Khoảnh Khắc Cậu Mỉm Cười

Chương 44

Đến kì nghỉ Tết, nó về nhà đón Tết cùng gia đình, không đâu tốt bằng ở nhà cả. Nó cũng mới chỉ là một cô nhóc 16 tuổi thích được bố mẹ quan tâm chăm sóc, những ngày tháng sống ở ngoài nó thường cảm thấy thiếu vắng một thứ gì đó- sự ấm áp của gia đình. Đúng vậy, phải biết tận hưởng sự cưng chiều, bảo bọc của bố mẹ khi còn có thể!

Nhưng Tết năm nay lại không vui bằng mọi năm. Ở bên gia đình nhưng nó lại tham lam nhớ trường lớp, nhớ bạn học, nhớ mấy tiền bối dễ thương, nhớ Trọng Tuyên sư huynh. Họ ăn Tết có vui không nhỉ, họ có nhớ nó không?

Mà họ ở xa nên không gặp đã đành, lúc nó về lại nhà, người nó muốn gặp nhất lại chẳng thấy đâu. Nghe Hương nói hắn ta đi Hà Nội ăn tết cùng bà. Chán thế chứ! Nó lấy chiếc bật lửa ra ngắm, mở nắp ra rồi lại đóng vào, ngọn lửa nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện trông vui mắt. Nó đang thích thú nghịch cái bật lửa thì có tiếng gõ cửa, là Hương đến, nó vội cất đi, tập trung vào đống bài tập Toán thầy Diện cho.

-Nghỉ Tết mà sao cậu siêng vậy!

-Sắp tới tớ có bài kiểm tra một tiết môn Đại, mấy dạng bất đẳng thức này rất khó!


-Cậu có thể hỏi Hải Ninh ca ca, cậu ấy rất giỏi!

-Lại nữa!

Hương quen với việc này rồi nên cũng không cảm thấy cụt hứng mấy, cô hào hứng kể tiếp:

-Thi học kì 1 vừa rồi chỉ có cậu ấy làm được câu cuối, đó là một câu Hình rất khó, và rồi thì cậu ấy được 10 điểm. Fan của cậu ấy lan rộng đến cả khối 12 đấy! Thầy Ái của trường tớ rất thích Hải Ninh, đang bồi dưỡng cho cậu ấy để sang năm thi học sinh giỏi. Cậu xem như vậy có tính là giỏi không?

-Ừ, cứ coi như là giỏi đi, nhưng đột nhiên sao cậu ta lại tích cực vậy?

-À thì, cậu có biết thế nào là “Nam nhi vị liễu công danh trái/Luống thẹn tai nghe chuyện Vũ hầu” không?

- Phạm Ngũ Lão còn chưa sánh được với Gia Cát Lượng, cậu ta việc gì phải thẹn chứ?


-Cậu chả hiểu gì cả!

Hương lắc đầu ngán ngẩm nhìn nó, sao mấy chuyện này lại chậm hiểu vậy chứ? Trong kì thi học sinh giỏi hàng năm, học sinh của các trường không chuyên khi thi qua vòng 2 cấp tỉnh, sẽ được đặc cách cho vào học ở Lương Văn Chánh để bồi dưỡng, chuẩn bị cho kì thi cấp quốc gia. Thành ý của người ta đã rõ ràng thế cơ mà!

-Vậy sang năm cậu có thi không?- Nó hỏi Hương.

-Chuyện đó, tớ thi Văn, nhưng bất đắc dĩ mới phải làm vậy!

-Là sao?

-Thì cuối học kì 1 vừa rồi, trường tớ họp phụ huynh…


Hôm đó, mẹ của Hương đã phản ánh với các giáo viên việc Hương suốt ngày đọc ngôn tình mà sao lãng việc học trên lớp. Haizz, có ai lại đi đến trường mà nói xấu con mình như thế chứ? Thầy chủ nhiệm cũng tỏ ra không hài lòng với kết quả thi học kì của Hương. Duy chỉ có cô Quyên, giáo viên dạy Văn của Hương là hết lời khen, nào là Hương cảm thụ văn học rất tốt, bài viết của em ấy có bố cục rõ ràng văn phong mượt mà, trôi chảy lại rất có tình cảm, bài văn nghị luận thì viết rất chặt chẽ, thuyết phục…Nói chung, Hương là một học sinh có năng khiếu viết văn, rất có triển vọng. Cô khuyên bác ấy nên để Hương đọc thêm nhiều sách để trau dồi kiến thức và cảm xúc, khi viết văn sẽ diễn đạt tốt hơn. Mẹ của Hương biết con mình học lực cũng bình thường thôi, nhưng không ngờ hôm nay lại được cô khen như vậy thật là nở mày nở mặt! Thế là từ hôm đó, Hương tha hồ đọc truyện mà không sợ bị mẹ mắng, hơn nữa bà ấy còn cho tiền để cô mua thêm sách. Thật là chẳng còn sung sướng nào bằng! Bù lại, Hương phải thi Văn, nhưng mà cô thấy mình vẫn lời.

Ngọc vừa nghe Hương kể vừa lấy ra một hộp sô cô la. Vừa nhìn thấy, Hương liền cười sâu xa:

-Cậu cứ để đó mà ăn, đưa tớ làm gì! Người ta tặng cậu chứ đâu có tặng tớ!

-Hử, sao cậu biết?