– Dượng ơi!.... Ngày hôm qua sao dượng bỏ khách ở lại có một mình. Dượng đi đâu vậy.
Tường Kha lên tiếng:
– Nhỏ này, ai lại điều tra dượng chắc là dượng có việc riêng phải đi.
Hải Đoan cười:
– Anh ấy là chủ mà... bận rộn là phải rồi.
Khắc Niệm cười nói:
– Tôi thành thật xin lỗi quí cô cậu vì không đón tiếp tận tình, tôi có việc đột xuất nên vắng nhà hôm qua.
Bích Thuần xen vào:
– Hay là dượng đi Đà Lạt.
– Sao mi lại đoán thế. Thiên Hân hỏi:
Bích Thuần nói:
– Ta suy luận thôi vì ngày hôm qua khi anh Hải Đoan kể chuyện quán "Hạ Tím"... chà chà hay là dượng tìm đến ''Hạ Tím''.
Thiên Hân nhăn măt:
– Chẳng lẽ như vậy sao dượng?
Lại giọng Tường Kha:
– Các cô thật kỳ... Đó là chuyện riêng tư ai lại hỏi văn người lớn như thế.
Khắc Niệm cười:
– Được rồi, các cô cậu chuẩn bị tôi mời đi ăn sáng... ăn ở đâu cho các cô cậu tự chọn đó.
– Đợi tôi một chút nhé!
Khắc Niệm đi tắm còn Thiên Hân thì nhìn mọi người lắc đầu rồi nói:
– Dượng Khắc Niệm này thật là lạ, quí vị có thấy dượng ấy “mưa nắng” thất thường hay không, chắc vậy mà cô của Hân... à! Họ hơi bất đồng.
– Đó là chuyện của họ.... chúng ta sẽ về trong ngày nay chứ!
Hải Đoan nhắc nhở:
– Tất nhiên rồi, có muốn ở lại cũng không được, hết phép rồi.
Lời của Tường Kha nhắc nhở mọi người trở về vì họ đều là nhân viên của các công ty, họ chơi thân nhau do quen biết rồi thỉnh thoảng cùng nhau đi chơi.
Hải Đoan là anh chàng hơi khó tính trong nhóm. Thiên Hân luôn tìm cách chinh phục anh chàng, không hiểu sao chuyến nghỉ hè này mọi người về Đạ Lạt, gia đình của Thiên Hân có nhà và người thân ở Đa Lạt nên họ thường chọn nơi đây để nghỉ nhiều ngày... lần này dường như Hải Đoan muốn tách rời khỏi mọi người, có phải vì một nhân vật ẩn mình bí mật nào đó.
Thiên Hân ấm ức vô cùng, cô định trở về Sài Gòn sẽ hỏi tội anh... Không ngờ ngay cả dượng Khắc Niệm cũng vậy. Rất tiếc là Thiên Hân chưa găp được người mà Hải Đoan nhắc đến, nhất định cô sẽ tìm xem ''mụ tá' là ai?
Biết đâu ngày hôm qua và suốt đêm chú Khắc Niệm đã tìm đến đó.
Trong nhóm bạn những cô gái thường gọi dượng Khắc Niệm bằng chú nên Thiên Hân cũng quen cách gọi như thế, chỉ có Hải Đoan hay gọi chú bằng anh.
Mọi người được Khắc Niệm mời ăn bữa sáng thật long trọng ở một quán ăn thật ngon ở thị xã Bảo Lộc, Khắc Niệm đùa:
– Tôi chuộc lỗi với các cô cậu vì đã bỏ khách suốt ngày hôm qua.
Vẫn là giọng Thiên Hân:
– Vậy thì chú hãy chuộc lỗi bằng cách nào đây à! Chú hãy nói ngày hôm qua chú đi đâu.
Tường Kha ngồi gần Thiên Hân, anh cốc lên đầu cô và nói:
– Cô bé này... chuyện riêng tư tế nhị không nên hỏi nói hoài mà cô bé không chú ý gì hết...
– Kiểu này làm việc chắc bị kiểm điểm hoài.
Thiên Hân cong cớn nói với Hải Đoan.
– Không dám bị kiểm điểm đâu, toàn được khen không đấy!
Tường Kha che miệng cười. Bích Thuần đạp lên chân anh, cả hai nhìn nhau.
Bích Thuần nhìn Hải Đoan và lên tiếng:
– Anh Đoan định hôm nào lên Đà Lạt vậy Hải Đoan?
– Ủa sao cô lại hỏi tôi như vậy.
Bích Thuần cười:
– Tôi thấy anh có vẻ nuối tiếc Đà Lạt.
– Cái cô này.
Thiên Hân xen vào:
– Đúng rồi... nuối tiếc vì không được ngồi hàng giờ ở Hạ Tím,mà lại lén bạn bè đến đó...Anh xấu ghê đó nha!
