Khó Làm Thái Tử Phi

Chương 70: Con đã trưởng thành rồi

Edit: Chickenliverpate

Nghe nói khi tin tức về vụ án Bồng Lai Các được lật lại truyền tới Trọng Phương cung, Hoàng quý phi cũng đã "đang ốm hãi hùng ngồi bật dậy, cười hỏi sự tình ở đâu ra". Rạng sáng ngày hôm sau, nhìn thấy ta và Vương Lang, trên mặt liền nở một nụ cười hiền hòa, chỉ hận không thể trưng cho người trong thiên hạ thấy rằng bà ta hiền huệ, từ ái như thế nào, không tranh quyền thế ra làm sao.

Dù sao vẫn là câu nói cũ, không muốn làm Thái tử của Hoàng thượng nhất định không phải là một Thái tử tốt, nhưng mà cho dù chuyện này không có liên quan đến Vương Lang, cũng quyết không can hệ gì đến Hoàng Quý phi. Người xui xẻo trong tương lai, hơn một nữa chắc chắn sẽ là địch nhân của lão nhân gia bà, như vậy sao không khiến lão nhân gia bà vui vẻ đây?

Haiz, ta vừa nghĩ đến một nhân vật như Miêu thị, cũng có thể trộm được vị trí Quý phi quốc triều, vừa công khai vừa lén lút chống đối cô cô ta mười năm. Cũng rất hiểu tâm tình của mọi người khi nhìn thấy ta trở thành thái tử phi: thiếu đầu óc đến nước này, quả thật không có cửa làm kẻ địch của ta. Thế mà lại có một đôi tay thông thiên bảo vệ bà ta một đường thông thoáng, phần vận số này, chỉ có thể khiến người ta nghiến răng, giơ ngón tay cái lên thôi.

Dĩ nhiên mặt mày Vương Lang không được tốt lắm, sáng nay hắn cũng không muốn đi Thụy Khánh cung vấn an Hoàng thượng, vẫn là ta nài ép lôi kéo, nói cho hắn biết: "Chàng cứ như vậy, lão gia tử sẽ bắt chẹt chàng, lại để thóp cho người ta nắm. Ngay cả khi chàng không có việc gì, trong lòng chàng có oán khí, không chịu thân cận với ông."

Dĩ nhiên Vương Lang còn không ấu trĩ đến mức nói không suy nghĩ "không thân cận thì không thân cận, lão tử còn lâu mới hiếm lạ Hoàng thượng", lời như thế, cũng chỉ có người như Hoàng thượng mới được nói ra thôi. Mặc dù sắc mặt hắn cứng ngắc, nhưng vẫn để ta lôi kéo đứng lên đổi y phục, cùng ta sóng vai đi thỉnh an.

Nghĩ đến thời điểm thỉnh an trước đây, lúc nào ta cũng chần chừ, sợ bị Thái Tử Gia thối thúc. Nhưng hiện tại là ta chủ động dậy sớm đi gọi Thái Tử Gia, ta không kềm chế nổi cảm giác tự hào lan tỏa: Hắc! Với tốc độ tiến bộ như thế này, thời điểm này năm sau, cũng có thể giống một nàng dâu bình thường, canh ba ngủ canh năm dậy, nhẫn nhục như trâu ngựa.

Ta không nhịn được nữa liền cười khoe khoang với Vương Lang: "Thái Tử Gia, Ngài nhìn thần thiếp nửa năm qua, có phải đã hiền thục hơn rất nhiều?"


Lời vừa thốt ra, Vương Lang còn chưa kịp trả lời, sau lưng đã truyền đến hai tiếng ho khan, ta quay người lại giết Tiểu Bạch Liên và A Xương bằng một ánh mắt. Trong ánh mắt Vương Lang cũng hiện ra đôi chút ý cười, hắn nghiêm trang nói: "Đó là dĩ nhiên, ái phi không thấy hai vị nội thị đã nói xong cái gì cần nói rồi sao."

Đáng ghét, người ta ngẫu nhiên cũng có thời điểm chẳng phải tùy hứng, chẳng phải lười biếng chứ sao......

Vào Thụy Khánh cung, sắc mắt công công ta quả thật nhìn không tốt lắm, nhưng còn chưa tới mức cố ý soi mói châm biếm Vương Lang. Mọi người thỉnh an, ông không nói một lời, Vương Lang cũng không mở miệng, ta muốn nói chuyện, lại sợ nói bậy, Thụy Khánh cung thật sự an tĩnh đến khác thường, chỉ có hai phụ tử này, im lặng đấu phượng nhãn.

