Khanh Mỵ Thiên Hạ

Chương 48: Túc châu bão táp (phần 1)

Đêm đã khuya.

Hề Hề ôm gối ngồi trong bóng tối, mái tóc dài xõa sau lưng rối tung.

Ngoài cửa sổ, bóng của cành trúc không ngừng lay động, màn đêm tĩnh lặng như thế khiến lòng người thật bình yên.

Thế nhưng, trong lòng Hề Hề sợ hãi cùng sầu lo lại cùng lúc phát sinh, còn có cảm giác vô lực không ngừng lan tràn trong cơ thể.

Nam tử đeo mặt nạ kia, đem tất cả cảm xúc của mình giấu sau chiếc mặt nạ, làm cho nàng không cách nào nhìn thấu lòng hắn. Lời nói sắc bén
lạnh như băng của hắn vẫn quanh quẩn bên tai nàng, mất đi nội lực, rất
nhiều chuyện đồng thời cũng bất lực.

Làm sao để có thể ngăn cản âm mưu của hắn đây?

Không khí quỷ dị u ám bỗng nhiên nổi dậy trong phòng, rèm mỏng ở đầu giường không có gió mà vẫn bị thổi lên.

Hề Hề dù mất nội lực, nhưng thính giác luôn rất tốt.

Quay đầu, trong cảnh u ám xuất hiện hai bóng dáng, một trong số đó đi đến trước mặt Hề Hề, thân thủ nhanh nhẹn điểm vào nguyệt đạo của Hề Hề.

Ánh nến được thắp sáng, khuôn mặt của Lan Tâm và Mai Nhị lạnh lùng nghiêm trang hiện ra.

Đem quần áo màu trắng có máu loang lổ mặc lên người Hề Hề, vết máu
không khác gì mai đỏ nở rộ trên nền áo trăng, nhìn qua vô cùng ghê gợn,
sau đó lại dùng dây thừng trói chặt nàng lại.

Bọn họ cuối cùng cũng hành động, đúng là rất nhanh.

Ngoài cửa, bóng đêm ngút ngàn, một bóng người cao gầy, mắt hướng về
những khóm trúc, bạch y trên người không vươn lấy một hạt bụi bay nhè
nhè trong gió, tạo thành một âm thanh vi vu.

Bóng dáng ấy cứ như vậy lặng yên đứng, nhìn qua đúng là thuần khiết
như ánh trăng, hắn kỳ thật thâm trầm không khác gì đại dương mênh mông,
đáy nước sâu đen kịt lại không có ánh sáng, không thể đi đến tận cùng,
người khác cũng vĩnh viễn không thể nhìn đến được.


“Công tử, tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng!” Lan Tâm đi đến phía sau hắn, nhỏ giọng bẩm báo.

Lãnh Nguyệt thế nhưng cũng không có quay đầu lại, không biết vì sao, hắn không dám nhìn vào đáy mắt trong veo kia.

Giọng hắn trầm thấp trong bóng đêm bay đến trong tai những người xung quanh, “Hành động đi!”

Mai Nhị tay cầm một cái khăn bịt kín mắt mũi miệng của Hề Hề, ngay lập tức, một màn đen tối sầm kéo đến.

Trải qua một hồi mơ mơ màng màng, một trận âm thanh hú hét kì quái khiến Hề Hề bừng tỉnh.

Nàng mở to đôi mắt, phát hiện cả cơ thể nàng đang bị treo lơ lửng ở
giữa không trung, toàn thân bị dây thừng trói chặt, chỉ có cái cổ miễn
cưỡng chuyển động được một chút, Hề Hề há miệng thở dốc, thế nhưng nàng
căn bản không thể nói ra được tiếng nào.

Thật lâu sau, Hề Hề mới hiểu rõ, chính mình là đang ở đâu.

Nàng đang bị treo ở cổng thành Túc Châu.

Núi sông Nam Triều kéo dài ngàn dậm, Túc Châu là một tòa thành nằm ở
phía Bắc của Nam Triều, sừng sững ở dưới phía Nam chân núi Âm sơn. Tường thành Túc Châu nguy nga tráng lệ, giống như một vách đá phi thường vững chắc.

