hoa giúp đỡ. Cô không biết mình còn yêu anh hay đã hết, chỉ biết rằng giờ đây bản thân không muốn bị tổn thương nữa. Minh Hy sẽ không bao giờ bảo vệ cho cô nên cô sẽ tự bảo vệ mình, dù là bảo vệ khỏi chính anh.