Hàn Thác ngồi chồm hổm trên mặt đất, bật đèn pin soi dấu dấu chân bị mất một nửa trên mặt đất.
Lại ngẩng đầu, nhìn quanh phòng một lần, đại khái trong lòng đã có phán đoán.
Cảnh sát hình sự Tiểu Đàm vội vàng tiến đến gần, trông thấy Hàn Thác đeo bao tay trắng, đi giày. Mẹ nó! Thứ chất liệu kia nhìn là biết cao cấp hơn
cái cảnh sát nhỏ bọn họ dùng. Hơn nữa nhất cử nhất động của Hàn Thác
thoạt nhìn rất tỉ mỉ chuyên nghiệp. Tiểu Đàm không nhịn được khen ngợi:
“Anh Hàn! Anh không nói chắc chúng tôi cũng không biết thì ra trước đây
anh cũng làm cảnh sát hình sự ở Bắc Kinh! Thủ pháp của anh, chậc chậc …
Thế nào, phát hiện gì sao?”
Hàn Thác đứng lên. Bên cạnh là mấy cảnh sát đang hiếu kỳ. Đương nhiên, cũng có người tay chân luống cuống.
Thành phố nhỏ vắng vẻ, vài thập niên qua chưa từng phát sinh án mạng. Trình
độ của những cảnh sát hình sự này không cao, cũng có thể thông cảm được. Lúc đầu Hàn Thác thấy bọn họ đến thủ pháp miễn cưỡng và biểu cảm căng
thẳng, mới để Lạc Hiểu chờ ở ngoài phòng, còn mình lên trên.
Thật ra không nên lên trên đó.
Sớm quyết tâm quên hết quá khứ. Nhưng dòng máu của một cảnh sát hình sự,
lưu chuyển trong cơ thể dù chỉ một ngày, cũng không hề suy giảm đi.
Huống chi, chứng kiến hiện trường gây án đẫm máu bạo lực như vậy, anh nhịn không được, có chút ngứa ngáy tay chân.
Đàn ông luôn luôn nghiện mấy vài ba thứ. Bây giờ anh vẫn chưa chính thức có bạn gái, thỉnh thoảng phạm giới cũng không sao.
Nghĩ tới đây, trong lòng Hàn Thác như có cơn gió mát lạnh lướt qua. Hai mắt
sắc bén nhìn chằm chằm thi thể trên mặt đất, trong lòng dường như rõ
ràng hơn.
“Hung thủ là phụ nữ!” Hàn Thác lên tiếng.
Đám cảnh sát của thị trấn nhỏ khẽ giật mình.
“Không, không thể nào…” Tiểu Đàm biến sắc, “Phụ nữ ra tay lại độc ác như vậy!”
Hàn Thác cười lạnh: “Các cậu không biết? Một khi phụ nữ hung hãn so với đàn ông còn tàn nhẫn hơn gấp mấy lần. Chút chuyện này có đáng là gì? Anh
đây đã từng thấy qua, kém xa…” Cuối cùng anh không nói thêm gì nữa, anh
bỏ qua ánh mắt tò mò của đám cảnh sát, ngón tay chỉ ra cửa: “Lúc phát
hiện thi thể, cửa chính, cửa sổ, đều không có dấu vết bị hư hại. Hàng
xóm cũng không nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì —— Hung thủ có quen biết
với nạn nhân.”
Đám cảnh sát gật đầu.
Lúc phát hiện thi thể,
hạ thân trần trụi. Nạn nhân là Tạ Hoa, thân hình cao lớn cường tráng,
nhưng trong phòng không có bất kỳ dấu vết giãy dụa. Rất có khả năng đang ngủ thì bị giết chết. Nhưng quần và quần lót đã cởi ra, ném ở đầu
giường. Chếnh một bên bắp đùi còn có t*ng trùng, cho nên…”
Tiểu Đàm bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Chẳng … chẳng lẽ… Hắn ta bị người phụ nữ ngủ cùng giết chết!”
