Vẫn la cà ở ''Hạ Tím'' để thư giãn. Cô chủ nhỏ lên tiếng khi thấy anh đến một mình.
– Anh... không đi cùng bạn bè hay sao? Anh ở thành phố này thường rồi đấy!
Hải Đoan cười:
Tôi nghỉ phép.
– Chắc bị đuổi việc nên mới bỏ về đây - có đúng không?
– Nếu thế thì cô cũng phải vui chứ!
– Vui vì sao?
– Vì tôi bị đuổi việc nên về đây và tìm đến “Hạ Tím” vậy là ''Hạ Tím'' có sức hút rồi.
– Sức hút gì chớ?
– Sức hút ở đây có lẽ là do cà phê ngon.
– Thật sao?
– Hơn thế nữa.
– Ý của anh là...
– Cà phê ngon và nhạc hay...
– Cám ơn anh đã khen.
– Không phải tôi đâu... bạn tôi và cả thành phố Đà Lạt này nữa.
Nhã Nghi cười:
– Tôi không dễ dàng bị lừa đâu nhé!
– Nói sao cô mới tin đây? Có điều nếu như cô chủ Ly Thu xuất hiện có lẽ là không đùa được.
– Xin đừng nhắc đến Ly Thu - chị ấy không thích đâu?
– Sao vậy.
– Chúng tôi vì kế sinh nhai nên đã tha phương ở nơi đây - Đâu vui sướng gì khi người ta chỉ trích mình.
– Cô tưởng là người ta chỉ trích quán của cô à! Cô lầm rồi. Tiếc là không có cơ hội nào mời cô đi dùng ở một quán cà phê nào đó để cô thấy điều tôi nói là đúng - Cô chủ à! Hay là tôi mời cô một bữa cơm nhé... Muốn được làm quen với cô.
– Nếu là để tìm hiểu về Ly Thu thì xin miễn bàn.
– Cô thật khó... Nhưng nếu tôi mời cô bữa tối ngày mai nhé! Xin chủ quán đừng chối từ, có kẻ đau lòng lắm...
– Vinh dự cho tôi dữ vậy sao?
– Vậy là cô đồng ý nhé!
– Có thể vì Ly Thu đã...
– Cô nói sao?
– Hẹn quay lại.
Hải Đoan vừa rời khỏi "Hạ Tím" đã găp ngay Thiên Hân - Trời ạ! Sao anh cứ găp cô mãi thế.
Thiên Hân lên tiếng:
– Chúng mình có thể đi đâu đó được không anh? Có chuyện này em cần bàn vớI anh.
– Em về bao giờ.
– Về luôn như anh.
– Sao về luôn - Trời ạ! Tiểu thư mà bỏ phố về rừng hay sao?
– Thế còn anh?
– Anh khác...
– Khác sao cơ?
Hai người ghé vào hiệu ăn. Thiên Hân gọi thức ăn và nói:
– Hôm nay, để em đãi anh bữa tối này nhé, sau đó về khách sạn...
– Sao lại về khách sạn.
– Anh cần phải biết...
– Biết điều gì?
– ăn xong rồi đến đó sẽ biết.
– Bạn bè cùng đến à!
– Bộ anh tưởng ai cũng bỏ việc về đây cả hay sao?
– Vậy em về để làm gì?
– Xem gã "si tình'' làm gì?
– Em nói gì lạ thế Thiên Hân.
– Lạ à! Em nói thật đó!
– Nói thật gì chứ...
– Em nghĩ anh tự khắc biết – Anh không quan tâm...
– Anh không quan tâm - Tại sao anh bỏ về đây làm việc mà không báo cho mọi người biết - Em thật đau lòng.
– Em bận tâm làm gì với một kẻ như anh...
– Anh nói sao? Có phải vì "ả'' đó không?
– Em muốn nói ai.
Thiên Hân gấp thức ăn cho Hải Đoan, cô nói:
– Anh ăn đi... có gì chúng ta sẽ nói chuyện sau.
– Anh không muốn ăn...
– Có phải anh tự ái vì em nhắc đến ''ả'' hay không?
Hải Đoan đứng lên.
– Em ăn nói linh tinh quá... cứ ả... ả nào chứ! em cũng là phụ nữ, đừng nên định kiến với người khác khi mình không biết gì về họ.
– Chỉ có anh mới không biết... Nếu muốn biết hãy ngồi xuống ăn xong bữa...
rồi theo em...
– Em ra vẻ bí mật với anh để làm gì?
– Để làm gì à! Vì tình yêu ngày nào của chúng mình.
Hải Đoan kêu lên:
– Tình yêu à! Em có hiểu lẫm anh không? Anh chưa...
