Không Thể Quên Em

Chương 73

Mẹ Lâm Uyển nói đến chuyện này với một thái độ không mấy gay gắt, dù gì
cũng là chuyện vui của con gái, không nhất thiết phải nghiêm trọng hóa
vấn đề làm gì.

Song lời vừa nói ra lại khiến cho Lâm Uyển không
thể không buồn phiền.Nhân sinh là chuyện quan trọng, cả ba Tằng Tuấn lẫn mẹ cô đều cảm thấy không tốt.

Lâm Uyển vốn định nói lên ý kiến của mình, nhưng lúc này lại giống như bị hụt hơi, hồi lâu cũng không nói nên lời.

Mẹ cô tỏ ra khá thoải mái, nói hết những lời cần nói rồi trở về phòng ngủ.

Lâm Uyển ngồi ở phòng khách một lúc, trong lòng cực kỳ khó chịu, hơn nữa từ sau khi mang thai, cảm xúc của cô trở nên không ổn định, có thể là do
thay đổi tâm sinh lý, cho nên lúc nào cũng muốn khóc, tâm trạng rất dễ
xúc động…

Cô không dám khóc nữa, nếu còn khóc thì chắc mắt sẽ sưng lên mất, lúc đó sao cô dám ra ngoài gặp mọi người đây.

Cô cố gắng hít sâu vài hơi, đem tâm tình ổn định lại.Chờ về phòng ngủ, Lâm Uyển dường như muốn tiếp thêm dũng khí, liền chạy ra cửa sổ nhìn quang
cảnh bên ngoài, lúc này tuyết đã ngừng rơi, nhưng trước cửa phòng cô vẫn còn in dấu những bước chân của anh.

Cô đứng trước cửa, ngây ngốc nhìn những dấu chân kia.Đây là của Tằng Tuấn lưu lại lúc sáng, cô không biết tại sao mình lại nhìn nó, nhưng trong lòng tuy khó chịu, nhìn vào
nó lại cảm thấy đỡ buồn hơn rất nhiều…

Chỉ cần nghĩ đến anh, nghĩ đến lời anh nói, thì tựa hồ mọi buồn phiền đều bị tan thành mây khói.

Đang nhìn ngắm ra bên ngoài thì di động của cô chợt vang lên một tiếng, là tin nhắn của anh.

“Đã về nhà an toàn.”

Lâm Uyển cay mắt, rất nhanh gọi lại cho anh.Chờ anh nhận máy, cô liền sốt
ruột hỏi: “Tay anh có lạnh không, nếu thấy không ổn thì lát gọi bác sĩ
tới đi…”

Tằng Tuấn nhẹ nhàng nói: “Anh rất ổn.”

Lâm Uyển
nhìn đôi tất hoạt hình của mình, trên đó là một khuôn mặt đang tươi
cười.Cô cũng cố gắng cười, cố gắng dùng giọng điệu thoải mái nhất để nói chuyện với anh.

“Em đã nói chuyện với dì chưa?” Anh hỏi.

Lâm Uyển đáp: “Em nói rồi…Mẹ em không phản đối, mẹ rất hài lòng với anh,
chỉ là bà vẫn còn hơi lo lắng mà thôi.” Trên đời này mẹ và Tằng Tuấn là
hai người quan trọng nhất đối với cô, cô không thể để cho hai người phải lo nghĩ về bất cứ chuyện gì.

“Vậy ngày mai anh qua được không?” Tằng Tuấn nói khẽ.

Mẹ của cô tuy không phấn khởi lắm, nhưng cũng không phản đối, cô liền gật đầu nói: “Anh đến đi.”

Cô nhìn ra cửa sổ, lại nhớ ra một chuyện, nói: “Em đang nghĩ, nếu như lúc
ấy em không cho anh vào nhà, vậy anh sẽ mãi đứng ở đó sao, rồi đợi xe
cứu thương đến đưa anh đi hả?” Chỉ nghĩ tới thôi là cô đã thấy sợ, nếu
như cô vẫn cố chấp từ chối anh, vậy có thể anh sẽ cứ đứng bên ngoài mà
chết lạnh mất.

Tằng Tuấn giọng điệu nhẹ nhàng, lại mang thêm phần chắc chắn, nói: “Em sẽ không nỡ làm vậy đâu.”