Cũng tại thời điểm này, hai người mới có vẻ giống như hai phụ tử: sóng mắt trong đôi phượng nhãn của Vương Lang không dao động, đôi phượng nhãn của dượng ta cũng không hề dao động. Hai ánh mắt chạm vào nhau nảy lửa, cũng đều lộ ra yên tĩnh lạnh lẽo đến khắc nghiệt. Lúc này dượng ta một chút cũng không điên, khi ông quan sát  nét mặt của Vương Lang, quả thật so với cái gì cũng cẩn thận hơn.

Ta nhìn quanh quất, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu xuống, không quấy rầy bọn họ dùng ánh mắt tiến hành đối thoại. Chỉ là trong lòng lại suy đoán ý nghĩ của dượng ta và Vương Lang có thể có phản ứng. Nhưng ta nhanh chóng phát hiện: một cô nương gia cấp bậc học trò nhỏ như ta, muốn đoán được thánh tâm mênh mông như biển, thật sự là có chút ép buộc và làm khó người khác rồi. Ta căn bản không hề biết chút gì về tâm tình của Hoàng thượng lúc này, ông nhắc lại động cơ chuyện Bồng Lai Các, đến tột cùng là đã tra ra chân tướng, hay không để ý chân tướng, chỉ muốn bắt bí Vương Lang.

Suy nghĩ một lát, ta lại cảm thấy uất ức thay Vương Lang. Làm quốc triều Thái tử cho đến bấy giờ, mặc dù không nói là ngàn ân vạn sủng ái, nhưng tình cảm với Hoàng thượng cũng không đến nỗi: nếu không Hoàng thượng đã không chọn hắn làm thái tử.

Cũng chính Vương Lang, ngươi nói không được sủng ái, hoàng thượng sử dụng thời gian của hắn không quá hàm hồ. Ngươi nói được sủng ái, một chút thể diện của Đông cung, vẫn là ta kiếm về. Dượng ta đang nghĩ gì, đó thật sự là thánh tâm khó dò, lại cũng thật sự không dám đoán, hình như đoán như thế nào cũng sai.

Cũng vì bị dượng ta xoa nắn nhào nặn như vậy, Vương Lang mới có thể dưỡng thành một loại tính tình hỉ nộ không lộ như thế, dễ dàng che giấu tâm tư của bản thân. Ta nhớ rõ khi còn bé, mặc dù hắn có tâm cơ, nhưng quyết không đến mức này...

Vừa nghĩ đến đó, dượng ta đã mở miệng nói.

"Tiểu tử, ngươi giỏi lắm." Ông lạnh lùng nói, lục lọi thật lâu trong áo choàng, rồi lôi ra mấy tờ giấy, ném thẳng tới trước mặt chúng ta.

Vương Lang chỉ liếc mắt nhìn qua, rồi vén vạt áo, từ từ quỳ xuống, nhẹ nhàng nói" "Nhi thần tự tiện mưu đồ, xin Phụ hoàng thứ tội."


Mặc dù là thỉnh tội, nhưng giọng điệu của hắn lại vô cùng cứng rắn, ánh mắt nhìn Hoàng thượng cũng không hề có chút mềm mại.

Ta vội vàng cầm mấy tờ giấy lên nhìn một chút, vừa nhìn thấy trong đầu liền trở nên tối tăm.

Đây là một phần bản sao của tấu chương, nhìn khẩu khí, ắt hẳn là bản thảo tấu chương của một vị Ngự Sử đại phu. Nội dung trong những câu tứ câu lục đối ngẫu, đại khái chính là nói Miêu gia mượn danh nghĩa Phúc vương, trắng trợn chiếm đất ở Hà Bắc. Thân là người bị hại, dĩ nhiên Tô gia chúng ta cũng được nhắc đến. Một bút này nhắc đến chúng ta thấu đáo đại nghĩa như thế nào, tạm nhân nhượng vì toàn cục ra làm sao, nhu nhược kinh khủng như vậy, dường như chúng ta không phải là một trong số những danh môn ít ỏi trong kinh thành, mà là một tiểu dân chúng đáng thương bị Miêu gia khi dễ đến nỗi không ngẩng đầu lên được.

Nói như vậy, hiện tại cơn giận của Hoàng thượng không hề liên quan đến chuyện Bồng Lai Các?

Hay là hoàn toàn bởi vì ông tức giận, nên mới lật lại chuyện Bồng Lai Các để nói, sẵn tiện cho Vương Lang một lời cảnh cáo?