– Anh chưa bày tỏ chứ gì? Ai cũng biết là anh đang "thay lòng đổi dạ'' – Em ăn nói gì lung tung quá.
– Thì anh cứ ăn đi đã... Tại sao lại giận lên như thế... Em sẽ cho anh thấy rõ bản chất của họ.... Anh tưởng anh có cửa à!.... Không đời nào đâu... Đó là một người phụ nữ không tầm thường.
– Không tầm thường là như thế nào?
– Có thủ đoạn và biết... nhu cầu...
– Thôi đi! Em đừng đánh giá người khác như vậy...
– Anh đau lòng à! vậy là anh biết em nói ai phải không... chủ quán "Hạ Tím'' của anh đó – Em ở đó mà nói năng linh tinh - Anh về đây Hải Đoan giận dỗi bỏ đi. Thiên Hân cũng đứng lên sau khi nói với người quen đôi câu đó là em một cô bạn cũ đang làm ở nhà hàng.
– Anh đừng làm thế... Theo em về khách sạn này sẽ rõ...
– Anh không đi.
– Anh không đi... sau này có hối hận đừng có tìm em...
– Anh chẳng gì phải hối hận cả...
– Vậy thì anh cứ về... Em cho anh biết họ đang ở đó... Anh biết họ là ai không? Cô chủ quán "Hạ Tím'' đấy!
Măc cho Thiên Hân nói, Hải Đoan bỏ đi vừa đi anh vừa ngẫm nghĩ lời của Thiên Hân... Chẳng lẽ một Ly Thu mà anh ấp ủ lại là một phụ nữ như thế...
không thể... Nhất định không thề như thế được... Nhưng nếu là Ly Thu thì gã đàn ông kia là ai?... Tại sao Thiên Hân lại tỏ ra quan tâm đến họ.... Hải Đoan lắc đầu nghĩ ngợi - có lẽ Thiên Hân vì anh nên mới tìm hiểu, Thiên Hân vốn là con gái nhà giàu, muốn gì được nấy nên lúc nào cũng bắt người khác phải theo mình – Riêng anh thì chẳng thể nào...
Buổi trưa Hải Đoan hơi bất ngờ nhưng rồi không thắc mắc vì cửa hàng của Mẫn Văn có phần hùn của anh là một cửa hàng lớn ở đây. Hai dì cháu của cô bé Yên Hòa đến để chọn máy vi tính.
Yên Hòa líu lo khi nhận ra Hải Đoan, người đi cùng cô bé là Ly Thu. Anh chưa được tiếp xúc với Ly Thu nhiều nhưng anh vẫn cảm thấy muốn được là người quen của họ.
Yên Hòa reo vui:
– Chú... ở đây à?... Vậy mà cháu tưởng chú ở thành phố.
Hải Đoan lên tiếng:
– Bạn chú ở đây...
– Thì ra thế... Chú tìm giúp cho cháu một máy vi tính tốt và cả máy in nữa chú nhé!
Hải Đoan lên tiếng:
– Cô và cháu cứ chọn lựa thoải mái... có nhân viên sẽ kiểm tra cụ thể cho cô bé an tâm.
Yên Hòa quay sang Ly Thu, cô bé nói:
– Mẹ chọn cho con đi.
– Dù có nghe nói đến... Nhưng nghe Yên Hòa gọi Ly Thu là mẹ, Hải Đoan cảm thấy khó chịu, so ra họ giống hai chị em hơn – Ly Thu khả ái, dịu dàng, còn cô em Nhã Nghi thì sôi nổi bộc trực hơn, thảo nào cô em trông quán, còn cô chị trông cửa hiệu thời trang - một cửa hiệu nhỏ nhưng quả thật có nhiều điều đáng lưu ý khi nhìn những chiếc áo len được phối màu treo trong tủ kính.
– Chú ơi!....
Hải Đoan chẳng biết nói gì khi đứng trước Ly Thu, anh định làm quen và mời cô bữa ăn tối nào đó để có dịp... nhưng thật là khó mở lời bởi lẽ hai người chưa quen biết nhau... chẳng lẽ lại mời cô...
Yên Hòa lại cắt đứt dòng tư tưởng của Hải Đoan.
– Chú ơi! có khuyến mãi cái gì không?
Hải Đoan cười:
– Có chứ!.... Nếu không chú cũng sẽ khuyến mãi cho cô bé, cứ chọn món đồ giá trong khoảng...
– Cháu chọn hơn khoảng đó thì sau...
Hải Đoan cười, dò xét thái độ của Ly Thu, anh nói:
– Chú sẽ cho bù vào khoảng đó của cháu...
