Khác Thủ Tiên Quy

Chương 136: Bế quan 1

Tào Đoạt thấy Trí Tiêu như vậy, bất giác rũ mắt. Quả nhiên chưởng môn không phải xem trọng Phương Khác bình thường, nghĩ đến đây hắn liền bừng tỉnh, nhớ tới những gì Phương Khác nói với chưởng môn hôm qua, Tào Đoạt cong lưng nhẹ giọng hỏi: “Lẽ nào ngài thật sự quyết định để Phương Khác vào Duy Pháp đường?”

Trí Tiêu sờ tấm bái thiếp: “Duy Pháp đường ta cứ để đó, nếu nó lấy được thì cho nó lấy. Ta thì muốn xem thử tiểu tử này còn có thể mang tới cho ta bất ngờ nào.” Trí Tiêu nói, thần sắc đắc ý rõ rệt.

“Tên La Thanh nói Phương Khác trông có vẻ ngốc. Hừ, lời này hắn cũng nói ra được, đồ đệ của Trí Tiêu ta trông ngốc chỗ nào?” Trí Tiêu sờ râu nói: “Cho dù nó ngốc, đó cũng là ngốc có ích.”

Tào Đoạt cười, Phương Khác chỉ là đòi chưởng môn một công việc ở Duy Pháp đường, hôm nay chưởng môn lại trực tiếp nói nếu Phương Khác lấy được thì cho y lấy. Nhớ tới lý do thoái thác của Phương Khác hôm qua, Tào Đoạt bất giác thở dài.

Ngọn núi của Duy Pháp đường đã đổ, tất nhiên sẽ hỗn loạn. Tạ lão vừa đi, Duy Pháp đường kiên cố như tường đồng vách sắt cũng tràn đầy lỗ hỏng. Một khi có lỗ hỏng, người muốn chen tay vào cũng rất nhiều. Người chen tay nhiều rồi, đương nhiên sẽ loạn. Mà tính quan trọng của Duy Pháp đường thì khỏi cần nói, sự tồn tại của Duy Pháp đường đã giữ trật tự cho Côn Luân, trật tự Côn Luân không thể loạn, càng không thể để người khác nắm giữ trật tự Côn Luân.

Vì thế Duy Pháp đường cần phải được nắm giữ trong tay họ, như vậy có ai càng thích hợp với Duy Pháp đường hơn đệ tử của Trí Tiêu chứ.

Sau đó Trí Tiêu hỏi Phương Khác một câu, ‘ta là chưởng môn Côn Luân, Duy Pháp đường đương nhiên là do ta kiểm soát’.

Vậy mà Phương Khác chỉ trực tiếp đáp nhẹ một câu, ‘ngài là chưởng môn tạm thời’.

Trí Tiêu bèn cười ha ha, đồng ý với Phương Khác.

Sự thật cũng đúng như Phương Khác nói, nếu y có thể vào Duy Pháp đường đối với phe chưởng môn quả thật là một chuyện tốt. Nhưng phải chăng Phương Khác đã quá tự phụ, đánh giá quá thấp môn nhân của Tạ lão? Y đã quên vì y giết đích tôn của Tạ lão mới khiến Tạ lão rời khỏi Duy Pháp đường sao? Tuy Tạ lão rời khỏi Duy Pháp đường nhưng ảnh hưởng của ông vẫn còn. Chỉ cần ảnh hưởng đó vẫn còn, Duy Pháp đường vẫn sẽ có một nhóm người thù địch Phương Khác. Y dựa vào cái gì cho rằng y có thể đứng vững ở Duy Pháp đường?

Hơn nữa…Tào Đoạt nhìn Trí Tiêu đang trầm tư, thầm nói, chính vì lực ảnh hưởng khủng bố của Tạ lão đối với Duy Pháp đường, chưởng môn mới thuận nước đẩy tuyền cho phép ông ta bỏ đi. Mới… vào mấy năm trước để hắn cùng mấy người đó vào Duy Pháp đường.

Nhiều năm nay họ vẫn chưa hoàn toàn thâm nhập vào Duy Pháp đường, vậy Phương Khác dựa vào cái gì cho rằng y vào Duy Pháp đường rồi thì có thể bảo đảm Duy Pháp đường sẽ nằm trong tay họ chứ?

Cho dù Tào Đoạt biết những chuyện Phương Khác làm mấy hôm nay, nhưng vẫn thiếu lòng tin với y.