Hề Hề từng nhiều lần ngóng trông về thành Túc Châu, tưởng tượng một
ngày có thể quay lại Túc Châu, quay về Nam Triều. Nhưng Hề Hề lại chưa
từng… nghĩ đến, có một ngày lại bị người ta treo ở thành Túc Châu như
thế này.

Bốn phía vẫn vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng chim kêu trong đêm, thế nhưng tiếng kêu ấy lại khiến cho lòng người run rẩy.

Bầu trời đêm, một màu mây đen kịt, ngay cả nửa vầng trăng cũng không
có, tựa hồ là không dám nhìn đến tình trạng thê thảm lúc này của Hề Hề,
nên chẳng biết trăng đã trốn đi đâu mất tâm. Chỉ có thưa thớt vài ngôi
sao nhỏ, ở giữa không trung nhấp nháy u buồn.

Đêm đầu xuân, không khí se lạnh.

Gió rét thổi qua, hàn ý thấm vào trong lòng, thân thể Hề Hề ở trong gió nhè nhè run.

Nàng có thể cảm nhận được, nam tử kia chính là kẻ chủ mưu bày ra trò
này, giờ phút này hẳn đang núp ở một chỗ tối nào đó, dùng cặp sắc lạnh
ẩn chứa hàn băng, con ngươi bễ nghễ quan sát nàng. Hắn đang chờ đợi, chờ đợi đến thời điểm thích hợp nhất, ở trong chỗ tối lắp cung tiễn, một
tên cướp đi tính mạng của nàng.

Như vậy Tuyết Sơn Thánh Nữ ở thành Túc Châu bị treo suốt một đêm, sau đó còn bị bắn chết, sẽ truyền đi khắp Tái Bắc.

Cuối cùng ai đã treo Thánh Nữ ở đây, rồi bắn chết Thánh Nữ, có lẽ sẽ không ai biết được hắn rốt cuộc là kẻ nào.

Còn Bắc Thương Quốc sẽ cho rằng là người Nam Triều đã gây ra chuyện
này, mà Nam Triều trái lại cho đây là âm mưu của Bắc Thương Quốc.


Như vậy, chiến tranh mới thật sự có thể nổ ra.

Đồng thời người đứng trong tối hảo lập ra mưu kế này, liền đạt được mục đích của mình.

Hề Hề dần dần rõ ràng hơn âm mưu của hắn, trong lòng liền chậm chạp
trấn tỉnh lại, nàng nhất định phải kiền trì chịu đứng, nàng phải ngăn
cản trận chiến này.

Binh sĩ thủ thành ở trên đỉnh đầu nơi nàng bị treo, thong thả tới lui đi lại, Hề Hề trong lòng chỉ biết âm thầm cười khổ, cũng không biết
binh sĩ này thủ thành kiểu gì, người ta đã bắt đầu tiến hành hành động,
cũng không chút hay biết.

Hề Hề giãy giụa muốn tạo ra tiếng động, hy vọng bọn họ sẽ nghe thấy,
tuy nhiên, nàng lại bị điểm á nguyệt (nguyệt câm), cả người vô lực.

Hết thảy vẫn là phí công vô ích.

Hiện tại, chỉ mong Hoàn Nhan Liệt Phong có thể trấn áp được sự phẫn nộ của dân chúng.

Nhưng hình như là đêm dài quá, nên binh sĩ không còn đủ kiên nhẫn giữ im lặng nữa, có vài binh sĩ bắt đầu tụm lại dùm giọng Giang Nam bàn
luận về chuyện thế thái nhân tình ở Nam Triều.

Đế đô huy hoàng, phồn hoa quyền quý, vương tôn quý tộc, lụa là gấm
vóc, tài tử giai nhân, qua lại trên phố. Giang Nam sông nước, nước chảy
qua chân cầu bán nguyệt, dập dềnh xanh biếc, cảnh đẹp tựa họa từ tranh,
lầu cao sơn xanh, giai nhân tuyệt sắc, hoặc ngưng mi nhăn mày, hoặc tươi cười thản nhiên, tửu lâu đẹp đẽ quyền quý, trân hào mỹ vị, một bàn phú
quý.

Mấy người kia ở trong gió rét mùa xuân, không ngừng nhắc đến đế đô Giang Nam, từ mỹ nhân đến mỹ vị.

