Khanh Mỵ Thiên Hạ

Chương 47: Mấy độ sinh tử

Một màn sương mù thật lớn, dần dần bao quanh, cuốn lấy Hề Hề. Sương mù như vậy ngấm vào cơ thể, là lạnh, là rét.

Sương mù, càng ngày càng dày hơn, giống bụi mưa, lại giống tuyết.
Sương trắng cứ như vậy choáng hết tầm mắt nàng, khiến nàng không sao tìm thấy con đường phía trước.

Mỗi một bước đi, đều là vô cùng nặng nề, bàn chân giống như bị dán cùng mặt đất, không sao nhấc lên được.

Trước mắt hình như có nguy hiểm đang dần tiến đến, tay, muốn rút cung tiễn từ trong tay áo ra, chỉ là cánh tay phải thế nhưng lại vô lực,
không sao nhấc nổi cung tên lên.

Có một bóng dáng từ trong làn sương đang tiến đến gần nàng, càng lúc càng gần….

Là ai?

Là địch? Là bạn? Hề Hề không biết.

Trong lòng hiện ra một bóng dáng mông lung, thế nhưng nàng lại không thể nhìn rõ khuôn mặt của hắn.

Có một giọng nói thì thào nói bên tai nàng cái gì đó, ngươi không thể rời khỏi thảo nguyên này, không thể rời khỏi.

Cánh tay và đôi chân, giống như bị đóng thành băng, sau cùng vẫn không thể nhấc lên.

Nàng không biết chính mình là đang phải né tránh ai, vừa muốn tìm kiếm ai?

Rốt cuộc, những ảo ảnh cũng biến mất. Trong bóng đêm, Hề Hề nhìn thấy chân trời phương xa đang bắt đầu lóe ra những tia sáng ấm áp, nàng chậm rãi mở mắt.

Ánh dương ấm áp lướt qua song cửa điêu khắc tinh tế, xuyên qua lụa mỏng phiêu dật, chiếu đến trên người Hề Hề.

Nàng đang mặc trên người áo ngủ bằng gấm, dưới thân là đệm chăn mềm
mại ấm áp, Hề Hề ngay lập tức ý thức được chính mình đang nằm ngủ trên
giường.

Qua lớp mành sa mỏng lờ mờ, Hề Hề nhìn đến căn phòng bày trí đơn giản rộng rãi, nhưng vẫn đủ để người ta cảm nhận được sự tao nhã, thanh cao.

Là chuyện gì đang xảy ra?

Hề Hề động đậy, nhưng cả người lại tràn đến một trận vô lực, xương cốt như vỡ tan cả ra, vai trái truyền đến từng hồi đau đớn.

Trí nhớ hiện ra như bọt nước.

Hề Hề nhớ lại cảnh tượng đánh nhau kịch liệt ở trong rừng rậm với nam tử mặt nạ đồng, nhớ lại cái khoảnh khắc nàng chạy trốn khỏi y, trên
người đột nhiên độc tính phát tác, nhớ lại nam tử mặt nạ đánh vào người
nàng một chưởng, nàng liền không khác gì chiếc lá rụng rơi xuống đất.

Hoàn Nhan Liệt Phong chết tiệt!

Nam tử mặt nạ đáng hận!

Hề Hề nhịn không được trong lòng thầm mắng chửi một lúc cả hai.

Hề Hề nhớ lại trước khi nàng hôn mê có nghe mùi hương lờ mờ của bạch
liên, hẳn là Lãnh Nguyệt đã cứu nàng, nàng vẫn là không thể chạy khỏi
bàn tay của hắn.

Có một mùi thuốc theo gió kéo đến, một giọng nói trong trẻo nhưng
lạnh lùng cùng mùi thuốc ấy đồng thời phả vào mặt, “Ngươi tỉnh rồi!”

Một bóng dáng phiêu dật nhanh nhẹn tinh tế xuất hiện, mành sa tiếp theo bị vén lên, trước mắt nhất thời sáng rực.

Là một nha hoàn vận váy áo màu lam, mày mắt lanh lẹ, khuôn mặt thanh
tú, chỉ là xinh đẹp lại lạnh như hàn băng, khiến cho thanh tú cũng giảm
đi vài phần.

