Không Thể Quên Em

Chương 72

Nghe Lâm Uyển nói xong, anh liền nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

Lâm Uyển không hiểu sao mà nước mắt cứ không ngừng được, cô chớp chớp mắt,
mau chóng đưa tay lau khô.Mắt cô lúc này chắc phải hồng giống thỏ rồi
cũng nên, lúc cô đi lấy dầu gió, nhìn vào gương thấy mặt mình rất xấu,
khóc nhiều tới mức hai mắt sưng lên.

Tằng Tuấn vén áo cô lên,
vuốt ve da thịt ấm áp của cô, cuối cùng đặt tay lên bụng cô.Hai người
nằm trên giường, Lâm Uyển kéo chăn đắp cho hai người, cô gối đầu lên
gối, Tằng Tuấn tay chống lên đầu nhìn cô.

Lâm Uyển nhìn ngọn đèn
trên trần nhà, nói: “Em thật sự chưa nghĩ đến việc sẽ làm mẹ…” Cô chỉ
biết là mình rất thích anh, thích đến mức muốn sinh cho anh một đứa
con.Và thật sự đứa trẻ đó đã đang ở trong bụng cô rồi.

Vấn đề chính là Lâm Uyển cảm thấy mình vẫn khá non nớt trong việc này, tâm lý chưa có sự chuẩn bị tốt.

Liệu Tằng Tuấn có trở thành một người cha tốt hay không?

Lâm Uyển quay đầu nhìn anh.Ngón tay đưa lên sờ lên mũi anh, lên khóe mắt anh, cuối cùng chậm rãi rơi xuống bờ môi quyến rũ kia.

Cô bò lên người Tằng Tuấn, chủ động hôn lên môi anh, hôn rất nhẹ.Giờ phút
này cô không còn muốn bận tâm đến điều gì nữa, cô sẽ chỉ nghe theo lời
trái tim mách bảo mà thôi.

Mặc kệ là bối cảnh gia đình hay tình
cảm của anh dành cho cô, Lâm Uyển vẫn chưa thể xác nhận rõ.Cũng bởi vì
điều này, Lâm Uyển mới có chút khổ sở.Tuy nhiên trong lòng lại không hề
cảm thấy hối hận với quyết định của mình.

Chắc là do tâm trạng đã ổn định lại, cho nên Lâm Uyển bỗng cảm thấy hơi đói bụng, hơn nữa còn
nghe thấy bụng kêu vài tiếng.Thật sự đây là lần đầu tiên cô nghe thấy
bụng mình kêu to như vậy đấy.

Lâm Uyển mặt đỏ bừng, Tằng Tuấn cũng ngây ra một lúc, sau đó lập tức hỏi cô: “Di động của em đâu, để anh gọi người đưa cơm tới.”

“Không cần đâu.” Lâm Uyển mau chóng ngồi dậy, mẹ cô lúc tối đã chuẩn bị rất
nhiều đồ ăn, chắc đồ ăn thừa vẫn còn, cô đi dép lê, vừa ra ngoài vừa
nói: “Đợi em tới phòng bếp lấy chút cơm.” Nói xong liền mở cửa phòng,
cẩn thận đi ra ngoài.

Chạy đến phòng bếp, mở đèn ra, quả nhiên
nhìn thấy trên bàn cơm còn đặt mấy món ăn.Cô lấy một ́t rồi chuẩn bị cho vào lò vi sóng, nhưng bỗng nhiên lại có người vỗ lên bả vai cô.

Cô giật mình quay lại, thì ra Tằng Tuấn cũng đi theo, lúc này đang đứng sau lưng cô.

Cô vội vàng khoa tay múa chân làm động tác ý bảo anh nhẹ nhàng thôi.Nếu bị mẹ nhìn thấy thì khó xử lắm.


Tằng Tuấn gật đầu, kéo cô ra phía sau, chỉ tay về hướng phòng ngủ, muốn cô ra khỏi phòng bếp.

Chờ Lâm Uyển đi rồi, anh mới đặt bát cơm vào lò vi sóng.Chờ cơm nóng, anh lại đem thức ăn bưng đến phòng ngủ.

Lâm Uyển đã ngồi bên trong chờ sẵn.Trong phòng ngủ không tiện để ăn cơm,
song cô lại nhớ là mình có một cái bàn nhỏ để laptop, liền lấy ra đặt
trước mặt, vừa tiện lại không cồng kềnh, chờ Tằng Tuấn mang cơm đến đây.