– Vậy là thiệt cho chú quá...
– Có gì đâu cháu... Để làm quen có được không?
Yên Hòa ra vẻ vui khi nghĩ ra điều gì đó, cô bé lại reo lên.
– Thì chú vẫn là khách quen của “Hạ Tím” kia mà! Cháu nghĩ ra rồi có gì sẽ khuyến mãi cho chú... vài ''chầu" chú nhé!
Hải Đoan lắc đầu:
– Thôi đừng ''sòng phẳng'' với chú. Chúng ta là người quen được chứ cô Ly Thu.
Ly Thu giật mình rồi cười nói:
– Vâng!.... Nếu anh... muốn thế.
Được dịp Hải Đoan vui vẻ nói:
– Vậy thì... hôm nào mời cháu và cô... một chầu...
Vẫn là cô bé lém lỉnh...
– Chầu cà phê giải khát chú nhỉ...
– Không! ở nhà cháu đã có cà phê... chú mời một chầu ăn sáng, trưa, tối... gì cũng được có được không cô Ly Thu...
Ly Thu từ tốn nói:
– Khuyến mãi kiểu đó lỗ lã năng cho anh rồi.
Hải Đoan vui vẻ:
– Tôi sẵn sàng mà... với lại đâu phải tất cả khách hàng tôi đều khuyến mãi như thế...
Yên Hòa reo vui:
– Vậy là trường hợp của cháu và mẹ là ngoại lệ phải không chú.
Hải Đoan gật đầu:
– Cũng có thể xem là như vậy.
Hải Đoan ý nhị nhìn Ly Thu. Anh cười nhẹ Ly Thu bắt sang chuyện khác:
– Yên Hòa à! Con xem máy được chưa, chúng ta còn về nữa... Mẹ có hẹn với khách...
– Dạ! Về ngay mà mẹ!
Hải Đoan xen vào:
– Hôm nào chắc tôi phái đến cửa hiệu của cô để may một bộ đồ thật đẹp.
Ly Thu lên tiếng:
– Anh từ đô thành về đây có biết bao nhiêu đồ đẹp... đừng trêu chúng tôi chớ!
– Không phải đâu.
– Anh quá lời rồi đó!
– Không! Tôi nó i thật mà.
– Tôi không dễ dàng tin điều đó đâu...
Nhưng tôi cũng vui nếu biết đó là lời khen đúng...
– Vâng! Tôi nói thật mà, cô hãy tin tôi đi.
– Tôi phải xem lại điều đó.
– Cô thật kỹ.
Lời qua lời lại với nhau thật vui ẻ giữa họ do Yên Hòa cứ líu lo trò chuyện.
Ly Thu cảm giác như họ đã quen, biết nhau rất là thân mật - cách nói năng của con bé dạo này cũng hoạt bát vô cùng.
Họ rời khỏi cửa hàng vi tính và các loại máy cao cấp. Đến đây có thể chọn một máy vi tính đời mới, một máy in hay một Ti vi...một tủ lạnh... Thật là một cửa hiệu phong phú, Yên Hòa vô cùng ngạc nhiên khi biết Hải Đoan là một trong hai ngưới chủ ở đây. "Mẫn Văn'' là tên cửa hiệu - Chẳng lẽ vì một lý do nào đó mà chú Hải Đoan về thành phố Đà Lạt này để sống.
Yên Hòa nói với Ly Thu:
– Mẹ à!.... chú Hải Đoan chắc về đây để trồng cây...
Ly Thu ngạc nhiên trố mắt nhìn Yên Hòa, cô bé cười nói với thái độ vui, đầy tự hào.
– Chú ấy trồng “cây si” ở... Cô bé nín lăng khi thấy gương măt lạnh lùng của mẹ Ly Thu.
Ly Thu nhăn măt:
– Con biết nhiều quá không tốt đâu, kệ người ta, chẳng có liên quan gì đến chúng ta.
– Sao không hở mẹ.... Mẹ cho phép con nói nghe... chú ấy trồng cây si ở quán ''Hạ Tím'' đó, bạn bè con nhiều đứa lắm.
– Thôi đi con...
Yên Hòa ấm ức.
– Là mẹ đó... Mỗi lần uống cà phê chú đều hỏi thăm mẹ.... Con thấy cả chú Khắc Niệm cũng hỏi mẹ.... dì Nhã Nghi không được tình cảm như mẹ.
– Con không biết gì đâu - đừng xen vào Yên Hòa ạ! Con lo chú tâm vào việc học.
– Nhưng con đã lớn rồi...
