Khốn Tù | Trói Buộc

Chương 30

Editor: Mạc Lam Như

Kỳ thi Đại học ngày càng tới gần, cha vì thành tích của tôi mà lo lắng không thôi.

Thầy chủ nhiệm nói chuyện, hiệu trưởng phỏng vấn tôi không dưới mười lần. Trường học nghĩ mọi cách để tôi có thể khôi phục lại như trước, Cha cũng vì tôi mà thương yêu không dứt.

Tận tình khuyên bảo, ân cần thiên dụ, tất cả đối với tôi đều vô tác dụng, thành tích vẫn y nguyên mà trượt dài.

Trường học tiếc nuối vô cùng, một mầm non của Đại học Thanh Hoa – Bắc Đại cứ thế mà chết đi rồi.

Cha càng đau lòng hơn khi tôi mong muốn được học tại Thành Bắc, thường thường vuốt ve lấy tôi than tiếc.

Ngược lại chính tôi lại không có cảm giác gì. Có gan dù thi không đậu, thi rớt đại học, không tốt nghiệp khỏi trường cấp 3 cũng đều không sao cả.

Rất nhanh, giờ chỉ còn cách kỳ thi Đại học 3 tháng, đây là giai đoạn chạy nước rút tối trọng yếu nhất.

Không biết tại sao đột nhiên cha nói muốn dẫn tôi ra ngoài giải sầu. Nguyên nhân rất dơn giản, muốn tôi dứt bỏ phiền não, đem tâm tư một lần nữa thả về với học tập.

Đang trong giai đoạn nước rút vô cùng khẩn trương, thế nhưng chủ nhiệm lớp lại cho tôi một tuần lễ nghỉ học.

Bắt đầu chạy trên đường nhỏ gập ghềnh, cha ra vẻ nhẹ nhõm mà nói chuyện phiếm với tôi, hoàn toàn không có nhắc gì tới chuyện học tập hay thi cử.

Cha hao tâm tổn trí như vậy, nhưng tôi chỉ cảm thấy đây chẳng qua là việc làm vô dụng mà thôi.

Đối với tôi mà nói, giải sầu như thế này không có cũng chẳng sao, không có ý nghĩa thực tế.

Theo đường xe chạy, chũng tôi đi tới một ngôi biệt thự nằm trên núi. Đây chắc hẳn là nơi tĩnh dưỡng tốt. Bốn phía đều là một màu xanh mượt của núi rừng bao phủ, phía trên cao lại là sắc xanh lam của bầu trời. Người ở gần đây cũng phải cách đến 10 km, mà có thể gặp được đám người tụ tập hay đi mua sắm vật dụng hằng ngày tại cửa hàng hay siêu thị thì cách đó tới 15 km.


Rời xa huyên náo, núi xanh, trời rộng, chim hót vờn quanh, quả thực là một nơi tĩnh dưỡng hoàn hảo. Nhưng với tôi mà nói, ở đâu cũng đều giống nhau cả thôi.

Xuống xe, cha vươn tay ôm eo tôi, đem tôi mang vào biết thự. Từ bên ngoài nhìn vào căn biệt thự này không hẳn là lớn, đi vào, tôi mới kinh ngạc vô cùng. Không phải vì bên trong trang hoàng thật đẹp mà là bởi vì phía sau biệt thự nối thẳng tới đỉnh núi.

Nhìn khuôn mặt kinh ngạc của tôi, cha đưa tôi xuống phía cửa sau.

“Trên đỉnh núi có chỗ nghỉ ấm áp, bên trong có chỗ ngồi để xem rất nhiều thực vật xinh đẹp và hồ điệp.”

Cha dắt lấy tay tôi, bước từng bước lên tới đỉnh núi.

“Nơi này cách biệt thự không xa, buổi tối cung có thể ngủ lại. Ở đó, chúng ta còn có thể ngắm sao nữa, rất tuyệt phải không?”