Tay nàng bưng một chén thuốc, lẳng lặng đứng ở đầu giường, đôi mắt không ngừng đánh giá Hề Hề.

Hề Hề kinh ngạc phát hiện khuôn mặt lạnh như băng này có chút quen

thuộc, hình như đã từng gặp qua ở đâu đó, thế nhưng lại không thể nào
nhớ ra.

Hề Hề giọng nói đạm mạc như gió xuân hỏi: “Không biết cô nương xưng hô như thế nào?”

Nha hoàn kia ngưng mi lạnh lùng nói: “Ngươi có thể gọi ta là Tuyết
Yên.” Nói xong, liền đem chén thuốc đặt ở trên cái bàn nhỏ trước giường, không nói thêm lời nào, đứng bất động ở đó.

Tuyết Yên?

Hề Hề nhớ rõ cái tên này, bỗng nhiên nhớ đến nha hoàn Diệp Từ Dung từng gọi là Thủy Yên.

Mà người trước mắt này sở dĩ khiến nàng cảm thấy quen thuộc, là bởi
vì dung mạo so với Thủy Yên có vài phần rất giống nhau, đều là nhỏ tuổi
hơn nàng, lại cũng đều là xinh đẹp thanh tú.

Chẳng lẽ, Tuyết Yên và Thủy Yên là tỷ muội? Dung mạo giống nhau, liền cả tên cũng tương tự.

“Tuyết Yên, thật sự là một cái tên rất hay, vô cùng tương xứng với
ngươi. Nhưng nếu sửa thành Thủy Yên, ta nghĩ sẽ càng hay hơn, sóng cuộn
khói lạnh, hơi nước mông lung.” Hề Hề hỏi dò, bộ dạng tùy ý.

Mày liễu của Tuyết Yên hơi nhúc nhích, ánh mắt lóe lên ngạc nhiên rồi cũng nhanh chóng biến mất.

Xem ra, Tuyết Yên và Thủy Yên, mười phần thì tám chín phần là tỷ
muội. Thủy Yên vô cùng có khả năng là nam nhân đeo mặt nạ Lãnh Nguyệt
sắp xếp bên cạnh Diệp Từ Dung, nói như vậy, Diệp Từ Dung đối với Du ca
ca của nàng vẫn là hữu tình.

Hề Hề trong lòng hơi hơi thở dài, như vậy Lãnh Nguyệt hận nàng cũng
là hợp lí, chính mình lại trúng một chưởng của hắn, coi như là trả cho
hắn món nợ này. Chỉ là đêm qua lúc nàng phát độc vì sao không thừa cơ
giết nàng, ngược lại hắn còn cứu nàng, nghĩ đến có lẽ bản thân nàng vẫn
còn giá trị lợi dụng nên hắn mới buông tha cho nàng.

Hề Hề vừa nghĩ, vừa nhìn vào tấm gương, vuốt chải mấy sợi tóc lòa xòa.

Trong gương mái tóc nàng như mây phiêu dật, thế nhưng sắc mặt lại tái nhợt như tuyết. Bỗng nghĩ về chuyện cũ, chính mình vẫn là mặc y phục
của nam tử thiếu niên, mái tóc cố định bằng mảnh vải đen, quần áo màu
xanh bồng bềnh, giục ngựa trên thảo nguyêt, ở tuyết sơn rong chơi, vô ưu vô lo, mọi chuyện đều không liên quan đến nàng.

Chính là, cuối cùng nàng vẫn phải trở thành Tuyết Sơn Thánh Nữ.

Nếu đã là Tuyết Sơn Thánh Nữ, liền phải nghi nhớ trách nhiệm của bản
thân, Hề Hề đối mặt với chính mình trong gương, tự nói với bản thân
mình.

Nếu không thể trốn thoát, vậy thì sẽ ở lại, tìm hiểu thật kĩ về Lãnh Nguyệt kia.

Chuyện gì đến, tự nhiên sẽ phải đến!

Hề Hề nhìn mình trong gương cười ảm đạm, không rõ vì sao, ở trong
gương lúc ấy mày mắt, từ khi nào, sự thản nhiên giờ đã hóa thành sầu bi.