– Lớn à! Con đừng vội vàng vướng vào chuyện tình cảm nam nữ nghe con - phải thận trọng trong tình yêu mới được.
– Con biết mà mẹ.... Như mẹ đó... tuổi mẹ so với mẹ.... ai mà ngờ... chung quanh mẹ nhiều cây si lắm đó...
Ly Thu lắc đầu rồi bỏ vào nhà. Khoảng nửa giờ sau có người chở máy đến nhà và lắp đăt, không có măt nhưng Ly Thu cũng biết người đến đó là Hải Đoan... Một gã thanh niên cũng đã có lần tiếp xúc với nàng, qua những lần gã uống cà phê khi ấy nàng trông quán thay cho Nhã Nghi... Ly Thu cũng biết và cảm nhận được ở anh chàng một thái độ si tình nhưng nàng đã không màng đến vì đối với nàng... chỉ có bóng hình của một người tưởng đã quá xa xôi... không ngờ găp lại anh... Tình xưa sống dậy cháy bỏng - nồng nàn tưởng chừng như thiêu đốt cả hai người...
Nhã Nghi và bé Yên Hòa làm sao hiểu hết được tình yêu thật huyền hoăc...
chỉ vì ngày ấy nàng quá nhiều măc cảm... Ly Thu chẳng hối hận và nuối tiếc gì cả... điều nàng làm rất đúng... Có được ngày hôm nay dù mẹ và chị đã mất do bệnh... còn lại nàng, Nhã Nghi, bé Yên Hòa... cuộc sống của ba người không phải là đã tốt lắm sao?
Gã Hải Đoan thật bất ngờ gởi cho nàng một mảnh giấy do Yên Hòa đưa lại và một lời mời:
''Rất ngưỡng mộ Ly Thu - xin cho một cái hẹn - ở cà phê...
Mong cô không từ chối"...
Trời đất ạ? Hải Đoan tưởng nàng còn trẻ lắm chắc - Lời mời hẹn thật ngộ nghĩnh... Thật ra đây là một cuộc làm quen... Ly Thu chẳng biết trả lời ra sao - Làm sao trả lời để từ chối lời mời của...Hải Đoan.
Yên Hòa dường như bị mua chuộc, con bé lên tiếng:
– Mẹ ơi? Chú ấy năn nỉ con thấy tội nghiệp lắm, mẹ đừng từ chối mẹ nhé...
– Con bé này biết gì mà xen vào chuyện người lớn... Mẹ không thích như thế đâu...
– Con xin lỗi... nhưng mẹ ơi chú Đoan còn độc thân trong khi đó chú ấy đã...
– Mẹ bảo con, không được xen vào chuyện người lớn...
Ly Thu vừa giận dỗi vừa bực mình con bé vì xen vào chuyện người lớn, có vẻ như ấm ức, Ly Thu cảm tháy gương măt nó như bị oan ức điều gì đó, nàng lắc đầu - măc kệ con bé. Nó chưa hiểu được nỗi lòng của nàng, vả lại Yên Hòa không thể nào hiểu được nỗi lòng của nàng.
Thời gian gần đây quán có vẻ thưa thớt hơn, Ly Thu lo lắng, nàng muốn chọn thêm nhạc trẻ để thu hút khách nhưng suy nghĩ mãi lại, không thể bởi vì nàng không hứng thú với những khúc ca sôi nổi... ''Hạ Tím" phải có điểm đăc sắc chứ! Không thể giống như những quán khác. Ly Thu cho người tỉa lại hoa cỏ trong sân vườn, cây phượng tím đã ra hoa đứng sừng sững ở trước cổng vào, giàn hoa ti gôn đeo chung quanh, cả trên thân cây phượng và thích nhất là ở mỗi góc bàn đều có những giàn hoa cát đằng rủ những cánh hoa xuống trông như những chiếc đèn lồng xinh xinh một góc gian rất riêng, rất lãng mạn bởi sắc tím chủ đạo từ bông hoa cho đến các vật dụng như ghế khăn bàn... Sự đăc biệt đó nàng đã đầu tư bằng tất cả vốn liếng khi bán ngôi nhà nhỏ nơi quê nhà để đến vớI thành phố ngàn thông reo này... Rất may mắn người dì ruột đã cho nàng ngôi nhà này khi dì quyết định đi Mỹ... chính nhờ đó mà nàng mới thực hiện được một việc tuy không thích hợp vớI mình nhưng nàng đã cố gắng lèo lái nó trở thành điều mơ ước... "Hạ Tím'' đã thu hút được khách đến uống cà phê, giải khát và cả khách đến may hoăc đan đồ... Ly Thu vốn là sinh viên tết nghiệp khoa báo chí... nhưng việc làm báo đã không tồn tại vì khi ấy nàng đã phải kiếm tiền để phụ mẹ khi mà chị Hòa Xuân lâm vào tình cảnh ''bi kịch''... Cứ nghĩ đến Hòa Xuân, Ly Thu nghe đau nhói ở trong lòng... Từ bỏ, trốn tránh tất cả chỉ vì nàng phải lo toan nhiều việc cũng như một chút hoài nghi, sự mất niêmm tin đã làm cho Nhã Nghi cũng bị ảnh hưởng:.. Thật tội nghiệp con bé... Ngày xưa nàng vốn, lãng mạn nên mới theo đuổi ngành báo chí, văn chương "Hạ Tím'' với những tình khúc tuyệt vời mà nàng say mê hy vọng sẽ làm thư giãn, gợi nhớ cho những có ai có nhiều kỷ niệm...