Hàn Thác gật đầu, nói tiếp: “Dĩ nhiên, ngủ chung với một người đàn ông, có
thể là phụ nữ, cũng có thể là đàn ông. Chứng cứ có tính quyết định nhất
chính là dấu chân trên đất.” Anh chỉ vào vũng máu bên cạnh thi thể: “Chỗ này có mấy dấu chân của phụ nữ, dính máu, size 37, giày vải. Chiều cao
khoảng 165-170 centimet, nặng khoảng 45-55 ký, dáng người hơi gầy, theo
nhịp chân, là người còn trẻ khoảng từ 20-40 tuổi. Hung thủ cắt đứt ‘lão
nhị’ của Tạ Hoa, có thể thấy được cô ta cực kỳ căm hận vật này, tất
nhiên là từng chịu thương tổn về mặt tình cảm. Đi tìm đi, người phụ nữ
này có quan hệ tình, tài, thù hận, xích mích với Tạ Hoa. Hỏi hàng xóm
xung quanh xem có người chứng kiến hay không. Thị trấn lại ‘lớn’ như
vậy, quan trọng nhất phải điều tra những người phụ nữ không có chứng cứ
vắng mặt tại hiện trường.”
Đám người Tiểu Đàm trừng lớn mắt: “Hàn
ca, anh đúng là quá trâu bò! Chỉ xem hai dấu chân, đã có thể suy đoán
được nhiều như vậy! Ha ha, chúng ta đã có phương hướng phá án rồi!”
Hàn Thác chỉ cười nhạt một tiếng, ngẩn đầu nhìn ra ngoài cửa nói: “Chờ mấy
chuyên gia trên thành phố tới, cũng sẽ có kết luận giống như vậy. Đi,
lát nữa cần ghi chép khẩu cung thì gọi tôi.”
Đẩy cửa đi ra ngoài, lại giống như đến một thế giới khác.
Mùi máu tươi vẫn còn quanh quẩn ở chóp mũi, nhưng mùi thơm của lá cây trong sân cũng nhẹ nhàng len lỏi đến. Tựa như tâm tình của anh lúc này. Trong sân có không ít người đi tới đi lui, vẻ mặt ai cũng hoảng hốt, tình
cảnh rối loạn. Hàn Thác ngẩng đầu, Lạc Hiểu vốn dĩ phải đứng phía sau
cây giờ đã không thấy đâu. Là do quá nhiều người nên … tránh đi sao?
Cô gái này, nói chờ anh, lại không chờ. Hàn Thác đi dưới ánh đèn đường hiu hắt, hai tay nhét vào túi quần, chậm rãi về nhà.
Anh trở lại khách sạn, đã khuya rồi. Vừa đẩy cửa ra, Lạc Hiểu ngồi trong phòng trên lầu cũng nghe thấy được.
Dù sao trong sân cũng yên tĩnh.
Lạc Hiểu ngồi trước cửa sổ, không động đậy. Cách giấy dán cửa sổ mờ nhạt, có thể nhìn thấy bóng dáng người ấy trong sân.
Nhưng cũng có người nhiệt liệt hoan nghênh Hàn Thác trở về.
Đó chính là Tiểu Mai, suốt cả tối trong lòng cô ta căng thẳng và sợ hãi.
Cô cố gắng đợi đến nửa đêm, chính là muốn hóng hớt câu chuyện từ Hàn
Thác. Gặp anh đi đến, một phát bắt lại: “Anh, anh! Thế nào? Có phải Tạ
Hoa bị người ta chặt thành bảy tám khúc không? Lão nhị còn bị cắt đem
phơi khô rồi? Này, này, sao anh không nhìn em, em nói chuyện với anh,
anh nhìn đi đâu vậy?”
Hàn Thác không thèm để ý đến cô ta, ngẩng
đầu, liếc mắt trông thấy Lạc Hiểu ngồi cạnh cửa sổ. Đèn còn bật, trên
cửa sổ phản chiếu một bóng người. Cô vẫn chưa ngủ.
Đang đợi anh?
Nếu cô có thể ngủ ngon giấc, đó mới thật sự là không tim không phổi. Anh có chút sung sướng.
“Không thể trả lời!” Hàn Thác ném cho Tiểu Mai một câu như vậy, rồi xoay người lên lầu.
“Này_ _ _” Tiểu Mai oán giận mà nhìn bóng dáng kiên định kia, lại hù người! Hơn nửa đêm còn bày đặt cho ai xem đây!
Cô ta còn đang trách móc, mắt thấy Hàn Thác đi dọc theo hành lang lầu hai, cứ đi thẳng vào trong, bước chân còn rất nhanh. Đi đi đi... Đây
không phải là...
Tiểu Mai trừng lớn mắt, giờ tay lên che miệng lại, trông thấy anh đẩy cửa phòng Lạc Hiểu, bước vào, sau đó trở tay đóng cửa lại.
