Nhạc Yên Nhi đứng ở ngoài cửa thấy được cảnh này, cô cảm thấy thật vui mừng, cuối cùng cô không phải lo lắng việc Vãn Vãn không thích ở cùng người khác nữa.
Nhưng vứt búp bê đi không sao chứ?
- Căn phòng đó em không hề động tới, vẫn giữ nguyên như anh chuẩn bị.
- Ừ, sau này anh sẽ luôn bên cạnh em, chúng ta cùng nhau dạy dỗ con, sẽ nhận ra phương pháp giáo dục đúng thôi. Yên Nhi, chúng ta chỉ có một mình Vãn Vãn.
- Không thêm một đứa nữa à? Bây giờ có chính sách sinh con thứ hai rồi mà!
Nhạc Yên Nhi luôn ước mơ về một gia đình có hai đứa bé, nuôi thêm một con mèo, một con chó. Khi mặt trời về tây, người nhà sẽ ra ngoài tản bộ, hai đứa bé nô đùa, cô dắt chó, Dạ Đình Sâm ôm mèo.
- Thôi, anh sợ anh sẽ mất em thêm lần nữa.
Hắn siết chặt tay cô, nhớ tới cảnh tượng năm năm trước, cô hấp hối nằm trên giường bệnh, suýt nữa đã bị thần chết gọi đi.
Hắn không muốn phải lo sợ như thế thêm một lần nào nữa!
Nhạc Yên Nhi nghe thế thì mềm lòng, cô cũng nắm tay hắn, cười nói:
- Không đâu, em đã đồng ý sẽ ở bên anh, dù có chuyện gì cũng không rời đi mà.
Dù cái giá phải trả lớn đến đâu, cô cũng sẽ không đi.
Chẳng mấy chốc, bố mẹ Đình Đang cũng mang theo quà tới. Hai nhà ăn cơm vui vẻ, xong xuôi, ba Đinh Đang phải đi làm nên cũng đưa con về luôn.
Trước khi đi, người này còn bắt tay Dạ Đình Sâm, trịnh trọng nói:
- Ông anh, sau lần trước, em đã tỉ mỉ nghiên cứu tinh túy của mạt chược, em cảm thấy mình có tám phần mười khả năng thắng được một nửa, tuyệt đối không thua thảm thế nữa.
- Được, vậy cuối tuần tới chơi.
- Một lời đã định, một lời đã định! Đến lúc đó sẽ gọi điện nhé, bọn em đi đây!
Nhạc Yên Nhi trợn mắt.
Chờ họ đi rồi, cô mới nói:
- Dạ Đình Sâm, anh để ý thân phận được không? Bây giờ anh đang là chủ tịch LN đấy, thế mà lại đi chơi mạt chược, nếu hội đồng quản trị mà biết thì chắc chắn họ sẽ mở rộng tầm mắt lắm.
- Người bình thường chẳng phải như vậy à? Ở căn nhà thế này, làm vườn, nuôi cá, ngày ngày đi làm, rảnh thì mời bạn sang chơi, tối tan ca thì đi đón con, sau đó cả nhà ngồi trên ghế xem TV.
- Cũng gần như vậy, chờ khi con được nghỉ dài sẽ đi du lịch. Đi siêu thị mua đồ phải xếp hàng. Không có danh tiếng, không có đặc quyền, anh đồng ý sống một cuộc đời như vậy với em chứ?
Cô cười hì hì hỏi, đôi mắt cong cong, sáng lấp lánh.
Ánh sáng này như thêm màu sắc cho cuộc đời hắc ám của hắn, khiến thế giới của hắn náo nhiệt hơn, phong phú hơn, không còn nhạt nhòa và bất lực nữa.
Đây là cuộc sống hắn hằng ao ước, hệt như người bình thường.
- Vậy anh không còn là chủ tịch LN, không có gia tài bạc triệu, không có thư ký và người giúp việc, không mặc vest mỗi ngày, không đi xe sang, chỉ làm việc bình thường như mọi người, em có cần anh không?
- Dạ Đình Sâm, trước kia là anh nuôi em, bây giờ để em nuôi anh đi. Thu nhập của em không tệ, cũng có danh tiếng, anh có đồng ý bị em bao nuôi không?
- Con cũng theo họ em rồi, có lẽ người khác sẽ nghĩ là anh ở rể. Xem ra là phải ở rể thật hả?
Hắn cười nói.
- Ở rể cũng được, dù sao nhà của em, con của em, anh cũng của em, có gì không tốt đâu?