Cô thật sự rất đói bụng, Tằng Tuấn còn chưa xếp bát đĩa xong, cô đã nhịn
không được mà cầm đũa lên gắp.Vừa ăn cô vừa đưa một đôi đũa khác cho
anh: “Anh ăn cùng em đi.”

Tằng Tuấn không đói, nhưng anh vẫn ăn hai miếng, sau đó chỉ liên tục gắp đồ ăn rồi đút cho cô.

Lâm Uyển ăn đến mức hai má phình to, trước kia cô không ăn nhiều như vậy, nhưng gần đây khẩu phần lại tăng lên.

Tằng Tuấn nhìn cô một lúc, hỏi: “Em thấy khó chịu không?”

“Em rất tốt.” Lâm Uyển nhồi đồ ăn vào miệng, vừa ăn vừa nói: “Chỉ có lúc sáng khi đánh răng thì cũng có hơi buồn nôn.”

Lại nghĩ đến một chuyện, cô nói tiếp: “Có điều bụng cứ như bị kim đâm vậy,
nhưng em đã hỏi bác sĩ rồi, nói có thể là do tử cung lớn nên mới bị đau, không có vấn đề gì.”

Nói xong, cô lại nghiêm túc nhìn anh.Có con là chuyện rất lớn, cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, còn anh cũng không tỏ thái độ gì, khiến trong lòng cô cảm thấy không an tâm.

Anh khẽ cười, đưa tay nhẹ nhàng véo má cô, nói: “Em phải ăn nhiều vào.”

Lâm Uyển ừm một tiếng, cúi đầu tiếp tục ăn.

Ăn xong, Lâm Uyển cảm thấy mệt chết đi được, buổi sáng thì thấy buồn nôn,
trong ngày thì lại thấy buồn ngủ.Được Tằng Tuấn ôm một lúc, bất tri bất
giác liền ngủ mất.

Lúc tỉnh lại, Lâm Uyển chợt thấy lòng bàn tay
hơi ngứa ngứa, cô mơ màng mở mắt ra, thấy anh đã ăn mặc chỉnh tề ngồi
bên cạnh cô.Ngón tay anh đang khẽ chọc vào lòng bàn tay cô.

Lâm Uyển ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài mới chỉ tờ mờ sáng mà thôi.

Tằng Tuấn cúi xuống cọ lên mặt cô, nói: “Anh phải đi rồi.”

Lâm Uyển lúc này mới mau chóng ngồi dậy.Tằng Tuấn cầm lấy gậy, đi tới phía
cửa sổ, vừa mở cửa vừa nói: “Anh trở về chuẩn bị một chút, lát nữa anh
lại tới.”

Lần này động tác của anh rất lưu loát, tuy chân đi lại khó khăn, nhưng lúc nhảy ra ngoài lại không gặp vấn đề gì.

Lâm Uyển ngây ngốc một lúc rồi mới hiểu được ý của anh.Chắc là anh muốn

chính thức tới gặp mẹ cô để cầu hôn, chuyện ba anh đến đây, anh nhất
định cũng muốn bù đắp một phần nào đó.

Nhưng anh là người thông
minh như vậy, tại sao trên phương diện này lại ngốc như vậy chứ! Mẹ cô
hôm qua mới bị người của ba anh đến nói như vậy, lúc này anh tới đây
không phải là tự gây thêm phiền phức sao.

Lâm Uyển vội vàng nói: “Tâm trạng của mẹ em vẫn chưa thoải mái lắm, anh nên đợi vài ngày nữa rồi tới thì tốt hơn…”

Tằng Tuấn nghe vậy thì có chút kinh ngạc, lông mày còn khẽ nhíu lại.Anh là
người luôn bình tĩnh, đạo lý đơn giản như vậy mà hôm nay anh cũng quên
mất.Quả thực anh hành động gấp gáp như một kẻ không có đầu óc vậy.

Anh hiểu được, lập tức gật đầu đồng ý.

