Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi

Chương 733: Nhị Thập Tứ Hiếu

- Hai người bàn chuyện đi.
Dạ Đình Sâm lên tiếng.
- Ấy... Tôi... tôi không có tiền, không trả nổi chi phí...
Nhạc yên Nhi lắp bắp. Bây giờ Dạ Đình Sâm thất nghiệp ở nhà, thu nhập của cô rất khá nhưng để mời được siêu mẫu thì quả là chuyện đùa.
Nina nghe thế thì suýt xỉu.


Chỉ sợ Nhạc yên Nhi còn không rõ, vẫn coi Dạ Đình Sâm chỉ có siêu xe và biệt thự chứ không còn gì khác. Trên thực tế, hắn có cổ quyền ở LN, hoa hồng mỗi năm đếm không hết, lại thêm những dự án đầu tư cá nhân thì lại càng là một khoản lớn.


Dù hắn đã nộp hết thẻ tín dụng nhưng cô chưa bao giờ quẹt, nếu cô quẹt thì sẽ nhận ra chúng đều là thẻ không có hạn mức!
Có một ngân hàng sống bên người, một máy rút tiền di động, vậy mà cô không hề biết.
Đã thế còn suốt ngày lo chuyện Dạ Đình Sâm thất nghiệp.


Nina nghĩ Nhạc Yên Nhi nói đùa, chẳng ngờ cô lại nghiêm túc, khuôn mặt nhỏ căng thẳng hẳn lên. Lúc này Nina mới biết Nhạc Yên Nhi nói thật.
Cô kinh ngạc nhìn Dạ Đình Sâm, thấy vị chủ tịch khôn khéo lạnh lùng trước truyền thông đang cười, ánh mắt dịu dàng nhìn vợ, vẻ mặt rất cưng chiều.


Xem ra buổi họp báo không hề sai.
Dạ Đình Sâm từ chức, ở nhà làm ông chồng nội trợ nhị thập tứ hiếu!


- Cô Dạ cứ đùa, có thể quen biết được với nhϊế͙p͙ ảnh gia nổi tiếng như cô là vinh hạnh của tôi rồi. Hơn nữa, tôi cũng được ngài Dạ quan tâm nhiều, cô không lấy tiền công thì thôi chứ tôi đâu dám đòi tiền cát xê của cô? Lần này là tôi mời cô Dạ chụp cho tôi, không ai nhắc chuyện tiền nhé, coi như là biết thêm một người bạn, được không?


Nina rất thông minh, thấy Dạ Đình Sâm cưng chiều vợ, không thể có ý khác nổi, như vậy chuyện giữa phụ nữ với nhau cũng dễ giải quyết thôi.
Nhạc Yên Nhi thấy không phải trả tiền còn được kết bạn với siêu mẫu quốc tế thì tất nhiên rất mừng, cô liên tục gật đầu.


Vì Nina còn có buổi chụp ở Milan nên không thể ở lại thành phố A quá lâu, cô chỉ có thể tranh thủ được ba ngày, hi vọng lần chụp này có thể kết thúc nhanh, vậy nên cô sẽ phối hợp 100%.
Được Nina cam đoan, Nhạc Yên Nhi mừng rỡ vô cùng.


Hai người vui vẻ trò chuyện nhưng phía Tả Tư Tư đã là mây mù che phủ.
Cô ta chẳng ngờ Nhạc Yên Nhi thực sự có năng lực mời được siêu mẫu quốc tế, chút danh tiếng của cô ta hoàn toàn chẳng đáng để nhắc đến trước mặt Nina, đây thực sự là chuyện mất mặt vô cùng.


Biên tập Ngô bận rộn thương lượng công việc với đội của Nina, đối phương rất phối hợp, hỏi gì đáp nấy, chuyên viên trang điểm và trang phục còn bận rộn chuyển đồ, hoàn toàn nghe theo sắp xếp từ phía tạp chí, không hề kiêu ngạo.


Biên tập Ngô đi ngang quả Tả Tư Tư, thấy cô ta chưa đi thì nhếch môi, cười:
- Cô Tả này, sao cô lại ở đây vậy? Chỗ của chúng tôi có hạn, ghế nằm của cô ở đây vướng víu quá, để người ta dọn đi nhé!
- Cô...


Tả Tư Tư vào nghề chưa lâu, cô ta không có đoàn đội riêng mà chỉ được công ty phân cho hai trợ lý, những thứ khác đều do tạp chí hỗ trợ. Chiếc ghế nằm này là do cô ta yêu cầu biên tập Ngô mua, dùng làm "ghế chuyên dụng" cho mình cô ta. Bây giờ làm sao cô ta có thể rời nó đi nổi?