Tình yêu sống dậy khi nàng và Khắc Niệm găp lại... Tại sao có sự cố này...
Anh đã có gia đình anh có cả địa vị xã hội, có cả tiền tài. Chẳng lẽ anh lại bỏ gia đình, bỏ tất cả để đến với nàng hay sao?... Nàng đã mang tiếng chủ quán cà phê... Thật là chua xót, một chút mỉa mai... Tình yêu trở dậy nhưng làm sao sống trọn vởi cuộc anh khi mà nàng là kẻ thứ ba... không! không thể nào... nàng đã ỡ cái tuổi chín muồi thanh xuân đối với phụ nữ đã có chồng. Còn đối với nàng có là muộn màng hay không? Tình yêu có vô vàn điều mới lạ, vô cùng kỳ diệu... Nàng tin tình yêu của mình sẽ bền bỉl... Nhưng làm kẻ thứ ba nàng hoàn toàn không muốn... Cuối cùng nàng quyết định nhận lời mời của Hải Đoan.
– Có lẽ phải nói để anh hiểu và cảm thông cho nàng...
Thiên Hân ủng hộ ba cô về việc đấu thầu để mở một siêu thị đạt trung tâm thành phố Đà Lạt - Ba bảo về già ba muốn được sống ở nơi ít nhộn nhịp, mà trầm lắng như ở Đà Lạt... công việc ở thành phố ba sẽ giao lại cho mấy chị em Thiên Hân, nhất là em trai của cô.
Thiên Ân còn khiêm tốn từ chối:
– Hay là sau này ba cho con về Đà lạt, con thích sống ở đó hơn.
Ông Đăng Mậu nhăn măt:
– Đứa nào cũng đòi về Đà Lạt... chẳng lẽ ba sang lại rồi cả gia đình cũng về đây sống có được không?
Bà Thụy lắc đầu:
– Không được, đã gây dựng nên cơ nghiệp như thế mà bỏ về à!.... Cứ xem, đứa nào thích hợp ở đâu sẽ định hướng ở đó.
Mọi người nhất trí với ý định mà bà Thụy đề nghị nhưng Thiên Khôi vẫn thích ở Sài Sòn hơn.
Thiên Khôi nói:
– Con muốn ờ thành phố... Tại sao chúng ta lại bỏ phố về rừng, về núi chứ!
Thiên Hân cười:
– Vậy thì tốt rồi, dẫu sao cũng phải có nhiều nơi để sống mới thú vị chứ... Ba ơi! Bao giờ thì xong hở ba...
– Cũng sắp xong rồi... Nếu không có việc nhiều con tạm thời lên đó giúp ba trông coi mọi việc thi công nhé!
– Vâng! Con đang muốn lên đó.
Thiên Ân cười:
– Nghi quá, bà chí mê chơi mà bây giờ muốn gác kiếm chắc là có vấn đề.
– Ê! Thầng này... để rồi xem mi có thích lên đó không? Đừng có tiêu chi nghen.
– Ai biết được, chị mưa nắng thất thường quá.
– Ê! Bộ chị thất thường như vậy à! thằng quỉ... chơi ta há.
– Không dám đâu... ủa mà chị ơi, sao dạo này quí anh chị ít tụ tập quá vậy.
– Ừ! Có người bỏ phố về rừng rồi...
– Ủa? Sao vậy chị, ạ! em biết rồi vì thế nên chị mới muốn bay về thành phố sương mù.
– Ơ! Cậu em tôi ''bà tám" hồi nào vậy.
– Chị nói em ''bà tám" là ý nói nhiều chuyện phải không?
– Cái đó em nói ra chớ đâu phải chị. Nè! cậu em của tôi hãy cố gắng để còn làm cậu chủ nữa chứ...
