Khoảnh Khắc Cậu Mỉm Cười

Chương 23

Kim Ngân tát vào mặt nó, lực rất mạnh, nó thấy má trái mình đau rát.

-Còn dám cãi à? Đừng tưởng là con cưng của thầy cô thì không ai dám làm gì mày! Mấy chuyện nhỏ nhặt kia tao không thèm chấp, nhưng mày tuyệt đối phải tránh xa Hải Ninh của tao ra, hiểu chưa?

-Cậu lấy tư cách gì mà sai bảo tôi chứ?

-Tao á? Ha ha tao chính là bạn gái của Hải Ninh!

-Vậy thì tôi là vợ chưa cưới của cậu ta đây!

-Mày vừa nói cái gì hả con hâm kia? Mày nói lại thử xem!

Cô ta định cho nó thêm một cái tát thì cánh tay đã bị một bàn tay khác nắm lấy.

-Cô mau dừng mấy cái trò bẩn thỉu này lại ngay cho tôi.

Kim Ngân giật mình quay đầu lại, lắp bắp:


-Hải Ninh ca ca, sao cậu lại…

-Đây là bạn gái của tôi.Tôi cấm mấy người động đến cậu ấy rõ chưa?

Nói rồi Hải Ninh nắm tay nó kéo đi trong ánh mắt đầy xót xa của năm người còn lại. Hắn kéo nó đến hàng ghế đá trong khuôn viên trường. Đặt nó ngồi xuống ghế, hắn ân cần hỏi:

-Cậu không sao chứ? Có đau lắm không?

Không hiểu sao tự nhiên nước mắt nó rơi, rồi sau đó vỡ òa thành tiếng khóc.

-Thôi đừng khóc mà! Đau lắm hả?-Hắn lo lắng đưa tay sờ má nó, chỗ đó đang sưng đỏ lên.

-Tôi…tôi không sao.-Nó bối rối nghiêng người sang một bên- Sao, sao cậu biết tôi ở đó?

-À, cậu để quên máy tính ở dưới hộc bàn. Tôi hỏi Hương thì cô ấy nói thấy cậu xuống chỗ cũ nên tôi cũng đi theo. Thật không ngờ lại thấy chuyện này.

Đúng rồi, nó đoản quá mà, nhưng đôi lúc điều đó lại có những lợi ích đến không tưởng.

-Nhưng sao lúc nãy cậu lại nói với cô ta như vậy, lỡ họ đồn vớ vẩn thì sao?

-Ừ, lẽ ra tôi nên nói giống cậu, rằng cậu là vợ chưa cưới của tôi mới phải!

Má phải của nó cũng tự nhiên đỏ lên.

-Tôi, cái đó…tôi…

-Không sao, cậu đừng lo, cô ta không dám nói lung tung đâu!


-Hì! Cậu sướng rồi nhé, được nữ sinh quyền lực nhất trường thầm thương trộm nhớ.

-Thôi đi, phiền chết đi được! Mà chẳng phải tôi đã có vợ sắp cưới rồi sao?

-Cái đó chỉ là hiểu lầm thôi, cậu đừng nghĩ lung tung.

-Không sao, để anh đưa vợ về nhé!

-Thật may là tôi chưa ăn sáng đấy!

Chiều hôm đó, toàn tỉnh thi môn cuối cùng. Lần này nó cũng làm rất nhanh, 20 phút là xong. Nhưng chẳng dại gì nộp sớm, phải coi lại bài chứ. Nó nhìn xuống bàn dưới, hắn cũng đã làm xong, nhưng chỉ làm phần trắc nghiệm. “Ừ cũng dễ hiểu thôi, Anh văn đâu phải sở trường của hắn!”

Nó lại nhìn sang bên cạnh, Kim Ngân vừa làm vừa ngáp. Cô ta không cần nhìn đề, từ trên xuống dưới chỉ tô toàn câu A. “À, trong trường hợp này xác suất số câu đúng là khoảng 25%, sẽ cao hơn khi mà cô ta chọn lụi một cách không có hệ thống. Xem ra cô ấy thông minh hơn mình tưởng.”

Kim Ngân cũng nhìn nó, ánh mắt đầy thù hận nhưng kèm theo đó là sự bất lực. “Hải Ninh à, sao cậu lại chọn con nhỏ đó chứ? Nó thì có gì tốt, nó đâu thể bảo vệ, che chở cho cậu được như tớ đâu! Rồi cậu sẽ hối hận cho mà xem!”

Trong khi đó, tại phòng thi số 2, duyên phận lại một lần nữa đưa Hương và Huy ngồi cạnh nhau, một người bàn trên, một người bàn dưới. Hương vẫn còn giận nhưng hắn thì cứ tỏ ra thân thiện, nhiệt tình làm cô thấy rất khó chịu. Hắn chọt chọt và lưng cô, nói:

-Hương ơi cậu đề mấy vậy? Tớ đề 128 nè!

-Ồ vậy á, tớ cũng đề 128.


-May quá, haha! Cậu làm xong thì chỉ cho tớ với nhé!

-Được thôi!

30 phút sau, Hương dựa lưng vào bàn sau đọc đáp án, còn Huy thì rướn người về phía trước, vừa lắng nghe vừa nhanh chóng dùng bút chì tô vào phiếu trả lời trắc nghiệm.

-1a, 2c, 3a, 4a, 5d…Xong chưa?

-À xong rồi, cảm ơn bạn Hương dễ thương nhiều nhiều.

-Hì hì không có chi, bạn Huy khách sáo quá!

“Lê Duy Huy ơi là Lê Duy Huy, bài này mà cậu được dù 3 điểm thôi thì tôi cũng xin lấy đầu là banh cho cậu đá! Cậu ngây thơ vừa vừa thôi chứ, ha ha!”

Vậy nên đừng ai dại mà chọc giận con gái!