Khách Điếm Lão Bản

Chương 12: Cái gọi là bình thản 4

Sửu Nô làm cho Mạc Ly một cái gậy chống.Còn việc kinh doanh khách điếm thì chịu rồi, buộc phải dán thông báo nghỉ.

Tam Nương với A Thổ lại có việc bận, trong trong ngoài ngoài khách điếm chỉ còn lại Mạc Ly và Sửu Nô.

Mạc Ly ngoại trừ nấu cơm, mọi việc đều bị Sửu Nô cấm đụng tay vào.Thành ra bát đĩa chưa rửa ở trong bếp chất cao như núi.

Chẳng có việc gì làm, ăn không ngồi rồi, Mạc Ly càng ngày càng thấy bứt rứt khổ sở. Cuối cùng, Mạc Ly tính thừa lúc Sửu Nô không đểý thì lén động chân động tay.Nhưng mà hoạt động trộm rửa bát đũa này bị phát hiện. Sửu Nô quăng cả chậu bát ra ngoài, bát vỡ loảng xoảng. Mạc Ly lại đành ngồi ngây trong phòng oán thán với cái chân.Mãi đến khi úp mặt xuống bàn ngủ gục, Sửu Nô mới đẩy cửa bước vào.

Mạc Ly dụi mắt ngái ngủ, “Sao vậy?”

Sửu Nô không đáp, bước thẳng tới, bế Mạc Ly lên. Y rất gầy, thực nhẹ.Dường như kinh ngạc về thể trọng của Mạc Ly, Sửu Nô giơ cánh tay y lên nắn nắn, chau mày: “Nhẹ quá, ngươi phải ăn nhiều một chút.”

Mạc Ly cười cười: “Muốn đi đâu đây?”

Sửu Nô ôm Mạc Ly ra ngoài.

Cách khách điếm vài dặm có một con sông lớn, mặc dù không phải thủy lộ chính yếu, nhưng vẫn có vài thương thuyền chở hàng hóa qua qua lại lại.


Mặt trời dần lặn về tây, ánh chiều tà ngả trên mặt nước.Gió nhẹ lay sóng gợn, gió mạnh đẩy cỏ lau, bầu trời bông lau li ti bay lượn.Mấy con bói cá lượn lờ trên mặt sông, lúc lúc lại chúc mỏ vào nước bắt cá, khuấy động mặt nước.

Mạc Ly ngồi cạnh cọc gỗ neo thuyền, dõi mắt về chân trời. Sửu Nô im lặng đứng phía sau.Hai mái tóc dài bay bay.

Mạc Ly thở dài, tới đây lâu vậy rồi, tóc đã dài thế này.Nhìn bóng Sửu Nô trải dài trên đất, Mạc Ly chợt nói: “Sửu Nô, đợi đến lúc kịch độc trên người được giải, ngươi có thể ngồi thuyền khách mà trở về nhà nhỉ?”

Sửu Nô không đáp.

Mạc Ly tiếp tục nhìn về phương xa, “Thuyền ở đây, đậu rồi lại đi, đưa theo nhiều người.Nơi nhỏ bé này… Ít ai chịu nổi tịnh mịch.”Tiện tay bẻ lấy ngọn lau bên cạnh.“Nhưng mà ta sẽ không rời khỏi đây, ở đây tốt lắm, sau này ngươi sẽ hiểu.”Mạc Ly vuốt nhẹ chùm bông tơ trên ngọn lau,“Sau này nếu có lúc thấy mệt mỏi, cứ quay về đây thăm ta…”

Một bàn tay ấm áp nhẹ đặt trên vai y.Mạc Ly vỗ vỗ lên bàn tay ấy, “Ta không sao, chỉ là nhất thời xúc động bùi ngùi mà thôi. Cảm ơn ngươi đưa ta đến đây giải sầu.”

Hai người im lặng. Dưới ánh chiều tà, bóng của cả hai cứ kéo dài, kéo dài…

Thời gian trôi qua thật nhanh, vết thương trên chân Mạc Ly đã lành đến bảy, tám phần.

Ngày Mười lăm âm sắp đến, vẫn chưa nhận được tin tức gì của Trình Cửu Nhụ và Dược Lang.Mạc Ly rất sốt ruột.Nếu cứ kéo dài thời gian, nhỡ Sửu Nô độc phát lần hai thì phải làm sao?Vừa mới lo như vậy thì đã có người trong thôn tới đưa đồ cho y.Nhận lại bao phục, vừa mở ra đã thấy mấy bình dược, còn kèm theo một lá thư.