Hai cô bỗng dứng "tố cáó' Hải Đoan dữ dội, mỗi người một câu khiến cho Khắc Niệm bỗng ngờ vực nhưng anh nghĩ rằng Hải Đoan đến Hạ Tím như một kẻ si tình, có thể là Nhã Nghi, chẳng lẽ con bé Yên Hòa... Nếu Hải Đoan vì Ly Thu thì sao?... trời ạ!.... Thật ra Hải Đoan cũng ra vẻ chưng chạc, có thể không nhỏ tuổi hơn Ly Thu với lại Ly Thu rất trẻ trung, xinh đẹp... Bỗng dưng Khắc Niệm lo lắng vu vơ... Bỡi vì anh còn bị vường bận bởi gia đình, anh đã có vợ con... Khắc Niệm chỉ mong sao được găp Ly Thu ngay lúc này để được nghe nàng trả lời...
Suốt thời gian còn lại trong bữa ăn, Khắc Niệm không nói gì nhiều... trong lòng anh chỉ muốn các cô cậu này rút khỏi nơi đây để anh được tự do bay đến khung trời "Hạ Tím''. Ly Thu vẫn như xưa... vào ''Hạ Tím'' anh mới cảm nhận được cảm xúc nhẹ nhàng thư thả vì không gian xung quanh đăt trong sắc tím làm chủ đạo, từ những loại hoa tím đến cổng vào, đến những chiếc ghế tám trải bàn... Khắc Niệm chợt cười và ngẫm nghĩ:
''Biết đâu Hải Đoan cũng cám nhận được không gian thật trữ tình duyên dáng và hết sức lãng mạn ở đấy khó mà tìm được một góc đăc sắc như thế... Giá như nàng đứng ở quày có lẽ người ta sẽ bắt găp cả chiếc áo tím ở đâu đó...
Thiên Hân cười lên tiếng:
– Chú ơi! Chú làm gì mà trầm tư quá vậy, có phải chú đang nghĩ đến ''Hạ Tím'' hay không. Tại sao chú không thực hiện ở đâu đây một quán như thế.
Hải Đoan nhăn nhó:
– Thiên Hân ơi là Thiên Hân... hãy để “Hạ Tím” độc quyền chứ.
– Để rồi anh xem cũng có một “Hạ Tím” gì đó xuất hiện đâu đó... việc này lý thú đây...
Bích Thuần trêu Thiên Hân.
– Đừng nói là nhỏ định lao vào công việc kinh doanh việc ăn uống đấy nhé!
– Biết đâu ta cũng sẽ có một cà phê “Hạ.... Vàng” chẳng hạn... Toàn hoa vàng...
– Cô có mà... ''Hạ Đen"...
– Ơ sao anh lại nói người ta như thế... Thiên Hân nhăn nhó với Tường Kha.
Chợt Bích Thuần nói:
– Ờ nhỉ! Nếu ở đó có một ''Hạ Tím", thêm một “Hạ Vàng” hay ''Hạ Trắng'' chắc là tuyệt lắm...
Hải Đoan chợt kêu:
– Để làm gì chứ!.... Sao chép à!
– Gì mà "độc quyền" dữ vậy anh Đoan.
– Không phải độc quyền''... nhưng đó là "ý tưởng"... ý tưởng của người này, người khác làm giống như thế không phải là "sao chép" à!
Nghe Hải Đoan và Bích Thuần nói, Thiên Hân bèn nghĩ ra điều lý thú cô xen vào.
– Là ''sao chép'', hay ''bắt chước" cũng được. Nhưng đó chính là sự "cạnh tranh''... cái gì cũng cần phải có sự "cạnh tranh'' bao giờ cũng vậy, cái có sau sẽ tốt hơn...
Hải Đoan lắc đầu:
– Không chắc đâu cô bé... một tác phẩm hay có khi không phải là một tác phẩm mới ra đời sau này hay là của một tác giả trẻ... không thể lý luận "cái eó sau phải hay hơn cái có trước" được.
Bích Thuần bênh Thiên Hân cô nói:
– Người ta nói “hậu sinh khả uý” hay “con hơn cha là nhà có phúc” mà, như vậy không phải cái có sau phải hơn cái có trước hay sao.
Hải Đoan lắc đầu:
– Ít ra trên lĩnh vực nghệ thuật dứt khoát không như thế.
– Đúng như vậy!
Khắc Niệm xen vào, anh bỗng ngạc nhiên khi thấy các cô cậu này lại tỏ ra quan tâm đến quán cà phê "Hạ Tím"... vì quán có sắc thái lạ hay còn vì một chủ quán "bí mật" với cái tên đượm buồn và hai cô gái duyên dáng xinh đẹp. Biết đâu đây cũng là một gã si tình. Hay là giữa anh chàng này và Ly Thu có vấn đề... có lẽ vì tbế anh ta mới biết rất rõ và nhất là luôn bênh vực... đã thế Thiên Hân có vẻ rất "ghen tị'' về việc anh chàng đến đó mà lại ''lén đến'' nữa chứ!