“Mời ngươi uống hết chén thuốc!” Tuyết Yên ở cạnh giường lạnh như băng nói.

Hề Hề tự búi cho mình một búi tóc, nhìn bát thuốc nồng đậm kia, lạnh nhạt hỏi, “Đây là thuốc gì?”

“Tất nhiên là thuốc trị thương cho ngươi, chẳng lẽ là độc dược!” Tuyết Yên trong lời nói có chút hung hăng.

Đúng là chủ tử như thế nào, thì thuộc hạ thế ấy.

Chủ nhân là một đỉnh băng sơn, nha hoàn liền là một đỉnh tiểu băng sơn.

Hoàn Nhan Liệt Phong cũng không hơn, hắn một kẻ ngông cuồng, thị vệ liền cũng là một đám ngông cuồng.

Hề Hề đạm mạc cười, nàng cũng không buồn để bụng, ở trong mắt các
nàng, chính mình vốn chỉ là một tù phạm. Có lẽ các nàng vốn cũng không
muốn hầu hạ nàng như thế.

Nàng cũng không vội, chỉ chậm chạp hỏi: “Đây là ở đâu?”

“Ngoại ô Túc Châu!” Thật đúng là lời ít mà ý nhiều, một chữ cũng không dư không thiếu.

Túc Châu!

Nam Triều cách Bắc Thương Quốc một tòa thành trì.

Nàng rốt cuộc cũng vượt qua Âm sơn, đi đến Nam Triều.

Từ lúc rời khỏi Nam Triều, đến nay đã hơn mười năm.

Hề Hề ánh mắt tựa hồ xuyên qua mười năm ấy, thấy được chính mình ngày nào.

Vẻ mặt non nớt, theo chân bà bà, lướt qua Âm sơn, đến thảo nguyên rộng lớn, tiến vào cái vùng tuyết trắng xóa của Tuyết Sơn.

“Ta có thể ra ngoài một chút không?” Hề Hề khoác thêm một cái áo mỏng màu trắng, hỏi.


“Có thể, nhưng phải uống thuốc trước!” Tuyết Yên bất giác nói.

Hề Hề di dời thân thể vô lực của mình, chậm chạp đi đến cạnh cửa, nói: “Trước cứ để ở đó đi!”

Ngoài cửa, mặt trời đang mọc vô cùng đẹp đẽ, sương sớm lượn lờ, có
một trận không khí tươi mát va vào hai má kéo đến không ngừng.

Mặc dù cũng là đất Bắc, nhưng cách một Âm sơn, không khí lạnh bị chặn lại, nơi này khí hậu ấm áp hơn rất nhiều.

Ở đây hiển nhiên là một cái biệt viện nhỏ nằm dưới chân núi, trước
mắt là một màu xanh tươi mới, là màu xanh của trúc xanh biếc đang lay
động trong gió. Hề Hề trong lòng thầm trầm trồ một tiếng, nơi này thật
sự đẹp quá, nàng đứng dưới ánh dương ban mai, mùi hương thơm ngát tựa
như biết nói, gió nhè nhẹ khẽ vuốt ve, cả người cũng bởi vì thế mà trở
nên ngập tràn tươi mới, trong lành.

Hề Hề hình như cũng quên lãng chuyện chính mình vẫn là một tù nhân.

Hề Hề khẽ ngồi xuống một tảng đá sạch sẽ gần đó, ngón tay khẽ vân vê
một tán trúc non mơn mởn, đang không ngừng quẩn quanh lòng bàn tay nàng.

Tuyết Yên đứng ở cạnh cửa, nhìn thấy Hề Hề như mây bay ngồi ở chỗ
tảng đá, một thân bạch y chìm trong ánh mặt trời, như vậy bình thản, an
nhiên không có chút gì là giống với một người đang bị giam cầm.

Hề Hề vẫn cứ như vậy ngồi ở đó, ngắm nhìn bức tranh màu xanh trước mắt, cảm nhận gió hiu hiu nhẹ nhàng cùng nắng ấm.

Không phải nàng không nóng lòng, chỉ là nàng hiểu dù có nóng lòng cũng không làm được gì.

Phía sau cách nàng không xa truyền đến một trận những tiếng bước
chân, nếu không phải Hề Hề có thính giác tốt, cơ hồ sẽ không nghe thấy.