Tay cô vẽ vòng tròn lên cửa sổ, trong lòng nghĩ thầm, cô quả thật là có đau lòng, bởi vì rất thích anh, cho nên cô đau lòng thì có gì mà không đúng chứ…

Tuy vậy Lâm Uyển vẫn cảm thấy không cam lòng mà thừa nhận,
người này giống như đang bóc mẽ cô vậy.Nhưng cô lại vô dụng không nói
được gì, nhịn không được nhõng nhẽo với anh một chút.

Nói chuyện phiếm vài câu, Lâm Uyển lại để điện thoại xuống rồi nằm trên giường, bất tri bất giác lại ngủ mất.

Mẹ Lâm Uyển tuy rằng tâm trạng không tốt, nhưng buổi trưa vẫn gọi cô dạy ăn cơm.

Đến bữa cơm tối, Lâm Uyển mới cẩn thận nói: “Mẹ, ngày mai Tằng Tuấn muốn đến đây, anh ấy muốn cùng mẹ bàn về chuyện kết hôn.”

Mẹ cô dọn xong đồ ăn thì thở dài, bất đắc dĩ nói: “Được rồi.” Nói xong, bà lại nhắc nhở cô: “Lâm Uyển à, mẹ rất hiểu con, từ nhỏ ba con đã không
yêu thương con, ba mẹ lại thường cãi nhau nên không chú ý đến con được,

quả thật từ nhỏ đến giờ con chưa từng được người khác cưng chiều che
chở, mẹ…”

Mẹ Lâm Uyển dường như không biết phải nói như thế nào:
“Chỉ sợ người ta cho con ngọt ngào, con liền trao hết yêu thương tin
tưởng của mình cho người ta…”

Vương Kiến chính là ví dụ lớn nhất cho việc này.

Hiện tại, điều kiện của người kia tốt như vậy, mẹ Lâm Uyển sao mà không lo
cho được, hơn nữa, bà thấy được, Lâm Uyển để ý đến Tằng Tuấn nhiều hơn
Vương Kiến kia rất nhiều.

Lâm Uyển đáp: “Mẹ, con đã suy nghĩ rất
kỹ rồi, mặc kệ cuối cùng có ra sao, con vẫn sẽ chấp nhận, mấy chuyện đó
con đều đã chuẩn bị tâm lý rồi, mẹ đừng quá lo lắng.”

Mẹ Lâm Uyển lúc này mới không nói nữa.

Vì đã nói chuyện ổn thỏa được với mẹ, cho nên đêm này Lâm Uyển ngủ rất
ngon.Tính của cô là vậy, cầm được thì cũng buông được, nếu đã chấp nhận
thì sẽ không bận tâm lo nghĩ nữa.

Ngày hôm sau Lâm Uyển dậy từ
rất sớm, đây là lần thứ hai Tằng Tuấn đến nhà, nhưng lần này lại là đến
để hỏi cưới.Mẹ Lâm Uyển tuy đã sớm có chuẩn bị, nhưng vẫn không tránh
khỏi hồi hộp, hôm nay bà mặc một bộ quần áo rất lịch sự.

Tằng
Tuấn lúc đến nhà thì mang theo rất nhiều lễ vật, đây cũng là lần đầu
tiên anh chuẩn bị quà tặng một cách trân trọng cho người khác, hơn nữa
đây còn coi như là sính lễ, cho nên lại càng thêm tỉ mỉ cẩn thận.

Trợ lý của anh sau khi đặt lễ vật xuống thì lập tức lui ra ngoài.Trong chốc lát căn phòng trở nên cực kỳ yên tĩnh.

Mẹ Lâm Uyển bị đống lễ vật kia làm cho kinh ngạc, từng chồng quà tặng đều
đã xếp thành một núi nhỏ rồi, tất cả đều được gói bằng giấy màu đỏ.

Tằng Tuấn vô cùng lễ phép, nhưng Lâm Uyển có thể nhìn ra được sự hồi hộp
trên nét mặt anh.Đây cũng là lần đầu cô nhìn thấy anh bối rối như
vậy.Vốn cô đang tự trấn an chính mình, nhưng nhìn anh câu nệ với mẹ làm
cho cô cũng luống cuống theo.

Ngồi trên salon, Tằng Tuấn rất chăm chú ngồi lắng nghe.Mẹ Lâm Uyển không hề tỏ ra buồn phiền, vẫn thoải mái như trước, không phản đối mà cũng không nhiệt tình đồng ý.Nói đến ngày
kết hôn, mẹ cô nói: “Dì không có ý kiến gì, nhưng chuyện này nhất định
phải chọn ngày đẹp mới được, không thể qua loa mà quyết định được.”

