Hồ ly trắng hóa thành người, chỉ mong có một tình yêu vĩnh cửu. Cái nhận được cuối cùng vẫn là ánh mắt kinh bỉ.
Tên Mộc hôm nay sau khi thua sạch túi vào trò đá gà thì bực dọc đi về nhà. Nhưng hắn không hề lo lắng, tiền hết thì kiếm lại. Dù sao cho tới lúc cái công ty An Vĩnh kia giải quyết xong chuyện đất đai, hắn muốn có bao nhiêu tiền sẽ có bấy nhiêu, cần gì phải băn khoăn. Đi được một lát, tên Mộc nhìn thấy một sợi dây chuyền nằm bên vệ đường. Ngó qua ngó lại hắn không thấy ai liền nhặt lên bỏ vào túi. Của dâng tới miệng dại gì mà không lấy. Hắn vui vẻ đi tiếp quãng đường, nhưng chưa được mấy bước thì thấy một cô gái xông ra từ bụi cây, đầu cô ta đang chảy máu. Tên Mộc vẫn chưa kịp phản ứng thì cô gái đó kêu lớn là bị cướp. Sau đó thêm mấy người nữa chạy đến bắt lấy hắn.
Tên Mộc lớn tiếng kêu oan:
“Mấy anh bắt nhầm người rồi. Tôi không phải ăn cướp đâu.”
“Là anh ta đó.” Cô gái la lên thất thanh. “Là anh ta đánh tôi rồi cướp sợi dây chuyền của tôi.”
Những người kia nghe vậy liền lục soát người tên Mộc, chẳng mất bao lâu đã lôi ra được sợi dây từ túi hắn. Tên Mộc hoảng sợ tột cùng, hắn hoàn toàn không hiểu những chuyện đã xảy ra. Rõ ràng là nhặt được lại trở thành ăn cướp.
“Bắt thằng này đến gặp công an đi. Cho nó ở tù mọt gông.” Một trong những người kia lớn tiếng nói.
“Đừng, đừng mà. Không phải tôi làm đâu. Tôi… tôi nhặt được thôi.”
“Mày đừng có nói dối nữa. Bắt nó đi đi.” Cùng với những âm thanh tán đồng, tên Mộc bị lôi theo đoàn người, hắn đến đứng cũng không vững nữa.
“Chủ tịch!” Trợ lý Phương ngồi vào xe nói. “Mọi chuyện đúng như ý cô.”
“Rất tốt! Cứ để hắn học tập vài ngày trong tù. Về tổng công ty thôi.” Gia Ái mỉm cười trả lời, chiếc xe theo lệnh cô lập tức chuyển bánh. “Bác Đông, không chỉ mình bác biết dùng thủ đoạn đâu. Nếu cần… cháu sẽ làm rất tốt.”
--------------------------------------------------
Một tuần sau ngày tên Mộc bị bắt, có hai người đến thăm hắn. Suốt mấy ngày bị tạm giam, hắn đã rất khổ sở. Khi cha mẹ đến thăm, hắn vật vã cầu xin họ cứu mình, nhưng họ chỉ có thể lắc đầu. Bây giờ có bao nhiêu tiền cũng không cứu hắn ra được. Tuy nhà tên Mộc không giàu có gì nhưng từ nhỏ hắn đã được nuông chiều, lúc lớn lên thì chỉ biết ăn chơi, làm sao mà chịu nổi bị đọa đày kiểu này.
Cảnh cửa mở ra, tên Mộc mong ngóng nhìn thấy gương mặt của cha mẹ mình nhưng thay vào đó là hai người xa lạ.
“Mấy người là ai?” Hắn hỏi.
“Ở đây thế nào? Có quen không?” Gia Ái nói, cô đưa mắt nhìn xung quanh.
Tên Mộc nhìn cô gái kia với nét đề phòng:
“Tôi không quen hai người!”
“Không sao. Chúng tôi đến là để cứu anh.”
“Cứu… cứu tôi? Chỉ cần hai người cứu tôi ra, điều kiện gì tôi cũng chịu.” Tên Mộc vội vàng nói, nỗi sợ đã khiến hắn bỏ mặc tất cả những thứ khác.
Trợ lý Phương gật đầu:
“Chúng tôi sẽ bảo cô gái kia bãi nại. Nếu như… cha mẹ anh đồng ý khuyên những người khác cùng bán đất cho chúng tôi.”
“Thì ra là các người vu oan cho tôi!” Tên Mộc lớn tiếng nói. “Tại ba tôi không chịu bán đất chứ gì?”