Khắc Niệm bỏ đũa và ước mong tất cả... cáo từ anh để về Sài Gòn ngay...
ăn sáng xong trở về, Khắc Niệm ghé “xưởng” sau khi dăn dò các cô cậu bạn của Thiên Hân, đi chơi vui vẻ... Họ đi chơi ở khu du lịch rừng Madagui, lại một ngày... nhưng không sao, đợi họ đi chơi xong, anh sẽ đi Đà Lạt ngay.
– Từ công xưởng trở về, Khắc Niệm nhận ngay điện thoại của mẹ, bà bảo sẽ đưa bé Uyên Thủy trở về. Vào vài ngày tới. Mẹ anh sẽ ở lại chơi, có bà lo cho Uyên Thủy cũng tốt nhưng liệu mẹ sẽ có thái độ ra sao khi biết anh và Ly Thu găp nhau... Măc kệ mẹ.... chuyện của Ly Thu bây giờ chỉ là khởi đầu.
Khắc Niệm dăn dò chị giúp việc rồi vào phòng tắm, sau đó anh lái xe đi Đà Lạt.
Khắc Niệm và Ly Thu lại găp nhau, Khắc Niệm nói:
– Anh rất muốn đợi em ở "Hạ Tím''. Nơi ấy rất lý tưởng...
Ly Thu 1ắc đầu:
– Nhưng em không muốn mấy đứa ở nhà nó biết...
– Mình đã từng một thời quen nhau kia mà.
– Nhưng thời ấy đã quá xa... bây giờ đã khác.
– Khác gì chứ... anh và em vẫn không thể nào rời xa nhau, anh vẫn...
Ly Thu đưa tay lên môi anh ra hiệu im lăng. Khắc Niệm nắm chăt tay Ly Thu đăt vào vị trí tim mình, anh nói:
– Em nói đi anh phải làm sao để chúng ta được sống bên nhau. Chúng mình sẽ cưới nhau. Anh nhất định như thế.
– Anh nhất định mà được à!
– Ly Thu, anh xin em hãy để cho anh được lo lắng cho em có được không?
– Muộn rồi anh à! Ngày xưa em đã... rời xa tình yêu của anh.
– Anh hiểu... cho đến bây giờ anh càng thương yêu em hơn khi hiểu ra điều đó... Anh không hề trách móc hay oán giận, buồn em điều gì cả. Hành động của em thật cao cả. Đó là sự hy sinh... Anh càng quí em nhiều hơn. Em đâu có phản bội anh... có điều anh đã không giữ được tình yêu đó... Anh thật đáng trách, đáng trách lắm phải không em.
Ly Thu tựa vào gốc thông, mắt đăm chiêu nhìn lên bầu trời đêm, Khắc Niệm đưa tay choàng qua vai nàng rồi kéo nàng vào lòng, anh vòng tay ôm nàng và nói khẽ vào tai người tình.
– Anh sẽ nói với mẹ....
– Kìa anh! Chuyện của chúng ta bây giờ là “tội lỗI”, là ''phản bộí' em xin anh... Em không tránh hay oán hờn anh đâu vì em, lỗi do em, nhưng em không hối hận... có điều... đánh mất tình yêu của chính mình thì con tim đau khổ biết bao nhiêu anh có biết không? Em đã lấy tình cảm khác để khỏa lấp nỗi đau tột cùng đó.
Xoay măt người tình vào sát măt mình, Khắc Niệm nhìn vào măt nàng rồi hôn đắm say lên đôi môi xinh xắn nụ hôn cuồng say...
Cho đến bầy giờ nàng vẫn còn cảm nhận nụ hôn nồng nàn đầu đời thật rụt rè, nụ hôn ấy giờ đây mới mãnh liệt làm sao! Nó như tan hòa hai tâm hồn vào nhau để tận hưởng niềm đam mê từ vạn thuở... Giọng anh cứ nhà nhẹ bên tai nàng:
– Hôm nào em cho anh găp em gái và "con gái" của em.
– Việc này khó lắm, không dễ dàng gì đâu.
– Có gì đâu, Yên Hòa chỉ là con nuôi hay là cháu gọi bằng gì... Nói thật nếu con bé là con của em anh cũng chấp nhận... Anh yêu em kia mà. Yêu đến muốn nghiền nát em để em tan hòa trong anh để em không tan biến suốt ngần bao năm trời...
– Còn anh... con gái và "người ấy" thế nào?
– Đừng đưa họ vào chuyện của chúng ta... Anh biết phải thu xếp để ổn thỏa kia mà. Em đừng bận tâm, bọn anh đang ỡ trong tình trạng sẽ ly dị....
– Em chỉ sợ....
– Không phải vì em mà anh li dị với cô ấy đâu. Việc này đã xảy ra trước khi chúng ta găp lại nhau kia mà!
– Ai hiểu cho chúng ta điều đó. Đâu sao em cũng là kẻ ''thứ ba"...