“Bảo Hách Liên Thập Cửu và Hách Liên Đoan ngày mai đến gặp ta, chỉ là lần này bọn họ vẫn không thể gặp được tiểu tử đó.” Trí Tiêu nói: “Tính ra khi đó Phương tiểu tử đã ở Vấn Đạo phong rồi.”

“Không biết y có thể đi bao xa ở Vấn Đạo phong?” Tào Đoạt hỏi.

Trên Luyện Khí phong, trong một gian phòng luyện khí, Diệp Vu Thời ngồi khoanh gối nhắm mắt, hai lòng bàn tay xoay vào nhau, mấy ngọn lửa u lam nhảy nhót ở giữa, lớp vỏ của quả màu đen lớn bằng hạt đào ngay tâm lửa không ngừng biến hóa, lớp vỏ thuần đen bắt đầu xuất hiện màu xám nhạt.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, trên trán Diệp Vu Thời phủ một lớp mồ hôi mỏng, lông mi khẽ động, nhưng tay vẫn rất ổn.

Cho đến khi quả màu đen hoàn toàn chuyển thành màu xám. Diệp Vu Thời xoay hai tay, ngọn lửa màu u lam chuyển dần thành màu trắng, quả thì bắt đầu tỏa ra mùi thơm mê người đặc thù, Diệp Vu Thời đưa tay lấy quả khỏi ngọn lửa đặt vào một hộp ngọc, sau đó nhẹ gọt lớp vỏ màu xám ra, bỏ phần thịt vào một chiếc hộp ngọc khác.


Sau cùng hắn chỉnh lý lại phòng luyện khí một phen mới bước ra ngoài, ngoài phòng là La Tất đã đợi khá lâu.

La Tất thấy Diệp Vu Thời bước ra, vui mừng nói: “Diệp sư huynh, luyện ra anh quả rồi?”

Diệp Vu Thời nhẹ gật đầu, nhưng mắt thì nhìn bức thư trong tay La Tất.

La Tất thấy ánh mắt của Diệp Vu Thời, cười hề hề nói: “Thư Phương sư huynh gửi cho huynh.”

La Tất đưa thư cho Diệp Vu Thời rồi mong ngóng nhìn hắn, muốn biết Phương Khác viết gì cho đại sư huynh… đương nhiên đại sư huynh sẽ không cho hắn xem, nhưng nhìn lén vài cái cũng tốt. Nhìn lén không thành thì ngó xem biểu cảm của đại sư huynh ra sao, vậy cũng không tệ.

Diệp Vu Thời liếc La Tất một cái, bỏ thư vào tay áo rồi đưa hai hộp ngọc cho La Tất: “Đưa anh quả và vỏ của nó cho Chu Thức Vũ, trọng lượng này cộng thêm Ưu Đàm Tử sẽ có thể luyện ra một lò kết anh đan thượng hảo.”

La Tất hơi thất vọng nhận hộp, sau đó lại sáng mắt, hưng phấn nói: “Diệp sư huynh, khi nào chúng ta xuất phát đến đại lục Hoang Mạc?”

“Ngày mai sẽ khởi hành.” Diệp Vu Thời đứng trên hành lang ngẩng đầu nhìn về nơi không biết tên.

“Bọn An Thường Lạc nhất định sẽ ngưỡng mộ ta, hề hề. Chẳng qua cứ để hắn và hai tên Ngụy Khang rèn luyện trong kiếm trận đi.” Lúm đồng tiền bên má La Tất như ẩn như hiện, trong mắt tràn đầy hả hê. Kiếm trận của Diệp Vu Thời người khác không biết, nhưng mấy người bọn họ đã chịu hại đủ. Hắn vất vả lắm mới thoát thân khỏi kiếm trận, thắng được cơ hội cùng Diệp sư huynh đến đại lục Hoang Mạc.

Nhưng cái này vẫn phải cảm tạ những người lén lút bịa đặt sinh sự gây phiền phức cho Phương Khác. Nếu không phải họ xuất hiện, sao hắn có cơ hội ra khỏi kiếm trận, tặng một phần đại lễ cho họ. Chỉ tiếc là, chuyện tối hôm đó Diệp sư huynh không cho phép hắn xen vào, nếu không sẽ thú vị biết bao.