– Thật ra em chỉ thích làm nhân viên cho nhà nước, em không thích làm chủ.
– Trời đất... con tôi toàn là những đứa an phận...
Thiên Ân lắc đầu nói:
– Con thích là nhân viên... chẳng hạn như trưởng phòng tổ chức hay phòng kế hoạch...
– Vậy sao? Cũng khá lắm đó... Được rồi, cố gắng sẽ toại nguyện, ít ra con trai cũng phải như thế chứ... phải không con trai.
– Ba thiên vị rồi đó...
– Thiên vị với con trai cũng là chuyện bình thường, không có gì đáng thắc mắc đâu các con.
Thiên Khôi cườI:
– Được như thế chúng con còn vui mừng nữa đó.
Cả nhà nhìn nhau vui vẻ. ông Đăng Mậu rất thương các con, Thiên Ân lúc nào cũng ồn ào nhất.
Đang chuyện trò vui vẻ, Thiên Hân bỗng chuyển hướng, cô nói:
– Ba biết không... cả Thiên Hân nữa... sở dĩ con muốn về Đà Lạt vì con biết một chuyện hấp dẫn lắm... chuyện có liên quan đến cô Nhược Thủy.
Bà Thụy sốt sắng hỏi:
– Chuyện gì sao con không nói sớm sớm một chút.
– Con ngại bị cho là ''bà tám" lắm... ba mẹ biết không dượng... à chú Niệm...
chú ấy đang có tình nhân... bà ta là chủ quán nổi tiếng ở Đà Lạt.
Ông Mậu nổi giận:
– Sao! Khắc Niệm có bồ à! Tại sao con biết.
– Tình cờ thôi... con găp họ ở khách sạn...
– Ba sẽ tìm hiểu việc này xem sao! À con biết họ có kỹ không?
– Đó là một người đàn bà đẹp, kỳ lạ.... không những chú Niệm, mà... những gã đàn ông khác cũng si tình ả này...
Thiên Khôi nhận xét:
– Nếu có những gã khác... cùng theo bà ta... chắc là một phụ nữ đầy quyến rũ, vả lại nếu như vậy thì làm sao chú Niệm lại có thể...
– Nếu không vì chú Niệm là người có tiền... chắc gì bà kia chấp nhận... có điều... Tại sao chú lại như thế hở ba... ba của chúng con đừng như thế nghe ba...
Bà Thụy nhăn măt:
– Không bảo đảm đâu... À!.... thôi đừng bàn đến chuyện của cô Thủy - chuyện đó của người lớn.
Bà Thụy chợt nhớ đến thói ''trăng hoa" của chồng mà ngao ngán, bà nói:
– Đàn ông không thể tin tưởng được đâu các con... Đa phần ai cũng "háo sắc'' hết.
Thiên Ân phản đối:
– Sao mẹ ''vơ đũa cả nắm" thế mẹ.... Con sẽ theo gương ba và hơn bao giờ hết con sẽ làm một người đàn ông chuẩn mực.
– Trời ạ! Đàn ông chuẩn mực là như thế nào hở Ân.
Nghe Thiên Hân hỏi, Thiên Ân chỉ cười, Thiên Hân tiếp tục nói:
– Mấy người hay nói mới là người đáng ngờ nhất... Ai mà nghĩ chú Niệm lại như thế... cô Ly Thu là người rất đẹp nhưng tuổi đâu có nhỏ hơn cô Nhược Thủy.
Ông Đăng Mậu lên tiếng:
– Các con không nên bàn chuyện người lớn... không chừng cô Thủy của con cũng không vừa đâu... đấy!
– Cô là em của ba mà ba không bênh vực. Thiên Hân cằn nhằn.
Ông Mậu lắc đầu:
– Làm sai thì ''quân pháp bất vị thân'' con à!
Thiên Hân cười tít:
– Chà chà... ba cũng ''chính sách'' ghê!
– Phải nghiêm như vậy mới lãnh đạo được chứ...
– Cho nên con mới học tập ở ba đó...
– Thế thì được rồi... có một cậu quí tử – Cố gắng mà nên người nhé.
– Vâng!
Ông Đăng Mậu là người bỏ đũa sớm nhất, ông trở về phòng riêng và suy tính kế hoạch để bắt tày vào công việc sau khi mợi việc tiến hành xong, Thiên Hân là đứa nhanh nhẹn, nhạy bén, con bé sẽ quản lý công ty cùng với người bạn có cổ đông với ông... Dù không muốn nhưng ông đang kẹt vốn để đầu tư nên phải cùng với bạn bè góp cổ phần.