– Đừng đưa ai vào chuyện của chúng ta cả. Anh yêu em mãi mãi, vẫn yêu như thuở nào, anh biết em cũng vậy... chuyện gì cũng có cách giải quyết. Anh mong em hãy sống cho chính mình. Em vẫn không bỏ em gái và con gái của em... cả anh. Anh cũng sẽ lo cho các em và con nữa. Hãy tin anh đi... Anh chưa hề dối em điều gì!
– Nhưng em đã "phản bộí' anh... Em không phản bội, chưa hề phần bội anh bao giờ... chỉ vì anh... anh đã có vợ, thật ra anh cưới vợ nhưng đâu hắn là anh đã yêu... chỉ vì anh muốn gia đình vui.
– Em có trách anh đâu... vả lại nếu anh nói như thế em sẽ giận anh đó. Cưới người ta, sống với nhau có con... vậy mà nói là không yêu thương người ta. Đàn ông các anh thật là lạ đời, khi yêu thì hết sức "màu hồng'' có chuyện gì thì lại chống chế nào là vì gia đình, nào là tại bị vợ như thế này thế nọ.... Đàn ông như vậy là "không tốt'' đâu.
Khắc Niệm ghì chăt nàng hơn và khẽ vào tai nàng.
– Anh măc kệ ''không tốt"'với vợ miễn sao trong lòng anh tình yêu đầu đời vẫn muôn thuở và với em, anh vẫn yêu, yêu mê say đắm đuối. Anh chung thủy với em trong tình yêu là "không tốt'' hay sao?
– Hạnh phúc dành cho người này cũng là bất hạnh của người khác điều đó có tốt không anh?
Đã yêu rồi sao em đăt lý trí mạnh mẽ quá. Chính lý trí đã làm vỡ tan cuộc tình của chúng ta em có biết không? Anh không để cho em trốn chạy anh nữa đâu... với anh em vẫn rất trẻ như ngày nào...
Ly Thu im lăng trong những suy nghĩ mênh mông xa lời. Chẳng lẽ trong lòng nàng đã nguôi lạnh. Không! con tim nàng vẫn rạo rực, vẫn rung động nhưng nàng vẫn ngập ngừng! Ly Thu hiểu được điều này từ hình ảnh và nỗi đau của mẹ đã lịm chết trái tim của mấy chị em nàng, còn đau hơn nữa là chuyện tình vỡ tan của chị Hòa Xuân. Bị một gã đàn ông đã có vợ lừa gạt và một đứa con vô thừa nhận...
Bất chợt Khắc Niệm kéo nàng lên và bồng nàng lên anh nói:
– Sương xuống rồi... mình vào kẻo em bị cảm lạnh đó. Anh biết em đang nghĩ điều gì rồi... Anh, anh không giống gã họ ''sở" của chị em đâu... Anh sẽ đem hạnh phúc cho em... Anh hứa như vậy bởi vì trước khi găp lại em... anh và vợ anh đã định đến giải pháp đó rồi.
– Giải pháp gì?
– Em đừng đùa với anh...
– Anh bỏ em ra đi...
– Em sợ anh à!
– Nhưng mà...
– Nhưng vì... anh đã chọn cho em một không gian thật yên tịnh ở đây chúng ta có thể ôn lại kỷ niệm xưa... Anh chỉ tiếc là nơi đây không có nhlều hoa tím để em ngập tràn trong khung trời tím. Nhưng anh xin hứa... Khi nào chúng mình cưới nhau... anh sẽ tìm một khung trời tím cho em.
Ly Thu cười. Thương Khắc Niệm thật nhiều, anh luôn tạo cho nàng một niềm vui như ngày nào, anh rất tôn trọng sở thích của nàng, chọn một nơi có nhiều hoa cỏ và khu đồi thông để làm nơi hò hẹn... Anh vẫn như ngày nào rất chân tình vả vô cùng lãng mạn theo cô sinh viên khoa báo chí...
– Thôi em về.
– “Người về anh chẳng đưa về...” À! Hãy để anh tiếp xúc với cô em gái của em và cô bé Yên Hòa. Anh tin rằng "họ" đều là phụ nữ nên rất nhạy cảm, anh tin rằng hai cô gái chẳng cản trở chúng ta đâu.
– Anh nghĩ thế ư?
– Tất nhiên rồi, em gái của em cũng giống em rất hiền... rất...
– Rất khó... Nó khó lắm đấy!
– Anh cam đoan với em, anh sẽ ''danh chính ngôn thuận'' đến nhà, à, đến ''Hạ Tím'' đón em, đón cô chủ của “Hạ Tím” đi chơi chớ không lén lút như thế này...
anh không chịu nổi... Hãy hiểu cho anh... Anh đâu phải là một ''thằng'' tồi tệ như vậy... Em có hiểu cho anh không Ly Thu.
– Em biết rồi... nhưng chúng ta phải về... à! Anh đừng đón em hoài em còn phải lo công việc của em nữa.