Nàng mẫn cảm đoán được, đó không phải là Tuyết Yên.

Tuyết Yên không nên như vậy cố ý che giấu tiếng bước chân của mình.

Hề Hề chậm rãi quay đầu.

Hồng y* như hỏa, thiêu đốt dưới ánh dương không xa.

*Hồng y: Nguyên văn là hồng y, hồng y hiểu là y phục màu đỏ.

Người mặc hồng y dáng người yểu điệu, thắt lưng trên chiếc eo mảnh
khảnh cài mấy cái chuông vàng, từ phần eo dài đến dưới bộ ngực.

Một mái tóc dài ở trong gió uyển chuyển mềm mại bay, hé ra phù dung mặt ngọc tươi tắn mà xinh đẹp.

Nàng bước từng bước một, cực kỳ thong thả nhẹ nhàng tiến về phía Hề Hề.

Không biết đây là ai? Chỉ có thể thầm đoán ra, người này, hẳn là một trong những viên tinh (ngôi sao) ở bên cạnh Lãnh Nguyệt.

Hề Hề ảm đạm cười, mặt ngọc như phủ một tầng men say như ẩn như hiện.

Nữ tử hồng y nháy mắt giật mình, ánh mắt xẹt qua một tia kinh diễm.

“Ngươi chính là Tuyết Sơn Thánh Nữ?” Nàng dừng lại cách Hề Hề khoảng chừng mười bước chân, hỏi.

Hề Hề cũng chỉ mỉm cười, không có đáp lại.

“Ngươi quả nhiên rất đẹp, chính là hoa càng xinh đẹp, lại càng nhanh
chống lụi tàn!” Trong lời nói của hồng y nữ tử ẩn chứa một tầng tàn nhẫn ngoan độc.

Hề Hề không thể không thừa nhận, đó chính là sát ý.

Nàng ta muốn giết nàng sao?

Hề Hề nâng cao hàng mi như nửa vầng trăng, hai tròng mắt lãnh triệt nhìn nàng.

“Chủ nhân của ngươi phái ngươi đến giết ta ư? Hắn vì sao không đích thân đến đây?”

“Chủ nhân không giết người!” Hồng y nữ tử nói.

Quả thật, hắn không cần phải giết người, hắn chỉ cần giơ lên ngón
tay, sẽ có vô số người vì hắn mà bán mạng, Hề Hề cảm thấy rất kỳ quái,
Lãnh Nguyệt, đến tột cùng là có thân phận như thế nào.

“Ngươi không sợ sao?” Hồng y nữ tử nhìn dáng vẻ lười biếng dưới ánh mặt trời của Hề Hề, nhịn không được bèn hỏi.

Hề Hề cười nhạt, nói: “Sợ thì sao, nếu ta sợ, ngươi có không giết ta không?”

Hồng y nữ tử khẽ gật đầu, Hề Hề lại nói: “Huống chi, là ai phải lo sợ, vẫn là nói quá sớm.”

Hồng y nữ tử hơi sửng sốt, đột nhiên nhớ chuyện Tuyết Sơn Thánh Nữ có võ nghệ rất cao cường trong truyền thuyết.

Nữ nhân thanh lệ như nước trước mắt, bàn tay kia thật mềm mại, liệu có thể cùng nàng phân cao thấp không?

Nàng không tin.


Quần áo màu đỏ liền biến hóa thành một ngọn lửa đỏ, bổ nhào về phía Hề Hề.

Trường đao trong tay mở ra, biến thành vô số đao ảnh, ánh đao liên
tục phát ra, một mảnh màu đỏ thê lương thẳng tiến đến trước mặt Hề Hề.

Bỗng nhiên một tiếng va chạm thanh thúy nổ tung, là chén thuốc trong
tay Tuyết Yên rơi xuống đất, nát vụn, nước thuốc màu nâu trong chén bắn
tung tóe.

Bội kiếm tuột khỏi vỏ nằm trong tay Tuyết Yên, lao về phía bóng dáng đao ảnh màu đỏ.

Ánh sáng của kiếm cùng ánh đỏ của đao chiến ở một chỗ.