Càng mở rộng công việc làm ăn ông càng không có nhiều thời gian để nghĩ ngợi ư? Trái lại ông càng muốn đi tìm, tìm lại một cái gì đã quá xa rồi còn đâu?...
Bà Thụy vào phòng - thấy chồng trầm lăng bên tách cà phê, bà rất ghét thái độ lạnh lùng như thế của ông nhưng vẫn cứ giả lả như không hề có chuyện gì.
Đăng Mậu vẫn lạnh lùng khiến cho bà càng "gaý' hơn. Bà Thụy hỏi chồng:
– Anh thấy chuyện của Khắc Niệm thế nào?
– Ý của mình là...
Con bé Uyên Thủy mới có năm, sáu tuổi cái tuổi của Thiên Khôi ngày xưa...
– Em muốn nói gì cứ nói thẳng ra, anh chẳng hiểu.
– Nói thẳng à... Bộ anh tưởng em thích nói ra lắm hay sao? Thật ra là anh muốn được nghe lại điều đó... Em không muốn gợi lại quá khứ đau khổ của em đâu... với anh có khi đó là... Bà Thụy hứ một hơi dài rồi im lăng.
Dù muốn quên cũng không được vì lúc nào vợ của ông cũng gợi lại, dù thế nào ông cũng cảm thấy dễ chịu khi được khơi lại chút kỷ niệm của một thời lãng tử... nhưng ông Mậu chợt muốn khám phá về cáil quán cà phê mà con gái ông cứ cằn nhằn... Nhất định ít hôm nữa ông sẽ về một chuyến và đến đó xem sao? Cà phê "Hạ Tím" với không gian toàn sắc hoa tím, những ca khúc tuyệt hay... cô chủ quán xinh đẹp có cái gì đó cứ thôi thúc ông làm cho ông cứ nôn nao và xôn xao... Đăng Mậu cười ngẫm nghĩ về những lời của Lan Thụy - vợ ông:
Anh và Khắc Niệm cũng như nhau... đúng là đàn ông... Đang sống êm âm hạnh phúc lại muốn đánh mất nhưng điều mình đã gầy dựng... Khắc Niệm cũng chẳng ra làm sao cả. Tội nghiệp Nhược Thủy.
– "Em quên là Nhược Thủy nó cũng lăng nhăng dữ lắm!" – Cô ấy là em của anh nên cũng giống anh..., đàn bà mà hào nhoáng như vậy cũng khó mà giũ hạnh phúc lắm!
– Khi thì em bảo Khắc Niệm là đàn ông, nào là đàn ông là một lũ thế này thế nọ rồi đến việc Nhược Thủy là em gái của anh nên cô ấy cũng thế này thế nọ....
chẳng biết sau này em còn nói điều gì nữa...
– Thì con trai của anh... nó cũng lại giống anh...
Một cuộc sống gia đình đôi lúc chắng còn lý thú gì khi cứ phải nghe mãi những điệp khúc lằn nhằn - không khí gia đình chẳng bao giờ có được những phút giây hoàn hảo - Bên ngoài trông Lan Thụy thật đúng mực một người vợ, người mẹ nhưng thật ra trong lòng Lan Thụy... cô ấy vô cùng khéo léo đến độ có thể nói hơi hiểm độc...
Đăng Mậu thu xếp một số việc cho ổn, sau đó lái xe một mình đi trong đêm và rạng sáng ông đã đến thành phố ngàn thông reo, lần này ông không ở nhà mà thuê khách sạn để ở vào phòng, Đăng Mậu sắp xếp đồ đăc rồi ngủ một giấc nhẹ.
Khoảng tám giờ sáng Đăng Mậu thức dậy tìm quán ăn sáng và sau đó tìm đến cà phê "Hạ Tím".
Thật tao nhã, thanh thoát và đầy lãng mạn. Chủ nhân là một phụ nữ rất đăc biệt, phải tao nhã lắm mới có được những ý tưởng thật hay này. Những góc bàn cho khách ngồi để tìm khoảng không gian bình yên mà đàm đạo hay một chút riêng tư cho mình. Những khúc tình ca mới ngọt ngào và thi vị “Ngày nào cho tôi cho tôi biết tương tư... Biết mong chờ, biết rộn rã đợi em dưới mưa”. Đau đáu trong lòng nhưng một chút cảm giác ấm áp vời vời xa nào đó cứ chờn vờn, chờn vờn:
“Tà ngắt đi một nhành hoa thạch thảo. Em nhớ cho mùa thu đã chết rồi. Mùa thu đã chết, mùa thu đã chết em nhớ cho. Đôi chúng ta chẳng còn gần nhau nưa trên... cõi đời này... từ nay mãi mãi không thấy nhau...” Chưa lúc nào ông cảm thấy mình như được sống, được trở lại dù chỉ trong một khoảng khắc của quá khứ...
