Khác Thủ Tiên Quy

Chương 137: Bế quan 2

Từ sau khi Côn Lăng đạo nhân cùng mấy lão tổ đại lục Cửu Châu đồng quy vu tận thực hiện màn rút củi dưới đáy nồi. Cục diện vốn gần sôi trào tựa hồ đã bình tĩnh lại. Phái Côn Luân dành được thời gian thở dốc. Nhưng sự bình tĩnh này chẳng qua chỉ là mặt ngoài, các môn các phái không đâu không căng thẳng chuẩn bị đại chiến, ở biên cảnh các môn phái thì xung đột nhỏ không ngừng, động tác lớn không có.

Nhưng ngay hôm qua, phái Thái Hành đã có động tác lớn. Thái Hành, Thiên Sơn dùng thế giáp công đột kích Cổ Sát tự. Cổ Sát tự đại bại, năm ngàn đệ tử tăng viện của Côn Luân tử thương gần ngàn, còn có hơn ngàn đệ tử bị bắt sống. Nếu không phải Tổ Sơn tự kịp thời tăng viện chỉ sợ hậu quả càng thêm thảm trọng.

Trí Ngu luôn biết, cái chết của Côn Lăng đạo nhân chỉ có thể vãn hồi một phần tình thế. Đại lục Cửu Châu bình tĩnh không được bao lâu, vì Tả Khâu tuyệt đối sẽ không đợi Côn Luân trở nên lớn mạnh. Cho nên ông luôn để tâm Ngũ Linh sơn của Thái Hành. Nhưng trước khi đột kích, gián điệp Côn Luân tại Ngũ Linh sơn không truyền nửa tin tức nào về. Nếu không phải hy sinh một gián điệp trên Thiên Sơn truyền tin về, chỉ sợ lần này đệ tử Côn Luân sẽ bị diệt toàn quân.

Trí Ngu nghĩ đến đệ tử đã hy sinh, lại nghĩ đến tại phái Thái Hành có lẽ đã có vài đệ tử hy sinh, trên mặt mang theo vẻ bi thiết.

“Không ngờ, lần này Thiên Sơn và Thái Hành thật sự liên thủ.” Trí Ngu nói, nhíu chặt mày, Côn Luân gặp nguy rồi.

“Phái Thái Hành hành sự như thế, lẽ nào không sợ bốn đại tông môn liên hợp lại?” Dương Tài Hoa đột nhiên nhíu mày nói.

Trí Ngu nhìn Dương Tài Hoa một cái, nói: “Tứ đại tông môn tuy cùng nguồn gốc, nhưng mỗi bên đều có dự tính và lợi ích riêng. Lần trước tại đại hội Cửu Châu, Như Thị quán ngay cả một đệ tử đích truyền cũng không đến. Chỉ sợ sớm đã ký kết gì đó với phái Thái Hành. Ngay cả thái độ của Tổ Sơn tự cũng vô cùng mờ ám, tứ đại tông môn chỉ sợ sớm đã có hiềm khích. Lần này Tổ Sơn tự tương trợ Cổ Sát tự chỉ sợ cũng là có ý đồ khác. Bát Thiên trưởng lão lần trước trọng thương chưa lành, Bát Du trưởng lão đơn độc khó làm gì được. Hiện nay có tám ngàn đệ tử Tổ Sơn tự đóng ở Cổ Sát tự, bọn họ đã mời đệ tử Côn Luân chúng ta lui khỏi hàng phòng thủ của Cổ Sát tự. Ngay cả thư hàm cảm tạ đệ tử Côn Luân đóng ở Cổ Sát tự mấy tháng cũng đã nằm trong tay ta. Đám Hộ Lạc đã trở về dãy núi Côn Luân rồi.”

Trí Ngu lạnh lùng nói, mặt hiện vẻ giận dữ. Tổ Sơn tự này chỗ nào là tăng viện, quả thật là trắng trợn đoạt quyền, nhưng Tổ Sơn tự vẫn lấy giọng điệu kẻ đứng đầu tứ đại tông môn, bảo Côn Luân đừng chen vào nội vụ tứ đại tông môn.

“Tứ đại tông môn có thể liên hợp lại, nhưng e rằng liên hợp lại để đối phó Côn Luân ta.”

“Tổ Sơn tự này quả là khi người quá đáng!” Tiêu trưởng lão nhịn không được nói.

“Đúng, Côn Luân ta…”

Các trưởng lão đều xôn xao phụ họa.

La Thanh từ đầu đến đuôi đều mang vẻ lão thần ổn trọng. Nhìn biểu hiện của mọi người, bình thản bưng trà nói: “Lần này hai người dẫn binh của Thái Hành đều là người trong Bát Quái. Là Liễu Tửu và Chúc Cố Chi nổi danh ngang Tả Khâu. Theo ta biết, hai người này không hay là đồ đệ của Tiêu Vân Dật, đã thế lúc trước cả hai đều bị Tả Khâu giam lại.”

Nói xong La Thanh mang thâm ý nhìn Trí Tiêu từ nãy đến giờ vẫn không nói câu nào, cười cười.