Đi vào công trình kiến trúc nơi đỉnh núi, tôi bị cảnh tượng trước mắt hấp dẫn vô cùng. Thực vật rậm rạp đan xen với hồ điệp đang nhẹ nhàng bay xung quanh. Một bác nông dân chuyên trồng hoa ở đây, nhìn chúng tôi cười hiền lành. Bác đến bên cạnh chú chó nhỏ, nó liền vui mừng mà vẫy vẫy cái đuôi.

Nhìn ánh mắt kinh ngạc của tôi, cha ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Một tuần lễ ở đây, hôm nào cũng tới nơi này nhé.”

Quay đầu nhìn vào phía cha, tôi nhẹ gật đầu.

Cha sủng nịnh hôn tôi một cái, cười nhìn tôi.

Cha đã dẫn tôi tới một nơi không tồi. Bình thường tại nhà ấm, cha chỉ chọn một chỗ ngồi xuống, đọc sách. Mà tôi thì thường theo bác nông dân chuyên trồng hoa đi xem xét hoa cỏ. Nhờ đó, tôi biết thêm rất nhiều tri thức mới lạ về hoa và cả hồ điệp.

Trong nước bùn, dưới ánh mặt trời, chú chó nhỏ vui sướng mà truy đuổi hồ điệp, tôi vui vẻ cười, giống như đã quên hết phiền não của mình.

Cha đã đúng, ở đây được ba ngày, mỗi ngày trôi qua thực sự rất mới lạ và phong phú.

Nhìn tôi hoàn toàn bị hoa cỏ hấp dẫn, cha nhẹ nhàng hôn lên má toi: “Tiểu Hãn, chúng ta không còn lương thực dự trữ nữa rồi.”


Tôi hàm hồ “Ừm” một tiếng.

Cha quay qua mặt của tôi, hôn lên môi tôi, nụ hôn vửa có chút sâu xa vừa như là thả lỏng chơi đùa.

“Ừm?” Tôi mơ hồ trả lời.

Cha xoa xoa tóc của tôi, thả tôi ra, đứng dậy: “Chuẩn bị một chút, chúng ta sẽ xuống núi mua đồ ăn.” Vừa mới bước được hai bước, cha liền quay trở lại, “Hay là con tắm rửa trước đi.”

Mặc xong quần áo, ô tô lại đi trên con đường xóc nảy.

Không biết đã qua bao lâu, vào úc tôi mơ hồ nhắm mắt lại, cha lắc lắc tôi, ý bảo đã tới nơi.

Tiến vào siêu thị, cha đưa cho tôi một cái rổ, cha cũng cầm một cái.

“Nếu thích gì thì cứ mua. Cha sẽ đi phía bên này.” Nói xong, cha quay người đi.

Thu hồi ánh mắt nhìn cha đang lựa chọn vật phẩm, tôi nhìn xung quanh, hoàn toàn không có mục đích.

Thực phẩm muôn màu các loại. Tôi vậy mà lại chậm chạp đi ở giữa chẳng biết nên mua thứ gì cho tốt.

“Đổng Vũ Hãn!”



“Đổng Vũ Hãn!”


Lần này tôi mới chính thức nghe rõ có người gọi tên tôi.

Quay đầu nhìn, là người mà ba năm nay tôi chưa có gặp – học trưởng!

Học trưởng đi nhanh về phía tôi, dáng vè tươi cười rực rỡ. Cái cười này y nguyên như trong trí nhớ của tôi, chói sáng hai con mắt.

“Thật không nghĩ tới tại chỗ này có thể gặp được cậu.” Học trưởng nhiệt tình hướng tôi chào hỏi.

Mà tôi lại ngu ngơ đứng nguyên tại chỗ.

Học trưởng vẫn không thay đổi, vẫn luôn lạc quan, sáng sủa như vậy, cảm giác khoái hoạt lan sang cả những người xung quanh. Mà cũng gần như là vậy, học trưởng chỉ là trải qua 3 năm rèn luyện trưởng thành, giờ càng trở nên thành thục, ổn trọng. 3 năm qua, học trưởng đã lột xác trở thành một người đàn ông ưu tú.

Đúng vậy, không thể tưởng tượng ngay tại chỗ này lại có thể gặp được người mình từng thích trước kia.