Lời ca cứ vút cao rồi nhẹ nhàng lan tỏa vào tâm hồn mỗi người nghe... Thảo nào bọn trẻ vẫn hay nhắc đến. Con bé Thiên Hân dường như không mấy tha thiết với quán này... Có lẽ vì chuyện tình cảm cũng nên... Thiên Hân có cá tính giống Lan Thụy nhiều hơn.
Chẳng lẽ, con bé... Lý do gì gây bất hòa với chủ quán. Hay là... ông Mậu lắc đầu... chuyện bọn trẻ, cũng rắc rối như ông mà thôi.Khách tuy thưa thớt nhưng họ ra vào thường xuyên. Có gã còn húy hoáy viết viết xóa xóa trên giấy, chắc là gã thơ nào đó đang có chút cảm xủc làm thơ... Thật tuyệt, một không gian không rộng lớn lắm nhưng làm đuợc như thế này kể ra cũng là người có bàn lĩnh...
Đăng Mậu lân la trò chuyện với cô chủ quán còn khá trẻ, buổi tối được uống cà phê ở đây thật là dễ chịu nếu như ai đó không thích sự ồn ào, chỉ thích sự trầm lăng để thả hồn theo những tình khúc tuyệt vời để đâu đó như bất chợt thấy mình...
Đăng Mậu nhận xét:
– Tôi là người từ xa đến... được ngồi ở đây uống cà phê... tôi cảm thấy bao nhiêu mệt nhọc, lo toan của đời sống dường như tan biến... Tôi thấy khâm phục chủ nhân của quán... còn quá trẻ mà đã có ý tưởng tuyệt vời như thế này...
– Cám ơn ông quá khen.
– À! Sao quán ta không mời ca sĩ... nói chung ban nhạc sống để phục vụ.... ca sĩ và khách có thể hát những bài tình ca mà họ thích...
– Cám ơn ông về đề nghị này... Thật ra cũng có nhiều người đã đề nghị chúng tôi... Nhưng chúng tôi có lý do riêng để quán chỉ đơn thuần là nhạc trữ tình của họ Trịnh, của Vũ Thành An, Phạm Duy... hay những tình khúc thật đẹp.
Vả lại chủ quán có suy nghĩ riêng...
Đăng Mậu nhìn Nhã Nghi hỏi:
– Cô không phải là chủ à!....
Nhã Nghi gật đầu:
– Tôi là em...
– Thì cô cũng là chủ:
cô chị, cô em...
– Chị tôi độc lập lắm, vả lại chúng tôi làm theo khả năng của chúng tôi...
Ngộ nhỡ có sự cạnh tranh...
– Cũng đành chịu thôi...
– Như vậy là không có sự phấn đấu... Trong cuộc sống rất cần sự phấn đấu.
Nhã Nghi cười:
– Thật ra kinh doanh kiểu này không là sở thích của chúng tôi...
– Mở được một "Hạ Tím" như thế này không phải bình thường, vậy mà cô bảo không phải sở thích à!....
Nhã Nghi gật đầu:
– Thứ nhất... vì kế sinh nhai... để tồn tại...
– Còn thứ hai...
– Chị tôi không thích sự rộn rịp, sôi nổi của nhạc sống...
– Nhưng đã mở quán... như cô nói là để “sinh nhai”... vậy thì phải có sự phát triển...
– Thứ ba chị tôi thích... “có cái riêng”.
Đăng Mậu cười:
– Nếu thế... tôi có cảm giác cô chị rất lãng mạn.
– Cũng gần gần như vậỵ., Đúng lí ra chị ấy là nhà văn, nhà báo... nhưng...
Nhã Nghi không nói tiếp vì quán lại có khách... Bao giờ cũng vậy, có trả lời gì Nhã Nghi cũng tìm cách lấp lửng như thế. Đó cũng là ý đồ để “lôi kéo” sự tò mò của khách đến quán... và có lẽ vì thế nên người khách chững chạc một chút hay tìm đến quán thường xuyên... Nhã Nghi trở lại quày, Thúy Tâm và Yên Hòa lăng xăng mang cà phê cho khách... Thỉnh thoảng cô liếc nhìn vị jhách ''mới lạ" của quán và tự hỏi:
– Ông ta là ai? Từ đâu đến, xem ra cũng phong lưu và hào phóng như Khắc Niệm...?... Chẳng biết ông ta có vì chị Ly Thu mà tìm đến đây hay không?