Hề Hề không nghĩ đến, Tuyết Yên nho nhã điềm tĩnh cũng có công phu
tàn nhẫn như thế. Thủ hạ của Lãnh Nguyệt, quả nhiên cũng không ngồi
không.

“Tuyết Yên, ngươi tránh ra, ta phải giết chết cô ta, bằng không kế hoạch của chủ nhân làm sao tiến hành được?”

“Mai Nhị, ngươi sao dám tự tiện hành động như thế! Ta phụng mệnh chủ
nhận, bảo vệ nàng, tuyệt đối sẽ không để ngươi mảy may làm bị thương
nàng!”

Hề Hề nhìn thấy hai bóng dáng không ngừng chiến ở một chỗ, nghĩ thầm, đây là cơ hội trời ban để nàng bỏ trốn, nàng liền thử vận chân khí,
phát hiện nội công biến mất hoàn toàn, nghĩ đến nhất định là tên ma đầu
Lãnh Nguyệt kia.

(Bỏ cái ý định đó dùm Hề Hề tỷ à, có lần nào tỷ MỘT MÌNH bỏ trốn thành công đâu == chán lắm rồi)

Nàng chỉ biết ngồi ở chỗ tảng đá như thế, nhìn Tuyết Yên và Mai Nhị dưới ánh dương, kịch liệt đánh nhau.



Bên trong sương phòng phía Bắc biệt viện.

Lãnh Nguyệt một thân ánh trăng bạch y, dáng vẻ lười biếng tựa người trên ghế, đôi mắt như sao đúng là khép chặt sau tấm mặt nạ.

Bên cạnh, theo hầu có một nam một nữ thị vệ, nam tử áo xanh trong tay cầm một tờ giấy viết thư, âm thanh trong trẻo đọc, “Sự phẫn nộ của dân
chúng rất lớn, Hoàng Nhan Đạt cũng đã có hành động, chỉ có Hoàn Nhan
Liệt Phong hình như không tin tưởng. Bọn họ không thể xác định Thánh Nữ
là bị ai bắt đi, cho nên vẫn chưa hành động. Công tử vẫn cần phải châm
thêm một ngòi lửa nữa.”

“Thật ư!?”

Lãnh Nguyệt bỗng nhiên mở to mắt, ánh mắt trong trẻo nhưng đáy mắt
lại gợn sóng lạnh, hắn nhìn về phía thị vệ áo xanh: “Nam Tùng, chuyện
này ngươi thấy sao?”

Hắn giọng nói tuy trầm thấp, nhưng trong đó lại mơ hồ mang theo một khí thế nghiêm nghị.

Nam Tùng gấp lại lá thư, ngưng mi suy tư một lát, rồi đáp: “Bắc
Thương Quốc lập quốc cùng lắm chỉ mới sáu năm, mấy năm nay lại liên tục
chinh chiến, thực lực không quá mạnh mẽ, giờ phút này là lúc bọn họ nghỉ ngơi lấy lại sức, nếu nổ ra chiến tranh lớn, hẳn là không thể giữ vững, tối thiểu thì hiện tại không có ý Nam hạ. Những trận chiến nho nhỏ có
lẽ sẽ không muốn bị cuốn vào. Bất quá, cần một cái gì đó để châm ngòi
thuốc nổ, thật sự chọc giận bọn họ.”

Lãnh Nguyệt khẽ gật đầu, lại nói: “Lan Tâm, ngươi cảm thấy như thế được không?”

Bên phải là nữ tử mặc tố y, vẻ mặt tinh tế mang theo ý cười, nhẹ
nhàng nói: “Công tử, Lan Tâm cảm thấy mấu chốt để châm ngòi hỏa vẫn là
Thư Mã Thánh Nữ kia!”

Lãnh Nguyệt vẫn không nhúc nhích, lâm vào trầm tư.

Bên trong phòng cứ thế một mảnh u tĩnh, thật lâu sau, hắn nắm tay nắm chặt, làm như đã hạ quyết tâm.

Chợt ngưng mi hỏi: “Mai Nhị đâu rồi?”

Lan Tâm ngẩn ra, đáp: “Sáng sớm đã không thấy nàng, nàng nói đối với
Thư Mã Thánh Nữ cảm thấy rất hứng thú, ta đoán nàng đi thăm Thư Mã Thánh Nữ!”

