Hôm sau, Nhạc Yên Nhi vừa dậy đã thấy Dạ Đình Sâm mặc đồ xong xuôi.
Hôm nay hắn mặc vest đen, đeo carvat xanh đen, chiếc sơ mi trắng được là ủi rất cẩn thận.
Hắn coi trọng buổi chụp hôm nay vậy à?
- Sao anh lại mặc thế?
- Thích không?
Hắn hỏi.
- Ừ, đẹp trai lắm, nhưng mà... long trọng quá nhỉ?
Mặc thế này đi gặp Nina liệu có dọa người ta không?
- Chẳng lẽ việc này không nên long trọng à?
Hắn nhìn cô.
Hôm nay là thứ hai, họ phải đi đăng ký kết hôn, tất nhiên nên mặc vậy rồi.
Nhạc Yên Nhi nghĩ dù sao Nina cũng bán cho mình một nhân tình nên mặc vậy cũng không sai, cô không nói thêm gì nữa.
Dạ Đình Sâm đã chuẩn bị xong quần áo cho Nhạc Yên Nhi. Đồ của cô không long trọng như vậy, áo khoác màu lam nhạt rất tôn da.
Dạ Đình Sâm còn không cho cô buộc tóc, nói thả tóc như vậy đẹp hơn.
Trước ki ra ngoài, hắn còn cẩn thận vén tóc cô ra sau tai, nói như vậy sẽ không ảnh hưởng tới việc chụp ảnh.
Nhạc Yên Nhi khó chịu, cô có chụp cho mình đâu, ảnh hưởng hay không có liên quan gì?
Mở cửa xe, Nhạc Yên Nhi liềm ôm đồ vào, Dạ Đình Sâm thấy giá máy ảnh thì dừng bước, nhíu mày hỏi:
- Em làm gì thế?
- Hôm nay hẹn Nina chụp ảnh mà? Chín giờ rồi, muộn rồi kìa.
Dạ Đình Sâm đen mặt.
Hắn sát lại gần cô, chặn cô ở cửa xe, trầm giọng hỏi:
- Nhạc Yên Nhi, có phải em quên chuyện gì rồi không?
- Hả? Em quên gì?
Cô cảm thấy không ổn, lập tức cố gắng lục trong trí nhớ nhưng lại chẳng nhớ ra gì cả. Cô nuốt nước miếng, run run hỏi.
Dạ Đình Sâm híp mắt.
Chuyện quan trọng thế này mà cô vợ bé nhỏ yêu dấu của hắn lại quên. Hắn cực khổ chờ tới thứ hai để Cục dân chính làm việc, vậy mà cô lại quên mất.
Được!
Được lắm!
- Anh cho em thêm ba phút, em nghĩ cho kỹ vào, nếu không anh sẽ phạt em không được đi đâu trong mấy ngày hôm nay.
- Đừng mà, em còn phải chụp ảnh, siêu mẫu quốc tế đấy, cơ hội khó có được đấy!
Nhạc Yên Nhi cuống lên, cô cố gắng suy nghĩ.
Hôm nay là thứ hai, một ngày rất bình thường, trời không có tuyết, Vãn Vãn và Evan đã đi học, mẹ Đinh Đang không gọi chơi mạt chược.
Hôm nay là ngày quan trọng gì vậy?
- Chúc mừng chúng ta về ngày thứ tư?
- Chúc mừng Vãn Vãn trốn học lâu như vậy mà vẫn có thể đứng đầu toàn trường trong kỳ thi lần này?
- Chúc mừng ngài Dạ... có việc mới?
- Chúc mừng...
Cô chưa nói hết lời đã bị Dạ Đình Sâm cắn vào tai như trừng phạt. Nhạc Yên Nhi thấy đau, khuôn mặt nhăn lại.
Xem ra là trả lời sai rồi, nhưng cô thực sự không biết!
Cô ấm ức nhìn hắn, túm áo hắn, đáng thương nói:
- Rốt cuộc là gì thế, anh nói cho em biết được không? Em không thông minh như anh, đừng bắt nạt em!
Thấy cô như thế, hắn lập tức mềm lòng, nào còn trách cứ được nữa.
Hắn búng trán cô, nói:
- Lên xe, anh đưa em đi.
Chưa tới mười lăm phút sau, xe dừng ở cổng Cục dân chính, lúc này Nhạc Yên Nhi mới nhớ ra.
Hôm nay là ngày Cục dân chính làm việc, có thể đăng ký kết hôn!
