Khốn Tù | Trói Buộc

Chương 29

Editor: Mạc Lam Như

Thời gian trôi rất nhanh, chớp mắt đã qua một tháng. Từ lúc đó, cha mỗi ngày, mỗi ngày đều muốn thân thể tôi, làm cho tôi không cách nào xuống giường được. Cha không biểu hiện ra ngoài nhiều lắm nhưng thập phần tức giận trong lời nói của cha cũng cho tôi biết được phần nào lòng cha đang biến hóa thay đổi.

Cha cũng có nghiêm túc nghĩ lại, có lẽ chính mình đền bù không đúng phương thức, làm cho tôi không thể tiếp nhận. Cho dù là chia lìa nửa năm, từng mất đi mà có lại, cha vẫn còn cưỡng chế dục vọng ôm tôi. Cha hy vọng chính mình đổi qua phương pháp này, khiến tôi có thể tiếp nhận cha.

Nhưng là tôi đã đem mình cho người khác. Đây là điều cha tuyệt đối không thể chấp nhận được.

Lúc mới bắt đầu cho tới giờ, phẫn nộ theo thời gian cũng giảm dần. Cha nhìn tôi nằm ở trên giường túng dục quá độ, suy yếu không chịu nổi, thương tiếc vuốt ve lấy gương mặt tôi, trong mắt bao trùm chính là đau xót vô tận.

Tôi biết rõ cha rất đau lòng, với tư cách là con, tôi là một đứa con bất hiều. Cha vì tôi mà làm nhiều như vậy, tôi chẳng những không có cảm ơn mà ngược lại, còn dùng chạy trốn là phương thức biểu đạt sự bất mãn của bản thân, dùng cách vô cùng tàn nhẫn để trả thù cha.

Tôi không biết quá nhiều thứ rồi. Có người cha tốt như vậy, chính mình lại còn đi yêu cầu điều không thực tế, một lần lại một lần làm cho cha phải thương tâm.

Nhẹ nhàng nâng tay cha lên, tôi đặt tới bên môi, khẽ hôn: “Cha, con yêu cha.”

Cha sững sờ, ôm tôi, run rẩy gay gắt.


Còn cái kia, sau khi khôi phục bình thường, cha cũng không hề ngày đêm yêu cầu tôi. Trải qua một thời gian nghỉ ngời, tôi chậm rãi khôi phục.

“Tiểu Hãn, con sắp vào học rồi. Hè năm nay cha chưa đưa con đi ra ngoài chơi. Con nghĩ xem chúng ta nên đi đâu?”

“Con…” Tôi muốn đi một nơi, kỳ thực chỉ có một – Đề Tuyền.

Tôi há há miệng, nhưng cuối cùng cũng không có nói ra.

Cha ôn nhu nhìn tôi: “Nói đi, không sao đâu, nơi nào cũng được.”

“…Australia…” Tôi cũng không quá xác định mà nói.

Cha nhìn tôi: “TIểu Hãn, con muốn tới đó sao? Cũng tốt, nơi đó thực vật nhiều, bầu không khí tốt, đối với thân thể rất có lợi.”

Bình thường xuất ngoại nếu như tôi yêu cầu Australia, cha đều không có đồng ý. Bởi chỗ đó động thực vật độc quá nhiều, vì an toàn của tôi, hơn nữa cha rất chán ghét sâu bọ, cho nên từ trước đến giờ luôn phản đối. Hiện tại, cha rõ ràng là đồng ý.

Có lẽ còn có hy vọng…

Tôi mau chóng giữ chặt tay áo cha, chờ đợi nhìn cha.

Cha nhìn tôi, trên mặt là phong sương ẩn dưới khuôn mặt an nhiên.

Bờ môi nhúc nhích vài cái, cuối cùng tôi muốn nói rồi lại thôi.

Cha vỗ vỗ đầu tôi: “Không cần lo lắng, ngày mai chúng ta đi, sẽ không để con đợi lâu.” Cha đem động tác kỳ lạ của tôi đọc thành: rất chờ mong được tới châu Úc.