Trí Tiêu đen mặt đúng như ông muốn. La Thanh vừa lòng nhướng mày, nói tiếp: “Đợi đó, lập tức sẽ có người đến bàn điều kiện với Côn Luân. Dùng hơn ngàn tù binh trong tay họ.”


Hai chữ tù binh được nhấn mạnh, tuy La Thanh ra vẻ bâng quơ nghịch cái ly trong tay, nhưng những người trong điện đều cảm giác được sát ý nồng đậm.

Trí Tiêu nhíu mày nói: “Tiêu Vân Dật không thể thả.”

“Vậy sao?” La Thanh cười mỉm, mắt phượng nhướng lên, sau đó dời tầm nhìn, ngậm miệng không nói.

“Lần này người lĩnh quân của Thiên Sơn là Thương Nhược Tuyết…” Trí Tiêu nhìn hai người nói.

Nhưng trong thời gian nghị sự tiếp theo, cho đến cuối cùng La Thanh cũng không nói thêm một câu nào nữa.

Trí Ngu đi về cùng mọi người, quay đầu lại nhìn hai người ngồi yên bất động, lặng lẽ thở dài rồi đóng cửa lại.

“Nếu thả Tiêu Vân Dật không khác gì thả hổ về rừng.” Trí Tiêu nói.

La Thanh nhàn nhạt đảo mắt nhìn Trí Tiêu: “Thả Tiêu Vân Dật hay không ta không quản, ta chỉ muốn hơn ngàn đệ tử Côn Luân đó còn sống trở về Côn Luân là được.”

“Đó là đương nhiên.” Trí Tiêu nhướng mày nhìn điệu bộ không cho là đúng của La Thanh, không kìm được nói: “La phong tử, ngươi đây là đang muốn cho tiểu gia xem sắc mặt sao?”

La Thanh nghe thấy Trí Tiêu lại tự xưng tiểu gia bất giác liếc mắt nhìn Trí Tiêu, sau đó không nhanh không chậm nói: “Ta không dám cho chưởng môn tạm thời xem sắc mặt, nhưng người mặt đầy nếp nhăn lại còn dám tự xưng tiểu gia cũng quá khôi hài đó.”

Trí Tiêu nghẹn lời, không biết phải nói gì.

La Thanh nhấp một miếng trà mỉm cười nói: “Đừng cho rằng ta không biết ngươi luyện kiếm gì, cũng đừng cho rằng ta không biết ngươi có ý đồ gì. Ngươi không ra tay với đồ đệ của ta, ta cũng sẽ không ra tay với đồ đệ của ngươi. Còn hai người trẻ tuổi chúng có thể đi đến bước nào, hai chúng ta chỉ có thể mỏi mắt trông chờ thôi. Chuyện bao đồng đừng làm.”

“Chuyện Diệp Vu Thời ở đại lục Hoang Mạc ngươi đều rõ đúng không?” Trí Tiêu hỏi.

La Thanh gật đầu: “Ngươi rất để ý?”

Nói rồi La Thanh lắc đầu: “Ngươi đừng nói với ta rằng Diệp Vu Thời có tư quân là nghịch lại vài nguyên tắc gì đó trong lòng ngươi. Nếu thế, ta chỉ có thể nói cách nhìn của ta và ngươi rất tương phản. Hiện tại đại lục Cửu Châu đã loạn rồi, đại lục Hoang Mạc quanh năm chiến loạn, sự bình tĩnh của đại lục Thanh Hoa cũng sắp kết thúc. Cục diện như thế, đối với Côn Luân mà nói vừa là nguy cơ cũng vừa là cơ hội. Diệp Vu Thời có thể xây dựng một đội tư quân như thế tại đại lục Hoang Mạc, đã chứng minh thực lực của nó cùng độ cao nó đang đứng. Nó nhìn thấy không chỉ là đại lục Cửu Châu, mà là cả tu tiên giới.”


“Ngươi không thuyết phục được ta, ta cũng không thuyết phục được ngươi, tạm thời cứ xem là vậy đi.” Trí Tiêu nói, “Xem Phương tiểu tử rốt cuộc có thể đạt đến kỳ vọng của ta không.”

“Cũng đúng, cứ xem nó có thể qua được ải này không. Quy Nhất kiếm quyết, không phải dễ luyện như thế.” La Thanh nói. “Đúng rồi, gần đây đại lục Hoang Mạc xuất hiện một đại quân ma tu do yêu tu thống lĩnh, sát phạt khắp nơi. Yêu tu đó tóc bạc, trên người có rất nhiều đường văn, trông giống phù chú của phái Thái Hành. Quan trọng nhất là, có người thấy Hàn Không của phái Thái Hành trong đội quân này.”

“Hàn Không?” Trí Tiêu nhíu mày, trầm tư.

Sau đó đột nhiên như nhớ ra gì đó, nói với La Thanh: “Ngươi còn nhớ hơn mười năm trước, số yêu tu ma tu mà Phương Minh Viễn dẫn tới không?”

