Không Có Ngày Mai

Chương 66

CĂN PHÒNG YÊN LẶNG
một lúc khá lâu. Chỉ có những âm thanh của thành phố bị cửa sổ chặn lại
cùng tiếng rì rì của không khí từ máy điều hòa chạy qua ống phía trên
phòng tắm. Springfield bước ra khỏi chỗ cạnh tủ đặt ti vi, ngồi xuống
giường.

Tôi nói, “Việc nhận ra tên người.”

Sansom nói, “Đó là điều khốn nạn.”

“Ông nói đúng đấy.”

“Chứ còn gì nữa.”

“Nhưng đó là một tệp lớn,” tôi nói.

“Thế thì sao?”

“Thế nên nó là một bản báo cáo dài. Và tất cả chúng ta từng đọc các báo cáo của quân đội.”

“Và gì nữa?”

“Chúng rất khô khan.” Và đúng thật. Lấy khẩu Steyr GB của Springfield làm ví
dụ. Quân đội đã thử nó. Nó là một phép thần kỳ của kỹ thuật hiện đại.
Không chỉ hoạt động đúng như nó nên thế, khẩu súng còn hoạt động đúng

như cách nó không nên. Loại này có hệ thống nạp đạn tự động phức tạp sử
dụng khí đẩy về phía sau, nghĩa là súng có thể nạp cả đạn kém chất
lượng, đạn cũ hay được lắp ráp không chuẩn mà vẫn bắn được. Hầu hết các
súng đều gặp vấn đề với nhiều kiểu áp suất khí khác nhau. Nhưng khẩu
Steyr có thể xử lý được bất kỳ trường hợp nào. Đó là lý do Lực lượng Đặc biệt thích loại súng này. Họ thường ở xa căn cứ nên không được hỗ trợ
nhiều, buộc phải dựa vào bất kỳ thứ gì có thể xoay xở được ở nơi họ đang dừng chân. Khẩu Steyr GB quả là một kỳ quan bằng kim loại.

Báo cáo của quân đội gọi nó là về mặt kỹ thuật có thể chấp nhận được.

Tôi nói, “Có thể chúng không đề cập tên ông. Có thể chúng không đề cập tên
hắn. Có thể tất cả là chữ viết tắt tên lãnh đạo Delta và chỉ huy tại địa phương, tất cả chôn vùi trong ba trăm trang chú giải bản đồ.”

Sansom chẳng nói gì.

Springfield nhìn đi nơi khác.

Tôi hỏi, “Hắn ta thế nào?”

Sansom nói: “Thấy không? Đây chính là điều tôi đang nói tới. Giờ đây cả đời
tôi chẳng là gì hết trừ một điều tôi là cái kẻ đã liếm đít Osama bin
Laden. Có nhớ chăng thì người ta nhớ độc một điều đó thôi.”

“Nhưng hắn ta như thế nào?”

“Hắn là kẻ đáng sợ. Hắn thể hiện rõ sự hết mình đối với việc giết người Nga, đó là điều ban đầu chúng ta thấy vui, nhưng rất mau chóng chúng ta nhận ra rằng hắn hết mình với việc giết chết bất cứ kẻ nào không đúng hệt
như hắn. Hắn thật kỳ quặc. Hắn là một kẻ tâm thần. Người hắn có mùi khó
chịu. Đó là một kỳ cuối tuần thật kinh khủng. Lúc nào tôi cũng sởn da
gà.”

“Các ông đã ở đó cả hai ngày cuối tuần à?”

“Khách quý mà. Chỉ có điều không thực sự như vậy. Hắn là tay ngạo mạn chó chết.
Lúc nào hắn cũng lên mặt ông chủ với chúng tôi. Hắn rao giảng cho chúng
tôi về chiến thuật và chiến lược. Hắn dạy cho chúng tôi cách giành thắng lợi cuộc chiến ở Việt Nam nếu hắn là ta. Chúng tôi phải vờ ra vẻ thấy
ấn tượng lắm.”

“Các ông đã trao những quà gì cho hắn?”

“Tôi chẳng biết quà là những gì. Chúng được bọc kín. Hắn không mở ra. Chỉ
quẳng vào một góc. Hắn chẳng thèm để tâm. Kiểu như người ta nói ở đám
cưới ấy, sự có mặt của chúng ta đã là quà rồi. Hắn nghĩ hắn đang chứng
minh điều gì đó cho thế giới thấy. Quỷ Satan khổng lồ đang quỳ gối trước mặt hắn. Có tới mấy chục lần tôi suýt nôn mửa. Và không chỉ vì đồ ăn
đâu.”

“Các ông ăn cùng hắn à?”

“Chúng tôi ở trong lều của hắn.”

“Trong báo cáo, nó sẽ được gọi là tổng hành dinh của họ. Ngôn ngữ sẽ rất chung chung. Chuyện liếm đít hắn sẽ không được đề cập. Nó sẽ là ba trăm trang tài liệu nhàm chán về nỗ lực sắp xếp một cuộc hẹn và một cuộc hẹn đã
được thực hiện. Người ta sẽ chết vì buồn chán trước khi ông mới đi qua
Đại Tây Dương được nửa đường. Sao ông lại lo lắng thế chứ?”

“Chính trị đáng sợ lắm. Chuyện về Lend-Lease ấy. Tuồng như không phải bin
Laden sử dụng khối gia sản của riêng hắn mà là chúng ta đã cung cấp cho
hắn. Gần như là trả tiền cho hắn.”

“Đâu phải lỗi của ông. Đó là
việc của Nhà Trắng. Trong suốt Thế chiến thứ hai có thuyền trưởng nào bị trừng phạt vì chuyển những thứ theo chương trình Lend-Lease cho Liên Xô chưa? Họ cũng chẳng tiếp tục là bạn bè của ta đấy thôi.”

Sansom không nói gì.

Tôi nói, “Đó chỉ là từ ngữ trên giấy. Chúng không có gì quen thuộc. Người ta không đọc đâu.”

Sansom nói, “Đó là một tệp lớn.”

“Càng lớn càng tốt. Nó càng lớn thì những phần tệ hại càng bị chôn kỹ. Và nó
sẽ rất cũ. Tôi nghĩ hồi ấy chúng ta thường đọc tên hắn theo kiểu khác.
Có chữ U. Là Usama. Hoặc UBL. Có thể thậm chí người ta chẳng nhận ra.
Hoặc ông có thể nói rằng đó là một người hoàn toàn khác.”

“Anh có chắc chắn là anh biết chiếc USB ở đâu không?”

“Chắc chắn.”

“Bởi nghe giọng anh có vẻ không được chắc. Nghe giọng anh có vẻ như anh đang cố an ủi tôi, bởi anh biết nó đang nằm sờ sờ ra cho thế giới thấy.”

“Tôi biết nó đang ở đâu. Tôi chỉ cố hiểu tại sao ông lại căng thẳng đến vậy. Người ta từng vượt qua những tình huống tệ hơn thế.”

“Anh đã bao giờ sử dụng máy tính chưa?”

“Hôm nay tôi đã dùng.”

“Những gì tạo nên những tệp lớn nhất?”

“Tôi không biết.”

“Thử đoán xem.”

“Các văn bản dài?”

“Sai rồi. Độ phân giải lớn tạo nên các tệp lớn nhất.”

“Độ phân giải à?” tôi hỏi.

Sansom không nói gì.

“OK,” tôi nói. “Tôi hiểu rồi. Đó không phải một bản báo cáo. Nó là một tấm ảnh.”