Ly Thu im lăng vì không biết dùng từ nào để nói về mình cho phù hợp...
chẳng lẽ mình là ''gái già'' hay ''đàn bà''. Chưa đầy tuổi bốn mươi, chưa lập gia đình... chưa gì cả... Ai cũng bảo nàng trẻ, nàng đẹp... Có thật như thế không.
Thời gian đi qua và đời người thì hữu hạn. Nói thì thật dễ nhưng biết Khắc Niệm có thực hiện được hay không? Gia đình anh, vợ anh và con anh như thế nào?
Thật tình chuyện của nàng và Khắc Niệm là một ''ngõ cụt'' không lối thoát...
Dù rất e dè với em gái và cháu gái nhưng Ly Thu cũng không lừa dối mình được bởi tình yêu mà Khắc Niệm dành cho nàng vẫn như thuở nào và nàng cung không sao chối bỏ được tình anh. Những cuộc hẹn hò cứ nối tiếp, hai người đi rừng, đi biển... tất cả như ngày nào mới yêu nhau thật trẻ trung, thật sôi nổi, nhưng vô cùng lãng mạn...
Và nàng cũng đã không dễ dàng gì khi nói cho em gái và cô cháu gái biết về mối quan hệ của nàng và Khắc Niệm... Yên Hòa vui vẻ còn Nhã Nghi vốn bộc trực, con bé phản đối kịch liệt.
– “Sao chị không ưng một người chưa vợ hay chết vợ hay gì gì đó...”.
Càng nghĩ càng nhớ đến những lời của Nhã Nghi, Ly Thu càng thấy rối rắm hơn, đúng thật là nàng và Khắc Niệm đã sai... Nhưng cuộc hôn nhân của Khắc Niệm rồi cũng sẽ đổ vỡ. Nàng đã xen vào... nhưng càng không phải kẻ phá vỡ hạnh phúc của người khác?
Bé Yên Hòa thì líu lo như con sáo mới tập nói nên líu lo mãi.
– Mẹ ơi! Mẹ làm cô dâu vẫn đẹp như thường... làm nhanh lên mẹ nhé!
– Cái con bé này... kêu mẹ làm rồi chuẩn bị cho mẹ luôn.
Yên Hòa vô tư.
– Chuẩn bị hở dì...
– Chuẩn bị vào bệnh viện.
– Sao kỳ vậy mẹ.
– Vì bị đánh ghen chớ gì nữa.
– Dì nói chuyện không may không hà.
– Dì nói thường đúng hơn sai.
– Mẹ cũng vậy – Nhưng mẹ thường bị tình cảm lấn át... nên mẹ cần phải mạnh mẽ nếu không luôn thiệt thòi đó. Ly Thu nhìn hai dì cháu vừa thương, vừa lo lắng. Nhất là đối với Nhã Nghi, con bé cũng không hề cởi mở với chính mình... Ly Thu không biết mình có làm sai điều gì hay không mà cả cô em gái xinh đẹp của nàng cũng không mấy thiết tha với chuyện tình yêu Khi mà cái tuổi căp kè và chín muồi của Nhã Nghi cũng đang dần đi qua.
Nhã Nghi tuy trực tính nhưng chuyện tình cảm lại rất kín đáo. Đến bây giờ mới thấy cô nàng nhắc đến tên một vài gã đàn ông có thể là trêu nàng chăng?
– ''Chị biết không có một gã cứ theo hỏi chị hoài thôi, có lẽ "si tình" chị đấy, gã đấy thỉnh thoảng có bạn bè đi cùng. Nhưng gã hay đến một mình giống như trốn" bạn bè để đến một mình.
– Chắc là “trồng cây si” cô em của tôi rồi.
– Không phải đâu... là hỏi về chị khiến em phải bực mình luôn.
– Vậy sao?
– Chị đừng có mà vô tình như thế, nếu chọn chị nên bằng lòng gã đàn ông chưa vợ vẫn tốt hơn đấy chứ!
– Em à! chuyện tình yêu... mình cũng nên dịu mềm một chút...
– Em... ý chị là em không ''nữ tính'' chăng? Nhã Nghi nói:
– Không phải như vậy..Nhưng chị thích em của chị có niềm vui trong tình yêu...
– Để giống chị, có đúng không? Em không đồng ý như vậy đâu... Thà em không có bạn chớ em không thích là kẻ thứ ba phá hoại đâu.
– Nghi à!.... chị không phải là người như vậy đâu.
– Không phải như vậy là sao? Chị và gã đàn ông đã có vợ con, nỗi đau bị bỏ rơi của chị Hòa Xuân... đã không còn làm chị phải suy nghĩ hay sao?
Chuyện của Hòa Xuân chẳng bao giờ Ly Thu kể cho Nhã Nghi nghe. Nhưng rồi lớn lên chính ''bà ấý' đã khiến cho gia đình cô tan vỡ. Sự lầm lỡ của Hòa Xuân đã trở thành nỗi đau và cũng là sự xấu hổ, nhục nhã của gia đình và những người thân... Những gì Nhã Nghi hiểu biết chỉ là do cô bé nghe... Ly Thu không muốn để em sống trong nỗi đau khổ, măc cảm...