- Hừ, tôi bỏ nó rồi, không thèm! Đi, chúng ta đi!
Cô ta chẳng còn mặt mũi nào ở lại đây nữa nên phì phò bỏ đi, chẳng ngờ biên tập Ngô lại nói, giọng ghét bỏ:
- Mau ném cái ghế này đi, mua cái mới, cái ghế người khác nằm rồi thì làm sao xứng với cô Nina?


Lời này vừa đủ truyền vào tai Tả Tư Tư.
Cô ta giận run người, sắc mặt tái xanh, đúng là đã nện đá vào chân mình.
Biên tập Ngô thấy cô ta giận dữ bỏ đi thì quả là xả được cơn giận, đây đều là nhờ Nhạc Yên Nhi, đợi lát nữa phải cảm ơn cô ấy!


Buổi chụp ảnh rất thành công, nhờ có sự phối hợp tối đa của Nina, hơn nữa cô cũng có sự chuyện nghiệp lâu năm nên biểu cảm vô cùng hoàn mỹ. Hơn nữa, Nhạc Yên Nhi lại là nhϊế͙p͙ ảnh gia chuyên nghiệp, cô cũng làm nghề đã lâu, kỹ thuật hạng nhất. Khi hai người cùng phối hợp ăn ý, thời gian làm việc vốn cần năm ngày lại chỉ tốn có hai ngày cuối tuần.


Ngay khi biên tập Ngô đang lo lắng chi phí lần này sẽ đắt đỏ, mình không hoàn thành được nhiệm vụ thì chẳng ngờ Nina lại nói:


- Tôi rất ngưỡng mộ cô ấy, lần này tôi có thể làm quen bạn mới là tôi đã có lời rồi, vậy nên buổi chụp ảnh lần này miễn phí. Đây là danh thϊế͙p͙ của tôi, nếu mọi người còn cần mà tôi không tới kịp thì tôi sẽ giới thiệu người khác tới.
- Thật... thật sao?


Biên tập Ngô thụ sủng nhược kinh.
Nina cười, không nói gì mà nhìn sang Nhạc Yên Nhi. Cô làm như vậy là bán cho Nhạc Yên Nhi một ân tình.
- Chúng tôi về khách sạn đây, từ thứ hai tới thứ tư, tìm tôi lúc nào cũng được.
Nghe vậy, Nhạc Yên Nhi gật đầu, vui vẻ vô cùng.


Chào hỏi xong, Nina liền đi. Dạ Đình Sâm đã làm tròn chức trách chủ nhà, đặt khách sạn cho bọn họ xong, tất nhiên cũng sẽ không bạc đãi họ.
Về nhà, Nhạc Yên Nhi định làm đêm để dựng ảnh xong, như vậy sẽ không làm chậm tiến độ của buổi ngày mai.


Anjoye goi điện tới nói có một dự án cần Dạ Đình Sâm tự đàm phán, họ lập tức mở buổi họp online, đến mười một giờ mới kết thúc.
Về phòng, hắn thấy Nhạc Yên Nhi đang làm việc.
- Xong chưa? Nghỉ sớm đi, mai còn dậy sớm.


Hắn đau lòng bóp vai cho cô, đúng là ông chồng nhị thập tứ hiếu tiêu chuẩn.
- Một chút nữa, anh tắm đi, em xong ngay.
- Muốn tắm cùng em.
Người nào đó khàn giọng nói, lời nói vừa dứt, tay hắn cũng chuyển tới trước ngực Nhạc yên Nhi, bắt đầu cởi cúc áo.


Ông chồng này cái gì cũng tốt, chỉ có việc kia là quá bá đạo.
- Một chút nữa thôi, mười phút! Mười phút là xong rồi!
Nhạc Yên Nhi vội nắm tay hắn, lo lắng nói.


Nếu cô không tranh thủ được mười phút này thì chỉ cần bị hắn cởi quần áo, vào tắm xong là sẽ lập tức lăn giường, không xuống nổi nữa!
- Được, anh chờ em.
Hắn thản nhiên nói rồi thổi hơi bên tai cô, dù nới lỏng thời gian nhưng hắn không ngừng trêu chọc.
Nhạc Yên Nhi đang đấu tranh.


Cô vừa phải tĩnh tâm sửa ảnh, vừa phải chống lại sự cám dỗ của người đàn ông này, vất vả quá.
Tay cầm chuột của cô run rẩy, dù ngậm miệng chặt nhưng khi bị hắn trêu chọc, cô vẫn rên thành tiếng.
Giống như có một lưỡi cưa đang cưa đứt lý trí của cô, cô sắp điên rồi!


Mười phút sau, cô cũng có thể tính là xong việc, thậm chí chưa kịp gửi ảnh đi, Dạ Đình Sâm đã bế cô lên.
- Đừng...
Cánh môi bị người chiếm đoạt, không khí cũng thế.
Dạ Đình Sâm nhịn mười phút mà như lang như hổ.
Thật đáng sợ!