Gia Ái đặt một ngón tay lên miệng làm dấu hiệu im lặng:
“Anh có chứng cứ không? Tôi có thể kiện anh tội vu khống. Thêm những chuyện kia, anh không ngồi năm ba năm mới là lạ.”
Sau mấy giây đứng hình, tên Mộc lắp bắp:
“Được… được! Tôi hứa với mấy người.”
“Hãy nhớ lời anh nói.” Trợ lý Phương cảnh cáo rồi bước theo vị chủ tịch vừa đi ra.
Hai người họ cùng đến một quán nước ở trung tâm thành phố, trong lúc đợi phục vụ đi chuẩn bị, trợ lý Phương hỏi:
“Chủ tịch! Còn chuyện phần đất bị mua mất, cô tính thế nào?”
Gia Ái tựa lưng vào thành ghế trả lời:
“Không cần làm gì cả. Bây giờ chỉ chờ đến ngày hết giao kèo hai tháng là được. À phải! Anh đừng để phó tổng biết những chuyện chúng ta đang làm.”
Trầm ngâm uống nước một lát, trợ lý Phương chần chừ nói:
“Chủ tịch! Tôi cảm thấy cô rất khác với cha mình.”
“Vì em đã dùng thủ đoạn sao?” Gia Ái hỏi, tay đặt ly nước lại lên bàn.
“Không! Vì cô quyết đoán hơn ông ấy rất nhiều. Nếu là chủ tịch Thanh, ông ấy sẽ chỉ nghĩ tới việc thuyết phục họ. Cũng như việc ông ấy biết rõ ông Đông luôn muốn chiếm đoạt An Vĩnh, giở trò trong tập đoàn nhưng vẫn nghĩ tình bạn bè mà bỏ qua.”
Gia Ái khẽ mỉm cười. Cô không giống ông ấy, đây rốt cục là chuyện tốt hay xấu. Nếu ông còn khỏe mạnh, liệu ông có trách cô không? Gia Ái thật muốn biết.
--------------------------------------------------
Gia Ái ngồi xuống bên cạnh giường của Huỳnh Tĩnh Thanh, cô mang một cuốn sách ra bắt đầu đọc. Từ khi ông xảy ra chuyện, cứ cách mấy ngày Gia Ái lại đến, khi thì đọc sách lúc thì trò chuyện, dù không hề có lời đáp nhưng cô chẳng quan tâm. Thật ra so với thời gian trước kia, Gia Ái cảm thấy như vầy cũng không quá tệ, ít ra cô thể gặp được cha mình bất cứ khi nào muốn.
Rời khỏi bệnh viện, Gia Ái tới nhà họ Ngô, hôm nay là bác Hoàng bảo cô đến. Theo lời mẹ Minh Hy, Gia Ái ngồi xuống ghế sopha cùng anh. Mọi người hỏi han chuyện của cha cô một lát thì bác Hoàng chuyển chủ đề:
“Gia Ái! Bác biết nói chuyện này bây giờ có vẻ không thích hợp. Nhưng bác nghĩ ba con chắc cũng muốn việc hôn sự của hai đứa sớm được tiến hành. Vậy nên… bác định để con và Minh Hy kết hôn. Con thấy sao?”
Gia Ái không trả lời ngay, cô lặng lẽ suy nghĩ rồi đưa mắt nhìn sang người bên cạnh. Minh Hy thấy biểu hiện của Gia Ái thì lên tiếng:
“Anh cảm thấy như vậy cũng rất tốt! Ít ra anh có thể ở bên cạnh em nhiều hơn.”
Đôi mắt sắc sảo của Gia Ái bỗng nhiên như được bao phủ bởi một lớp sương mù. Người cô yêu muốn cưới cô, điều Gia Ái mong đợi từ thời thơ ấu đang xảy ra, còn có lý do gì để phản đối nữa? Nhưng… sao cô lại không thấy vui vẻ chút nào? Tại sao lại chỉ có một nỗi đau hiện hữu?
“Dạ! Mọi chuyện hai bác cứ quyết định.” Cô nhẹ nhàng nói.
Về đến nhà, Gia Ái đứng lặng trước tấm gương. Nhắm đôi mắt lại, giọng cô lạc đi:
“Mình điên rồi! Thật sự đã phát điên rồi!”
Gia Ái ngồi sụp xuống đất, không kiềm được mà bật ra tiếng khóc. Dù là điên, vẫn không thể lựa chọn khác được.