Thật lâu sau, bỗng có một người trầm mặc, tựa hồ là nhớ đến gia đình.

Rồi có một người xen vào phá vỡ yên lặng, nói: “Các ngươi có biết, vì sao năm trước, sông Hoàng Hà vỡ đê, nhưng lũ lụt lại không có tràn đến
hoàng thành không?”

“Vì sao?” Tên còn lại hỏi.

“Tất cả đều là nhờ công lao của Lãnh Nguyệt công tử!” Một kẻ khàn khàn cất giọng đáp.

Lãnh Nguyệt.

Hề Hề không khỏi vểnh tai lắng nghe, kì vọng có thể nghe được vài
điều về Lãnh Nguyệt, tốt nhất là mắng hắn nhiều nhiều vào, để Hề Hề
trong lòng có thể ít nhiều hả giận.

“Quê quán của ta vốn ở hoàng thành, nghe người trong nhà nói, chính
là hắn – Nguyệt Thần, dẫn người đến giúp, ra tiền ra sức, tu bổ đê điều, mới giúp hoàng thành thoát khỏi cảnh hóa thành đại dương mênh mông.”
Người kia giọng khàn đặc chậm rãi nói.


Cái gì? Hề Hề quả thực không tin nổi lỗ tai mình nữa!

Lãnh Nguyệt, hắn nhưng lại làm việc tốt như vậy ư?

“Việc này, vốn không phải là chuyện của triều đình sao?” Có một người kinh ngạc hỏi.

“Triều đình tham quan ô lại, chỉ để ý đến ấm no của bản thân, làm gì
có chuyện để ý đến sống chết của dân chúng.” Hắn mặt khác tiếp lời.

“Mấy năm gần đây trên giang hồ nổi danh nhất, không ai khác ngoài
Lãnh Nguyệt công tử. Tám năm trước, hắn cũng chính là Nguyệt Thần bang
chủ, chỉ bằng một mình một sức, trong một đêm giết sạch tám gã ô lại
tham quan. Sau đó hắn sáng lập ra Nguyệt Thần lâu, vì dân chúng làm vô
số chuyện. Hiện tại, cái tên Lãnh Nguyệt không khác gì lá bùa đòi mạng
của những tham quan, bọn họ nghe được đại danh của Lãnh Nguyệt công tử,
liền sợ đến tè ra quần.”

“Hahaha” Mấy binh lính cực kỳ vui sướng cười ầm lên.

“Nghe nói hắn là thần mặt trăng hạ phàm, là đến để cứu vớt thiên hạ chúng sinh.” Có một người thập phần thành kính đáp.

Hề Hề vốn nghĩ mình sẽ nghe được những chuyện tàn ác không tốt về
Lãnh Nguyệt, cũng nghĩ toàn nghe được sự tích anh hùng, Lãnh Nguyệt
trong miệng binh sĩ tại đây, thế nhưng lại là đại hiệp nghĩa ơn cao.

Điều này còn không phải là vô cùng kì quái?

Lại nghe một binh sĩ khác lên tiếng, “Ngươi có biết vì sao Lãnh Nguyệt công tử phải đeo mặt nạ không?”

“Vì sao? Hẳn là do dung mạo xấu xí.” Có một người đoán.

“Sao có thể, Lãnh Nguyệt công tử tuyệt đối không phải là một người xấu xí!” Kẻ giọng khàn đặc tiếp lời.

“Ngươi đã gặp qua hắn rồi sao?” Một người nghi hoặc hỏi.

“Đương nhiên đã gặp qua!”

“Vậy hắn có bộ dạng thế nào?”

“Hắn ư, hừ, lắng nghe ta cho kĩ này” Binh sĩ kia bộ dạng như người
thuyết thư (người kể chuyện ở đường phố, quán nước), giọng cao hẳn lên,
“Hắn dáng người cao chín thước, eo rộng 50 tấc, mặt hoa da phấn, đôi mắt bát nhã như chuông đồng, mũi thẳng đứng mênh mông. Một đôi tay dài quá
đầu gối, bờ ngực rộng lớn như hổ báo.”