Lâm Uyển đưa gậy cho anh, bên ngoài tuyết rơi dày, lúc giẫm lên còn có thể
phát ra tiếng.Bên ngoài mọi người còn chưa ra khỏi nhà, nên đường phố vô cùng vắng vẻ.Lâm Uyển sợ anh bị trượt chân, vội lo lắng nhắc nhở: “Anh
đi cẩn thận, đường trơn lắm…”

Lúc này xe dọn tuyết còn chưa đi
tới, ngay cả mặt đường cũng bị tuyết bao trùm.Cô không yên tâm được, lại nói tiếp: “Xe của anh đỗ có xa không? Hay là gọi tài xế tới đây đón anh đi…” Dù sao có người giúp đỡ vẫn tốt hơn.

“Không có vấn đề gì
đâu.” Anh chống tay lên cửa sổ nhìn cô, sau đó cầm tay cô lên.Lâm Uyển
không hiểu anh muốn làm gì, sau đó lấy ra một thứ rồi đeo vào tay cô.

Lâm Uyển giật mình nhìn anh, là một chiếc nhẫn bảo thạch, cô ngây người một lúc, sau đó ngạc nhiên hỏi anh: “Anh mua nó lúc nào vậy?” Không ngờ anh đã chuẩn bị cả nhẫn cầu hôn rồi.

Kết quả Tằng Tuấn lại không nói gì, quay người đi ra ngoài, đi được hai bước lại quay lại vẫy tay với cô, bảo cô quay về phòng.

Lâm Uyển giống như đang nằm mơ, sau khi về phòng, ngồi lên giường, cô lại
giơ tay lên cẩn thận nhìn ngắm.Chiếc nhẫn được khắc bằng bảo thạch, nhìn rất giống với chiếc vòng cổ lần trước anh tặng, so về màu sắc hay độ
sáng thì đều có thể coi là một bộ.

Trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, nhưng vẫn không an tâm, sợ hạnh phúc này chỉ là một giấc mơ…

Cô nhìn chiếc nhẫn kia một lúc, nghĩ xem lát nữa nên nói chuyện với mẹ như thế nào.Hôm qua mẹ cô nghiêm túc đưa lễ vật của Tằng Tuấn cho cô, điều
đó có thể chứng tỏ rằng mẹ cô không thấy hài lòng lắm với Tằng Tuấn.

Hôm nay cô muốn nói chuyện với mẹ, ít nhất phải khiến cho suy nghĩ của mẹ
đối với Tằng Tuấn nhẹ bớt xuống một chút.Nhưng vừa nghĩ tới chuyện người của ba anh đến nói mấy câu kia, cô lại thấy hơi đau đầu.

Chờ
trời sáng, Lâm Uyển đi vào phòng, liền thấy mẹ đang nghe điện thoại.Gần
đây nhờ hào quang của Tằng Tuấn nên mẹ cô nhận được nhiều cuộc điện
thoại hơn hẳn, bạn bè họ hàng thi nhau gọi tới muốn lôi kéo mẹ làm thân.

Chờ mẹ ngắt máy, Lâm Uyển mới đi qua.Cô không dám nói luôn tới chuyện Tằng
Tuấn, trái lại mẹ cô vừa thấy cô, liền đi tới hỏi cô có khá hơn chút nào không.

Lâm Uyển tỏ ra khá thoải mái, đi tới bàn ăn dùng cơm.

Ăn xong, thấy tâm tình của mẹ đã đỡ hơn nhiều, cô mới dè dặt nói: “Mẹ, con biết ba của Tằng Tuấn không xem trọng chúng ta, nhưng Tằng Tuấn thật sự đối với con rất tốt…Ngày hôm qua con gặp anh ấy, anh ấy nói con không
cần phải quan tâm đến chuyện đó, dù sao cha con anh ấy từ trước đã không sống cùng nhau…”

Mẹ Lâm Uyển nhìn cô, sau đó lập tức chú ý tới chiếc nhẫn trên tay con gái.

Có người làm mẹ nào mà lại không hiểu con mình, mẹ cô liền thở dài nói:
“Lâm Uyển, kết hôn là việc vô cùng trọng đại, dù thế nào cũng là do con
quyết định…Mẹ chỉ sợ con bị tổn thương…Con nhìn vào ba mẹ thì biết, lúc
trước mẹ đã hy sinh cho ba con nhiều thế nào, vậy mà ba con vẫn như vậy, mẹ mong sao cho con được vui vẻ, không phải chịu ấm ức, nhưng gia cảnh
nhà cậu ta tốt như vậy, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì mẹ biết giúp con
bằng cách nào đây…”