“Thăm?” Lãnh Nguyệt lạnh lùng cười, nói: “Đi thôi, cùng ta đến trúc viên.” Nói xong, chống tay đứng dậy, vội vã đi ra ngoài.



Trúc viên.

Một dải trúc xanh hiện ra, cành lá sum suê.

Nơi đây vốn chính xác là một tiểu viện bình yên.

Thế nhưng giờ phút này, trên mặt đất, lá trúc dài tan nát thành một mảnh hỗn độn khắp sân.

Đỏ và lam hai bóng dáng vẫn chiến một chỗ với nhau, dưới ánh mặt trời, vô cùng xinh đẹp.


Lãnh Nguyệt vừa đi đến trúc viện, nhìn thấy đầu tiên chính là tình cảnh này.

Tuy nhiên làm cho hắn chán nản không phải hai thị nữ đánh nhau đến
nổi trời đất mù mịt kia, mà là nữ tử đầu sỏ gây ra cớ sự này, giờ phút
này thế nhưng dương dương tự đắc ngồi ở chỗ tảng đá, y phục tuyết trắng
như mây rơi rụng.

Nàng liền như vậy ngồi ở giữa trùng điệp màu xanh biếc, tóc dài miễn
cưỡng búi thành một búi mỹ nhân, nửa khuôn mặt tao nhã thoát tục, khóe
môi nhẹ nhàng cong lên, mang theo ý cười thản nhiên, mà đôi gò má của
nàng lại như đang phủ một tầng cơn say như có như không.

Nàng không có một tia lo âu nào cả, ngược lại vô cùng thản nhiên lạnh nhạt.

Nàng đang ngồi đó thưởng thức trận chiến giữa hai thị nữ của mình.

Có vẻ là cảm nhận được hắn đi đến, nàm chậm rãi quay đầu, nhìn về
phía hắn, đôi mắt sáng tỏ, giống như dòng nước chảy, nhưng ở chỗ sâu
trong mắt lại ẩn chứa kiên định cùng bền bỉ.

Hề Hề hơi nghiêng đầu, liền nhìn thấy nam tử trong trẻo lạnh lùng như ánh trắng, toàn thân vận bạch y, theo sau có mấy vì tinh tú, như chúng
tinh phủng nguyệt – những ngôi sao vây quanh mặt trăng đi đến.

Hề Hề cười lạnh, chính chủ cuối cùng cũng đến.

“Ngươi đến rồi!” Nàng giọng nói mỏng manh nhàn nhạt.

Lãnh Nguyệt không nói gì, chỉ là đôi mắt con ngươi đen láy, mang theo ánh nhìn không dò đoán được như mây bay tản ra.

Lan Tâm, tố y phiêu nhiên, một phen mang bảo kiếm chen vào trận chiến kịch liệt giữa Tuyết Yên và Mai Nhị.

“Hai ngươi các ngươi đang làm gì vậy, còn ra thể thống gì không?” Lan Tâm lạnh giọng trách mắng.

Hồng y nữ tử Mai Nhị và Tuyết Yên nhìn lại người vừa tới, sắc mặt nhất thời biến sắc, đồng loạt quỳ xuống.

“Đứng lên đi!” Lãnh Nguyệt lạnh lùng nói, giọng nói không có lấy một tia cảm xúc.

“Lãnh Nguyệt! Đây là cách đối đãi khách của ngươi sao?” Nàng gọi thẳng tên hắn.

Mai Nhị ở một bên khẽ chừng mắt, “To gan, tên húy của công tử chúng ta là để cho ngươi gọi như vậy sao?”

Hề Hề tin tưởng rằng, nữ tử này là tự ý đến đây sát hại nàng, hiện
giờ còn kiêu căng như thế, chỉ sợ càng khiến cho chủ nhân nàng buồn bực
hơn.

Lãnh Nguyệt quả nhiên khẽ hừ một tiếng, nghe thấy được mấy người ở đây cả gan như thế nào.

“Mai Nhị, Tuyết Yên! Chúng ta đi ra ngoài!” Lan Tâm quả thật là huệ
chất lan tâm (ý nói Lan Tâm là người tinh tế), một phen túm Tuyết Yên
cùng Mai Nhị, lại hướng về Nam Tùng nhìn một cái, rồi cùng nhau lui ra
ngoài.