Cô tới gần rồi hôn lên mặt hắn:
- Rồi, đóng dấu, không thoát được.
- Đóng dấu? Như thế không được đâu, để anh dạy cho em.
Cô còn chưa kịp lùi về đã bị hắn đặt tay sau gáy, tay kia thì ôm lấy eo cô, nụ hôn cũng ập xuống mãnh liệt.
Nụ hôn này không ngừng lại, trong nhà chẳng có ai, hắn bế cô lên, đặt xuống salon.
Việc gì đến cũng phải đến.
Nhạc Yên Nhi đã hiểu câu "No ấm sinh ɖâʍ dục", cô sai rồi, cô không nên thân mật, cô quên mất hắn đã đói rất lâu, lửa chỉ cần khơi là cháy.
Hắn hôn lên tai cô, khẽ hỏi:
- Anh đưa em về thăm phó chủ tịch nhé, mấy năm nay bà ấy sống cũng không tốt lắm.
Nhạc Yên Nhi đang động tình thì đột nhiên nghe thấy lời này, cô run lên, như bị dội nước lạnh.
Cô mở mắt ra, đôi mắt dần tỉnh táo:
- Thăm phó chủ tịch?
Dạ Đình Sâm nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, hắn nắm chặt tay cô, an ủi:
- Em đã quyết định ở bên anh thì có một số việc nhất định em phải đối mặt. Anh sẽ ở bên em. Thật ra, những năm qua, anh luôn nợ bà một lời xin lỗi, bà đã cố gắng vì anh quá nhiều. Chúng ta đã hòa hảo thì cũng nên tới nhà, gọi bà một tiếng mẹ chồng. Yên Nhi, có thể chứ? Vì anh.
Tay cô buông ra rồi nắm lại không biết bao lần.
Câu nói về hỏi thăm phó chủ tịch vì hắn mang ý nghĩa cô phải bỏ qua hết những thù oán trước đây.
Cuối cùng, cô buông thõng tay xuống, nở nụ cười nhạt, đôi mắt ngấn lệ, nói:
- Thật ra khi trước em từng phàn nàn, cảm thấy rất bất công. Mẹ em vì một sai lầm đã hủy hoại cả đời mình, hủy hoại cả gia tộc, nhận lấy tiếng xấu. Bà dùng cái chết để đổi lấy việc em được nhà họ Cố nhận nuôi. Ông rất tốt với em, trong đó cũng có phần vì hổ thẹn. Em sống ở nhà họ Cố cũng không vui, ba thì thờ ơ, mâu thuẫn với em gái, nhưng em rất may mắn gặp được Lâm Đông Lục, gặp được anh. Em đã rất hạnh phúc. Bây giờ, em thỏa mãn rồi, em sẽ quý trọng hạnh phúc hiện tại. Em không muốn hận nữa. Dạ Đình Sâm, chúng ta hòa hảo rồi, hòa hảo với nhà họ Dạ rồi, hòa hảo với những người đã làm tổn thương chúng ta rồi, sau này chúng ta sẽ chỉ sống cuộc đời của mình, mặc kệ ánh nhìn của người khác. Được chứ?
- Được.
Hắn hôn lên trán cô, dịu dàng và yêu thương.
- Em nói gì cũng được.
Nụ hôn kia rơi xuống, mãi cho tới khi tiếp tục chuyện dang dở khi nãy.
Ba ngày sau là giỗ ông, Nhạc yên Nhi đưa Vãn Vãn và Dạ Đình Sâm tới thăm mộ.
Năm năm, cô cháu gái bất hiếu đã trở về.
Cô tới rất muộn vì cố ý chờ người nhà họ Cố về hết. Trước mộ ông có hoa tươi và hoa quả, cô thì mang tới trà Lan quý nhân mà ông thích nhất.
Đổ trà ra chén, trong không khí sáng sớm cuối thu như lẫn hương trà tươi mát.
Trà mới hái tháng ba, mùi thơm nồng.
- Ông, con đưa Vãn Vãn về thăm ông. Con bé không mang họ Cố, mong ông tha thứ cho con. Vãn Vãn, qua gọi cụ nào.
Vãn Vãn ngoan ngoãn bước lên:
- Chào cụ ạ.
- Nếu ông biết hai mẹ con còn sống thì sẽ rất vui.
- Cảm ơn anh vì những năm qua.
- Chúng ta là người một nhà, chẳng phải đây là việc nên làm sao?
Dạ Đình Sâm đáp, giọng nói thản nhiên.
Đúng vậy.
Họ là người một nhà!
Phần trước
Phần sau