Bỏ quê để lên thành phố thơ mộng này Ly Thu chỉ mong sao ba dì cháu sẽ sống tốt đẹp.
Một tương lai tươi sáng sẽ mỉm cười với ba dì cháu... Điều đó có được hay không? Hay rồi chị em nàng lại rơi vào sự bất hòa mãi mãi.
Từ thành phố trở về Nhược Thủy vừa vui, vừa buồn bực lẫn lộn, vui vì có cớ với Khắc Niệm để tiếp tục là tình nhân của Đàm Sang, còn bực vì anh ta cũng đang có người tình... Như vậy cả hai đều là những kẻ ngoại tình. Suốt bao năm qua làm vợ của Khắc Niệm nhưng chưa bao giờ Nhược Thủy nhận được ở anh sự yêu thương thật sự, sự san sẻ vui buồn chẳng bao giờ tìm thấy.
Nàng ở khách sạn cùng với Đàm Sang, là một việt kiều gốc Hoa, thời gian gần đây Đàm Sang còn đầu tư công việc ở Sài gòn nên thường xuyên về Việt Nam. Đàm Sang góa vợ đã mấy năm nay nên hai người đến với nhau thật mãnh liệt, nhưng để sống chính thức với Đàm Sang thì Nhược Thủy vẫn chưa định.
Nàng cảm thấy chưa thật cần thiết bởi vì cuộc sống giàu sang nàng đâu có thiếu... Nàng chỉ cần tình yêu. Sự hờ hững lạnh nhạt của Khắc Niệm nàng khônh chịu nổi nên mới đưa ra vấn đề ly dị.... Nói là nói vậy nhưng nàng vẫn còn muốn tung hoành soải cánh một cách thoải mái... Nếu như anh vẫn như bình thường nàng càng không muốn trêu anh, nhưng ngược lại anh đang quen một phụ nữ tầm thường như thế ư? Theo như lời của cô cháu gái, thì Khắc Niệm đang đắm say cô chủ quán cà phê. Thật là tầm thường. Nàng muốn cười vào măt anh... cao cả lắm chăng? Chẳng qua chỉ là mua vui, có lẽ đó là một quán cà phê trá hình cũng nên...
Thấy chị giúp việc, Nhược Thủy hỏi:
– Hôm nãy ông chủ có nói về ăn chiều không chị vú.
Chị giúp việc lắc đầu.
– Dạ tôi không biết...
– Chị có định làm cơm chiều không?
– Dạ có...
– Chị không nên làm. Như thế sẽ phí phạm thôi.
– À! chị có nghe nhà tôi nói hôm nào con bé về không?
Chị giúp việc cười nói:
– Nghe cậu chủ bảo bà sẽ đưa con bé về... ngày kia sao bây giờ không thầy...
Tôi nấu bữa ăn để chờ bà và cô bé về.
– Chị bảo là tôi đã về rồi nhé.
– Dạ....
Nhìn bà chủ trong chiếc đầm đỏ, mái tóc vàng hoe loăn xoăn, chị người làm bỗng thấy tội nghiệp cho ông chủ của mình, một ngườI tốt mà lại găp một người vợ.... thật không ra gì cả. Bà ta về nhưng chắc lại đi chơi nữa, không phải đây là lần đầu mà... lần này bà chủ có vẻ ra măt không sợ đương đầu với gia đình, nhất là ông chủ chồng bà.
Vừa rời khỏi nhà, Nhược Thủy đón xe đi Đà Lạt. Xe của Đàm Sang đã đợi bà ở gần đó không xa.
Đàm Sang mở cửa xe và nói:
– Đêm nay ở Đà Lạt thật là hay... ngày mai đi Nha Trang nhé!
– Gì mà gấp dữ vậy anh?
– Tắm biển thích hơn!
– Sao lại thích?
– Được ngắm mỹ nhân...
– Anh thật là ghê!
– Thì mỹ nhân đang ngồi bên cạnh anh đây!
– Thôi đi... chớ không phải là anh muốn ngắm những bóng hồng với những chiếc áo tắm thật “bắt mắt” có đúng không?
– Thế thì em cũng nên như thế mới "bắt mắt'' người khác chứ! Nhược Thủy ngã vào vai Đàm Sang giọng nũng nịu:
– Với anh thôi... em thích như vậy.
– Vậy chúng ta đổi hướng đi Nha Trang nhé!
– Không! Đêm nay chúng ta phải ở Đà Lạt, có bao xa đâu... sắp đến rồi anh à!
– Ừ! Đêm nay ở Đà Lạt...
Đàm Sang, so với tuổi tác của Khắc Niệm lớn hơn nhưng trẻ trung và phong lưu hơn, mãnh liệt hơn. Nhược Thủy chỉ e ngại sau một thời gian chán chê Đàm Sang không đam mê nàng mà tìm đến các cô gái đẹp, trẻ khác...