Ta vừa nghĩ, vừa vội vàng quỳ xuống, mang giọng điệu thanh thúy thỉnh tội: "Dượng, đây là chuyện của Tô gia chúng con, nói cho cùng, Vương Lang cũng là vì chúng con mà ra mặt --"

Vừa nói, ta vừa liếc nhìn Vương Lang như dò hỏi.

Lúc đó, hắn và Lưu phỉ thương nghị, e là chuyện này đây?

Không ngờ ca ca còn chưa tới kinh thành, một chiêu này không kịp chờ đợi đã được đưa ra ngoài...... Hoặc là còn chưa kịp ra chiêu, thì đã bị Hoàng thượng phát hiện?

Dượng ta hừ một tiếng, nghiêng đầu không nhìn ta, rồi lẩm bẩm: "Tiểu Noãn, con không hòa nhã với dượng lắm, chuyện như vậy, con không tự mình tới nói với dượng, lại để cho tên tiểu tử thúi Tiểu Lục tử này tố văn chương. Căn bản ở trong lòng Tiểu Noãn một chút cũng không có dượng."


Ta dở khóc dở cười, khẩn trương muốn đến quỳ gối bên cạnh dượng, trấn an lão nhân gia, không ngờ Vương Lang lại đè ta xuống.

Mặc dù lực kéo của hắn không lớn nhưng thái độ lại rất kiên quyết, ta không dám nhúc nhích dù chỉ một chút, lắng nghe hắn nói: "Thế Noãn, Nàng đứng lên đi. Chuyện này không liên quan đến nàng."

Đừng nói ta, ngay cả Hoàng thượng cũng bị thái độ của Vương Lang độ làm cho sợ hết hồn.

Trước mặt dượng ta, Vương Lang chính là một cái bao cát trút giận biết nghe lời, có gì bực bội hắn đều nuốt vào bụng, có những lúc rõ ràng là Hoàng thượng không nói đạo lý, hắn cũng nhẫn nhục chịu đựng, sử dụng chữ hiếu quả thật rất hoàn mỹ. Thậm chí Hoàng quý phi cũng tìm không ra một chút khuyết điểm, những lời này hôm nay, dường như vẫn là lần đầu tiên trả lời Hoàng thượng.

Hoàng thượng nheo mắt nhìn chằm chằm Vương Lang, rồi từ từ nói: "Thế nào, chuyện này không phải là chuyện của Tô gia sao? Thế Noãn là con dâu ta, cũng là cháu gái ta, làm sao lại không có liên quan tới nó hả?"

Vương Lang cũng không mảy may nhân nhượng nghênh đón ánh mắt dò xét của Hoàng thượng, hắn mím chặt môi, rồi chậm rãi nói: "Thế Noãn ẩn khuất trong thâm cung lâu ngày, hoàn toàn không biết chuyện bên ngoài, chuyện của Tô gia đây là triều sự, không phải gia sự."

Ta nhìn trái rồi lại nhìn phải, trong lòng tràn đầy nghi ngờ, cuối cùng đúc kết lại thành một câu nói: hôm nay hai phụ tử này xung đột, thật sự là mạc danh kì diệu nha!

Ta vốn đang nghĩ rằng, ngày hôm qua Hoàng thượng nhắc đến chuyện Bồng Lai Các, Vương Lang hơn phân nửa là lưu tâm việc phụ tử nghi ngờ lẫn nhau, thời gian trước Hoàng thượng và hắn cũng quá chậm chạp, gần đây lại vô duyên vô cớ bắt chẹt hắn......

Hãy nhìn ý tứ của dượng ta, chuyện Bồng Lai Các đến cũng là tự nhiên, nhưng chính là đến từ một phần tấu chương này.

Phần tấu chương này, lại có chỗ nào ghê gớm, có thể khiến cho Hoàng thượng để ý đến như vậy?


Mặc dù ta đã cực lực che đậy, nhưng trên mặt vẫn không giấu được vẻ khó hiểu, đích xác cũng rất rõ ràng, gương mặt dượng ta vốn đã cứng ngắc, liếc nhìn ta một cái, liền bật cười: "Tiểu Noãn, con đang trưng cái mặt gì ra vậy!"

Ông ngoắc ngoắc tay về phía ta: "Đứa nhỏ ngốc nghếch, con có uất ức, dượng có thể không giúp con trút giận hay sao? Nói, Miêu gia chiếm của các ngươi bao nhiêu đất? Dượng sẽ khiến cho bọn họ phun ra nguyên dạng bồi các ngươi!"