Cô áy náy ôm Dạ Đình Sâm, nói:
- Xin lỗi xin lỗi, hai hôm nay vui quá nên em quên mất hôm nay có thể tới Cục dân chính đăng ký.
- Vậy nên phải đền bù tổn thất cho anh thế nào?
Hắn hỏi, giọng nói trầm vang lên trong xe, cực kỳ quyến rũ.
Đôi môi mỏng mở ra, hơi thở trêu đùa trên da dẻ cô, nóng rực.
Cái tên này lại bắt đầu trêu chọc!
Không đứng đắn!
- Dạ Đình Sâm... Chúng ta đi đăng ký đi, hôm nay là ngày đẹp, đừng bỏ lỡ!
Cô vội xuống xe nhưng cửa xe lại khóa.
- Không chú tâm, phải phạt.
Dứt lời, hắn hôn cô, mặc kệ người khác có thấy không.
Nhạc Yên Nhi nhìn một cặp vợ chồng già đi ngang qua đầu xe, khi thấy họ, hai người còn nói:
- Tuổi trẻ tốt thật.
Cuối cùng, cô bị hôn tới chóng mặt, không kịp thở, khuôn mặt đỏ bừng. Lúc ấy, hắn mới chịu buông ra.
Giọng Dạ Đình Sâm càng thêm trầm, đây là hậu quả của việc kìm nén ham muốn.
- Về sau dù làm gì cũng phải đặt chồng em lên hàng đầu.
- Biết rồi biết rồi, trời đất bao la, chồng em lớn nhất!
Nhạc Yên Nhi vội gật đầu.
Dạ Đình Sâm nhìn cái đầu nhỏ đang gật lia lịa thì thấy rất vui, hắn vén tóc trên trán của cô, nói:
- Đi đăng ký nào.
Đây là lần thứ tư họ tới Cục dân chính.
Lần đầu tiên là kết hôn, lần thứ hai là ly hôn, lần thứ ba chuẩn bị kết hôn nhưng không thành.
Đây sẽ là lần cuối.
Người đăng ký vào thứ hai rất đông, trước mặt họ đã có mười mấy đôi.
Khi tới họ, họ giao hộ khẩu và chứng nhận tình trạng hôn nhân ra.
Nhạc Yên Nhi đổi một thân phận hoàn toàn mới nên cô là người chưa lập gia đình, còn Dạ Đình Sâm là đã ly dị.
Lần đăng ký này, Nhạc yên Nhi không ngẩn ra, không do dự mà lập tức ký tên.
Dạ Đình Sâm nhướng mày:
- Cứ tưởng hôm nay anh phải hôn em thêm lần nữa.
Hắn nhắc tới lần đầu họ đăng ký, hắn bất mãn vì sự do dự của cô nên kiếm cớ hôn cô.
Nhạc Yên Nhi xấu hổ tới đỏ mặt, cô đánh hắn:
- Không đứng đắn.
Người phát giấy chứng nhận thấy họ như vậy thì cười:
- Hai thanh niên này tình cảm tốt thật, chúc hai người đầu bạc răng long.
Dạ Đình Sâm nhận đăng ký đỏ, nghiêm túc nói:
- Cảm ơn.
Sau đó là chuyển hộ khẩu cho con, khi mọi chuyện xong xuôi đã giữa trưa, xem ra sáng nay không thể đi chụp được.
Ra khỏi Cục dân chính, Nhạc Yên Nhi túm tay hắn lại.
- Dạ Đình Sâm, từ nay về sau em là người của anh, anh phải thương em, yêu em, bảo vệ em, không được chọc giận em, không được làm em khóc. Dọn nhà, giặt quần áo, nấu cơm anh làm hết, ra ngoài phải xách túi cho em, đi mua sắm cũng chủ động xách đồ, lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, có thể từ chối phụ nữ, có thể đánh lưu manh, biết chưa?
- Được, dù em yêu cầu gì anh cũng đồng ý, anh chỉ cần em đồng ý với anh một việc thôi.
- Việc gì?
Cô tò mò hỏi.
Nghe vậy, hắn cười, nụ cười ấm áp trong ngày đông:
- Yêu anh, trên giường, dưới giường đều phải yêu anh.
- ...
Nhạc Yên Nhi đỏ mặt, cô thấy hắn ngày càng cợt nhả, sao bây giờ cái gì cũng nói mà không thấy xấu hổ vậy?