Nàng đã lớn, già hay xấu gì đâu... Nhưng Đàm Sang có thể quen các cô gái vô cùng trẻ và thơ ngây khác...
– Kìa... Sao thẫn thờ quá vậy cưng...
– Em sợ....
– Ủa... Sao tự nhiên lại sợ.... Sợ gì đây?
– Sợ anh biến mất.
– Biến à! Thì anh về Mỹ rồi sẽ trở về Việt Nam.
– Hay là anh về Việt Nam nhé!
– Khờ quá! Em phải sang bên đó với anhchứ!
– Còn con của anh...
– Tụi nó lớn hết rồi, anh chỉ có hai đứa con trai, con gái...
– Chúng nó có chấp nhận em không?
Đàm Sang choàng tay qua vai Nhược Thủy rồi kéo nàng xuống và nói:
– Con anh nó rất mong anh đưa em qua bên đó.
– Thật không?
– Em cố gắng thu xếp chuyện gia đình của em đi... Đừng để anh bực vì phải lén lút găp em nhé!
– Gì mà lén lút... từ hôm anh về đến nay em đã lên thành phố ở suốt cả tuần lễ rồi còn gì...
Mấy ngày ở Đà Lạt, Nhược Thủy bị quay cuồng theo Đàm Sang chẳng còn tâm trí đi tìm chủ quán cà phê mà nàng cho rằng quá tầm thường. Nhưng nàng sẽ không bỏ qua cho hai người đâu? Khắc Niệm vốn là một gã "cù lần" trong mắt nàng, có lẽ vì thế "ả" chủ quán mới câu được Khắc Niệm, có ý đồ để “moi tiền” của anh... Cứ nghĩ đến là Nhược Thủy nóng ran măt, trong lòng sôi sục, căm giận, dù cô không yêu Khắc Niệm say nồng nhưng có kẻ khác len vào đời sống tình cảm của anh, cô không bỏ qua bao giờ.
Trời đêm Đà Lạt vẫn lạnh muôn thuở, cái lạnh dễ làm lòng người nao nao.
Đà Lạt là quê ngoại của cô, thời đi học thỉnh thoảng mới về đây chơi. Măc dù anh hai cũng có nhà ở đây nhưng Nhược Thủy vẫn thích thuê khách sạn hoăc một nơi nào đó thật bình yên để uống với người yêu trong những ngày ở thành phố mù sương này. Anh trai cô là Đăng Mậu đang dự định đấu thầu cho việc đầu tư trung tâm siêu thị ở tại thành phố này. Thật tình cô không muốn anh trai mình làm ăn ở nơi đây. Vì đây là nơi chốn để vui chơi của cô.
Thành phố Đà Lạt không to lớn nên dễ dàng bị mọi người phát hiện... Như thế cuộc tình vụng trộm của cô rất phiền phức...
Khắc Niệm đưa ra đề nghị:
– Nhược Thủy à... Anh thấy chúng ta nên ly dị là tốt nhất cho cả em và anh...
Nàng cười nói lẫy:
– Anh tưởng là tôi tha thiết khì sống với anh à... Chỉ vì con bé Uyên Thủy thôi.
– Nhưng em đâu có quan tâm lo lắng gì cho con... Em phó măt cho chị người làm, mùa hè thì con bé sống với ông bà, em có cần biết gì đâu?
– Lỗi của em hay sao?... Không phải là anh phó măc cho mẹ con em hay sao?
– Phó măc à! Tôi vẫn lo cho cô và con đầy đủ quá đó chứ...
– Như vậy là đầy đủ à! Anh tưởng là tôi cần sự ban bố của anh hay sao?
– Cái gì gọi là ban bố chớ!
– Không ban bố là gì... Anh là giám đốc, 1à chủ... còn tôi, tôi ở nhà như một kẻ ngu không biết gì về công việc của anh.
– Tại cô đó thôi... Cô không thích việc chớ tôi có bắt cô như thế đâu?
– Bắt tôi làm việc như nhân viên à! Anh không thể đối xử với tôi như thế...
Tôi chán lối sống chẳng tình cảm của một người chồng như anh đâu. Trời ạ!
Được ly dị là giải thoát đó anh biết không. Nhưng anh có biết là tài sản phải chia đôi.
– Tôi chấp nhận...
– Anh vì ai mà ly dị với tôi.
– Vì ai à. Đơn giản thôi vì chúng ta không hiểu nhau, không hợp nhau... Sống với nhau càng thêm khổ sở và năng nề cho cả hai người.
– Anh không sợ gia đình phản đối hay sao?
– Tôi và cô sống với nhau hay là sống với gia đình.
– Với ai cũng được... Ba mẹ anh đã cưới tôi cho anh... Tại sao lúc xưa anh không phản đối.
– Có nhiều lý do... Tôi không muốn nhắc đến... Hãy để cho tôi yên... Nhớ là tôi ngao ngán sự ràng buộc bởi giấy kết hôn với cô lắm rồi.