Lâm Uyển quay sang nhìn Tằng Tuấn.

Mẹ cô không phải là đang muốn làm cao, mà là dân địa phương thì thường rất hay mê tín.

“Hay là vậy đi, cháu tìm người rồi chọn ra mấy ngày, dì cũng vậy, sau đó cùng nhau bàn bạc xem ngày nào thì thích hợp.”

Tằng Tuấn lập tức gật đầu nói: “Vậy làm phiền dì.”

Anh lấy bút mang theo người ra, từ từ viết lên giấy.Ngày sinh theo lịch âm
và dương, ngay cả giờ sinh anh cũng viết chính xác, những thứ khác như
nơi làm việc cũng viết hết, chỉ cần mẹ Lâm Uyển nói gì, anh đều gật đầu
đồng ý.

Mẹ Lâm Uyển không làm khó anh.Ngồi nói chuyện một lúc, bà còn giữ anh lại ăn cơm trưa.Đồ ăn tuy không phong phú như lần đầu tiên, nhưng nói chung vẫn thịt cá đầy đủ.

Lâm Uyển và Tằng Tuấn tuy
đều đã là người trưởng thành, nhưng ở trước mặt mẹ lại nghiêm túc dè dặt như hai học sinh tiểu học vậy.Mẹ Lâm Uyển thấy vậy, bỗng nhiên cảm thấy mềm lòng, không nghiêm mặt làm khó hai đứa nhỏ nữa, dù gì bà cũng đồng ý chuyện kết hôn rồi, bây giờ đều là người một nhà, nên vui vẻ vẫn tốt
hơn.

Hơn nữa cơm nước xong, bà lại vài lần nhìn hai người đứng
trong phòng bếp, lần nào hai đứa đứng chung cũng rất thân thiết với
nhau, cũng khiến cho bà yên tâm hơn một chút.


Chờ Tằng Tuấn ra
về, mẹ Lâm Uyển cầm tờ giấy của anh, muốn tìm một người để chọn cho hai
đứa một ngày kết hôn, nhân tiện đi xem bát tự của hai đứa có hợp nhau
không.Bà cũng ngồi không yên, ngay sau đó liền nói với Lâm Uyển một
tiếng rồi đi ra ngoài.

Lâm Uyển buồn chán ngồi trong nhà, mẹ cô
mà đi xem thầy thì thể nào cũng tối muộn mới về.Cô biết ngoại trừ hỏi về ngày đẹp, chắc chắn bà còn muốn hỏi xem hai người có hợp để kết hôn
không, lỡ may gặp phải người nào nói ra điềm xấu thì mẹ cô lại suy nghĩ
không thôi cho mà xem.

Trong lòng cô cũng buồn bực, nhất thời
không thấy thoải mái lắm.Lại nhớ đến có lần mình đã hẹn Tằng Tuấn ăn một bữa lẩu.Bên ngoài tuyết đã được dọn sạch, cô liền thay quần áo đi giày
thật ấm rồi chuẩn bị đi ra ngoài.

Ra đến bên ngoài, cô gọi một chiếc xe rồi đi tới siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, sau đó đi tới biệt thự của Tằng Tuấn.

Khu biệt thự của anh cũng giống khu nhà cô, mặt đường đã được dọn tuyết
sạch sẽ.Tới cửa nhà, cô bấm chuông cửa, một lát sau Tằng Tuấn đi ra.

Cửa vừa mở, cô liền cười cười giơ lên hai gói to, nói: “Ăn lẩu thôi, lần trước đã hẹn với anh rồi.”

Tằng Tuấn có chút ngạc nhiên ngoài ý muốn, lập tức đón cô vào nhà.

Lâm Uyển coi đây như nhà mình, cô cởi áo khoác ra, Tằng Tuấn nhận lấy rồi giúp cô treo lên, khăn quàng và mũ cũng vậy.

Lâm Uyển đang muốn vào phòng bếp thì lại bị anh ôm lấy, dùng hai má cọ cọ
lên mặt cô.Lâm Uyển vừa ở bên ngoài vào nên mặt hơi lạnh, anh đưa tay
nắm lấy cằm cô, Lâm Uyển nghiêng đầu qua, thân mật hôn anh.