Không trung có vài áng mây nhè nhẹ lướt qua, ánh mặt trời ấm áp càng ngày càng lên cao.

Mặt trời buông hạ những tia nắng ấm, phủ xuống bóng dáng cao ngạo se
lạnh kia, thế nhưng ánh nắng có ấm áp đến mấy cũng không thể xua đi lạnh giá quanh cơ thể hắn.

Người như vậy, hẳn là từng trải qua một quá khứ vô cùng bi thương, bằng không sao có thể xa xăm kiêu ngạo như thế.

“Ngươi thật sự không sợ ta giết ngươi!?”

“Ngươi cảm thấy giết ta, sẽ thu được lợi ích gì ư? Thánh Nữ chỉ là
một cái danh phận, cũng không phải chỉ mình ta có thể làm Thánh Nữ,
ngươi giết ta, liền sẽ có Thánh Nữ mới thay thế. Thử hỏi, ngươi có giết
hết được không?”

Lãnh nguyệt cười nhạt, nói: “Ngươi cho là nói như vậy, ta sẽ tha mạng cho ngươi sao?”

“Ngươi nếu muốn giết ta, cần gì phải cứu ta!” Hề Hề thản nhiên nói, sóng mắt trong suốt thấm vào lòng người.

Nữ tử này, giống như dòng nước chảy xuôi, khiến cho người khác muốn
vươn tay bắt lấy, cũng không sao bắt được, cũng có thể nói nàng là mây
bay vô định, cho dù là đứng ở đỉnh núi cao nhất, vươn tay hết cỡ, cũng
vĩnh viễn không thể chạm đến.

Loại cảm giác này khiến cho Lãnh Nguyệt có chút ưu phiền dâng lên
trong lòng, hắm chậm chạp đi đến trước người Hề Hề, nhẹ nhàng từ tốn
ngồi xuống.

“Ta sở dĩ cứu ngươi, là bởi vì ngươi không nên chết vào lúc ấy, không có nghĩa ngày mai ngươi cũng thế, ngươi phải chết ở một thời cơ thích
hợp, như vậy đối với ta mới có hiệu quả!” Lãnh Nguyệt trong vắt rõ
ràng ở bên tai Hề Hề tàn nhẫn nói.

Hề Hề ý cười giống như khiến cho trời đất sáng bừng cả lên, mặt trời
đem ánh nắng rực rỡ chiếu lên gương mặt nàng, khiến cho khuôn mặt của
nàng sáng rực một mảng, khiến cho người khác không thể nhìn rõ khuôn mặt của nàng, càng nhìn không rõ lòng nàng.

“Ngươi cho là kế hoạch của ngươi sẽ thực hiện được sao?” Hề Hề vân

đạm phong khinh* nói, dưới ánh mặt trời rực rỡ nàng khe khẽ lắc đầu.

*Vân đạm phong khinh: mây gió điềm nhiên

Lãnh Nguyệt ung dung đứng dậy, ngón tay bỗng nhiên vươn ra, tóm lấy cổ Hề Hề.

Tay hắn, lạnh như băng tuyết, chậm rãi di chuyển trên cổ nàng.

Hai khuôn mặt đối diện nhau, khoảng cách lại vô cùng gần, có thể nhìn thấy hẳn bóng dáng của đối phương ở trong mắt nhau.

Ánh mắt Lãnh Nguyệt xinh đẹp thanh tú, tuy nhiên không ngừng tràn ra sát ý.

Tay hắn trên cổ Hề Hề xiết chặt, thả lỏng, rồi lại xiết chặt, rồi lại thả lỏng……

Hề Hề sóng mắt thủy chung bình tĩnh trong trẻo, giống như trăng trong nước, nhất nhất bình yên nhàn nhã.

Lãnh Nguyệt cuối cùng một phen đẩy Hề Hề ra, giọng nói tựa như hoa
tuyết rét lạnh, vang lên bên tai Hề Hề, “Kế hoạch của ta nhất định thực
hiện được!”

Theo dư âm của câu nói kia, hắn giống như sương mù dần biến mất ở trúc viên.