Đám nhóc con kia vào địa bàn của Công Tôn bàn tính mà dám thu phí bảo hộ, đúng là ăn gan hùm mật gấu.

Nghĩ đến đây La Tất lại nói: “Lần này Phương sư huynh có cùng huynh đi đại lục Hoang Mạc không?”

Diệp Vu Thời lắc đầu: “Đệ ấy sắp bế quan rồi.”

Diệp Vu Thời híp mắt nhìn Vấn Đạo phong mờ mờ ảo ảo, hiện tại chắc y đang đến Vấn Đạo phong.

Mấy hôm nay nhìn thì tưởng Phương Khác không làm gì, nhưng thực tế lại làm không ít chuyện.

Xử lý Thượng Quan Bình Thục, lôi kéo Tiêu trưởng lão Duy Pháp đường… động tác của đám người Trần Chử ở đại lục Thanh Hoa cũng rất lớn. Nghĩ đến đây Diệp Vu Thời cong môi. Vốn hắn nghĩ với thiên phú về mặt kiếm đạo, Phương Khác có lẽ sẽ trở thành một cường giả, giống như một vài cường giả tu vi cao cường nhưng không hiểu thế sự trong Côn Luân. Nhưng hiện nay Phương Khác vừa tiến bộ về kiếm đạo đồng thời cũng cường đại về một ý nghĩa khác.

Diệp Vu Thời mỉm cười, thấp giọng nói: “A Khác, chờ mong đệ xuất quan.”

Lúc này Phương Khác đang ở ngoài Vấn Đạo phong, sau lưng là hai huynh đệ Chân Thông Chân Minh. Chân Thông đeo sợi thắt lưng màu vàng sáng chói, thận trọng đứng sau lưng Phương Khác. Hắn thấy Phương Khác xem xong bức thư trong tay, lộ ra nụ cười khá nhẹ nhõm, liền thầm thở phào một cái, nhiệm vụ của hắn coi như đã hoàn thành rồi.


Cầm bức thư này, cuối cùng Phương Khác mới yên lòng, nội dung trong thư nói rõ công sức mấy hôm nay của y không hề lãng phí.

Hai hôm nay y cũng ‘nghỉ ngơi’ đủ rồi, hành động ngoài mặt cũng khiến những kẻ ngầm quan sát trong Côn Luân yên tâm. Tin rằng sau đêm đó có không ít người mài đấm mài quyền muốn động dao với y, cũng có người ăn ngủ khó yên vì cách làm cường thế của y.

Nhưng sau khi y ‘mất tích’, bưng sư phụ ra làm bia đỡ. Tính ra rất nhiều người đều âm thầm cười nhạo, Phương Khác cũng chỉ có thể thế này thôi. Phương Khác đắc tội quá nhiều người, chỉ có thể yên tĩnh một thời gian để tránh sóng gió sau đó để sư phụ ra dọn đống hỗn loạn.

Tất cả mọi người đều cảm thấy cách làm này là lối ra duy nhất của Phương Khác, vì thế khi Phương Khác bày trận đãi khách trong viện, mọi người đều cảm thấy hợp tình hợp lý.

Nhưng… Phương Khác híp mắt nhếch môi cười, có câu ngoài sửa đường núi trong đi Trần Thương, y sắp vào Vấn Đạo phong bế quan không biết khi nào mới có thể ra, nếu bây giờ cái gì cũng không làm, vậy thì thật ngu ngốc.

Mà mục đích của y là Duy Pháp đường, vào hôm đó y mới ý thức được quyền lợi của Duy Pháp đường trong môn phái lớn bao nhiêu, quan trọng bao nhiêu. Nếu y có thể nắm lấy một phần nhỏ lực lượng của Duy Pháp đường, đối với y là một chuyện rất tốt.

Cho nên y mới đòi công việc quản sự Duy Pháp đường với Trí Tiêu. Quan không lớn cũng không nhỏ, không so được với Tiêu trưởng lão, nhưng so với Triệu Mạc Vi thì vẫn dư dả.

Muốn vào Duy Pháp đường, đương nhiên rất nhiều cản trở. Những gì Tào Đoạt nghĩ đến y cũng nghĩ đến, nhưng Phương Khác không phải muốn đứng vững trong Duy Pháp đường như Tào Đoạt nghĩ. Y cầm lệnh bài minh hoàng đại biểu quản sự Duy Pháp đường trong tay, mỉm cười tinh ranh.