Mẹ nó!
Biết ngay hai người bọn họ có chuyện mờ ám!
Nghĩ không ra ông chủ trước giờ coi sắc đẹp như rác rưởi, không ngờ lại có ngày nhiệt tình như lửa!
——
Hàn Thác đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Lạc Hiểu ngồi bên cạnh giường. Cơ thể mảnh mai, vô cùng trầm tĩnh.
Hàn Thác đi đến phía sau cô, cảm giác muốn ôm cô một chút, nhưng lại sợ mạo phạm đến cô. Cuối cùng ngồi xuống bên cạnh, liền bắt gặp cơ thể cô run
rẩy dưới ánh đèn.
“Sao lại về trước?” Anh thấp giọng hỏi.
“Quá nhiều người.” Cô đáp.
“Ừm.”
“Cảnh sát sẽ bắt được hung thủ sao?”
“Được! Chỉ là vấn đề thời gian.”
Hai người lại im lặng một lúc, anh nghiêng đầu hôn cô. Nụ hôn này còn dài
và nhiệt tình hơn so với ban ngày. Tay của anh đặt ở eo cô, tay còn lại
nắm chặt tóc cô. Vì vậy cả người cô đều bị anh khống chế, dường như biến thành một dòng nước, chạy không thoát khỏi lồng ngực anh.
Hôn cho đến khi hai người đều thở gấp, mới ngừng lại. Anh cúi đầu xuống, tựa
trán vào trán cô, nhẹ giọng hỏi: “Lạc Hiểu, thích không?”
Lạc Hiểu suýt muốn khóc, cô không có đáp án khác.
“Thích…” Sinh thời … thích đến chết đi được. Từ lần đầu tiên gặp anh, cô đã biết mình rơi vào lưới tình.
Khóe miệng của anh tràn ý cười, giọng nói khẽ khàng hơn: “Vậy chúng ta cố
gắng một chút, tranh thủ từ đây về sau mỗi ngày anh đều đến hôn em.”
Nước mắt của Lạc Hiểu rơi xuống.
Anh cúi đầu, cọ cọ vào khuôn mặt cô: “Cô bé ngốc… Khóc gì chứ, giống như anh bắt nạt em vậy…” Nói đến đây, anh nở nụ cười.
Đáp lời anh chính là … đôi bàn tay Lạc Hiểu nhẹ đặt lên hai vai anh. Hàn
Thác ngước mắt nhìn cô, theo lực cánh tay cô ngã xuống giường.
Lạc Hiểu cúi đầu, mặt lúc đỏ lúc trắng: “Em không muốn mãi mãi, em chỉ cần hiện tại.”
Hàn Thác im lặng nhìn cô.
Một cô gái lang thang một mình, cô gái dũng cảm lại lương thiện, lộ ra vẻ
mặt kiên quyết dứt khoát. Tựa như mang theo dũng khí của thiêu thân lao
đầu vào lửa. Cả người cô nằm gọn trong lồng ngực anh, giơ tay cởi áo
thun, chỉ còn lại nội y. Chỉ một động tác này thôi đã lấy hết đi sự
ngượng ngùng và điên cuồng của cô, gương mặt cô đỏ ửng, đưa tay ôm lấy
anh.
Hàn Thác rất muốn uống nước để làm dịu yết hầu khô khốc. Lạc
Hiểu ngồi lên người anh khiến toàn bộ cơ thể trở nên căng cứng. Cô ngẩng đầu, vẻ mặt si ngốc, từ từ hôn từ cổ của anh đi xuống. Quả thật, lúc
này anh rất muốn đè cô xuống xem cô còn dám ngang tàng như vậy không.
Nhưng Hàn Thác vẫn nhịn được. Anh bắt được cánh tay cô, từ từ nâng cô lên.
Khuôn mặt Lạc Hiểu càng đỏ hơn, cô quay người muốn xuống giường. Hàn
Thác lại kéo cô vào trong lòng, nhìn chằm chằm, nói rành rọt từng chữ:
“Lạc Hiểu, anh biết em đang nghĩ gì. Anh không muốn mình chỉ là một
nhánh cây cứu mạng. Anh muốn mình là một gốc cây, cắm rễ sâu trong tim
em. Đó mới chính là tình yêu mà Hàn Thác anh muốn.”
Lạc Hiểu không nói thêm bất kỳ lời nào.
Cuối cùng lấy tay che mặt, nói ra một câu: “Rất xin lỗi!”