Ta vừa định đứng dậy, đã bị Vương Lang quăng cho một ánh mắt. Ta liền không dám động đậy, kẹt cứng giữa hai nam nhân này, thật giống như một cục nhân bánh bao. Trái không được, phải hình như cũng không xong. Bất quá, ta dần dần cũng ngộ ra một điểm: hai người này, vẫn là đang tranh giành xử trí Miêu gia.

Ca ca ta đang ở bên ngoài đánh giặc, Miêu gia ở hậu phương chiếm đất của hắn, còn đánh danh nghĩa của Phúc vương, cái này rõ ràng là rất ngu, rất không có mắt. Hơn nữa hiện tại, cho dù ta ở sâu trong cung cấm, cũng có thể biết thanh danh của ca ca ta tại triều đình, nhất định là không thua kém bất kì ai, là môt đại soái có một không hai. Liên tiếp hạ hai thành hắc bạch, quang diệu non sông Đại Vân, đây là chuyện mà mười mấy năm qua vô số tướng lãnh muốn làm mà không làm được. Trong suốt quá trình, nếu Miêu gia giằng co trực tiếp với Tô gia, thứ nhất thua thế, thứ hai thua lý, cho dù Hoàng thượng thiên vị nhi tử, thiên vị Miêu gia, danh tiếng của Phúc vương vì vậy mà bại hoại, cũng là chuyện tất nhiên. Hoàng quý phi muốn khoe khoang Phúc vương, cũng sẽ không còn đễ dàng như vậy.

Vương Lang xuất ra chiêu này quả thật đúng là rất xảo quyệt. Ta nghĩ không chừng sau lưng còn có bóng dáng của ca ca ta: chuyện chiếm đất này, làm sao dưỡng nương lại không biết cơ chứ, cũng không có khả năng không nói lại cho chủ nhân trong nhà. Ca ca ta nhân nhượng Miêu gia, nuôi lớn khẩu vị của Miêu gia, chắc chắn chính là vì chờ một ngày hắn thu quân hồi triều, bức bách Hoàng thượng, tiêu diệt một chút uy phong của Miêu gia.

Nhưng Hoàng thượng lại muốn xem chuyện này như gia sự mà xử lý, lại mắng Hoàng Quý phi một trận, không chuẩn mực bóp chiếc cổ nhỏ bé xinh đẹp của bà ta, liền tính giao chuyện này cho.....

Ta nhìn Hoàng thượng, rồi lại nhìn Vương Lang, cắn môi do dự một lúc, rồi từ từ quỳ xuống.

"Vương Lang là phu quân của con, hắn quỳ, con cũng phải quỳ cùng." Ta nói. "Dượng, sự kiện này, con không hề biết dù chỉ một chút. Người cũng hiểu tính tình của con, con nào có quản chuyện bên nhà mẹ? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, con vẫn là Trượng Nhị Kim Cương(*), không hiểu được."

(*Kim Cương: là một vị thần trong Phật giáo, vô cùng to lớn, cao đến 2 trượng (20 thước), một bách tính tầm thường sao có thể sờ được đầu của ông. Câu này có nghĩa là: không hiểu, ngẩn người. Ý chỉ không rõ tình hình, nội tình, nguyên nhân)

Hoàng thượng và Thái tử đồng thời thay đổi sắc mặt.


Trong đáy mắt Vương Lang sáng lấp lánh ý cười, nụ cười này giống như gió xuân nhẹ nhàng thổi qua mặt nước hồ lăn tăn, mặc dù chỉ thoáng qua rồi biến mất, nhưng lại hàm chứa rõ ràng dịu dàng và tán thưởng. Trên mặt dượng ta lại xuất hiện sự kinh ngạc và mất mác hàng thật giá thật, giống như đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy ta như vậy, nhìn ta chăm chú thật lâu, dường như đang suy nghĩ: chuyện này, cuối cùng ta có biết hay không, rõ ràng là không rõ ràng lắm.

Ta tùy ý để ông nhìn, tận lực cho thấy đối mặt với hai tòa đại sơn này thì ta tự nhiên liền có vô tận mơ hồ và hoảng hốt, Một lúc sau, Hoàng thượng trầm tĩnh lại, ông chợt thở dài, trên mặt là ngũ vị tạp trần, rất nhiều cảm xúc bất ngờ lóe lên, nhanh đến nỗi ta không kịp nắm bắt.

Sau đó, Hoàng thượng mới chậm rãi nói: "Haiz, Tiểu Noãn, con cũng đã trưởng thành rồi. Nếu cô cô con biết được, sẽ vui vẻ biết bao nhiêu."