– Anh thật tàn nhẫn.
– Tàn nhẫn à!.... Còn cô thì sao? Tôi không bằng lòng với lối sống của cô.
– Ý của anh là...
– Đừng để tôi phải nói sự thật...
– Anh ghen à!
Khắc Niệm cười.
– Ghen à! Thôi đi cô... Tôi không màng đến chuyện đó. Nếu cô cần tôi sẽ giải thoát cho cô.
– Trờl ạ! Anh tưởng là tôi đồng ý à!
Tôi sẽ bắt buộc cô... Bởi vì cô không xứng đáng cô chỉ là một người đàn bà...
“phản bội”.
– ''Phản bộí' hay "ngoại tình" cũng không là gì? Anh có dành cho tôi tình yêu đâu mà bắt tôi phải chung thủy chứ... Bên ngoài anh là một người hào phóng, ăn chơi... Vậy mà đối với vợ anh bỏ rơi... Anh còn tồi tệ hơn tôi nữa.
– Cô im đi.
– Anh sợ à!
– Tôi không sợ ai cả. Tôi chỉ muốn chúng ta được sống thoải mái thôi.
– Anh sẽ phải chia đôi tài sản...
– Tốt thôi... Nếu cần cô là cổ đông của công xưởng.
– Tôi chỉ muốn lấy tiền... Thế anh có định bán công ty để chia đôi tiền hay không?
– Đó là chuyện của tôi, nếu cô đồng ý ký đơn ly dị tôi không ngại yêu cầu của cô.
– Tôi thấy anh có vấn đề đó!
– Vấn đề gì cũng được. Điều duy nhất tôi đang muốn là....
– Ly dị.... Anh tha thiết như thế sao? Đừng nói với tôi là anh đã có phụ nữ nhé.
– Chẳng lẽ Khắc Niệm găp cô ả này từ lâu rồi hay sao?... Cái bóng người yêu xưa không còn theo anh nữa hay sao. Càng tốt, đàn ông ai lại chung tình, chung thủy như vậy. Cũng giống kẻ điên. Kẻ tâm thần mà thôi. Măc kệ Khắc Niệm, đối với cô phái là một cuộc sống hưởng thụ đầy đủ. Đời sống vật chất đầy đủ thì sẽ có tất cả, cô đã may mắn nên có cả tình lẫn tiền. Đàm Sang thật lòng với cô, điều này cô cảm thấy an tâm vì khi trở về Việt Nam, Đàm Sang chỉ biết có cô mà thôi.
Đàm Sang nhìn vẻ măt trầm lăng của Nhược Thủy, ông hỏi:
– Làm gì mà nghĩ suy quá vậy em cưng.
– Mình đi vũ trường đi anh!
– Ừ!
Hai người rời chỗ ăn để tìm đến phòng trà khiêu vũ. Nhược Thủy rất thích môn khiêu vũ. Đàm Sang đề nghị:
– Hay là mình mua một biệt thự ở Đà Lạt, sau này anh trở về đây sống có được không?
– Em không chịu... Em phải đi Mỹ chớ em không muốn anh trở về đây đâu?
– Vậy thì em phải nhanh chóng để anh đưa qua bên ấy!
– Thật không?
– Anh nói dối à!.... Em hãy nhanh chóng thu xếp công việc gia đình đi.
– Ý của anh là...
– Em phải ly dị hắn... Chẳng lẽ anh không đủ tiền để lo cho em như hắn hay sao?
– Không phải như vậy... Nhưng em sợ lắm.
– Em sợ gì?
– Qua đó anh đừng bỏ em nghe.
– Bỏ em ư? Đã anh về Việt Nam để tìm một ''cô vợ'' mà...
Nhược Thủy biết điều này nhưng nàng vẫn muốn nghe Đàm Sang nói, trong thâm tâm. Nhược Thủy rất lo, nếu chỉ căp với Đàm Sang biết đâu lại tốt hơn là chính thức với anh để đi Mỹ... Qua bên ấy nàng có phải làm việc hay không.
Lúc nào nàng cũng lo sợ điều này. Cho nên cứ kéo dài mãi... Đàm Sang và Khắc Niệm ai cũng muốn giải pháp ly dị.... Cả hai người họ đều mong điều đó khiến cho nàng càng muốn kéo dài để nâng cao giá trị của mình, để rồi xem Khắc Niệm sẽ nuối tiếc khi mất cô, một phụ nữ đầy cá tính và kiêu ngạo vì sự xinh đẹp sắc xảo của mình... Chắc chắn Khắc Niệm sẽ vô cùng nuối tiếc. Còn Đàm Sang thì sao? Khát khao cháy bỏng đối với một phụ nữ rực lửa như nàng.
Đến với vũ trường nàng mới cảm nhận được những điều kiêu hãnh của mình là rất đúng, rất nên làm để đấng mày râu mãi mãi mang một cảm giác khao khát... Thích thú, hào hứng!....!....