Hàn Thác cười: “Em xin lỗi gì chứ? Là anh chiếm tiện nghi.” Anh kéo tấm mền bên cạnh quấn quanh người cô, sau đó trầm giọng nói: “Ôi, dáng người em thật tuyệt! Thật thèm muốn ‘tương lai’ của anh.”
Rốt cục, Lạc Hiểu vẫn bị anh chọc cười.
Anh hít sâu một hơi, đứng lên: “Anh đi, ở lại nữa, anh không biết mình sẽ làm chuyện gì nữa. Nhóc con, sáng mai em muốn ăn gì?”
Lạc Hiểu ngẩng đầu lên nhìn anh.
Ngọn đèn trong phòng mờ ảo, chiếu lên gương mặt ôn nhu của hai người.
Cô trầm mặc.
Anh rất kiên nhẫn chờ đợi.
Giống như đã phát hiện rất nhiều chuyện, nhưng cũng hình như hoàn toàn không biết gì cả.
Lạc Hiểu cảm giác mình không thể cự tuyệt anh, thật sự không thể.
Suốt cuộc đời này, lần duy nhất gặp nhau ở nơi chân trời xa xăm.
Duy nhất, không cách nào kháng cự.
“Cháo … và sữa đậu nành đi.” Cô nói.
Đôi mắt Hàn Thác trở nên thâm sâu, anh khẽ cười: “Được!”
Lúc quay người, khóe mắt thoáng liếc nhìn bóng của Lạc Hiểu in trên mặt
đất, mảnh mai lại nhẹ nhàng. Tiếp theo liếc xuống giày của cô, là loại
giày vải thường thấy, có lẽ cô mua sau khi vào thị trấn. Với thị lực của Hàn Thác, nhìn sơ là biết được số đo. Trong lòng anh khẽ giật mình, lại nghĩ đến vóc dáng của Lạc Hiểu… Nội tâm Hàn Thác mãnh liệt run lên, anh đang làm gì? Âm thầm bật cười, lại mắc bệnh nghề nghiệp rồi.
Anh đẩy cửa rời đi.
Chỉ còn mình Lạc Hiểu, ngồi một mình trong màn đêm. Mãi đến khi nghe thấy
tiếng anh xuống lầu, đi vào phòng, Lạc Hiểu mới rầu rĩ nằm xuống. Trên
chăn vẫn còn phảng phất hơi ấm từ bàn tay anh, Lạc Hiểu đắp kín người,
nhắm mắt lại, nhất thời không biết lòng mình đang buồn hay vui. Cuối
cùng, chỉ có một ý nghĩ ngu ngốc, cô lăn qua lăn lại ngẫm nghĩ —— Nếu
như cuộc đời cô, không đi lầm đường lỡ bước thì tốt biết bao!
Nếu như, năm đó Lạc Hiểu một thân trong sạch; tại đây, tháng này năm này được gặp Hàn Thác, thật tốt biết mấy!
——
Sáng sớm hôm sau, mặt trời ló dạng, mây trắng bồng bềnh, trời trong vắt an lành.
Hàn Thác vẫn thức dậy thật sớm theo thói quen, chuẩn bị bữa sáng. Trong bếp phát ra tiếng động.
Trên lầu, Lạc Hiểu đã ngồi đó một mình từ rất sớm.
Nghe tiếng động, cô đẩy cửa sổ ra một khe nhỏ, đủ trông thấy Hàn Thác đi ngang qua tán cây, mái tóc đen che khuất gương mặt anh.
Lạc Hiểu cắn nhẹ bờ môi.
Anh nói, muốn làm một gốc cây, cắm rễ trong tim cô.
Cũng không biết ngay tại thời khắc này, cô như đứng cheo leo trên vách núi
cao nhìn sóng biển cuồn cuộn phía dưới. Còn anh là người lái thuyền duy
nhất sẽ đưa tay kéo cô lên bờ. Thế nhưng, chỉ cần cô không chú ý, ngay
tức khắc sẽ chịu cảnh thịt nát xương tan.
...
Hàn Thác, em cũng rất muốn trở thành một thân cây, bám vào song cửa sổ, chỉ cần anh ngẩng đầu là có thể nhìn thấy.
Đời này gặp gỡ, một cái nhìn thoáng qua, chính là mãi mãi.
Rồi một ngày nào đó, chính lá cây của em cũng không có cách nào hít thở.