Thư là của Trình Cửu Nhụ, nội dung đại khái nói vì sức khỏe Dược Lang không tốt, hai người sẽ về trễ hơn một chút. Thuốc kia là giải dược cho Sửu Nô, có tác dụng ngay lập tức.

Nhìn phong thư, Mạc Ly có chút bất ngờ. Dược Lang trước giờ khỏe mạnh hoạt bát, bách độc bất xâm, thế nào lại bệnh đến độ đi đứng không xong?

Cất bức thư đi, Mạc Ly lại nghĩ, nếu Cửu Nhụ ở bên, Dược Lang chắc sẽ không việc gì đâu.

An tâm lại, Mạc Ly pha chút nước ấm, bưng thuốc đến cho Sửu Nô. Tới trước phòng, lại thấy cửa hơi hé, có lẽ đóng không kỹ bị gió mở. Mạc Ly gõ gõ mấy cái, không ai đáp, bèn ghé nhìn.

Sửu Nô ở sau tấm bình phong, mấy món y phục được vắt bên trên. Hình như, hắn đang tắm.


Mạc Ly đến gần, phát hiện Sửu Nô đang ngâm người trong dục dũng, có vẻ ngủ quên.Nước còn ấm, hơi nước bốc dày, xem ra vừa ngủ. Đột nhiên lại muốn ngắm nghía người ta.

Sửu Nô có vóc người thật tráng kiện, bả vai rộng lớn, bắp tay cứng cáp, cơ ngực thật gợi cảm.Mạc Ly nghĩ, nếu không đểý khuôn mặt, Sửu Nô hẳn phải đi làm người mẫu ở xã hội hiện đại.

Dục dũng không lớn, Sửu Nô ngồi ở trong, nước trong veo, đương nhiên hạ thân của hắn bị nhìn thấy hết.Không muốn bất lịch sự, Mạc Ly nhanh chóng chuyển tầm mắt, nhưng mà khuôn mặt thì không làm sao cho nó ngừng ửng đỏ. Kể ra thì… của Sửu Nô… thật…

Đang lúc Mạc Ly bận ngượng ngượng ngùng ngùng, Sửu Nô đột nhiên tỉnh giấc, ào một cái đứng dậy, muốn tấn công người. Ngay lúc nắm đấm sắp chạm vào mũi Mạc Ly, lại đột ngột dừng lại.

Mạc Ly sợ tới mức nhắm chặt hai mắt. Khi mở ra, Sửu Nô đã sớm thu tay, khoác y phục lên người.

“Sao lại là ngươi…” Sửu Nô bước ra dục dũng.

Mạc Ly vuốt ve lại tâm thần, không ngờ cả khi ngủ Sửu Nô cũng cảnh giác đến thế, quá mãnh liệt.

“Thuốc giải vừa được đưa về, ngươi mau dùng đi.”

Sửu Nô vừa chỉnh trang, vừa nhìn Mạc Ly, ánh mắt có chút phức tạp. Nhận lấy giải dược trên tay y, lần đầu tiên hắn nói câu “Cảm tạ” với y.

Nhìn hắn nuốt hết thuốc, Mạc Ly mỉm cười: “Giải dược này phải mất mấy ngày mới có tác dụng, đêm nay uống thuốc rồi nghỉ sớm đi.”

Lại nhìn tới mái tóc còn nhỏ giọt của Sửu Nô, nước rơi xuống sàn đã đọng thành vệt ngay chân mình. Bỗng nhiên không hiểu vì sao, bầu không khí có hơi nóng lên. Mạc Ly cầm chén thuốc định đi ra.


Sửu Nô đang ngây ngốc nhìn Mạc Ly, thấy y muốn cất bước, không kịp nghĩ đã kéo lấy cổ tay y.

Mạc Ly quay đầu: “Sao vậy?”

Sửu Nô giật mình, thấy mình đang nắm tay Mạc Ly, làm như phải bỏng, nhanh buông ra, thu tay về.

Ngại quá…

Mạc Ly giấu bàn tay vừa được nắm lấy ra sau lưng: “Nếu không có việc gì thì…”

Không phản ứng.

“Ngủ ngon.” Y khép cửa lại.

Đợi tiếng chân Mạc Ly xa dần, Sửu Nô vẫn nhìn cánh cửa, khẽ đáp, “Ngủ ngon…”