“Ngươi bớt nói vớ vẫn đi, đây là người, không phải quái vật. Lãnh
Nguyệt công tử hẳn là diện mạo tựa Phan An*, phong lưu phóng khoáng,
nhất định là do lo sợ duyên nợ đào hoa nên mới đeo mặt nạ.”

*Phan An: Một trong tứ đại mỹ nam của Trung Quốc, là người Hà Nam,

sống vào thời Tây Tấn, có câu “Đẹp như Phan An” để miêu tả vẻ ngoài của
một người đàn ông. Trên nói Lãnh Nguyệt đẹp tựa Phan An, lo sợ duyên nợ
đào hoa, là bởi vì Phan An mỗi lần ra đường hầu như ai cũng phải ngoái
đầu nhìn theo. Các cô gái thì tặng hoa, người thường thì tặng trái cây.
Điển tích “Ném trái cây” cũng có nguồn gốc từ đây.

Vài người gật đầu tán đồng: “Có lý, có lý.”

Hề Hề nghiến răng, tựa như muốn nhào đến chỗ bọn họ, nói với bọn họ
rằng, kỳ thật vị anh hùng mà các ngươi sùng bái là một tên ác nhân! Chỉ
là nàng muốn động đậy một chút cũng không có khả năng.

Phương đông, sao mai bắt đầu hiện ra.

Trời sắp sáng.

Giờ phút này, tin tức Thánh Nữ bị treo ở thành Túc Châu có lẽ đã sớm
được truyền đi, hơn nữa còn là được người của Lãnh Nguyệt truyền đi đến
tai Hoàn Nhan Liệt Phong. Cũng có lẽ, toàn bộ mọi người đều đã biết
chuyện này.

Chỉ có mấy binh sĩ ở trên thành lâu là hồn nhiên không biết.

Không trung tối đen dần dần biến thành màu xanh nhàn nhạt, các ngôi sao cũng đã lùi lại.

Phía Đông mặt trời hé dạng, chậm chạp đi ra, ánh sáng dần dần lên
cao. Chân trời tầng mây mỏng manh, nháy mắt phủ một màu đỏ cam, cực kỳ
rực rỡ.

Sương mù kín đáo thối lui, núi cao lặng lẽ ngã bóng, lúc ẩn lúc hiện, một vòng ánh sáng mặt trời rực đỏ từ phía sau chân núi dâng lên, hào
quang nhất thời tỏa ra vạn trượng, khoảng không sáng mờ, chiếu khắp chân trời.

Cả đất trời nhanh chóng chìm vào ánh sáng vô cùng vô tận của vầng thái dương, chim chốc cũng bắt đầu ríu rít hót vang.

Đây là một buổi sớm xinh đẹp đến nhườn nào, nhưng chốc nữa thôi sẽ nhanh chóng nhuốm màu bi thảm

Cổ tay bị trói chặt vô cùng đau đớn khó chịu, có cả máu tươi chảy ra, thấm đỏ cả dây thừng.

Trên thành, binh lính bắt đầu đổi ca cho nhau, có một đám đang lớn tiếng nói chuyện.

Hề Hề trong lòng vô cùng mong đợi, mong trong các ngươi, ai đó hãy cúi đầu xuống nhìn một cái đi.

Đúng lúc này, xa xa, có tiếng vó ngựa phá vỡ buổi sáng yên tĩnh, khiến cho chim chóc sợ hãi phi bay cả lên, đang dần tiến đến.

Gót sắc kêu boong booang, khiến bụi bặm bay đầy trời.

Bọn họ cuối cùng cũng đến!

Binh lính trên thành nhìn lá cờ đang bay phần phật lao đến, lại nhìn đến đội binh, trong khoảng thời gian ngắn, cả thành liền xôn xao hẳn lên.


Có người nói, nhanh đi báo với Tiêu tướng quân, Bắc Thương Quốc xâm nhập.

Có người lại nói, mau mau thổi kèn lệnh.

Tiếng kèn nhanh chóng kêu lên vang dội, phá vỡ tầng không.

Cung tiễn căng cao thành nửa vầng trăng tròn.

Hề Hề xuyên qua lớp tóc hỗn độn rối tung, nhìn người cưỡi hắc mã dẫn đầu.

Hoàn Nhan Liệt Phong cuối cùng cũng đến rồi!