Y chỉ là lấy danh hiệu Duy Pháp đường, lập môn hộ khác mà thôi.

Còn nhớ Huyền Kiếm môn ở dãy núi Hoành Đoạn không? Từ sau đại hội Cửu Châu, chuyện Huyền Kiếm môn phụ thuộc Côn Luân chỉ sợ ai cũng biết hết.

Hiện nay Thái Hành và Côn Luân đã trở mặt, mà Lục Căn tự ở dãy núi Hoành Đoạn là minh hữu của Thái Hành. Sao bọn họ có thể cho phép cây kiếm Huyền Kiếm môn mà Côn Luân cắm vào nội địa của mình tiếp tục tồn tại? Cho nên Huyền Kiếm môn quy thuộc Côn Luân chỉ là chuyện trong tầm tay.

Nhưng dù Huyền Kiếm môn xuất từ phái Côn Luân. Nhưng hiện nay họ đã rời khỏi Côn Luân mấy trăm năm, đệ tử trong môn phần lớn chỉ biết bản thân là người của Huyền Kiếm môn chứ không biết mình cũng là người Côn Luân. Bọn họ không có cảm giác thuộc về Côn Luân như đệ tử Côn Luân, mà đối với Huyền Kiếm môn, chẳng phải Côn Luân cũng như vậy sao?

Do đó, Huyền Kiếm môn muốn dung nhập Côn Luân rất khó, vì ngăn cách luôn tồn tại. Huyền Kiếm môn quy thuộc Côn Luân chỉ có hai chọn lựa, một chính là Huyền Kiếm môn bị đánh tan phân tới các nơi ở Côn Luân. Chọn lựa khác chính là bám vào một thế lực trong phái Côn Luân để được ủng hộ, như vậy về một mặt ý nghĩa nào đó là bảo tồn cho Huyền Kiếm môn.

Mà y chính là nhắm vào Huyền Kiếm môn, Huyền Kiếm môn quy phục y, y bảo đảm Huyền Kiếm môn không bị tan rã hoàn toàn.

Trong tay một quản sự Duy Pháp đường nắm quyền lực của hai trăm đai vàng. Y dùng hai trăm đệ tử đai vàng là đủ để bảo lưu hoàn chỉnh tinh anh của Huyền Kiếm môn. Hai trăm đệ tử đai vàng đổi lấy hai trăm thuộc hạ, một chút cũng không thiệt.

Đương nhiên, chuyện này cũng có chỗ hại. Nhưng có hại không có nghĩa không thể làm, chỉ cần lợi lớn hơn hại là được.

Phương Khác cong môi cười, nói với Chân Thông: “Chuyện này ta giao cho ngươi.” Chân Thông cũng có chút bản lĩnh, vốn y cho rằng chuyện giao cho Chân Thông có lẽ hắn không hoàn thành được, hoặc cần phải thỉnh ý với y mới có thể hoàn thành. Nhưng Chân Thông đã hoàn thành thuận lợi, hơn nữa còn giành được lợi ích không nhỏ trong cuộc đàm phán cùng Huyền Cực.

Chân Thông vội chắp tay hành lễ, kích động nói: “Tạ chủ tử khen ngợi, thuộc hạ sẽ không phụ ủy thác!”

Phương Khác cười cười, không nói gì, chỉ nhìn hướng Luyện Khí phong, sờ mũi nghĩ thư của mình đã đến tay Diệp Vu Thời chưa, sau mới nói với Chân Thông: “Ngươi trở về đi, nếu gặp khó khăn có thể đi tìm Triệu Lịch Duyệt, nếu hắn không xử lý được, ngươi có thể thỉnh giáo Diệp sư huynh.”

“Vâng.” Chân Thông cung kính đáp lời, rồi dẫn Chân Minh đi.

Phương Khác đứng dưới chân núi ngẩng đầu nhìn đỉnh núi cao tận mây, nâng một chân dẫm lên con đường nhỏ.

Thoáng cái, thân ảnh Phương Khác đã biến mất như bị sương mù bao trùm. Y quay lại nhìn, cũng chỉ thấy một vùng sương trắng. Rõ ràng vừa rồi không thấy chân núi có sương, hiện tại lại bị sương mù nồng đậm bao trùm.

Nghĩ nghĩ, Phương Khác lại bước tới một bước, bước này gian nan ngoài dự liệu.