“Cậu cũng tới đây nghỉ phép sao?” Học trưởng vui vẻ hỏi.

Tôi gật gật đầu. Tuy không biết vì sao học trưởng lại ở chỗ này, nhưng qua cách nói của anh, có lẽ anh là khách du lịch.

“Đàm Hàng, hóa ra anh ở đây. Em tìm anh mỏi mắt nãy giờ.” Theo những âm thanh làm nũng đến gần, tiến vào mắt là một cô gái ăn mặc xinh đẹp.

“Đây là..?” Cô gái tiến tới bên người học trưởng, lúc này mới để ý tới sự hiện diện của tôi.

Học trưởng khoác lấy tay cô gái, một bên giới thiệu: “Đây là đàn em của anh tại trung học. Còn đây là bạn gái của tôi.”

Biết rõ tôi là đàn em của anh, ngữ khí cô gái nhu hòa đi nhiều, gật đầu nhìn tôi: “Chào cậu.”

“Chào bạn.” Tôi vô cùng kinh ngạc. Trong trí nhớ tôi, bạn gái học trưởng là một cô gái kiên cường, chất phác. Mà cô ấy cùng người trước mắt này, hoàn toàn bất đồng.

Nhìn nghi hoặc trong mắt tôi, học trưởng giải thích: “Tôi cùng bạn gái cũ chia tay lâu rồi.”


“Tại sao?” Tại sao lại chia tay? Lúc trước không phải rất yêu nhau sao? Tình yêu của hai người chẳng phải làm người khác hâm mộ hay sao? Khi đó hai người không phải rất yêu nhau sao? Tại sao lại chia tay chứ?

“À, thì tính cách không hợp.” Học trưởng mang vẻ mặt nuối tiếc.

Chỉ là bởi vì nguyên nhân nhỏ như vật thôi sao? Chẳng lẽ một tình yêu như vậy cũng không chịu nổi đả kích, yếu ớt đến nỗi chỉ cần một lý do đơn giản thì sẽ lập tức tan vỡ?

“Học trưởng, anh có tin tức gì về bọn Dịch Tân không?” Lúc trước, Dịch Tân cùng anh chàng bạo lực tại thời điểm nặng nề nhất đều kiên định cho tình yêu của họ mà.

“Ừm… Hình như hai người họ chia tay rồi. Nghe nói Dịch Tân thích người khác. Hai người hiện nay đang náo loạn gay gắt đây này.”

Nghe học trưởng nói xong, tôi chấn kinh rồi.

“Làm sao có khả năng. Họ yêu nhau như vậy, Dịch tân sao lại… Vì Dịch Tân, anh chàng kia đã chịu nhiều đau khổ, Dịch Tân sao có thể thay đổi nhanh chóng như vậy được?”

Hóa ra tình yêu lại yếu ớt như vậy. Tưởng rằng tình yêu có thể làm cho người ta kiên cường hơn, vậy mà bản thân lại đi nghiền nát nó dễ dàng như thế.

Cảm giác được thân thể bắt đầu lay động, lung lay sắp đổ, tôi được một vòng ttay ôn hòa bao lấy.

Cảm giác ôn hòa kia, quay đầu nhìn, là cha.

Cha giấu giếm dấu vết ôm đỡ lấy tôi. Học trưởng ngạc nhiên nhìn về người phía sau tôi.

“Chú là cha của Tiểu Hãn. Chào cháu.” Nhìn ra được cách nghĩ của học trưởng, cha bắt đầu tự giới thiệu.

“Cháu là học trưởng của Đổng Vũ Hãn, còn đây là bạn gái của cháu.” Học trưởng vội vàng giới thiệu bản thân.

“Hình như Tiểu Hãn thân thể không thoải mái, hay là chúng ta về trước. Sau này còn có cơ hội, các con sẽ chậm rãi nói chuyện sau.”

Học trưởng nhìn về phía khuôn mặt trắng bệch của tôi, nhẹ gật đầu, lùi một bước nhường đường.

Cha ôm lấy tôi, không để ý tới ánh mắt người khác, mang tôi ra khỏi siêu thị.