“Ngươi là nói… hai tộc yêu ma đến vì Thái A kiếm?” La Thanh ngẫm nghĩ đáp, cùng Trí Tiêu nhìn nhau.

Trí Tiêu gật đầu: “Trong đó có mấy yêu tộc tóc bạc. Mà yêu tộc tóc bạc nổi danh nhất là tộc Thương Lục, tuy nói tộc Thương Lục đã sớm diệt tộc, nhưng vẫn có người may mắn. Chỉ là sau khi bị Phương Minh Viễn nhiễu loạn thì không còn danh hiệu tộc Thương lục truyền ra nữa. Theo ta biết, hơn mười năm trước phái Thái Hành truyền ra bắt được yêu tu của tộc Thương Lục.”

Nói đến đây Trí Tiêu cảm thấy câm nín, cái tên Phương Minh Viễn năm đó thật sự là quá mức tùy ý. Theo ông biết, Phương Minh Viễn còn bắt người của năm mươi tộc, không biết làm gì, nhưng tóm lại không phải là chuyện tốt. Hơn nữa lúc đó còn nghe đồn Thái A kiếm nằm trong tay Phương Minh Viễn.

La Thanh thì mang vẻ chán ghét: “May mà Phương Khác không quá giống Phương Minh Viễn. Nhưng ý của ngươi là yêu tu kia là yêu tu của tộc Thương Lục bị phái Thái Hành bắt năm đó?”

“Có lúc ta rất hy vọng Phương Khác sẽ giống Phương Minh Viễn…” Trí Tiêu cười hê hê rồi nghiêm chỉnh nói: “Ta không xác định, chỉ đột nhiên nghĩ thế, huyết trì của phái Thái Hành có thể nói là uy danh vang xa, hơn nữa hành vi này rất có phong cách của Tả Khâu.”

“Phái Thái Hành từ lâu đã vô cùng hứng thú với Thái A kiếm, nếu vì Thái A kiếm dùng huyết trì khống chế yêu tu cũng không phải không có khả năng.” La Thanh trầm mặc một lát, đột nhiên nói: “Ngươi thành thật cho ta biết, Thái A kiếm có phải đang nằm trong tay Phương Khác?”

Trí Tiêu sửng sốt, hiển nhiên không ngờ La Thanh sẽ hỏi thế.

La Thanh nhìn Trí Tiêu một cái, nhàn nhạt nói: “Ngươi ta đều biết năm đó tung tích của Thái A kiếm chỉ có một mình Phương Minh Viễn biết. Hiện nay Phương Minh Viễn đã dạy cả Thái A kiếm quyết cho Phương Khác thì không thể nào không giao Thái A kiếm cho nó. Phương gia và phái Thái Hành đều rất chú ý đến Phương Khác.”

“Kiếm không còn, nhưng linh còn.” Trí Tiêu nói.

La Thanh lập tức trợn to mắt.

Trong Vấn Đạo phong, Phương Khác cầm kiếm mà đứng. Y tùy tiện dùng tay áo lau bùn bắn lên mặt, thở dốc.

Lúc quay đầu nhìn con đường đã đi, Phương Khác đếm tổng cộng là một trăm linh một bước. Nửa tháng, y mới đi được một trăm linh một bước. Con đường Vấn Tâm này cũng quá biến thái đi. Cuối cùng y đã biết tại sao ai ai nói đến Vấn Đạo phong cũng biến sắc. Cũng hiểu lời Triệu Lịch Duyệt nói, đến khi đó xem sư huynh có thể đi bao nhiêu bước tại Vấn Đạo phong. Ha ha, bao nhiêu bước, cuối cùng y cũng hiểu tại sao lại dùng đơn vị bước, vấn đạo khó, khó như lên trời.

Mỗi khi đi một bước đều phải chịu trở ngại cực lớn, chân như nặng ngàn cân cả nhấc cũng không nhấc nổi, khi ngươi cất bước gió nhẹ thổi tới sẽ biến thành gió lốc đáng sợ. Nhưng những cái này đều là thứ yếu, y đi một trăm linh một bước đã kiến thức được một trăm linh một thuật pháp bất đồng, linh lực và thể lực đang nhanh chóng tiêu hao. Cuối cùng y cũng hiểu cái gì là ‘cất bước gian nan’.

Thở đủ rồi, Phương Khác tiếp tục bước, gió lốc thoáng cái thổi phồng y bào lên, cát bay đá chạy, cỏ cây bị thổi phát ra tiếng xào xạt sắc bén, gió này tựa hồ muốn thổi Phương Khác xuống khỏi dốc nghiêng. Nhưng dù Phương Khác trông có vẻ rất đơn bạc, vẫn sừng sững bất động, ổn định chậm rãi đặt xuống một bước.

Một bước, một bước lại một bước.

Tuy chậm rãi, nhưng Phương Khác vẫn đang tiến tới. Nếu lưu tâm sẽ phát hiện, tốc độ của Phương Khác nhanh hơn lúc trước một chút, phải biết bước đầu tiên y vào Vấn Đạo phong đã tốn một ngày.