Cúi đầu xuống, tôi cũng không có lên tiếng, đè xuống lửa đang bốc lên trong lòng, bắt buộc mình phải tỉnh táo. Đây là biều hiện của việc cha yêu tôi. Tôi không thể lợi dụng tình cảm này để tổn thương cha.

Hơn nữa, hiện tại thời điểm còn chưa tới, kích động quá mức sẽ đem đến thương tổn cho cha, lại làm cho cha đề phòng mình hơn. Bản thân không nên quá ích lỷ.

Cha từng ngày, từng ngày già đi, một ngày nào đó, cha sẽ thả tay, cho tôi tự do. Một ngày nào đó cha sẽ hiểu rõ, chính mình không cần phải kích động, chọc tức cha, ngày đó rồi cũng sẽ đến…


Sau đó, qua một tháng tại Australia, cha cùng tôi quay trở về nước, ngay cách ngày khai giảng hai ngày.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, thiết bị kim loại lạnh như băng vốn dùng để phong kín cửa sổ nay đã không còn, thay thế chính là ánh mặt trời ôn nhu, tươi đẹp.

Tôi vui vẻ quay đầu về phía cha.

Cha tiến lên một bước ôm tôi vào lòng nói: “Tiểu Hãn, cha sai rồi. Cha ngay từ đầu đã không cần phải đem Tiểu Hãn trói buộc như vậy.” Cha nói ra thực khẩn thiết.

Tôi cả kinh, người cha duy ngã độc tôn nay lại đối với tôi xin lỗi, lúc trước nói một thì không có hai, cha lại buông lời xin lỗi tôi trước.

Cha nâng cằm tôi lên, ôn nhu hỏi: “Tiểu Hãn có thể tha thứ cho cha không?”

Nhìn vào đôi mắt thâm tình của cha, tôi ôm lấy cổ cha, dán thân thể mình lên, gật nhẹ đầu.

Tại sao không tha thứ? Cha cho tới bây giờ bây giờ cũng không có làm cái gì sai mà. Cha chỉ là yêu tôi, mà người luôn bị tổn thương nhiều hơn lại là cha. Cha vô tư cho đi mà chỉ mong tôi có thể đáp lại. Một mực sai là tôi, không phân chuyện tốt xấu mà lại cự tuyệt cùng né tránh…

“Người nên nói lời xin lỗi là con. Cha chưa từng làm chuyện gì sai cả.”

Cha có chút kích động, vuốt ve tôi thật lâu.

Buổi tối ngày nào đó, giống như là nghi thức, cha đoạt lấy tôi.


Cha nói, chưa bao giờ có được ngày giống như hôm nay, cảm giác tâm ý cả hai đều tương thông.

Tôi hôn lên lông mày, mắt cùng môi của cha, chăm chú dán lên thân thể cha, không nói gì.

Sau đó, học kỳ mới đã đến.

Khai giảng xong, sóng yên biển lặng. Cha không hề phái người giám thị tôi, cũng không hề đưa đón. Cha mua cho tôi điện thoại di động mới, tiền tiêu vặt cũng cho tôi, hết thảy đều giống như tôi chưa từng có rời nhà trốn đi.

Kỳ thật, tất cả cũng không còn được như trước.

Đi học, tôi không sao nghe lọt, thành tích tuột dốc không phanh. Mọi người xung quanh đều không biết, tôi là ở lại một lớp. Cho Hàn Sách gọi điện thoại, điên thoại của anh ta cũng thành vô ích…

Còn lại tất cả đều giống như lúc trước, không có thay đổi.

Tôi mỗi ngày lại lay động ngồi trên xe buýt, ở trường học thì lặng yên, ít nói.

Thời gian chậm rãi đi qua, đông đi xuân tới, tôi bận rộn học thi tốt nghiệp, kiên nhẫn chờ đợi. Chờ đợi một ngày được ‘phá kén tự do’.