Khoảnh Khắc Cậu Mỉm Cười

Chương 45

Hương cười vẻ thần bí:

-Tất nhiên tớ biết! Mà sao vẫn còn nhiều vậy, cậu không ăn sao?

-Cái này ngọt quá, tớ không thích!

-Trời, mình đã bảo là…

-Bảo gì cơ?

Khuôn mặt nó ngơ ngác không hiểu, Hương cũng không dám nói nhiều, hai người họ cần có chút thời gian để mở rộng tình cảm, cô chỉ có thể làm cầu nối, nhưng cũng không thể quá lộ liễu. Hương cầm lấy một miếng cho vào miệng rồi nói lảng sang chuyện khác:

-Không có gì đâu! Còn cậu thì sao, sang năm tính thi môn gì?

-Vẫn vậy thôi, mình thi Sinh, kiến thức lớp 11 mình học qua hết rồi.

-Wow cậu siêu thật đấy! Còn mình thì, haizz, lớp 10 học còn chưa nên!


-Siêu gì chứ, tất cả là nhờ sư huynh giúp đó, anh ấy cho mình mượn sách, vở, tài liệu, còn tận tình hướng dẫn cho mình nữa.

-Sư huynh cậu tốt thật nhỉ!

-Hì hì sư huynh bảo tớ là gà anh ấy nuôi, sang năm cho đi thi đấu, tớ mà thi không xong thì thịt tớ luôn!

-Khụ khụ!

Hương bị sặc, nó vội đi rót một cốc nước đưa cho cô.

-Ai dành với cậu đâu, ăn từ từ thôi!

Sau khi cảm thấy khá hơn, Hương quay sang nhìn nó, vẻ nghi hoặc:

-Ngọc, cậu và sư huynh không có gì đấy chứ?

-Có gì là có gì cơ?-Nó không hiểu, câu hỏi này quá sức trừu tượng.

-Chẳng phải cậu từng nói không có tình bạn trong sáng giữa nam và nữ sao? Cậu và anh ta thân thiết như vậy liệu có phải là…

-Thôi đi, cậu đừng suy diễn lung tung, bọn tớ khác mà!

Hương nhìn nó chằm chằm, những đứa con trai nằm ngoài định luật kia của nó chỉ có…

-Khác gì chứ? Lẽ nào sư huynh cậu không phải là nam “thuần chủng”?

-Vớ vẩn, sư huynh rất bình thường. Tớ muốn nói tớ với anh ấy là tình huynh muội, không phải bạn bè. Mà sao ai cũng cứ nói anh ấy như vậy nhỉ?

-Chắc chắn là anh ta có vấn đề rồi! Mà tớ nghĩ cậu cũng phải cẩn thận, tránh xa người ta ra một chút! Nhỡ đâu anh ta là loại lưỡng tính giống giun đất, giun đũa gì gì đó…


-Này, cậu đang ăn đồ của sư huynh tớ tặng đấy, đừng có mà nói xấu anh ấy!

-Khụ khụ!

Hương bị sặc lần hai, vội cầm lấy cốc nước lúc nãy uống cạn. Xong lại nhìn nó, “Chuyện này là sao chứ? Cái này là của sư huynh, thế còn của Hải Ninh thì sao?”

-Này, gần đây cậu có gặp Hải Ninh ca ca không?

-Không, lâu rồi tớ chưa gặp. Lần này tớ về thì cậu ta lại đi Hà Nội, xem ra bọn tớ không có duyên mấy!

-Vậy cậu ấy có gửi quà gì cho cậu không? Chẳng hạn một cái hộp màu đỏ?

-Không. Mà này, tự nhiên cậu hỏi gì kì vậy? Nhớ cậu ta quá nên tinh thần kém minh mẫn à?

-Tớ…tớ không sao, tớ bình thường mà!

“Rõ ràng là Hải Ninh hỏi mình rằng Ngọc thích ăn loại nào cơ mà? Mình còn thấy cậu ấy đi mua một hộp, chẳng lẽ là tặng người khác? Chuyện này sao mà khó hiểu quá!”

-Cái này nếu cậu thích thì cầm về ăn luôn đi!

-Cậu nỡ cho tớ sao, là đồ của sư huynh tặng mà?


-Tớ nhận tấm lòng của anh ấy là được rồi!

-Vậy cảm ơn cậu nhé! Mà phải công nhận là ăn đồ của người khác ngon hơn hẳn!

-Nhưng mà cậu cũng nên ăn ít thôi, không sợ béo à?- Nó ngạc nhiên hỏi, bình thường Hương không mấy khi ăn thứ này.

-Huy nói con gái béo một chút mới xinh!

-Hả???

-Thôi chết rồi! Tớ…tớ có việc, tớ về đây! Hôm nào tụi mình nói chuyện sau nhé!

Nói rồi Hương vụt chạy về nhà. Những lời đó lỡ nói ra rồi, cô thật muốn cắn lưỡi luôn, cái miệng này sao lại lắm lời thế không biết!

Nó ngẩn người nhìn theo bóng Hương, “Cậu ấy…cuối cùng cậu ấy cũng nhận ra tình cảm của mình rồi! Hai người này đúng là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén mà! Ngay từ đầu mình đã biết, bộ dạng họ như vậy rất đáng nghi, thật không ngờ…Ôi, mình có đôi mắt thật là tinh tường!”

Đúng vậy, người ngoài cuộc thường có cái nhìn nhạy bén, thấu đáo, sáng suốt hơn. Nhưng một khi nó trở thành người trong cuộc, nó lại ngây ngô không biết mình đang có gì cho đến khi nó đánh mất.