Buông Lâm Uyển ra, Tằng Tuấn liền nhận lấy túi đồ ăn trong tay cô.Sau đó anh
gọi điện cho nhân viên của mình, ngay lập tức đã có người tới đây, đem
nguyên liệu nấu ăn mang đi.

Lâm Uyển vốn còn muốn hai người vừa
thân mật ôm hôn vừa chuẩn bị đồ ăn, nhưng thấy Tằng Tuấn an bài như vậy
rồi, cô cũng đành ngồi trên salon với anh, chờ nhân viên làm xong rồi
dọn ra bàn.

Tằng Tuấn dán chặt người vào Lâm Uyển, tay anh khẽ
vuốt ve lên lưng cô.Lâm Uyển thoải mái híp mắt như một con mèo, một lúc
sau, cô lại nằm xuống trên đùi Tằng Tuấn, được anh mát xa bả vai và cánh tay.

Cô nhẹ nhàng nói với anh: “Mẹ em tìm người để hỏi ngày, có
thể sẽ còn thuận tiện xem bát tự của chúng ta, em rất lo, nhỡ người kia
lại nói vận số chúng ta không hợp nhau thì sao…” Cô mở to mắt nhìn Tằng
Tuấn.

Tằng Tuấn chỉ khẽ cười nhìn cô.Lâm Uyển bị anh nhìn đến đỏ
cả mặt, bĩu môi làm nũng nói: “Anh thì sao, anh không gấp việc chọn ngày sao hả?”

“Anh đã mời một sư thầy ở chùa XX rồi.”

Lâm Uyển tò mò nói: “Chỗ đó mà cũng làm mấy chuyện này sao?”

Nói xong, Lâm Uyển chợt nhớ tới một chuyện, nhìn xung quanh một hồi rồi khó hiểu hỏi: “Đại Mao Nhị Mao đâu rồi?”

“Vì em mang thai, nên anh đã đưa chúng tới Bắc Kinh rồi.”

Lâm Uyển khẽ than thở, tiếc nuối nói: “Hai nhóc đó chắc là buồn lắm đây.”

“Lúc em không có ở đây, anh cũng rất buồn.” Tằng Tuấn vuốt trán cô, anh rất
ít khi nói những câu như vậy, nhưng gần đây cô phát hiện ra rằng anh bắt đầu nói những điều này một cách rất trôi chảy và tự nhiên.

Lâm Uyển ngẩng lên, lấy ngón tay chỉ chỉ lên mũi anh.

Tằng Tuấn lại nói: “Hôm nay có mấy mẫu thiệp cưới được đưa đến, để anh lấy cho em xem.”

Lâm Uyển giật mình: “Nhanh vậy sao?” Người này không phải là sau khi trở
về, liền vội vội vàng vàng mua mấy thứ này đấy chứ.Anh cũng quá gấp gáp
rồi!

Tằng Tuấn nói xong liền đi lên lầu lấy thiệp mời xuống.Chờ
Tằng Tuấn đi lấy thiệp, Lâm Uyển nhàn hạ dựa nửa người trên salon nhìn
đông nhìn tây.Bỗng nhiên cô nhìn thấy trên giá để tạp chí có đặt một
quyển sách.

Chỗ tạp chí đó cô rất quen thuộc, bên trong đều là
báo chí các loại, lúc này lại có một cuốn sách ở đó, làm cho cô rất tò
mò.Hơn nữa thấy cuốn sách có vẻ cũ, chắc là đã đọc rất nhiều lần.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà Lâm Uyển lại đi qua đó lấy cuốn sách ra.Cô mở
ra xem một chút, song đột nhiên lại phát hiện ra trong này có kẹp một
cái gì đó.

Cô tùy tiện lấy vật kia ra xem.Tức thì Lâm Uyển giống như bị sét đánh trúng, ngây ngốc đứng yên một chỗ!

Đó là một bức ảnh chụp rất mờ, trông không rõ lắm.Trong ảnh có một gương
mặt rất mơ hồ, vóc dáng của người đó cũng vậy.Trong bầu trời u ám mù
mịt, khuôn mặt kia hơi lờ mờ lộ ra.

Tim của Lâm Uyển chợt cảm thấy co rút, đầu ngón tay như bị một thứ gì đó đâm phải, khiến bàn tay cô khẽ co lại.

Tấm ảnh kia lập tức bị rơi xuống đất.